Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117

Chương 117

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫e.

Sau khi bé ong mật Liss ở cảm nhận được uy áp huyết mạch đến từ ba đứa nhỏ, cả con ong đều ngây ngốc một hồi lâu, thẳng đến khi Mã Lễ Ngạo kêu cậu đi theo cho kịp cậu mới phản ứng lại, vỗ mạnh hai đôi cánh nhỏ trong suốt, từ phía sau ong ong ong đuổi kịp Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ.

Bởi vì địa bàn trên người Mã Lễ Ngạo đều bị ba đứa nhỏ chiếm lĩnh, cộng thêm hổ con Huyền Khiếu kia còn đang như hổ rình mồi mà nhìn cậu, bé ong mật Liss bay vòng quanh Mã Lễ Ngạo một vòng cũng không thể tìm được mảnh đất nào đặt chân, cuối cùng cũng chỉ có thể để chính mình đáp trên đầu Vương Khiếu Hổ.

Thật ra còn tính toán đáp trên đầu Mã Lễ Ngạo cơ, nhưng là mỗi lần bay đến trên đó cứ bị một luồng năng lượng không khí chẳng biết từ đâu quất bay ngược ra.

Tuy rằng cậu không biết là ai trong ba đứa nhỏ ra tay, nhưng loại tình huống này đã đến hai ba lần, cậu liền hiểu rõ cậu không thể ngây người trên người Mã Lễ Ngạo.

Tiểu vương tử ong mật phe phẩy cánh, ong ong ong có phần không cao hứng.

Cậu chính là tiểu vương tử của tộc Ong cao quý, vương tương lai của tộc Ong! Dựa vào cái gì cậu không thể đậu nhân trên đầu con người kia mà ba tên khác lại có thể ngây ngốc ở đó được?

Dù ba đứa đó huyết mạch gần như giống ba vị vương giả, còn có thể dùng uy áp áp chế cậu, nhưng mọi người đều là vương đúng không, nói như thế nào cũng không nên có khác nhau chớ.

Bé ong mật vương tử là nghĩ vậy, nhưng cậu lại không dám nói lời trong lòng này ra, hoặc nhiều hoặc ít vẫn hơi sợ đánh không lại.

Nhưng mà chả sao!

Chỉ cần cậu tìm được hộ vệ rồi sẽ có tự tin, cậu sẽ có thể dùng võ lực làm kinh sợ ba nhóc tì kia! Sau đó vênh váo tự đắc đậu trên đầu con người kia, phát ra tiếng cười của người chiến thắng với ba tên nhóc!

Ha! Cười đến cuối cùng mới là vương giả.

Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ liền từng người mang theo vật trang sức tùy thân ra cửa, bởi vì cũng không biết hộ vệ của bé ong mật vương tử ở nơi nào, hơn nữa còn có nhiệm vụ 1 yêu cầu hoàn thành, nên Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ liền quyết định trước tiên tìm một chút món ngon trên bảng xếp hạng mỹ thực Trùng tộc, nhân tiện trong quá trình đó cũng phát đoạn ghi âm tìm kiếm hộ vệ của Liss.

Bọn họ có sáu ngày để tìm kiếm, dù thành phố Trùng tộc này rất lớn, thậm chí còn bao hàm một bộ phận hải vực, nhưng bọn họ có 55 dũng sĩ dựa theo khu vực phân chia lặp lại tìm kiếm, kiểu gì cũng có thể đi hết thành phố trong sáu ngày được một lần, thậm chí cả hai ba lần.

Chỉ cần những hộ vệ đó còn sống, sẽ đi đến tiếp xúc với bọn họ.

Mà tiểu đội của Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ được phân phối chính là khu vực phía đông nam thành phố Trùng tộc, từ bản đồ bọn họ mua về xem ra, trong khu vực có ba nơi có thể đạt được nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp cao mà ngon miệng——

Mục trường* thảo nguyên, khu vực săn bắn Cát Nóng và trại chăn nuôi ven biển.

(*Mục trường. - Bãi chăn nuôi, đồng cỏ dành cho súc vật chăn thả. Từ này có trong từ điển tiếng Việt nên mình giữ luôn, dù mình cũng hiếm nghe từ này)

Nghe thấy tên liền biết ba địa điểm này có thể tìm được đồ ăn rồi, chỉ tiếc là bản thân động vật không có linh trí được nuôi dưỡng thậm chí nuôi thả ở chỗ này lại không làm được đồ ăn đỉnh cấp có thể làm giám khảo vừa lòng.

Bọn họ đến tìm người chăn thả ở mục trường, người thủ hộ khu vực săn bắn và người nuôi dưỡng ở trại chăn nuôi.

Vương Khiếu Hổ cầm bản đồ và tư liệu mua về xem đi xem lại, cuối cùng biểu cảm có phần rối rắm.

"Côn trùng được chăn thả ở mục trường là châu chấu cay,  Trùng tộc sinh tồn ở mục trường khác còn có giun cơ bắp, côn trùng ở khu vực săn bắn sa mạc là bò cạp lửa, ngoài bò cạp lửa còn có một loại kiến cát cũng là một nguyên liệu nấu ăn cao cấp. Cuối cùng chính là trại chăn nuôi ven biển, bên kia nói là trại chăn nuôi nhưng thật ra lại thành công viên trò chơi của rất nhiều cá tôm cua sò hến san hô vân vân. Bên kia nguyên liệu nấu ăn nhiều nhất, nhưng bởi vì ngay biển nên một khi chiến đấu lên, nhóm hải sản sẽ tương đối có ưu thế……"

Vương Khiếu Hổ nói tới đây cũng không nhịn được mà gãi gãi đầu, nhìn Mã Lễ Ngạo nhịn không được nói: "Đại ca, mấy con… sâu nguyên liệu nấu ăn chúng ta muốn đi tìm này…… cảm giác đều không phải hiền lành gì, không phải dễ đánh đâu á. Đến lúc đó chúng ta làm sao mở miệng nói với bọn họ, hay là trực tiếp đi lên đánh nhau liền luôn, cướp tay chân của bọn họ xong bỏ chạy?"

Mã Lễ Ngạo nghe được lời này không nhịn được trợn trắng mắt, hổ con ghé vào trên vai anh cũng trợn mắt đỏ.

"Nếu cậu có thể đi cướp cánh tay cẳng chân của bọn họ cậu chạy đi thử liền đi, nhưng mà xin cậu tự đi một mình à, ngàn vạn lần đừng nói anh là đại ca cậu."

Phương pháp tự đào mồ chôn mình chọc toàn dân cùng phẫn nộ như vậy mà thằng nhóc này cũng có thể nghĩ ra cho được, phương diện nào đó cũng là một nhân tài.

Vương Khiếu Hổ cười hắc hắc: "Không phải em cảm thấy trực tiếp nói với bọn họ ‘hê người anh em, tui muốn anh một cánh tay hoặc là một cái giò’ gì đó không phải rất thiếu đòn sao? Là một sâu thông minh đều sẽ không đáp ứng đi?"

Mã Lễ Ngạo nghe được cậu nói thật ra lại gật gật đầu: "Chứ sao, anh hỏi cậu đòi cánh tay cẳng chân cậu chắc chắn cậu cũng không đồng ý. Nhưng mà, Hổ Tử à, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay. Chúng ta vẫn nên hòa hòa khí khí tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn ngon miệng nhất, đánh đánh giết giết không tốt đâu."

"Trao đổi đồng giá một chút, chắc chắn sẽ có sâu nguyện ý."

Sau đó rất nhanh, Vương Khiếu Hổ liền biết hòa hòa khí khí tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn ngon miệng mà đại ca nói là một phương pháp như thế nào ——

Bọn họ trước tiên đi chính là mục trường thảo nguyên, chỗ này phụ trách chăn thả chính là tộc châu chấu cay ngay từ đầu bọn họ nhìn thấy. Người côn trùng ở đây lúc biến thành hình người đều lớn cỡ bọn người Mã Lễ Ngạo, nhìn bộ dáng của bọn họ thật sự là rất khó nghĩ đến nguyên hình của bọn họ vậy mà là châu chấu chỉ lớn cỡ bàn tay.

Trong ánh mắt nghi hoặc mang theo chút cảnh giác của các châu chấu cay, Mã Lễ Ngạo đi lên liền lấy ra một mảnh lá con năng lượng của Tiểu Lan, sau đó đặt trước mặt một người côn trùng chấu cay: "Có thể dùng chiếc lá đá quý sinh mệnh này đổi một ít máu của anh không?"

Đám người châu chấu cay nghe được Mã Lễ Ngạo nói, đầu tiên là trên mặt lộ ra biểu cảm trào phúng, vừa định muốn nói 'mi cho rằng thứ gì cũng có thể mua máu của bọn ta ư' lại bỗng nhiên nhúc nhích cái mũi hít hít mùi của lá con trên tay Mã Lễ Ngạo.

Sau đó, một người châu chấu canh trong đó phản ứng nhanh nhất, duỗi tay cướp lấy chiếc lá nhét vào miệng nhai lên rồm rộp, trong ánh mắt mấy người châu chấu ảo não khác lại nhếch miệng cười: "Hắc hắc hắc, quả nhiên là mùi vị làm người ta cảm thấy tốt đẹp!!

"Ta có thể cho mi 200 ml máu."

Vương Khiếu Hổ tức khắc liền lộ ra vẻ mặt vui sướng, kết quả người châu chấu cay này giây tiếp theo liền đột nhiên biến thành bộ dáng châu chấu thật lớn nhào về hướng Mã Lễ Ngạo, đồng thời kêu lên khặc khặc khặc: "Tiền đề là mi cần thiết thắng được ta, hơn nữa đánh đến ta bò lăn trên mặt đất mới được!!"

Mã Lễ Ngạo nhìn châu chấu khổng lồ màu đỏ nhào lại đây, khóe miệng giật giật, biểu cảm trên mặt nháy mắt tang thương lên.

Vào khoảnh khắc kìm lớn của châu chấu đỏ sắp chém đến mặt anh thì nháy mắt nghiêng người, đồng thời trở tay rút ra đao như ý chém một phát vào cơ thể châu chấu, để lại trên người châu chấu khổng lồ một đường xước sâu đậm.

"…… Cho nên, ăn lá cây của Tiểu Lan nhà ta, vậy mà còn muốn tìm ta đánh nhau?"

Mã · cũng không làm ăn lỗ vốn · ba ba trong tang thương mang theo hung dữ: "Nếu nói như vậy, sớm mở miệng bảo ta đánh mi là được rồi."

Châu chấu khổng lồ liên tiếp bị trường đao cực nhanh lại duỗi co tự nhiên của Mã Lễ Ngạo chém vài nhát, công kích sắc bén làm gã liên tục lui về phía sau, thoạt nhìn có chút chật vật.

Nhưng gã lại không hề cảm thấy sợ hãi gì, ngược lại còn cười khặc khặc khặc khặc lên, có chút vui sướng khi người gặp họa: "con người! Ta phát hiện tốc độ của mi rất nhanh đó, nhưng đáng tiếc sức mạnh của mi không đủ, dù mi chém tới chém lui lên người ta thì thế nào? Còn không phải không thể đột phá phòng ngự của ta!!"

Nói tới  đây, châu chấu khổng lồ còn có chút đắc ý mà chậc chậc hai tiếng: "Theo ta, giáp mỏng phòng ngự bây giờ mi cũng chưa có biện pháp đánh vỡ, nếu là gặp phải lũ giáp xác tộc, e rằng bọn chúng đứng cho mi chém mi cũng chém không… Ặc… A!"

Châu chấu khổng lồ đắc ý huênh hoang nói đến một nửa bỗng nhiên liền ngừng lại, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của những người châu chấu khác, mũi đao của Mã Lễ Ngạo bỗng nhiên đập vào khớp của hai cái kìm lớn của nó một cái!

Nửa bộ phận trên hai cái kìm lớn của châu chấu khổng lồ vừa mới đắc ý dào dạt liền lạch cạch - lạch cạch mà rơi xuống. Nếu dùng cơ thể con người để so sánh mà nói, đó chính là hai cánh tay nhỏ rơi rụng.

Tất cả châu chấu ở đây đồng thời há miệng ra, sau đó lại yên lặng mà lui về phía sau một bước.

Vương Khiếu Hổ trước tiên bật sáng lên cầu lửa trong tay, chuẩn bị chỉ cần đối phương công kích là cậu sẽ chi viện cho đại ca liền, kết quả lại phát hiện không có một con châu chấu nào ra mặt cho con châu chấu khổng lồ kia?

Thậm chí ngay cả bản thân châu chấu khổng lồ kia cũng có chút dại ra, cúi đầu nhìn hai chi trước bị rơi xuống. Sau khi phản ứng lại  câu đầu tiên nói không phải tức giận mắng chửi hoặc là thét chói tai, ngược lại là quay đầu hô lên với những đồng bào Trùng tộc đã yên lặng lui về phía sau: "Đậu má! Đám trùng ngu ngốc bọn mày còn thất thần làm gì, nhanh nhanh lấy thùng lại đây hứng máu cho tao coi a a a! Máu chảy xuống như này ít nhất đến có nửa cân* mất! Nhiều có thể bán lấy tiền đó!"

(*1 cân Trung Quốc = 0.5968kg)

Mã Lễ Ngạo: "……?"

Vương Khiếu Hổ: "……?"

【……?! Khụ, sao đột nhiên, tui liền có cảm giác thân thiết và quen thuộc với mấy người châu chấu khổng lồ này vậy? 】

【…… Đại khái là bởi vì chúng ta đều là người tiết kiệm, uống sữa chua còn liếm cái nắp chăng. 】

【 Bần cùng làm chúng ta vượt qua giới hạn chủng tộc, thưởng thức lẫn nhau. 】

Cuối cùng vẫn là Mã Lễ Ngạo trực tiếp duỗi tay vẽ cái thùng nhỏ, hứng lấy máu của người châu chấu khổng lồ. Nhưng khi thùng của anh nhận được 500ml máu, những châu chấu cay khác cũng đã cầm thùng của bọn họ lại đây, không để Mã Lễ Ngạo hứng máu nữa.

Dù sao cuối cùng nhiều thêm được 300 ml máu, Mã Lễ Ngạo cũng không so đo nhiều như vậy, thậm chí cậu còn đem hai cái kìm lớn kiên cố bỏ vào thùng.

Chẳng qua khi anh bỏ kìm vào thùng, anh bỗng hơi kinh ngạc phát hiện thùng máu và kìm lớn hung tàn đã thay đổi một dáng vẻ khác ——

Máu vốn phiếm mùi tanh rất nhanh trong thùng biến thành chất lỏng trong suốt đo đỏ tươi ngon, giống như từ ớt cay đỏ siêu cấp chế ra, chỉ ngửi một chút là có thể đủ ngửi được mùi vị cực cay lại mang theo mùi thơm không rõ từ đâu.

Mà hai cái kìm lớn kia rất nhanh cũng đã không còn dáng vẻ bề ngoài dữ tợn mang theo gờ ráp, phần xác ngoài không thể dùng ăn tự nhiên bong ra từng màng rồi biến mất, lộ ra bên trong hai khối xương thịt đo đỏ.

Đây thật sự là một màn làm người ta cảm thấy thần kỳ. Mã Lễ Ngạo nhìn một thùng tương ớt và thịt giống xương đùi heo, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chấu khổng lồ đối diện cũng hơi sai sai rồi.

Lúc này cánh tay đã tự động cầm máu, khoảnh khắc châu chấu khổng lồ thoạt nhìn có hơi thảm đón nhận ánh mắt của Mã Lễ Ngạo bỗng dưng lùi một bước ra sau, trên mặt đã biến thành mặt người còn lộ ra biểu cảm hoảng sợ đề phòng phảng phất như phụ nữ nhà lành: 

"Sao mi lại nhìn ta như vậy?! Dù ta đánh thua nhưng ta cũng đưa thịt máu cho mi rồi! Bị thương như vầy ta phải dưỡng hơn nửa năm mới có thể khôi phục lại đó! Mi đừng hòng lại muốn máu thịt khác trên người ta!! Trừ phi mi muốn đối nghịch với toàn bộ chủng tộc của ta!!"

 Khi gã nói lời này, mấy người châu chấu bên cạnh cũng đều xông lên, lần này trên mặt bọn họ đều là biểu cảm tương đối hung tàn, hiển nhiên cự tuyệt lần thứ hai bị bòn rút.

Mã Lễ Ngạo nhìn một thùng nhỏ tương ớt thiên nhiên và hai khối thịt trong tay, ho nhẹ một tiếng, "Ta không có gì ý gì, cũng chỉ là nhìn xem thôi. Chủ yếu là làm một người còn chưa gặp qua…… ờm, đồ ăn thần kỳ như vậy?"

Châu châu cay đánh nhau với Mã Lễ Ngạo chậc một tiếng, "Trùng tộc bọn ta có rất nhiều chủng tộc phẩm loại, sở thích và hoàn cảnh sinh tồn cũng đều không giống nhau, phương hướng phát triển cũng khác nhau. Trùng tộc trong thành phố Mỹ Thực này phần lớn là côn trùng tương đối yêu thích đồ ăn ngon, cho nên so với trở nên mạnh mẽ thì càng có khuynh hướng tìm kiếm chế tác và nuôi dưỡng các món ngon."

"Nhưng mà ấy hả, thứ tốt ăn nhiều thân thể hấp thu cũng đủ dinh dưỡng và năng lượng rồi, chính mình cũng biến thành tồn tại rất ngon miệng, bọn ta trở thành đồ ăn còn ngon hơn những gì bọn ta nuôi dưỡng và chế tác, liền bắt đầu bị cái đám thích ăn ngon và năng lượng cao bắt giữ, cho nên lại không thể không tăng mạnh năng lực của mình. Ha ha ha ha, này xem như một vòng tuần hoàn tốt đẹp đi?"

"Dù sao, tuy rằng bọn ta rất ngon, nhưng muốn ăn đến bọn ta cũng phải trả cái giá cực lớn cực lớn nha!"

Mã Lễ Ngạo: "……" Sao mà bọn mi ngon miệng vậy mà cảm giác kiêu ngạo quá trời vậy?

Quả nhiên ý tưởng của trùng, người không hiểu.

Còn tính hoà bình được đến tương ớt đặc biệt và hai khối thịt, Mã Lễ Ngạo đã nghĩ kỹ rồi, món chính có thể làm món thịt luộc. Nhưng còn một món canh và món ngọt chưa lấy được nguyên liệu chính. Hơn nữa anh cũng không thể xác định đồ ăn bưng lên cho giám khảo, nguyên liệu nấu ăn phải cần chính bọn họ lấy được hay là vẫn có thể mượn người khác, cậu cũng không dám đem tương ớt và thịt trong tay chia cho Vương Khiếu Hổ.

Nhưng thực hiển nhiên, lúc này tộc châu chấu cay đã cự tuyệt giao dịch chiến đấu với bọn họ, Mã Lễ Ngạo cùng Vương Khiếu Hổ thương lượng một chút, bèn dò hỏi tộc châu chấu cay, bảo mấy người châu chấu đưa bọn họ đến lối vào hang động của tộc Giun Cơ Bắp.

Có lẽ là cảm thấy lá con năng lượng Tiểu Lan mà Mã Lễ Ngạo lấy ra hương vị cực kỳ không tồi, ăn được chính là kiếm lời, châu chấu cay bị Mã Lễ Ngạo rút máu còn chủ động giúp đỡ bọn họ hô gọi mấy con giun cơ bắp.

Giun cơ bắp biến thành hình người thoạt nhìn xương cốt cũng hơi mềm, kiểu gì cũng đứng không thẳng không nói, làn da thoạt nhìn còn rất…… bóng loáng nữa.

Mã Lễ Ngạo nhìn bộ dáng của bọn họ thì dừng một chút, đột nhiên thả một câu: "Lần sau khen người, dứt khoát cứ khen là 'bạn có được làn da bóng loáng như giun ý' là được."

Ba người Long Uyên: "……"

Vương Khiếu Hổ: "?!"

【 A a a a a a im miệng im miệng im miệng! Tiểu Mã ca anh đang khen kiểu quỷ dị gì vậy!! Đó là khen người sao? Hú hồn! Trời ạ tui đã không có biện pháp nhìn thẳng làn da bóng loáng của tui nữa!! 】

【 Ý, ngày mai tui sẽ nói mấy câu này với bà sếp mà tui ghét. 】

【 Ha ha, vậy e là bồ chết chắc ngay và luôn. 】

Tuy rằng trên người xem Trái Đất không thể tiếp thu câu "khen" mà Tiểu Mã ca nhảy ra, nhưng mà mấy giun cơ bắp lại cực kỳ hưởng thụ sự khích lệ này.

"Hắc hắc ~ là anh giai loài người nha, anh cũng thật biết ăn nói quá chừng. Tôi thấy anh lớn lên cũng đẹp trai, năng lượng trên người cũng rất sung túc…… Có muốn đến hang động của bọn này chơi một chút không nha ~ a nha!!"

Mở miệng nói chuyện chính là một… người giun đẹp (?) diện mạo khó phân nam nữ, khi y vừa nói vừa lắc mông muốn xáp vào người Mã Lễ Ngạo, đột ngột bị một luồng sức mạnh đẩy về phía sau lảo đảo, tay vươn ra còn bị vuốt của hổ con cào một cái.

Chạc cây nhỏ tuy không có làm cái gì, nhưng một chiếc lá con màu xanh sẫm của nó hóa thành bột phấn, bay lên người mỹ giun, cũng đủ để y trở về sẽ ngứa ngáy một thời gian.

Bé ong mật Liss đậu trên đầu Vương Tiểu Hổ thấy được toàn bộ hành trình hành động của ba đứa nhỏ: "……"

Ba con non này thật là quá ác liệt âm hiểm! Chẳng lẽ lúc ba vị vương giả còn nhỏ còn trẻ chính là cái dạng này sao?!

…… Cậu vốn đang tính toán dùng kim đâm một chút con giun kia mà thôi. 

Hiện tại xem ra căn bản là không đến phiên cậu động thủ.

"Chậc chậc chậc. Vậy mà còn có thú non bên cạnh anh nữa, bảo vệ đồ ăn như vậy trưởng thành chắc chắn không phải tính tình tốt gì." Mỹ giun bị đẩy ngã thì biểu cảm thật không tốt, nhưng sau khi đối diện hai đôi mắt một đỏ một vàng, chẳng hiểu sao lời tàn nhẫn gì cũng không dám nói, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm một câu.

"Các người là muốn đến tìm chúng ta làm gì? Không phải là vì cuộc thi mỹ thực đấy chứ? Nói trước nha, cơ bắp của giun cơ bắp bọn ta chính là nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp cao, nấu nướng đàng hoàng chắc chắn có thể qua được vòng loại! Muốn lấy được cơ bắp của bọn ta không chỉ phải đánh với bọn này một trận, ít nhất còn phải cho bọn ta phí dinh dưỡng! Niêm yết giá rõ ràng không lừa già dối trẻ, 3000 đồng năng lượng không trả giá!" Một giun cơ bắp trong đàn mở miệng, giá báo ra làm Mã Lễ Ngạo trầm mặc, Vương Khiếu Hổ rơi lệ.

Mã Lễ Ngạo bởi vì năng lực đặc biệt nên chưa bao giờ thiếu tiền, chẳng qua ở thành lũy Dị Hình lập tức đã xài hết năm vạn đồng năng lượng rồi. Hiện tại anh cũng có thể vẽ ra một vài vật phẩm giá trị cao đổi tiền, nhưng…… Bởi vì mỗi ngày phải vẽ nước suối năng lượng cho ba đứa nhỏ, linh lực của anh còn dùng khi chiến đấu quan trọng, nên không thể tùy tiện vẽ vật phẩm quý trọng gì, từ phương diện nào đó mà nói…… Anh hiện tại…… bởi vì nuôi con…… nên rất nghèo.

Mà Vương Khiếu Hổ rơi lệ lại là bởi vì cảm giác giá cả quá đắt đỏ.

Cậu vượt 5 ải quan tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có một vạn đồng năng lượng. Nếu là một món ăn yêu cầu chi trả 3000 đồng năng lượng, qua ải Trùng tộc này rồi, e là cậu phải trở thành đỗ nghèo khỉ mất thôi.

Có điều, bây giờ cậu có thể cự tuyệt sao?

Cậu không thể. QAQ.

Vì thế Vương Khiếu Hổ dùng tất cả biểu cảm không nỡ đưa ra 3000 đồng năng lượng của mình. Sau đó cũng không cần Mã Lễ Ngạo nói cái gì cổ vũ hết, trong quá trình chiến đấu với giun cơ bắp, Hổ Tử phát huy 120% sức chiến đấu, biểu cảm trên mặt đều là hung ác chưa bao giờ có.

【…… Cực kỳ giống tui lúc moi hết tiền đi ăn buffet, sau đó lại điên cuồng ăn buffet. 】

Có người xem bình luận như thần.

Mã Lễ Ngạo: "……"

Tiền luôn là có thể làm người ta trở nên mạnh mẽ, bằng không cũng sẽ không có cách nói là "Năng lực của đồng tiền".

Vương Khiếu Hổ thành công mà chiến thắng giun cơ bắp, còn suýt nữa thiêu trọc đầu của đối thủ.

Giun cơ bắp thua cuộc cũng không hàm hồ, tuy rằng biểu cảm trên không tốt cho lắm, nhưng vẫn là trực tiếp xé mở áo mở rộng hai tay, đối với Vương Khiếu Hổ cùng Mã Lễ Ngạo triển lãm tám khối cơ bụng của anh ta.

"Nhìn xem tám khối cơ bụng này, mi thích hai khối nào thì chỉ đi, ta xé xuống cho mi."

Ngay từ đầu Vương Khiếu Hổ nhìn giun nam (?) nữ (?) này xé quần áo còn tưởng rằng y muốn chơi lưu manh gì cơ, kết quả y thế nhưng lộ ra cơ bụng bảo cậu chọn!

Đây lại là một… cách chọn thịt làm loài người cảm thấy vô cùng kỳ ảo, Vương Khiếu Hổ duỗi tay chỉ chỉ hai khối cơ bụng trên cùng của y, sau đó người giun liền trực tiếp trợn trắng mắt xé hai khối cơ bụng đó xuống.

Xé! Xuống! Luôn!

Lúc Vương Khiếu Hổ nhận lấy hai khối cơ bụng máu chảy đầm đìa này tay cũng hơi run, kết quả khi tay cậu tiếp xúc đến hai khối thịt kia, thịt đã xảy ra biến hóa kỳ diệu ——

Dáng vẻ da thịt máu chảy đầm đìa chẳng thấy đâu, trực tiếp biến thành hai khối thịt đỏ hoa văn tinh tế có cả gân lẫn da.

Nói như thế nào nhỉ, thoạt nhìn giống như là… thịt bò bông tuyết xa hoa hảo hạng.

Mã Lễ Ngạo thấy được hai khối thịt bông tuyết không tồi này, trong nháy mắt lại dùng ánh mắt theo dõi người giun mới vừa xé cơ bụng kia, xé xong cảm giác cả người càng mềm mại hơn nữa.

Người giun tức khắc liền cảm nhận được cảm giác nguy cơ phảng phất như sắp trở thành đồ ăn như người châu chấu trước đó, bèn trợn trắng mắt với Mã Lễ Ngạo: "Đừng nhìn ta, hôm nay ta bán thịt rồi, nửa năm sau cũng không bán nữa đâu!!"

Mã Lễ Ngạo lộ ra biểu cảm tiếc hùi hụi. 

Tuy rằng rất muốn mua, nhưng mà á hả, hiện tại anh cũng không có đồng năng lượng.

Chỉ là nhìn hai khối thịt đỏ kia thoạt nhìn đặc biệt không tồi, thịt kho tàu hầm thậm chí nướng phỏng chừng đều ăn ngon đi, hầy, lát mỏng thật mỏng đem nhúng lẩu chắc cũng ngon lắm.

Mã Lễ Ngạo nghĩ như vậy, tay liền không tự giác bắt đầu sờ… bụng tiểu kim long, cứ như muốn lấy ra mấy khối cơ bụng đến nơi.

Sau đó anh liền đương nhiên bị kim long hất đuôi, lại cúi đầu đối diện con ngươi vàng kim phảng phất như nhìn thấu hết thảy, không hiểu sao Mã Lễ Ngạo có chút chột dạ, trở tay liền sờ sờ đầu hổ con, sau đó lại sờ cây nhỏ xoa lá cây.

"Khụ, vẫn là bé lớn của ba ba biết nuôi gia đình! Một chiếc lá cây là có thể bằng 3000 đồng năng lượng rồi! Không hổ là con trai cả!"

Tiểu Lan nghe được lời này liền có chút bất đắc dĩ, còn không hiểu sao có chút đắc ý lắc lắc lá cây bởi vì năng lượng không đủ mà lại trở nên thưa thớt một ít của mình.

Hổ con thì lại rất không vừa lòng ngao một tiếng.

Duy chỉ cơ tiểu kim long nhìn Mã Lễ Ngạo híp híp mắt, rồi sau đó, vào lúc bọn Mã Lễ Ngạo rời khỏi mục trường đi vào khu vực săn bắn Cát Nóng, tiểu kim long bỗng nhiên vung cái đuôi, một luồng ánh sáng vàng kim liền từ trên người hắn rơi xuống, bay về phía Mã Lễ Ngạo.

Mã Lễ Ngạo duỗi tay bắt lấy ánh sáng vàng kia, mở bàn tay ra, liền thấy được một mảnh…. vảy rồng cực kỳ mỹ lệ, như là thủy tinh thuần tịnh màu vàng kim vậy.

【 Tiền nhà*. 】

(*ý ảnh là tiền phí sinh hoạt, phí gia dụng, giống như mấy ông chồng lãnh lương là đưa tiền nhà cho vợ vậy)

Giọng nói khá trầm thấp của Long Uyên hơi vang lên trong đầu anh.

Trong nháy mắt thế nhưng làm lỗ tai Mã Lễ Ngạo khẽ nóng lên.

Tác giả có lời muốn nói: 

Mã Lễ Ngạo: Vẫn là bé lớn ngoan của ba ba biết thông cảm a hu hu hu!

Long Uyên ném vảy: tiền nhà.

Mã Lễ Ngạo:! Trời ạ đây là con trai nộp tiền nhà lên sao?! Thật là bé ba ngoan của ba ba!!

Long Uyên: Không, đây là chủ một nhà nộp lên. 

Mã Lễ Ngạo:?

Langdon:…… Ha.

Huyền Khiếu: Phi!!

Hết chương 117.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro