Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5-

[Net]

Tôi tỉnh dậy trong cơn mơ màng, hiện ra trước mắt là màu xanh nhạt của trần nhà quen thuộc. Tôi đưa tay dụi nhẹ mắt, vừa cố gắng ngồi dậy thì trận đau đầu kéo đến khiến tôi không kìm được mà kêu lên một tiếng, đánh thức bạn nhỏ đang ngủ quên bên cạnh.

"Anh tỉnh dậy rồi sao?". James vội vàng lấy lại tỉnh táo, lo lắng quan sát cơ thể tôi từ trên xuống dưới một lượt.

"Đầu anh đau quá". Tôi dựa vào người em, nhăn nhó nhìn.

"Ăn cơm xong rồi nằm nghỉ nhé, đợi em xuống nhờ dì hâm nóng lại đồ ăn".

James toan đi liền bị tôi giữ tay quay trở lại, gương mặt em căng thẳng tới độ không thể giãn ra dù một giây, thấy tôi kéo tay lại, em liền chạm lên tóc massage nhẹ cho tôi.

"Anh hỏi em cái này". Tôi nắm lấy bàn tay trắng mềm của người đối diện, mê mẩn mà xoa nhẹ.

"James thấy Kren như thế nào?".

James ngẩn ngơ một lúc trước câu hỏi này, cuối cùng vẫn chọn trả lời.

"Kren rất hài hước, có lẽ cậu ấy muốn làm bạn với em, nghe cậu ấy nói chuyện cũng rất thú vị".

James rất ít khi khen ai, lần này là tôi chủ động hỏi, em mới nói. Nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác không giống như tôi tưởng tượng cho lắm. Tôi muốn nhìn thấy James hạnh phúc nếu sắp tới em có tình yêu, tôi cũng sẵn sàng tác thành cho họ nếu em thực sự thích Kren. Chỉ là tôi không vui, tôi thấy khó chịu, không giống cảm giác lúc phát hiện ra bản thân bị phản bội, giống như lúc bị lấy mất thứ mà mình cực kì yêu thích hơn.

Về sau, James vẫn đối xử đáng yêu với tôi như trước. Chỉ là sau khi tan học sẽ có thêm một người nữa đứng bên cạnh bắt chuyện, vô hình trung, tôi bị đẩy ra khỏi họ lúc nào không hay. Cả trường gần như ai cũng biết Kren và James rất thân nhau, không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu, có người còn cho rằng họ đã thực sự hẹn hò với nhau rồi.

James vui vẻ hơn nhiều so với trước, dáng vẻ hoạt bát chưa từng thấy phô diễn ra bên ngoài. Càng ngày, càng nhiều hơn những câu chuyện em kể về Kren, tôi không biết phải cư xử thế nào cho đúng, chỉ biết rằng bản thân luôn bực dọc không lý do mỗi khi nghe em nói đến người đó.

"Em không nhận ra em đã nói về nó quá nhiều rồi à?".

Tôi không hiểu bản thân đang nghĩ gì, càng không hiểu cảm xúc của mình khi ấy. Tôi giận dỗi với em dù em chẳng làm gì sai cả, ánh mắt như đứa trẻ vừa bị quở trách vì mắc lỗi ấy tủi thân nhìn tôi. Khi ấy, tôi mới nhận ra bản thân đã quá đáng với em rồi.

"Em xin lỗi, nếu anh không thích, em sẽ không nói nữa".

Và em không mở lời với tôi một lần nào kể từ khi em nói ra câu đó, cũng là lần đầu tiên tôi lớn tiếng với em trong suốt quãng thời gian kể từ khi con diều nhỏ của em rơi xuống sân nhà. Tôi tìm tới em để xin lỗi không biết bao nhiêu lần, em chỉ buồn bã lắc đầu không nói gì cả, bạn nhỏ của tôi đã không còn cần đến tôi nữa rồi.

Hôm đó, chúng tôi không còn về cùng nhau nữa. Tôi thẫn thờ bước dọc theo con đường quen thuộc trở về nhà. Trên đường đi, tôi bắt gặp hai người con trai đang nắm tay nhau, họ chỉ đơn giản là cùng nhau băng qua đường nhưng lại khiến trái tim tôi đập mạnh liên hồi. Vô số lần tôi đan tay với James nhưng chưa một lần tưởng tượng đến việc tôi và em sẽ giống họ.

Kren có thể thích James, thậm chí em còn chẳng phải kiểu người mà cậu ta vốn thích, tôi biết vài cô gái mà Kren từng quen, đều là kiểu có ngoại hình, chân dài, ngực bự. Người chưa từng quen con trai như cậu ta cũng có thể thích James. Vậy cảm xúc hiện tại của tôi có phải vì tôi đã vô tình có tình cảm đó với em hay không?

Đêm hôm đó, tôi đã mở một bộ phim liên quan đến đồng tính trên máy tính của mình, khóa trái cửa phòng rồi chăm chú ngồi xem. Trong ký ức của tôi, khi ấy những tình tiết trong phim không quá gay gắt, chỉ có sự phản đối của gia đình và xã hội, cùng với một nụ hôn lướt qua của hai nhân vật chính.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, cảm xúc dồn nén trong thời gian qua bỗng chốc bùng nổ. Chẳng hiểu tại sao khi xem xong, tôi lại rơi nước mắt, khóc đến mất kiểm soát. Có lẽ, tôi sợ hãi khi biết bản thân có thể sẽ có kết cục giống họ, tôi sợ khi phải đối mặt với ánh mắt tràn đầy hi vọng của người nhà, hơn hết, tôi sợ James sẽ bị tổn thương...

Thời gian đó, tôi trầm lặng hơn ngày trước rất nhiều, mỗi lần ngồi một mình, tôi lại nhớ đến bộ phim có kết cục bi thảm ấy. Họ chạy đến với nhau và quyết định bỏ mặc tất cả phía sau lưng, nhưng rồi một người trong số họ đã phải ra đi mãi mãi chỉ vì không thể chịu đựng nổi sự cay nghiệt của cuộc đời. Mọi khung cảnh hiện ra trong tâm trí như đang kéo tôi ra khỏi suy nghĩ muốn gần gũi với James như lúc trước.

Và chúng tôi, đã không còn nói chuyện với nhau nữa.

Điều đó khiến tôi nhận ra, cuộc sống của tôi hóa ra lại phụ thuộc vào em tới vậy. Chỗ nào cũng là hình bóng của James, mỗi ngóc ngách trong căn phòng, mỗi trang vở lật ra, mỗi kỉ niệm trong ký ức... đều là em, đều có em hiện hữu trong đó.

"Net, gần đây xảy ra chuyện gì rồi?". Nhân lúc ăn cơm xong, anh Nonz đã gọi tôi nói chuyện riêng trong phòng.

Tôi mím môi, cúi đầu xuống không dám nói ra cảm xúc của mình. Thực ra tôi vẫn còn bối rối, vẫn chưa chắc chắn về thứ tình cảm đang nhen nhóm trong trái tim này. Tôi cũng sợ anh Nonz không hiểu, sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm giống như những người trong bộ phim kia.

"Net, anh là anh ruột của mày, chỉ cần mày ăn nhiều cơm hơn hôm qua thôi, anh cũng biết rồi. Đến anh mà mày còn không yên tâm thì mày định nói cho ai đây?".

Từ nhỏ đến lớn, ngoài James ra thì giữa tôi và anh Nonz cũng không có bí mật gì, anh ấy lớn tuổi hơn nên đưa ra rất nhiều lời khuyên hữu ích. Anh ấy cũng đang đi du học nữa, có lẽ tư tưởng sẽ thoải mái hơn với những chuyện thế này. Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng quyết định lấy hết can đảm để nói ra.

"Hình như em thích James rồi".

Anh Nonz có hơi bất ngờ, dường như không biết nên có cảm xúc gì đối với lời bày tỏ này của tôi. Có lẽ anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, dù biết ở lứa tuổi của chúng tôi, những phát triển về mặt tâm sinh lý cũng đã xuất hiện nhưng chỉ là thay vì tôi thích một bạn nữ đáng yêu nào đó mà tôi từng nhắc đến, thì tôi lại thích James.

James cũng đáng yêu mà, đối với tôi, em ấy là người đáng yêu nhất thế giới.

"Anh cũng thấy kì quặc đúng không? Net chẳng biết bản thân mình bị làm sao nữa, nhưng hình như Net thích James thật rồi, sẽ không có gì xảy ra nếu Net thích con trai đúng không anh?".

Những khung cảnh tồi tệ trong bộ phim đó lại hiện ra, không chỉ dừng lại ở lời dè bỉu, ghét bỏ của xã hội mà còn liên quan đến cả cuộc đời của nhân vật nữa. Gần đây, tôi cũng thường xuyên gặp ác mộng, tôi mơ bản thân là chàng trai đó, sợ mình không đủ dũng cảm để bước tiếp rồi cuối cùng cũng sẽ chọn con đường ấy. Sợ phải nhìn thấy nước mắt của James rơi xuống, cũng sợ em không kiên trì nổi. Càng lo sợ hơn nếu chính em sẽ là người dùng sự khinh bỉ ấy đối xử ngược lại với tôi.

"Mày thích James ở điểm nào?". Anh Nonz không vội trả lời những câu hỏi dồn dập của tôi mà lại đẩy ngược lại cho tôi một câu hỏi khác.

Tôi nhìn anh trai với hai con mắt đã ngập nước từ bao giờ, anh Nonz vẫn kiên nhẫn đợi tôi đưa ra câu trả lời nhưng trong đầu tôi lại chẳng có gì cả, tôi không biết tôi thích em vì cái gì, thậm chí còn chẳng biết thích từ bao giờ. Những mối tình chóng vánh trước kia, hầu hết là do ngoại hình quyết định, tôi thích những người da trắng, mặt xinh, nhìn dễ thương một chút, tính tình cũng phải hoạt bát. Nhưng khi nhìn James, dù chưa từng nhìn em ấy theo chiều hướng hai người đang tìm hiểu nhau, tôi vẫn rất thích em.

"Net không biết nữa". Tôi bối rối nhìn anh Nonz.

"Đến cả việc mày thích James ở điểm nào, mày cũng không biết. Vậy thì tại sao mày lại biết việc người khác sẽ thấy kì quặc khi hai người con trai ở bên nhau?".

"Em xem phim...".

"Tưởng cuộc sống sẽ giống trong phim hả? Thế giờ anh mày có thể cưỡi chổi bay vòng vòng luôn rồi đó".

Anh Nonz bật cười, gõ vào đầu tôi một cái thật mạnh.

"Mày không khác biệt đâu, Net. Mày chỉ đang yêu thôi, khi mày yêu rồi thì người đó có là ai đi chăng nữa thì mày vẫn yêu. Anh sẽ không vì mày thích James mà bỏ mặc mày, ba mẹ cũng sẽ thế, chỉ mong mày lớn lên trở thành người tốt là được. Nếu mọi người có không hiểu thì cũng chỉ xem tình yêu của mày có chiến thắng được sự hoài nghi của họ không thôi".

Lời nói này của anh Nonz như đánh tan bóng đen tâm lý luôn tìm cách vây chặt lấy tôi. Tôi ngồi trong phòng mình, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa rơi tí tách trên mái che, lòng tôi cũng bị trận mưa này làm dịu đi vài phần.

Những ngày sau đó, tôi vẫn tìm cách nói chuyện lại với James, tôi chưa từng giận dỗi em quá một ngày, còn em thì luôn luôn dỗi rất lâu, dỗ cũng khó nữa. Nhưng không còn cách nào khác ngoài việc moi hết sự chân thành của mình ra cho em xem, rằng em quan trọng với tôi tới nhường nào.

Cuối giờ học, tôi lén lấy trộm một quyển vở của em giấu trong cặp sách của mình, để em ngồi tìm đến khi mọi người đi về hết, phòng học cũng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

"James". Tôi khẽ gọi tên em, đặt quyển vở ấy xuống mặt bàn.

James không hài lòng nhìn tôi, ném lại một ánh mắt có chút bực dọc. Dù thế cũng chẳng có sức sát thương mấy, đã nhìn quen từ lâu rồi. Thậm chí, ngay sau khi biết lòng mình, tôi còn thích chọc ghẹo em hơn trước.

Đã từng nghe qua chưa? Càng thích ai sẽ càng thích trêu chọc người đó.

"Xin hãy, cho anh một cơ hội giải thích nhé". Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh em, kéo bàn tay trắng xinh đó, nhẹ nhàng nắm lấy.

"P'Net xin lỗi vì đã thô lỗ với em, thực ra anh chỉ đơn giản là ghen tị một chút thôi. James chưa từng nhắc đến ai nhiều như Kren, sợ anh không còn đặc biệt trong lòng em nữa. Anh biết sai rồi ạ, đừng không để ý đến anh".

Có lẽ, ánh mắt bi thương này đã hoàn toàn thuyết phục được James. Em ấy siết chặt lấy tay tôi, thở ra một hơi dài rồi mới nhìn tôi mỉm cười, dù vẫn có chút hơi gượng gạo nhưng như thế đã vui lắm rồi.

"Lần sau đừng như vậy nữa".

"Đã rõ ạ".

Khi tôi giang tay ra, em đã chấp nhận ôm lấy tôi. Khi lồng ngực sát kề nhau, trái tim cũng đã lên tiếng. Khi lòng mình vẫn còn thổn thức, tình cảm ấy cũng sẽ không thể nào nguội lạnh.

Vết thương lòng đầu tiên mà tôi gây ra cho em đã kịp băng bó lại, dù không để lại sẹo nhưng vẫn luôn nằm trong kí ức. Em nói không muốn quên nó, vì đó cũng là một trong số trạm dừng trong hành trình trưởng thành của chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro