chap 1 ngày đông đầu tiên
Harry đã không về nhà trong kỳ nghỉ. Vấn đề là cậu không biết nên về đâu. Cậu ta có quyền sở hữu số 12 quảng trường Grimmauld , nhưng trải qua Giáng sinh một mình ở đó nghe thật buồn tẻ. Cậu ấy đã được mời đến ở với nhà Weasley, và y đã bị cám dỗ, rất bị cám dỗ, nhưng mọi thứ đã không như vậy kể từ khi cậu và Ginny chia tay.
Nhưng, bất chấp tất cả, lý do thực sự khiến cậu không về nhà là Severus Snape. Thật là ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc, thế nhưng cậu lại muốn dùng ngày nghỉ để quen người đàn ông kia. Đó là năm thứ tám của Harry và chỉ vài tháng sau chiến tranh, và mọi thứ thật ... kỳ lạ giữa họ. Snape bây giờ gần như tốt với cậu ấy. Quả thật rất lạ.
Sau Trận chiến cuối cùng, Snape từ chức Hiệu trưởng và trở lại vị trí Phòng thủ
(hmmm đoạn này mình không hiểu là phòng thủ cái gì?)
Slughorn ở lại để dạy Độc dược, điều đó không sao cả, nhưng đôi khi Harry đã không thể gặp Snape trong lớp học Độc dược, nó thật sự tồi tệ đối với cậu.
Đó là ngày sau khi mọi người về nhà, và Harry đã nhận được một bức thư cú từ Hermione. Cô ấy nói rằng cô ấy lo lắng về việc cậu sẽ cô đơn. Harry xứng đáng được ở bên cạnh những người bạn sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua trong năm ngoái! Nhưng cậu lại muốn có thời gian ở một mình để học, và điều đó có lẽ chỉ khiến cô ấy lo lắng hơn.
Bây giờ Harry đang đi bộ trong sân trường Hogwarts, đôi chân của nó đang lê bước trong trận tuyết đầu tiên trong năm. Thật yên bình khi tuyết rơi, mọi thứ trắng xóa và tĩnh lặng. Tất cả tuyết gần như làm cho Harry cảm thấy được bảo vệ.
Khi đến gần bìa Rừng Cấm, Harry phát hiện một người đàn ông khác đang băng qua tuyết. Anh ta mặc một chiếc áo choàng dài màu đen và một chiếc khăn lông màu xanh lá cây. Trên đỉnh đầu anh ta có một cặp kính bảo hộ kỳ lạ.
“Potter” Severus Snape nói khi anh lại gần.
Harry đứng lại và nhìn anh ta tiến lại gần. "Chào buổi sáng giáo sư"
Snape kéo khóe miệng nhếch lên một chút. Anh luôn cố nhịn cười mỗi khi Harry tôn trọng anh.
Ngươi tới rừng cấm làm gì vậy?"
"Không việc gì hết. Em chỉ đang đi dạo."
Snape khịt mũi và nhìn ra khu đất trống trải dài. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những đám mây cuộn, và nó làm nổi bật những đường nét quanh miệng anh, cậu liếc mắt nhìn. Đầu mũi anh đã đỏ bừng vì lạnh.
Snape lê chân bước đi đã làm động đến khăn quàng đang nằm yên ở cổ, và sợi len màu xanh lá cây sẫm rơi ra để lộ cổ họng bị tổn thương của anh ta. Harry nhìn chằm chằm vào làn da sần sùi, và cậu cảm thấy có gì đó nóng bỏng và kỳ lạ khắp cơ thể mình. Cậu tưởng tượng mình đang vươn tay và lướt những đầu ngón tay mát lạnh của mình lên những vết sẹo đó.
Khi Harry kéo ánh mắt của mình trở lại, cậu thấy Snape cũng đang quan sát mình. Họ giao tiếp bằng mắt, và điều đó thật kỳ lạ, thật kỳ lạ. Harry đã quá quen với việc họ nhìn nhau với cặp mắt dữ tợn, nhưng nó không quen với sự yên lặng, gần như thân mật này.
"Tại sao cậu lại ở kỳ nghỉ này, Potter? Bạn bè của ngươi cuối cùng đã nhận ra cứu thế chủ là kẻ đê tiện như thế nào và bỏ rơi sao?" Snape giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm, hệt như violon đàn du dương từng nốt nhạc, nhưng cũng có chút buồn chán.
Harry bật cười, vì cậu biết Snape không cay nghiệt và cố ý xúc phạm cậu. Cứ như thể anh ấy nói điều đó đơn thuần vì đó là thói quen.
Em đã ở lại là vì thầy, cậu muốn nói với hắn, nhưng chắc một điều rằng Snape sẽ avada cậu ngay sau khi cậu thốt xong chữ cuối cùng
"Bạn bè của em luôn biết em là một kẻ ngốc nghếch như thế nào. Em chỉ có thể hy vọng họ đã chấp nhận nó cho đến bây giờ. Không, em ở đây vì tôi muốn có thời gian để nghiên cứu."
"Vớ vẩn."
Harry lại cười. "Ngôn ngữ, thưa ngài!"
(Đoạn này giống trong Avengers, Cap hay nói với Tony là language ý bảo là cách nói của Tony hơi bất lịch sự hay lố bla bla á, chắc Harry muốn nhắc nhở Sev thôi, giờ em ấy đã lớn nên không sợ Sev phun nọc độc đâu)
Môi Snape lại nhếch lên, giống như muốn mỉm cười nhưng lại không để cho chính mình cười. "Chúng ta hoàn toàn đơn độc, Potter. Tôi có thể nói dối nếu tôi vui muốn."
Họ quay lại và trở về lâu đài.
Họ bước lại gần, vai gần như chạm vào nhau. Snape nhìn xuống đất khi họ di chuyển.
"Cái kính bảo hộ đó là gì vậy?"
"Tôi đang ở trong rừng để tìm kiếm nguyên liệu cho Độc dược. Kính bảo hộ có thể tìm ra dấu vết ma thuật của thảo dược."
"Đó không phải là công việc của Slughorn sao?"
"Giáo sư Slughorn đang già đi. Sẽ không khôn ngoan nếu ông ta lê bước trong rừng."
"Thật tốt khi thầy giúp đỡ ngài ấy."
" không tốt đẹp gì, nó chỉ đơn thuần là những gì tôi cần phải làm."
“Được rồi,” Harry nói, nhưng cậu vẫn nghĩ nó thực sự rất tuyệt. "Vậy ngài đã thu thập xong chưa?"
"Không, tôi sẽ phải quay lại vào ngày mai. Phải thu hoạch cây vào những thời gian rất cụ thể và chuẩn xác nhất thì mới mong được hiệu quả tốt."
"Em có thể giúp thầy không?"
Snape dừng lại. "Gì?"
"Em muốn giúp. Chỉ cần có thời gian và địa điểm, em sẽ có mặt."
"Tại sao?" Không phải ngày nào Harry cũng thấy Snape ngơ ngác như vậy.
Harry nhún vai. "Em không biết, em nghĩ chỉ là ... muốn ở bên cạnh thầy."
Một cơn nóng bừng bừng lan tỏa nơi yết hầu của Snape. Anh nhìn chằm chằm
Snape không biết liệu mình có bay vào tức giận hoặc cảm ơn một cách miễn cưỡng.
“Ngươi chỉ cản đường thôi,” Snape gầm gừ.
"Để em giúp một tay thôi có được không?."
"Ừm" Snape trả lời một cách miễn cưỡng rồi quay lương bỏ đi, áo choàng cuồn cuộn phía sau, lượn thành một hình cong tuyệt hảo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro