Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107

Chương 107

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits.

Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Khi hơn hai mươi tín hiệu cầu cứu tạc nổ ra giữa không trung, biểu cảm trên mặt bốn người Mã Lễ Ngạo bị đình trệ trong khoảnh khắc.

Một tín hiệu cầu cứu cũng đã làm trái tim người ta gấp gáp rồi, mà hơn hai mươi cái đạn tín hiệu đồng thời tạc nứt, quả thực đủ làm trong lòng người dâng lên nỗi khủng hoảng vô tận.

Mã Lễ Ngạo mím môi, đây là âm mưu trần trụi bày ra trước mắt bọn họ.

Kẻ chiếm hữu thành lũy màu đen kia đang không chút nào che giấu khiêu khích cùng kêu gào đối với bọn họ.

Vô luận lúc này các dũng sĩ dị hình ở nơi nào trong thành lũy, chỉ cần trình độ dị hóa của mọi người còn dưới 95, thấy được đạn tín hiệu nổ tung như vậy sẽ không có khả năng không thèm để ý.

Hiện giờ con đường vượt ải đã qua một nửa, cùng mọi người đi đến bây giờ đều là chiến hữu sinh tử chi giao, dù là Mã Lễ Ngạo ghét nhất phiền toái cũng sẽ không ngồi yên coi như không thấy.

Cho nên, nơi đó nhất định có một kẻ địch cường đại đang chờ anh.

Kẻ địch đó… Có lẽ chính là trận chung kết của thành lũy này.

Mã Lễ Ngạo nhìn thoáng qua số nhiệm vụ của mình trước sau dừng lại ở 5 trên 10, mở miệng: “…… Anh Lâm, chị Lia, chuẩn bị một chút đi.”

Lâm Phi Liêm cùng Eustalia lúc này biểu cảm cũng cực kỳ âm trầm, ai còn đoán không ra đây là bẫy rập đáng sợ cơ chứ? Nhưng, những người đang làm mồi trong bẫy đó khiến họ không thể không đi.

“…… Đây là một trận đánh ác liệt, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ chúng ta sẽ đối mặt khốn cảnh như thành phố Linh Hồn vậy, nhưng trừ cái này ra còn cần thời khắc chú ý trình độ dị hóa của chính mình.” Giọng nói Lâm Phi Liêm nặng nề: “Hiện tại số dị hóa của tôi là 78, đã khá cao rồi.”

Lũ rắn nhỏ trên tóc Eustalia lại toàn bộ giương nanh múa vuốt lên, hai mắt cô cũng lại lần nữa biến hóa giữa đồng tử hình tròn và dựng đồng của loài rắn: “…… Tôi 81.”

Vương Khiếu Hổ vừa mới đập ngực của mình một chút: “Em còn ổn em 75.”

Mã Lễ Ngạo nhìn số dị hoá của mình, nó vốn dĩ vẫn luôn duy trì ở con số tiêu chuẩn 50, nhưng mới tức thì lập tức liền từ 50 nhảy lên 70.

Đó ắt hẳn là đến từ bản năng phẫn nộ.

“…… Dị hình muỗi mà thôi.”

Mã Lễ Ngạo gục xuống mí mắt, nhẹ nhàng mà mở miệng.

Dù có lợi hại đến cỡ nào chăng nữa, đó cũng là con muỗi.

Nên bị đập chết.

Rồi sau đó, Mã Lễ Ngạo, Vương Khiếu Hổ, Lâm Phi Liêm và Eustalia, bốn người liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía thành lũy màu đen nơi đạn tín hiệu nổ tung kia.

Tiểu kim long, hổ con và cây đá quý hiếm khi an tĩnh ở yên trong ba lô Mã Lễ Ngạo, đang giao lưu với Mã Lễ Ngạo trong biển ý thức.

【 Vừa rồi tôi cảm ứng một chút năng lượng của những con non dị hình muỗi đó…. Phỏng đoán, bản thể sản xuất ra chúng ít nhất là tồn tại cùng cấp với chiến sĩ vũ trụ cấp năm, rất có có khả năng chính là dị hình muỗi hút máu. Cậu phải cẩn thận, chiến sĩ cấp năm đã có thể vận dụng năng lượng hoặc là tinh thần lực xây dựng sức mạnh khiên phòng hộ. Bất kể là thuốc sát trùng cậu vừa mới sử dụng hay là lửa năng lượng đều không thể phá được bản thể phòng ngự đó. 】 Trong giọng nói của Langdon Dahl mang theo một tia nghiêm túc và lo lắng hiếm thấy: 【 Thông thường gặp được đối thủ như vậy, cậu cần phán đoán hắn mạnh về mặt tinh thần lực hay là sức chiến đấu. Sau đó lựa chọn chỗ yếu kém hơn mà công kích. 】

Huyền Khiếu cũng không ngao ngao: 【 Đây là một trận chiến nhất định phải lấy yếu thắng mạnh. Cho nên sau khi tìm được nhược điểm của hắn, cậu nhất định phải lựa chọn, trước tiên dùng hết toàn lực xử lý hắn! 】

【 Đừng có bị teo não mà muốn đánh lâu dài với hắn! Tên kia là dị hình muỗi hút máu, công cao phòng cao tinh thần lực cao, chậc. Hơn nữa hắn thông qua hai ngày trước, trứng trùng nở ra, có thể thông qua ấu trùng hấp thụ sức mạnh, cho nên nhất định không được kéo dài thời gian, tìm được nhược điểm tương đối liền toàn lực công kích. Cá nhân tôi kiến nghị là công kích tinh thần, bởi vì công kích vật lý tôi sợ cậu không phá được. 】

Long Uyên là người cuối cùng mở miệng, nói lại ít nhất.【 Khống chế tinh thần, khống chế cảm xúc, bảo trì bình tĩnh. 】

Khi Mã Lễ Ngạo không trả lời, Long Uyên lại bỏ thêm một câu: 【 Đừng hoảng hốt. Chúng tôi đều ở đây. 】

【 Đúng vậy, cậu chắc chắn đừng có quéo, cùng lắm thì thời điểm mấu chốt ba  chúng tôi kéo dài thời gian cho cậu. Ông đây bùng nổ không được, nhưng chiến đấu là thiên hạ vô địch! 】

【 Cậu đem tôi treo ở trước ngực, ít nhiều có thể giúp cậu khôi phục một chút sinh mệnh và tinh thần. 】

Mã Lễ Ngạo nghe ba giọng nói khác nhau và ngữ khí khác nhau lại đồng dạng mang theo lời quan tâm trong đầu, trên mặt hơi lộ ra một nụ cười rất khẽ.

【 Yên tâm, tôi không hoảng hốt. 】

Càng là tuyệt cảnh, anh càng không hoảng hốt.

Cùng lắm thì chính là chết mà thôi, cùng lắm thì anh đã sống hơn hai mươi năm rồi.

Lúc này, trong đại điện nào đó giữa vũ trụ. 

“Chư vị, lập tức sẽ đến chỗ xuất sắc nhất rồi. Ha hả, lúc này đây dù thằng nhãi loài người kia có lợi hại như thế nào, nó cũng sẽ chết ở đó.”

“Mọi người mở to hai mắt, tự do thưởng thức sự giãy giụa cuối cùng của con người này đi.”

“…… Rửa mắt mong chờ.”

Lúc bốn người Mã Lễ Ngạo vọt tới thành lũy cao nhất màu đen kia, liền thấy được một màn vô cùng hỗn loạn lại máu me.

Đây là chạng vạng ngày thứ năm tiến vào thành lũy Dị Hình, hiếm khi mà trời không nổi gió đổ mưa, tầm nhìn của bọn họ cũng không bị chắn.

Nhưng Mã Lễ Ngạo tình nguyện lúc này thà rằng có mưa gió che mắt, để mình không phải nhìn thấy địa ngục.

Trên đất trống phía trước thành lũy màu đen lúc này chen đầy các dị hình đang điên cuồng tàn sát đánh nhau, phảng phất như toàn bộ thành lũy Dị Hình đều bị kéo đến chỗ này.

Bọn họ dùng chiêu thức hung ác nhất công kích tất cả kẻ địch tới có thể nhìn thấy trong mắt, trong đôi mắt họ tràn ngập máu tươi và tàn nhẫn, hưng phấn và khát vọng.

Vô số tứ chi máu me bay loạn trong trận đại hỗn chiến này, kẻ thất bại nhỏ yếu trở thành đồ ăn của kẻ thắng, bị xé rách gặm ăn ngay đương trường. Mà kẻ vừa mới thắng, có lẽ vừa xoay người lại sẽ bị kẻ địch khác cắn nuốt ngay lập tức. 

Rõ ràng không có cơn lốc, tất cả thành lũy cùng vật kiến trúc xung quanh đều bị phá hư tảng lớn. Rõ ràng không có mưa to, dưới chân bọn họ cũng đã máu chảy thành sông.

Chỉ liếc mắt một cái nhìn đến hình ảnh này, Mã Lễ Ngạo liền cảm nhận được máu trong cơ thể hỗn loạn cảm xúc không tên nào đó bắt đầu xao động lên, giá trị dị hoá của anh trong nháy mắt này từ 70 nhảy lên 80, phảng phất như trong xương cốt đã có khát vọng cắn nuốt chiến đấu rồi.

Mà ba người Vương Khiếu Hổ, Lâm Phi Liêm cùng Eustalia bên người anh lúc này đã mắt màu đỏ đậm lên, nếu không phải Lâm Phi Liêm lôi kéo, Eustalia đại khái đã xông ra ngoài.

Mã Lễ Ngạo trở tay nhét ba cây nấm vào miệng ba người đang thở hổn hển.

 Chờ trên mặt bọn họ lộ ra biểu cảm hơi chút nản lòng lại khát vọng rồi mới nói: “Hổ Tử anh Lâm, hai người mau đi tìm các dũng sĩ khác đi! Ngàn vạn lần đừng để giá trị dị hóa của bọn họ vượt qua 95! Nếu gặp phải người có trứng trùng trong cơ thể, bảo chị Lia giật điện bọn họ mấy phát! Lũ ấu trùng đó hẳn là không có lực phòng ngự gì, giật điện mãnh liệt ắt có thể khiến chúng tử vong một số….”

Mã Lễ Ngạo nói chưa nói xong, liền cảm nhận được một luồng sát ý và ác ý làm anh lạnh cả sống lưng. Phảng phất như bị tồn tại nào đó cực kỳ đáng sợ tỏa định, làm anh gần như không thể động đậy.

Nhưng cũng chỉ là “gần như”.

Trong nháy mắt sát khí màu đen kia thoáng hiện ở phía sau anh, chuẩn bị cho anh một đòn trí mạng, người xanh lá Mã Lễ Ngạo đột nhiên xoay người, đao như ý cũng trong nháy mắt này đâm ra ngoài!

Nhưng.

Mã Lễ Ngạo đã chậm một bước.

Đao như ý của anh thất bại, mà đầu anh lại bị trực tiếp đâm xuyên qua.

Cảm giác đầu bị đâm một lỗ thủng Mã Lễ Ngạo vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm, tuy rằng không đau, nhưng…… cảm giác đầu óc bị gió lùa thật sự là ổn xíu nào.

Mã Lễ Ngạo thấy rõ được tồn tại làm anh cảm giác được cực hạn sát ý và áp chế kia.

Đó là một dị hình… đàn ông (?) cả người mặc giáp đen mỏng, sau lưng có một đôi cánh lông trong suốt, thân thể không khác con người là bao.

Hiển nhiên gã cũng giống như bướm nữ, bởi vì năng lượng cường đại mà có ngoại hình càng thêm hoàn mỹ. Nếu không tính đầu lưỡi đỏ dài vươn ra từ trong miệng gã như cái ống hút mà nói, dị hình này miễn cưỡng vẫn là có thể coi như “anh tuấn”.

Nhưng mã, gã duỗi đầu lưỡi ra, liền hủy hết tất cả.

“Ong…… Ha ha…… Suýt quên, ngươi là người dị hoá Slime. Miễn dịch công kích vật lý.”

Trên mặt dị hình nam muỗi hút máu lộ ra một biểu cảm ác liệt: “Thật là làm người ta nghĩ không ra, dị hoá đều là loại nhỏ yếu nhất như Slime này, có tư cách gì để ta tới giết ngươi……”

Đôi mắt quá mức thon dài của gã liếc mắt một cái nhìn ba đứa nhỏ ngoi đầu khỏi ba lô Mã Lễ Ngạo, “Có điều, ngươi cũng chỉ là hàng mang thêm mà thôi. Mục tiêu chân chính cũng không phải ngươi đâu.”

Muỗi nam nói xong lời này nháy mắt liền bắn ra đầu lưỡi như ống hút từ trong miệng, trực tiếp liền bắn đến Mã Lễ Ngạo.

“Chém không chết ngươi thì trực tiếp hút chết ngươi đi ha ha ha ha! Ngươi phải vì trở thành chất dinh dưỡng của ta mà cảm thấy vinh hạnh vô thượng!!”

Lúc này đây, đao như ý của Mã Lễ Ngạo trực tiếp chắn trước người anh, chặn lại cái lưỡi dài như mũi tên nhọn kia.

Nhưng anh cũng vì bị lưỡi dài công kích mà hung hăng bị bắn tưng ra sau vài bước, hiển nhiên là cơ thể người thạch rau câu xanh lá không thể thừa nhận hết sức mạnh của muỗi nam.

“Hắc hắc hắc…… Ha ha ha ngươi còn muốn chống cự ta?!” Muỗi nam cứ như nhìn thấy thứ ngu xuẩn tìm đường chết gì đó mà điên cuồng cười lên, rồi sau đó, trong miệng gã phát ra tiếng ong ong cực kỳ bén nhọn. Sau khi tiếng ong ong này vang lên, trong những dị hình hỗn chiến trước đó liền có mười mấy kẻ thét gào vọt lại đây, lúc bọn họ xông tới, thân thể dùng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt nhỏ gầy rồi sau đó đột nhiên tạc vỡ ra, từ trong thi thể các dị hình này tuôn ra mười mấy đoàn muỗi rậm rạp đen kìn kịt.

Nhưng mà vậy cũng chưa tính là kết thúc.

Mười mấy đoàn muỗi đen kia thế nhưng bắt đầu tàn sát lẫn nhau lên, quả thực giống như là một trận hỗn chiến dị hình loại nhỏ khác, cuối cùng quyết ra một con “vương” lợi hại nhất.

Thấy một màn như vậy, Mã Lễ Ngạo cũng không cần ba đứa nhỏ nhắc nhở, xoay người liền chạy.

Một tên huyết muỗi nam cũng đã đánh không lại, nếu cộng thêm mười mấy  “vương” được nuôi đẻ ra, e rằng anh cũng muốn bị hút thành quả khô luôn.

Hơn nữa……

Quan trọng nhất chính là rời khỏi nơi này, chỉ cần muỗi nam ở chỗ này, hàng trăm hàng ngàn dị hình và dũng sĩ loài người hỗn chiến này sẽ là kho máu và kho sức mạnh gã lấy không hết, dùng không cạn.

Bọn dị hình giết hại lẫn nhau không quan hệ, nhưng trong hỗn chiến còn có các dũng sĩ có khả năng cứu giúp, lại không thể bị gã gây tai họa được.

Cũng không biết liệu gã có theo lại đây hay không.

Mã Lễ Ngạo một bên điên cuồng chạy, một bên vươn tay ra bắt đầu vẽ tranh.

Anh cảm thấy muỗi nam kia đại khái sẽ theo anh đến đây, rốt cuộc anh thoạt nhìn thật sự là quá nhỏ yếu. Hơn nữa anh còn cõng ba đứa nhỏ đây nè.

Chỉ cần gã chạy xa theo anh, vậy…… Có một vũ khí thích hợp là có thế đấu một trận với tên này rồi!

Muỗi nam không chút do dự đuổi theo Mã Lễ Ngạo.

Dũng sĩ loài người này thật sự là quá mức nhỏ yếu, hoàn toàn không đáng gã trước đó phải hao phí nhiều tâm tư như vậy.

Có điều, máu và năng lượng trong cơ thể mấy dũng sĩ loài người này còn rất tươi mới, đều trở thành chất dinh dưỡng của gã cũng không tồi.

“Xì. Còn vẽ tranh nữa hả.”

“Loại năng lực râu ria này còn đáng để đặc biệt chú ý à?”

Dù nó có từng vẽ ra sản phẩm phỏng chế của ba vị vương giả đi chăng nữa thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, sau đó không phải một đám đều héo hết ư?

Hiện tại, con người biến thành Slime nhỏ yếu nhất này, nó còn có thể vẽ ra được thứ gì sao!!

Muỗi nam trong nháy mắt gia tốc vọt đến trước mặt Mã Lễ Ngạo, lưỡi nhọn thon dài trong miệng bắn ra!!

Mã Lễ Ngạo đừng ở chỗ này vẽ xong đồ anh muốn rồi. Anh duỗi tay kéo đao như ý xuống, lại cầm cái lưới đã vẽ xong vô, vào trên đao như ý! 

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đao-như-ý-vợt-bắt-muỗi liền chắn ngay trước mặt anh.

Sau đó, lưỡi dài của muỗi nam liền dính lên lưới của đao-vợt-muỗi như ý!

Ánh sáng mãnh liệt bùm bùm hiện lên, Mã Lễ Ngạo hung hăng hít vào một hơi, đối với chiếc lưỡi dài còn có chút cứng đờ bén nhọn chính là một ngụm chửi: "Xì, phi!" ,b9y

Sau đó, đầu lưỡi dài như ống hút của muỗi nam, bị 'phi' chặt đứt.

Mã Lễ Ngạo: “……”

Muỗi nam: “……”

“A a a a a a ông đây muốn giết mày giết mày giết mày!!!”

Tác giả có lời muốn nói: Mã Lễ Ngạo: Muỗi mà thôi! Đập liền!

Hết chương 107.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro