Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16+17

Note: Langdon Dahl không phải công nha các anh chị em :)) công là một anh rồng :3 Langdon Dahl rõ là con trai ruột :))

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 16

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Mèo Hói đã giúp mình beta)

Mã Lễ Ngạo vẽ ra ba lô không gian làm làn đạn an tĩnh một đoạn thời gian thiệt dài.

Mọi người nhất thời không biết là nên cho năng lực đặc biệt thần kỳ này của anh một cái like, hay là phun tào kỹ năng hội họa linh hồn đến cực điểm và ý tưởng đáng sợ về đến nhà kia của anh nữa.

Nhưng tâm tình phức tạp của bọn họ, Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ là sẽ không biết. Lúc này tâm tình của cả hai còn đều vô cùng vui sướng ——

Trải qua thử nghiệm của bọn họ, ba lô không gian nhiều nhất có thể nhét được 20 khẩu súng laser phẩm cấp thấp nhất, lớn khoảng 1 mét khối. Tuy rằng không gian này so với ba lô không gian 10 mét khối ở cửa hàng lão Booker thật sự là kém rất nhiều, nhưng Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ đều thập phần vừa lòng.

Vương Khiếu Hổ còn đặc biệt bắt đầu thổi phồng: "Không gian to có ích gì? Chúng ta dù sao cũng mang không có bao nhiêu đồ! Quan trọng nhất chính là ba lô này không cần tiêu tốn tiền nha! Ngàn tốt vạn tốt đều không tốt bằng miễn phí! Lão đại ngầu như trái bầu!"

Mã Lễ Ngạo lộ ra một nụ cười mỉm rụt rè, cuối cùng vẫn là đặc biệt nói một chút: "Mấy chuyện khác không nói, chủ yếu là anh cảm thấy ba lô mình vẽ ra đẹp hơn ba lô máy móc, còn rắn chắc hơn một chút nữa."

Vương Khiếu Hổ nhanh chóng gật đầu, thần sắc chân thành.

Làn đạn một mảnh 【......】【 Tại sao trong chuyện vẽ tranh cậu luôn có một sự tự tin mù quáng như vậy? 】【 Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy cái ba lô máy móc kia, tôi suýt thì tin rồi đó! 】 phun tào, sau đó nền văn minh Máy Móc còn vào thời điểm này đặc biệt đăng một cái làn đạn【 Ba lô không gian của nền văn minh Máy Móc, từ 10 mét khối đến bỏ theo một tinh cầu loại nhỏ bên người cũng có, xin hãy nhớ kĩ nhãn hiệu chính chủ! Xin đừng mua sắm sản phẩm ba không*. 】

(*hình như là không nhãn mác, không nguồn gốc xuất xứ, không hạn sử dụng)

Người Trái Đất nhìn làn đạn thật lớn này, không hiểu sao có hơi xấu hổ.

Sau đó, tất cả người Trái Đất đều ở thời điểm này tâm tình đồng bộ với Vương Khiếu Hổ: Dù mi có thể chứa cả tinh cầu thì có ích lợi gì? Còn không phải là đắt muốn chết sao? Đối chúng ta mà nói miễn phí chính là tốt nhất! Sản phẩm ba không thì sao, ai còn chưa qua thời đại khốn cùng kia chứ!

Tuy rằng người Trái Đất, đặc biệt là người Hoa Quốc gần như mỗi thời mỗi khắc đều đang phun tào lèm bèm Tiểu Mã ca của bọn họ, nhưng ngoại trừ chính bọn họ ra, ai phun tào Tiểu Mã ca thì bọn họ đều phải vén tay áo lên đi chiến đấu! Tuy rằng trên làn đạn đánh không lại các ngươi, nhưng chúng ta nhất định có thể mắng đến các ngươi hoài nghi nhân-ngoài hành tinh-sinh!

Khụ, đương nhiên chuyện này phải đợi bọn họ cường đại lên rồi lại mắng sau. Hiện tại vẫn nên thành thật một chút đi.

Một cái ba lô không gian 1 mét khối hao phí của Mã Lễ Ngạo 30 điểm giá trị linh lực, hai cái chính là 60 điểm. Cho nên vẽ xong ba lô, Mã Lễ Ngạo chỉ lại 10 điểm giá trị linh lực đáng thương.

Mã Lễ Ngạo lại có chút tang mà thở dài: "Mỗi ngày đều cảm thấy giá trị linh lực không đủ dùng...... Còn may là mình có Tiểu Lan." Anh liền duỗi tay lại sờ sờ Tiểu Lan đang ở chậu hoa không gian bên cạnh: "Không biết Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl thích ăn cái gì nhất nhỉ? Ba muốn con khỏe mạnh trưởng thành, là phải tưới nước bón phân cho con, hay là cho dịch dinh dưỡng?"

Vì thế, tất cả fan của Thánh kỵ sĩ Langdon Dahl bèn điên cuồng nhắn lại trên làn đạn, đem tất cả các loại bọn họ cho rằng Thánh kỵ sĩ thích nhất liệt kê ra sạch sành sanh.

【 Thánh kỵ sĩ của bọn ta ngoại trừ nước suối sinh mệnh ra, nước gì cũng không uống! 】

【 Thánh kỵ sĩ của bọn ta chỉ thích ánh mặt trời và khí hậu trên tinh cầu Sinh Mệnh thôi! 】

【 Thánh kỵ sĩ của bọn ta phải dùng các loại đá trân quý nhất chồng chất ở rễ cây, hấp thu năng lượng sinh trưởng! 】

【 Thánh kỵ sĩ của bọn ta không ăn dịch dinh dưỡng! Anh ấy chỉ ăn năng lượng thuần khiết! 】

Đám fan đang nói tràng giang đại hải, liền thấy Mã Lễ Ngạo bưng chậu hoa không gian tinh xảo kia đi vào phòng tắm, dùng vòi xịt đít xịt cho Tiểu Lan một cái lạnh thấu tim.

Langdon Dahl: "......"

Tất cả fan của Thánh kỵ sĩ: 【......】

【 A a a a a a Trái Đất nhà mi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!! Mi dám cho Tiểu Lan của bọn ta uống nước lã! Uống nước lã!! 】

Mã Lễ Ngạo còn sờ sờ cằm: "...... Không có phân bón, ờm nếu không thì tưới chút nước bổ thiên nhiên?"

Người Hoa Quốc trong nháy mắt này hoảng sợ vạn phần. Sợ Mã Lễ Ngạo cởi quần ngay tại chỗ luôn.

Mà người xem ngoài hành tinh sửng sốt ba giây, không hiểu nước bổ thiên nhiên là cái gì, lúc bọn họ chuẩn bị xem mà sắp bùng nổ, Mã Lễ Ngạo rốt cuộc vẫn lựa chọn làm người.

"Thôi, chủng loại không giống nhau, vẫn chỉ nên tưới miếng nước phơi miếng nắng trước đã, sau ra ngoài lại tra thêm tư liệu."

Langdon Dahl dùng y thức liên kết với Tiểu Lan cũng không hiểu sao cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Khụ.

Lúc này đã là buổi chiều hơn ba giờ. Ánh mặt trời đã từ gay gắt chuyển sang nhàn nhạt.

Mã Lễ Ngạo đứng ở hoa viên tầng cao nhất nhìn xuống kho hàng đối diện, đang có sáu bảy chục dũng sĩ mới tới đang tụ tập, hơi hơi nhíu mày.

Theo lý thuyết, kho hàng hôm qua mới bị người máy Lianca dọn dẹp qua. Hôm nay vô luận như thế nào thì hắn cũng không nên đến nơi này nữa.

Đây đại khái là nguyên nhân những dũng sĩ mới tới tụ tập ở chỗ này mà không thấy sợ hãi.

Nhưng sự tình sẽ "phát triển bình thường" như mọi người suy nghĩ sao?

Bãi rác tự nhiên phải đợi chồng chất đầy rồi lại dọn dẹp lần nữa, sau đó lại chất đầy, lại dọn dẹp. Đây là trình tự trong đầu mà con người tự giả thiết.

Nhưng người máy ở đây thật sự sẽ dựa theo suy nghĩ của mọi người mà hành động sao? Mặc dù bề ngoài của họ thoạt nhìn có máy móc lạnh lẽo không giống con người như thế nào, nhưng trong thành phố Máy Móc này, bọn họ chính là "chủ nhân", cũng là thể sinh mệnh trí tuệ "có tự chủ hoàn thiện thậm chí thông minh".

Nếu chủ nhân phát hiện kẻ xâm lấn ở bãi rác của mình, kế tiếp họ sẽ làm như thế nào?

Sắc mặt Mã Lễ Ngạo trở nên khó coi lên.

Vương Khiếu Hổ không rõ vì sao mặt mũi lão đại nhà mình lại trở nên có chút buồn bực ủ rũ, theo ánh mắt lão đại nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy mười mấy dũng sĩ đang dạo xung quanh kho hàng.

"Lão đại, anh đang nhìn cái gì đó? Phía dưới có người anh quen sao?"

Mã Lễ Ngạo lại vào lúc này mở miệng hỏi cậu: "Kho hàng rác rưởi hoặc điểm an toàn cách nơi này gần nhất cậu biết ở đâu không?"

Vương Khiếu Hổ tự hỏi một chút, sau đó rất nhanh trả lời: "Đại khái đi hơn hai giờ đồng hồ, theo lối này thẳng tới rồi quẹo một cái, có một người máy tuyên bố nhiệm vụ. Nó sẽ yêu cầu dũng sĩ rút ra một ống máu tươi đổi lấy một đêm bảo vệ. Đây là điểm an toàn trước đó được nhóm dũng sĩ tinh anh phát hiện ra, nhưng có không ít người không muốn rút máu, nên sẽ lướt qua điểm an toàn của người máy đó. Lại đi về phía trước đại khái phải khoảng nửa ngày mới là điểm an toàn tiếp theo, cũng là cùng loại bãi rác giống kho hàng này......"

Vương Khiếu Hổ nói xong lời cuối cùng thì sắc mặt hơi trắng bệch. Ngày hôm qua, cậu và những dũng sĩ đó bởi vì phát hiện của Mã Lễ Ngạo mà tránh thoát người máy Lianca giết chóc, nhưng nếu tất cả điểm an toàn và kho hàng rác rưởi đều có người máy phụ trách dọn dẹp giống Lianca, như vậy đêm qua những điểm an toàn khác sẽ thế nào? Dù những kho hàng rác rưởi đó còn chưa đầy đến nông nỗi cần dọn dẹp, vậy tối hôm nay thì sao? Tối ngày mai thì sao?!

Nhóm dũng sĩ tiến vào thành phố Máy Móc trước bọn họ mấy ngày liệu có khi nào cho rằng điểm an toàn là an toàn bất biến, mà trực tiếp đụng phải xe tải máy móc dọn dẹp rác khác?!

Vương Khiếu Hổ càng nghĩ càng kinh khủng, cảm thấy thành phố tỏa ánh kim loại lạnh lẽo này tựa như một con thú máy khổng lồ, ở nơi đó yên lặng giương miệng chờ đợi bọn họ chui đầu vô lưới.

Mã Lễ Ngạo ở thời điểm này chợt mở miệng.

"Đừng lo mấy chuyện khác. Cậu trước tiên đi xuống bảo người ở chỗ này đi đến chỗ người máy rút máu trốn một đêm đi, rút máu còn tốt hơn mất mạng."

Vương Khiếu Hổ kinh ngạc: "Sao vậy anh? Đêm qua người máy kia đã dọn dẹp nơi này rồi, cái kho hàng này chắc hẳn phải trở nên an toàn rồi chứ!"

Mã Lễ Ngạo quay đầu nhìn cậu một cái, đối diện một đôi mắt to đặc biệt chân thành ngơ ngáo của Vương Khiếu Hổ.

"Cho cậu một ví dụ."

"Đêm qua kho hàng nhà cậu có ăn trộm lẻn vào, cậu đánh chạy bọn chúng. Tối hôm nay cậu sẽ ở nhà ngủ sao?"

Vương Khiếu Hổ: "......"

Nháy mắt đã hiểu.

Cậu sẽ không, cậu sẽ tiếp tục trông coi kho hàng, phòng ngừa có tên ăn trộm khác lại đến.

"Nhưng... Nhưng bọn họ là người máy mà......" Vương Khiếu Hổ nói ra tiếng lòng của đại đa số người.

Mã Lễ Ngạo liếc cậu một cái: "Bọn họ là sinh mệnh máy móc, là nền văn minh Máy Móc, là một trong mười chủ nhân của những phi thuyền vũ trụ khổng lồ hiện giờ còn đang lơ lửng trên Trái Đất. Cậu có hiểu lầm gì với chỉ số thông minh của bọn họ à?"

Vương Khiếu Hổ tại một cái chớp mắt này phảng phất như bị sét đánh, sau đó cậu lộ ra biểu cảm rất khó tiếp thu.

Con người luôn cho rằng chính mình đứng đầu vạn vật, tất cả sinh mệnh ở trước mặt bọn họ đều là ngu muội và nhỏ yếu. Ngay cả khi mười chiếc phi thuyền vũ trụ áp bách trên không Trái Đất, hàn ý xâm lấn rõ như ban ngày, chỉ cần công kích kia còn chưa đánh lên trên người bọn họ thì cái loại tự tin trong tiềm thức này đều sẽ không thay đổi.

Mã Lễ Ngạo nhìn dáng vẻ của Vương Khiếu Hổ, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai cậu.

"Không sao, vượt thêm nhiều ải, chúng ta sẽ nhận thức được chính mình có bao nhiêu nhỏ yếu đáng thương bất lực. Nhưng đừng tuyệt vọng, nỗ lực làm con kiến cường tráng nhất trong tất cả bầy kiến, nói không chừng có thể nhảy dựng lên cắn vào đầu ngón chân đối phương thì sao?"

Vương Khiếu Hổ: "......"

Tất cả người Trái Đất bị anh làm tang lây:【......】

Cảm ơn, nghe xong cũng không thấy được an ủi gì, còn cảm thấy càng tang hơn.

Cũng may Vương Khiếu Hổ không hổ là người đầu tiên có thể ôm đùi thành công làm đàn em, cậu nhanh chóng vỗ vỗ mặt mình, sau đó nỗ lực cổ vũ bản thân: "Dạ đại ca! Em biết rồi đại ca! Em nhất định từ hôm nay sẽ nỗ lực thăng cấp nhiều! Sau đó trở thành một trong các dũng sĩ cường đại nhất Trái Đất, vì Trái Đất tranh thủ quyền lên tiếng!"

"Em đi xuống thông báo bọn họ chạy nhanh liền đây, chỗ này về sau không bao giờ còn điểm an toàn nữa!"

Vương Khiếu Hổ nói rồi liền vô cùng lo lắng lao xuống lầu, để lại Mã Lễ Ngạo đứng tại chỗ tự hỏi.

Vừa rồi anh đâu có ý tứ đó đâu.

Người Trái Đất: Lúc này cảm thấy dũng sĩ gì đó vẫn là nên bừng bừng giống như Vương Khiếu Hổ mới tốt chứ! Ánh sáng vĩ đại của chính nghĩa! Ánh sáng sức sống lan tràn a!

Mã Lễ Ngạo liền nghiêng người đứng ở tầng cao nhất bên cạnh hoa viên, nhìn Vương Khiếu Hổ la to trước cửa kho hàng.

Vương Khiếu Hổ tuy rằng đầu óc cũng không quá tốt, nhưng lời nói vẫn có thể thuyết minh được rõ ràng, thậm chí còn có chút nhanh trí nhanh miệng —— vào lúc người trong kho hàng hoài nghi lời cậu nói, cậu liền đem cách nói của Mã Lễ Ngạo nói ra cho mọi người, cuối cùng còn đặc biệt hữu lực đánh tiếng một câu.

"Các anh chị còn nghĩ mấy người máy này là người máy trên phim TV của chúng ta sao? Tỉnh tỉnh đi! Bọn họ là sinh mệnh máy móc lái phi thuyền trên đầu chúng ta đó!"

Một câu này vừa ra, không ít dũng sĩ đều thay đổi sắc mặt.

Sau đó, một vài người nhanh chóng phản ứng, nói lời cảm ơn với Vương Khiếu Hổ xong ngay lập tức chạy gấp về hướng điểm an toàn tiếp theo.

Nhưng còn có một vài người lòng ôm tâm tư may mắn giống như những người đêm qua ở lại kho hàng, thậm chí còn có mấy người Hoa Quốc trực tiếp bắt lấy quần áo cánh tay Vương Khiếu Hổ, muốn cậu ở lại trợ giúp bọn họ.

"Chúng ta đều cùng một quốc gia, chúng ta không có linh thạch, nhưng cậu và Mã Lễ Ngạo có đi? Mã Lễ Ngạo vẽ cái gì có cái đó, bảo cậu ta vẽ mấy viên đá năng lượng cho chúng tôi đi?"

"Đúng vậy đúng vậy, mọi người có thể giúp đỡ một chút có phải hay không? Đều là người cùng một quốc gia, các người không thể thấy chết mà không cứu như vậy chứ?"

"Nếu các người đã biết bọn tôi có nguy hiểm mà không giúp bọn tôi, còn không phải là nhìn bọn tôi đi tìm chết sao?"

Vương Khiếu Hổ nghe lời này, quả thực phải bị tức đến bật cười.

Chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế.

Đôi tay cậu dùng một chút lực liền tránh khỏi sự lôi kéo của những người này: "Tôi ôm đùi cũng không dám đúng lý hợp tình như mấy người. Hơn nữa, dù tôi ôm đùi tôi còn biết có thể vượt ải thành công hay không, cuối cùng vẫn phải dựa bản thân mà không phải lão đại, đem hy vọng ký thác trên người người khác là ý tưởng ngu xuẩn nhất."

"Tôi đã nói cho các người nơi này có nguy hiểm, nên đi đến điểm an toàn tiếp theo, các người cố tình không đi, còn trách chúng tôi thấy chết mà không cứu?!"

May mắn là đại ca của cậu không xuống dưới này, bằng không sợ là phải bị ghê tởm tới chết.

Vương Khiếu Hổ sau đó nhanh chân ba bước thành hai bước mà chạy trở về, làm những kẻ muốn truy đuổi theo cậu nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng những người đó cuối cùng không dám đánh cuộc, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ chạy đến một điểm an toàn tiếp theo.

Nhưng mà vẫn có mấy người cực kỳ cố chấp chờ ở nơi đó, bọn họ cũng không tin, thật sự tới lúc đó thằng nhóc họ Mã kia không ra tay cứu bọn họ!

Thời gian liền trôi qua trong loại chờ đợi hơi chút dày vò này.

Khi thời khắc tiếng chuông đóng cổng trở thành tiêu chí của ban đêm hỗn loạn lại vang lên, tất cả dũng sĩ trong kho hàng đều khẩn trương đề phòng lên.

Lúc này bọn họ đã học hỏi nhiều hơn, không dám trắng trợn táo bạo mà tránh trong kho hàng, mà có người nấp ở góc tường phía sau kho hàng, có người leo lên nóc bãi rác kho hàng, chờ đợi kết quả không biết kia.

Nhưng mà, vô luận người phương đông hay người phương Tây cầu nguyện đều không có tác dụng.

Lúc này đây, kẻ giết người đêm qua thậm chí còn đến kho hàng sớm hơn nữa.

Chẳng qua ngày hôm qua hắn dùng bộ dáng nguyên hình xe tải tới nơi này, mà hôm nay, hắn lên sân khấu chính là hình người máy móc, thậm chí bàn tay có thể hóa thành lưỡi hái sắc bén kia đều là dáng vẻ năm ngón tay như người bình thường.

Hắn bước một chân vào kho hàng.

Nhìn kho hàng không có bất luận một dũng sĩ nào, chớp chớp mắt.

Sau đó, hắn tựa hồ là có chút tiếc nuối, xoay người đi ra ngoài.

Nhóm dũng sĩ tránh né trong ngoài kho hàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại đột nhiên nghe được tiếng cười khặc khặc máy móc.

"Phát hiện 77 kẻ xâm lấn. Giết! Không! Tha!!"

Khi hắn nói ra một chữ cuối cùng kia, hắn đã nhảy lên nóc kho hàng như quỷ mị, cánh tay máy đang ở dạng bàn tay trong nháy mắt hóa thành lưỡi hái lạnh băng, ở không trung xẹt qua một đường cong lóe sáng, liền đã thu hoạch tính mạng của hai dũng sĩ!

"A a a a!"

Nhóm dũng sĩ còn lại hét lên, bắt đầu giống ruồi nhặng không đầu bỏ chạy tứ tán.

Bọn họ quá rõ ràng kết cục một khi bị phát hiện, chẳng sợ sau này ở thành phố Máy Móc cẩn thận tránh né các loại người máy, trong lòng run sợ, cửu tử nhất sinh chịu đựng một đêm, cũng còn tốt hơn trực tiếp bị tội phạm máy móc cấp D này giết chết.

Nụ cười máy móc dữ tợn của Lianca làm mọi người Trái Đất đang xem đến phát lạnh trong lòng.

Thẳng đến lúc này bọn họ mới không thể không thừa nhận, lời Mã Lễ Ngạo nói là chính xác.

Cho đến hiện tại, bọn họ rõ ràng còn chưa ý thức được những nền văn minh đẳng cấp cao kia là tồn tại đáng sợ đến cỡ nào. Việc cứ nghĩ Trò Chơi Dũng Sĩ này chỉ là trò chơi, coi nền văn minh Máy Móc như người máy bình thường, mới dẫn tới tai họa ngập đầu.

Vào lúc lưỡi hái dính đầy máu tươi của Lianca lại lần nữa vung về hướng một dũng sĩ đang chống tường kim loại để ngăn cản, bỗng nhiên trong bóng đêm tối tăm lúc này sáng lên một luồng ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng kia từ hoa viên tầng cao nhất khách sạn Ký Ức Màu Hồng, đánh thẳng đến trái tim Lianca!

Đoàng!

Hết chương 16.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 17

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Luồng sáng kia giữa đêm tối quá mức loá mắt, thế nên trong nháy mắt khiến cho mọi người không tài nào thấy rõ hình ảnh trước mắt.

Làn đạn đều là người Trái Đất đang kêu 【 Có đánh chết chưa vậy? 】【 Kết quả thế nào rồi! 】【 Hồi hộp muốn chết! 】, mà Mã Lễ Ngạo lựa chọn phục kích ở hoa viên tầng cao nhất lại còn hồi hộp hơn bọn họ gấp mấy lần.

Không cần ôm vọng tưởng, dù lúc này anh dùng chính là súng laser ly phân tử giá trị đến 100 đồng năng lượng, cũng không có khả năng dựa theo lời lão Booker, ba súng là bắn chết được một tội phạm máy móc cấp D.

Bạn có thấy ai bán đồ mà không khuếch đại công dụng đồ mình bán không? Thương nhân nào sẽ nói sản phẩm của mình không tốt?

Cho nên, Mã Lễ Ngạo đối với súng laser trong tay thật sự không kỳ vọng quá nhiều, chỉ cần anh có thể dùng được mớ súng laser này giết chết được người máy xe tải kia, đồng năng lượng này anh đã thấy tiêu không phí rồi!

Nhưng mà lúc này Mã Lễ Ngạo lại cảm thấy, anh có khả năng vẫn đánh giá khá cao chính mình và súng laser trong tay mình quá ——

Một súng đi xuống, dù súng này có tự động nhắm chuẩn cũng vô dụng. Sau khi Lianca trực tiếp dùng đôi tay lưỡi hái kim loại của hắn chặn lại một kích bất ngờ này, con số và thanh máu đỏ tươi trên đỉnh đầu Lianca cũng chỉ mới giảm bớt 150 điểm trên tổng số 1300 mà thôi.

Mã Lễ Ngạo giật giật khóe miệng.

Súng laser được xưng là ba phát có khả năng giết chết một tội phạm máy móc cấp D, một súng đi xuống chỉ đập rớt của kẻ địch 150 điểm máu.

"Hừm, lão Booker đáng chết."

Mã Lễ Ngạo thành khẩn mười phần mà mắng một câu, sau đó nhìn người nho nhỏ góc trên bên phải tầm nhìn liền xuất hiện một trạng thái【 Tang nhất cả nhà 】trên đầu. Mà ngay khi Lianca chặn lại một kích kia xong thì ngẩng đầu nhìn về bên này, mắt điện tử mô phỏng của hắn đột nhiên trở thành màu đỏ tươi, giây tiếp theo liền thân hình như quỷ mị, nhanh chóng xông về phía Mã Lễ Ngạo.

Mã Lễ Ngạo ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, cũng không nổ súng, cứ như bị dọa đến choáng váng rồi.

Nhưng Vương Khiếu Hổ bên cạnh anh lại phản ứng giống như mọi người, tâm thần cậu căng chặt tới cực điểm, liên tiếp chính là bắn ra vài phát súng với Lianca, cùng với tiếng kêu gào bộc phát ra.

Nhưng mà công kích của cậu còn không bằng Mã Lễ Ngạo, bắn ra nhiều phát như vậy nhưng chân chính trúng thì chỉ có một phát, còn lại tất cả đều bị Lianca dùng laser năng lượng tương đồng phá giải.

Lúc này, giá trị sinh mệnh của Lianca còn tận 1100/1300 điểm.

Bên Vương Khiếu Hổ, chỉ khi chân chính đối mặt với đối thủ đáng sợ, hoàn toàn không cùng một cấp bậc như thế này, cậu mới biết được chính mình có bao nhiêu nhỏ yếu vô lực. Theo gương mặt máy móc tà ác hung tàn của Lianca càng ngày càng gần, đừng nói sử dụng súng laser công kích, Vương Khiếu Hổ ngay lúc này thậm chí cả nhúc nhích cũng không dám dù chỉ một chút, phảng phất như đã mất đi sức lực.

Sau đó, cậu đột nhiên bị người đạp một chân: "Ngây người cái gì, tiếp tục công kích đi, trong túi cậu nhiều súng laser như vậy là để trưng thôi sao? Dù đánh không được hắn, tạo thành thương tổn cho hắn vô cùng nhỏ bé, nhưng cho dù chết cũng phải kéo một cái đệm lưng đi chứ?"

Vương Khiếu Hổ: "......"

Vương Khiếu Hổ cảm thấy lão đại nói rất đúng, chết cũng phải kéo cái đệm lưng mới được! Vì thế cậu lại khai mở toàn bộ hỏa lực điên cuồng bắn phá. Công kích như vậy rốt cuộc làm Lianca đang nhanh chóng tới gần bị bắt phải hạ thấp tốc độ, mà vào thời điểm hắn không kiên nhẫn ngăn cản Vương Khiếu Hổ điên cuồng bắn phá, công kích lần thứ hai của Mã Lễ Ngạo cứ như vậy thình lình xuất hiện.

Anh nhắm chuẩn cũng không phải đầu hoặc là trái tim Lianca, mà là cánh tay lưỡi hái kim loại đáng sợ kia.

Lianca đã quen với công kích của Vương Khiếu Hổ, bỗng nhiên giữa chừng có một công kích tinh chuẩn đến ngay trước mặt, phản ứng của hắn cũng chậm lại trong chớp mắt.

Chính trong khoảnh khắc nháy mắt như vậy, cánh tay lưỡi hái của hắn phải nhận hai lần công kích laser năng lượng cao rốt cuộc không chịu được mà ầm ầm nổ tung trước mắt bao người, lộ ra bên trong cánh tay máy gần như không có tỳ vết là tuyến năng lượng đang xẹt ra tia lửa thật nhỏ.

【 Đậu má da trâu! 】【 Tiểu Mã ca làm đẹp lắm! 】【 A a a mau lên đi mau lên đi làm chết hắn! Hắn hiện tại chỉ có 789 điểm máu thôi kìa a a a! 】

Một kích Mã Lễ Ngạo nổ nát cánh tay Lianca này, trực tiếp nổ mất của hắn 300 điểm máu. Xem như một kích rất nặng, mà Vương Khiếu Hổ lung tung công kích vừa nãy cũng không phải không có hiệu quả, cậu ít nhất cũng xoá sạch 11 điểm máu rồi, không phải sao.

Chỉ là lúc này Lianca đã cách hai người vô cùng gần, hắn nhìn nhìn cánh tay phải không có vũ khí lưỡi hái của mình, rồi sau đó đột nhiên nhìn Mã Lễ Ngạo cười.

"Người Trái Đất kia, ngươi là dũng sĩ con người đầu tiên có thể chân chính làm ta bị thương."

"Đáng giá khích lệ."

"Nhưng ngươi chọc giận ta rồi."

Lúc Lianca nói chuyện thì Mã Lễ Ngạo lại đạp Vương Khiếu Hổ một cú: "Vừa xạ kích hắn vừa lui về phía sau đến cầu thang! Chắc hắn không thể mạnh mẽ tiến vào khách sạn được!"

Dù hắn có thể tiến vào cũng phải tiêu phí thời gian nhất định, khoảng thời gian này cũng có thể tranh thủ cho bọn họ cơ hội công kích hoặc lật ngược thế cờ.

Vương Khiếu Hổ đặc biệt nghe lời liền lui lại phía sau, nhưng phát hiện Mã Lễ Ngạo thế nhưng còn đứng ngây ở đó không hề nhúc nhích, lập tức liền có chút gấp gáp hô lên một tiếng, Mã Lễ Ngạo lại ném về một câu làm tất cả mọi người ngơ ngác: "Mật mã là 168168."

Vương Khiếu Hổ: "???"

Vương Khiếu Hổ một bên ngơ ngác một bên cắn răng lui về phía sau, còn lấy từ ba lô không gian ra một khẩu súng laser khác, dựa vào sức mạnh của cậu dùng hai khẩu súng điên cuồng mà công kích Lianca, muốn yểm hộ cho Mã Lễ Ngạo.

Lúc này, lưỡi hái lóe ánh sáng lạnh lẽo của Lianca kia đã gần ngay trước mắt.

Mã Lễ Ngạo thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy khóe miệng kim loại của hắn nhấc lên cao cao, lộ ra hàm răng bên trong giống như hàng lưỡi đao.

【 A a a a đệt đệt đệt! Chạy đi, sao anh không chạy! 】【 Trốn vào khách sạn thì không sao rồi, Tiểu Mã ca cậu làm cái gì vậy, chết đó! 】【 Tao mẹ nó hận không thể vọt vào màn hình khiêng nó đi luôn, bị dọa choáng váng rồi sao? Đứng yên tại chỗ không nhúc nhích luôn!! 】【 Lưỡi hái của Lianca là con mẹ nó một kích mất mạng đó!! 】

Vào thời điểm làn đạn điên cuồng quét qua, Mã Lễ Ngạo vẫn luôn đứng ngây tại chỗ rốt cuộc cử động. Kỹ năng thiên phú 1【 Chỉ cần ta chạy trốn mau, vận đen sẽ không đuổi kịp ta 】và 2【 Chỉ cần tư thế phòng ngự chính xác, Tử Thần cũng giết không được ta 】 đồng thời phát động!

Anh cơ hồ lấy tốc độ phản ứng không kém gì Lianca nháy mắt cong người lăn sang một bên, đồng thời súng laser trong tay bộc phát sáng ngời.

Một súng khoảng cách cực gần kia trực tiếp oanh tạc rớt cánh tay trái gắn lưỡi hái kim loại dính đầy máu tươi loài người kia của Lianca, nhưng bản thân anh cũng bởi vì trốn quá muộn, vẫn bị nó hung hăng cắt ra một vết thương dài đỏ tươi từ sau cánh tay phải đến bên eo trái.

Máu phun tung tóe trong nháy mắt làm tất cả người Trái Đất xem mà kinh hồn táng đảm, không ít người Hoa Quốc còn trực tiếp sợ hãi kêu ra tiếng, thậm chí không khống chế được mà hốc mắt mũi lên men.

Hai người đánh nhau chỉ trong nháy mắt, nhưng Mã Lễ Ngạo lại còn sống.

Thậm chí, ở thời điểm tất cả mọi người vì vết thương thoạt nhìn rất nặng của anh mà lo lắng không thôi, Mã Lễ Ngạo không bị một kích đánh chết bỗng nhiên cười lên. Tươi cười lạnh băng mà điên cuồng, chỉ thoáng hiện lên một cái chớp mắt trong màn hình, lại trong nháy mắt giết đến vô số người.

Kỹ năng thiên phú 4【 Vật cực tất phản 】!

Mã Lễ Ngạo cũng không biết khi nào đã bò dậy vọt tới mặt đối mặt cùng Lianca, vào lúc Lianca đang có ý đồ dùng xạ kích laser còn tồn trong cánh tay công kích anh thì họng súng laser trong tay anh trực tiếp để lên đầu Lianca, bắn trước trong chớp mắt!

Một đường laser chói mắt xuyên thấu đầu hắn bắn về phía không trung, rồi sau đó tiếng tạc nứt thật lớn vang lên, giá trị sinh mệnh trên đỉnh đầu Lianca nháy mắt từ 488/130, quét sạch về 0.

Thẳng đến khi trên bầu trời vang lên tiếng máy móc lạnh băng, toàn bộ nhân loại và phi nhân loại bị một màn này làm kinh hãi mới hồi phục lại tinh thần.

【 Thông báo kích sát của thành phố Máy Móc Tội Ác: dũng sĩ Trái Đất Mã Lễ Ngạo, Vương Khiếu Hổ thành công đánh chết tội phạm máy móc cấp D Lianca. Tạo ra cống hiến vì an bình của thành phố Máy Móc. Xin các dũng sĩ khác tiếp tục nỗ lực. 】

【 Đù ma đù ma đù ma đù ma!!! 】

【 A a a a a a a a a a a a!!! 】

【 Tui mẹ nó muốn quỳ quỳ quỳ! Đây là đại lão trâu bò kiểu gì chứ a a a! 】

【 Đù a a a a a ổn rồi ổn rồi tui kích động mà khóc lớn a a a! 】

Mã Lễ Ngạo cuối cùng phản sát lại thật sự là quá mức lưu loát và xinh đẹp, không riêng gì người Trái Đất vô cùng kích động ôm đầu chúc mừng, bắt đầu nói năng lộn xộn điên cuồng khen thưởng trên làn đạn, cũng có một vài người ngoài hành tinh xem Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất cũng hiếm thấy mà khen ngợi vài câu.

Nhưng giữa những người xem ngoài hành tinh này, có ba làn đạn bắt mắt phá lệ không giống người thường.

Langdon Dahl V: 【 Không tồi. Cố lên. 】

Huyền Khiếu V: 【 Xì, qua loa đại khái đi. Nhưng làm một loài người cấp thấp, phản ứng còn được được. 】

【...... Tạm được. 】

Mặc dù một làn đạn cuối cùng cũng không có ký tên, nhưng bản thân chữ viết của nó đã mang theo sức mạnh cường đại, làm tất cả người xem ngoài hành tinh đều ý thức được người này là ai.

Sau đó, trong lúc người Trái Đất tập thể ngơ ngác, làn đạn lại bùng nổ.

Lời khen ngợi như mưa cầu vồng và khen thưởng che trời lấp đất cho Tiểu Mã ca từ khán giả ngoài hành tinh toàn vũ trụ trước đây chưa bao giờ từng có.

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro