chap 2 bánh gừng
Chỉ mới bốn giờ sáng hôm sau, Harry thức dậy với một mẩu giấy nhắn của Snape chọc vào đầu cậu.
Gặp tôi gần túp lều của Hagrid ngay lúc năm giờ. Đừng đến muộn tôi sẽ bỏ lại cậu
Harry nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết tay của Snape, nhẹ nhàng mà thanh cao như con người của anh vậy. Có điều gì đó khích lệ trong những lá thư này. Anh thích nhìn chúng rất nhiều vào năm thứ sáu.
Sau đó, cậu nhận ra hơn mười phút đã trôi qua kể từ khi nhận được mẩu giấy, và cậu nhảy ra khỏi giường và lao về phía nhà vệ sinh.
Ba mươi phút sau, Harry đi bộ xuyên qua lớp tuyết dày để đến túp lều của Hagrid. Mọi thứ vẫn còn tối và yên tĩnh, và y phải sử dụng cây đũa phép chiếu sáng của mình để dẫn đường.
Khi đến túp lều, cậu đã thấy Snape đứng đợi từ trước. Túp lều tối và đóng cửa, Harry có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của Hagrid qua những bức tường đá.
"Mũ của ngươi đâu, Potter?"
"Tôi quên mất. Tôi đeo găng tay cũng được rồi."
Snape lẩm bẩm 'tên ngốc này' và áp sát vào cậu. Hắn ta kéo chiếc khăn quàng kĩ càng hơn quanh cổ Harry, sau đó là hàng loạt Bùa giữ ấm lên đầu và tai của cậu. Sau đó, anh ta đưa tay lên và kiểm tra găng tay của Harry.
"Đây là vật liệu Muggle?"
"Ừ ... có thể."
"Một lần nữa ngươi lại chứng tỏ rằng mình thiếu não à Potter" Snape nói, giọng vẫn còn thô ráp sau giấc ngủ. "Chúng ta sẽ ở ngoài trời lạnh giá này trong nhiều giờ và ngươi nên ăn mặc thích hợp, có nghĩa là găng tay bằng da rồng."
"Tôi xin lỗi, thưa ngài"
Snape đặt một loạt bùa khác lên tay Harry, sau đó giữ chúng giữa chừng một lúc. Anh gật đầu và thả cậu ra. "Chúng ta phải làm như thế. Nếu bắt đầu cảm thấy bỏng rát ở đầu ngón tay, hãy nói cho tôi biết."
"Vâng thưa ngài."
Snape chĩa cây đũa phép phát sáng của mình vào chân Harry. "Đưa giày đây tôi xem."
Harry đã cho Snape một cái nhìn tốt về đôi giày của mình. Y gật đầu tán thành. "Tốt," anh gầm gừ. "Ít nhất tôi cũng biết cậu sẽ không mất ngón chân nào. Bây giờ hãy theo tôi."
Họ lê bước qua lớp tuyết phủ mờ, bỏ lại túp lều của Hagrid. Khu rừng sừng sững trước mặt họ gần như đầy đe dọa và nhiều hiểm nguy. Harry nhìn chằm chằm vào những thân cây đầy tuyết, chờ đợi nỗi sợ hãi tràn ngập trong mình. Lần cuối cùng vào rừng, Harry đã phải đối mặt với cái chết của mình dưới bàn tay của Voldemort. Thật kỳ lạ,cậu không cảm thấy sợ hãi hay buồn bã, chỉ có sự phấn khích. Cậu rất hào hứng khi dành cả buổi sáng với Snape.
Họ vào rừng với sự dẫn đầu của Snape. "Đũa phép sẵn sàng, Potter," anh gầm gừ qua vai.
Mọi thứ tối tăm và yên tĩnh. Những cái cây to lớn rung rinh trong làn gió lạnh giá. Harry biết có những sinh vật nguy hiểm đang ẩn náu giữa những tán lá, nhưng có lẽ chúng đã đi ngủ khi gần sáng.
Cậu và Snape đã đi bộ trong vài phút, có lẽ gần một giờ. Họ không nói chuyện, và Harry thấy mình đang lắng nghe tiếng thở gấp gáp của Snape khi họ cắt cành cây và trèo qua những khúc gỗ.
Cuối cùng, khi Snape dừng lại và đặt tay lên vai Harry, ánh sáng đã chuyển sang màu xám và mờ. " ngươi có thấy gì không?" anh thì thầm, và hơi thở của anh phả vào má Harry.
Harry liếc nhìn nền rừng. Ở đó, giữa lớp bụi tuyết, nở ra những bông hoa cánh cụt. Chúng rất nhỏ, quá nhỏ, rất nhiều. Chúng trông gần giống như những chấm nấm mốc bao phủ
"Chúng là gì?"
Nó được gọi là "Winter's Black kiss".
"Vui vẻ."
Snape khịt mũi. "Phải, rất vui vẻ. Chúng rất độc nếu bị chạm vào bởi da trần, nhưng lại có tác dụng hữu ích ".
Harry định thần lại. "Nụ hôn đen của mùa đông... Chúng rất hữu ích trong các biện pháp khắc phục và chữa trị chứng tê cóng ".
"Rất tốt, Potter."
Harry chớp mắt vài lần. Cậu ko bao giờ nghĩ rằng có thể nghe được những lời đó từ miệng Của Snape
"Tôi đã làm cậu sốc?."
"À... vâng. Tôi nghĩ anh chưa bao giờ khen ngợi tôi trước đây, giáo sư."
"Tôi đã khen ngợi có điều cậu không bao giờ để ý."
Snape tiến về phía trước trước khi Harry phản ứng lại. "Bây giờ, hãy nhìn kỹ cách tôi thu hoạch bông hoa đầu tiên này. Chúng ta phải rất cẩn thận khi sử dụng phép thuật -"
"Đó là cái gì?"
"Đừng ngắt lời tôi."
Harry chỉ về phía Snape "Không, nhìn kìa. Nó đang phát sáng!"
Họ nhìn thấy một cái gì đó giống như một quả cầu phát chỉ qua hàng cây đầu tiên.
"Merlin," Snape nói, nghe thật kinh ngạc.
"Cái gì vậy?"
"Đó là... Không thể nào." Snape đã tiến dần tới cái vòng tròn rực rỡ.
"Đừng! Nó có thể làm thầy đau"
"Potter," Snape rít lên. "Hạ giọng xuống nếu không ngươi sẽ thu hút mọi kẻ săn mồi ở đây"
"Nó ... là thực vật?" Harry thì thào.
"tôi đoán là như vậy." Snape tiến lại gần. "Nó được biết đến với cái tên Fairie Queene's Pearl. Truyền thuyết kể rằng loài cây này đã được một nữ hoàng thần tiên mang đến thế giới này rất lâu, rất lâu trước đây."
"Um"
Snape tiến lại gần hơn, đũa phép của anh ta chỉ. "Bây giờ, nếu tôi nhớ không nhầm, thu hoạch cây bằng cách dùng đầu đũa phép và nhẹ nhàng nhấc lên-" Anh chạm đũa phép của mình vào quả cầu phát sáng và nháy mắt biến mất.
"Snape!" Harry hoảng hốt. Cậu loạng choạng bước tới, không tin vào mắt mình. Snape đã biến mất. "Snape! Severus!" Hốt hoảng, không suy nghĩ rõ ràng, cậu đưa tay ra, chỉ muốn cảm nhận không khí, nhưng y đã đoán sai khoảng cách và ngón tay của mình đã đi ngay qua quả cầu.
Mọi thứ trở nên đen kịt và Harry quay cuồng vào một khoảng không.
Khi Harry mở mắt ra, cậu và Snape đang đứng trong một bãi đất trống đầy tuyết với ánh nắng chiếu xuống họ. Ngay bên phải họ có một căn nhà tuyệt đẹp trông giống như một ngôi nhà bánh gừng.
"Snape?" Harry nói một cách yếu ớt.
Vẻ mặt Snape lộ rõ vẻ sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro