Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương năm

"Má ơi.."

Giọng của đứa con nít tầm bảy tám tuổi, tay cầm chén cháo nóng hổi, cẩn thận đi tới cái giường gỗ nhỏ mà mẹ nó đang nằm. Tuấn đặt chén cháo mới nấu xuống giường, tay đặt lên trán má nó rồi sẵn tiện nói:

"Dậy ăn chút cháo đi nè má."

Cô Lọ sốt hừng hực ba bữa nay, giờ vẫn còn sốt dữ lắm, mà không có tiền đi thầy thuốc, nên Tuấn chỉ cố gắng bồi bổ tại nhà. Nói bồi bổ cho sang vậy thôi chứ nó chỉ bắt con cá ngoài sông rồi vô mần cháo cho má nó ăn. Bởi không được cho uống thuốc đàng hoàng nên má nó chứ sốt liên miên mấy bữa liền. Tối hôm qua trời trở mưa, cái chòi nhỏ của hai má con vốn xiêu vẹo, mưa xuống nên cứ dột chỗ này chỗ kia, dột ngay vô cái giường của hai má con nó ướt đẫm. Má nó đã bệnh, nó sợ má nó bị lạnh rồi bệnh thêm, Tuấn trèo lên giường, đỡ má nó vô ngồi ở góc. Má nó thì quấn chặt cái mền, còn nó thì ôm chặt lấy má nó, còn chỗ dột thì có cái xô để hứng. Rồi hai má con ôm nhau vậy đó, rồi ngủ quên hồi nào không hay. Tuấn nó không sợ bị lây bệnh, chỉ sợ má nó có chuyện gì rồi bỏ nó một mình thôi.

Đang nhớ lại chuyện hôm qua, Tuấn thấy có dáng người đàn ông nào đó đang đi tới. Gần thêm chút nữa thì nó nhận ra là ông Hai Lân, ổng đội cái nón lá đặng che nửa mặt lại, chỉ chừa thể thấy cái râu kẽm thôi. Thấy ông, Tuấn chạy xuống nhà dưới giả bộ như đang bận lắm, đặng có cớ để tránh mặt ông. Tại ông đâu có biết, hôm nào mà ông xuống đây để thăm má con nó thì tối đó bà Hai sẽ qua "nói chuyện" đâu.

Có điều mà Tuấn không ngờ, lúc nó lật đật chạy xuống nhà dưới thì ông Hai thấy nó rồi. Tuy ông không chắc, nhưng ông cũng hiểu một phần tại sao nó làm vậy, ông vẫn giả bộ như không chạy, cũng đứng ngoài cửa, nói vọng vào.

"Có ai ở nhà không?"

Rồi ông liếc qua cái giường, à có mẹ thằng Tuấn ở nhà, còn nó thì chạy xuống dưới "trốn" rồi.

Ông nhìn kỹ lại chút, thấy cô Lọ nằm thở từng hơi khó nhọc trên giường, trên trán còn có cái khăn chườm lên. Ông để cái nón lá xuống, lật đật chạy lại ngồi kế bên má Tuấn, lo lắm.

Lúc này Tuấn vừa đi lên, tay cầm thau nước ấm mới thay. Thấy ông Hai ngồi kế bên, nó chạy lại, lên tiếng.

"Má con đang bệnh, ông đừng có lại gần, coi chừng bị lây."

Ông nghe nó nói rồi nói lại nó với cái giọng run run.

"Má bệnh sao không đưa đi gặp thầy thuốc, để nằm vậy quài sao hết bệnh?"

Tuấn nói dối: "Có, con có mua thuốc cho má rồi, ngủ giấc là hết à...ông đừng có lo. Mà sao ông Hai lo cho má con dữ vậy?"

"Ờ thì...thôi, má mày không sao thì tao đi về."

Vậy là Tuấn thành công trong việc đuổi ông Hội đồng về nhà, giờ chỉ mong bà Hai không biết chuyện ông xuống đây đặng đỡ mắc công tối nay qua.

Ông Hai về nhà rồi, cứ suy nghĩ mãi câu nói của Tuấn. Thằng Tuấn nói đúng, sao lo cho người ta mà để cho người ta ở trong cái chòi rách đó?

Hôm mà Lọ sanh thằng Tuấn ra, bà Hai nổi trận lôi đình, nắm đầu cô Lọ mới sanh xong ra giữa sân. Mà lúc đó trời đương mưa to, cô còn yếu nên không có đủ sức phản kháng lại. Bà biểu thằng Điền chạy xuống dưới kiếm cây roi mây, rồi đánh liên tiếp vô người cô, vừa đánh vừa rủa.

"Tại mày, tại mày mà gia đình tao tan nát, tại mày, tại mày hết!"

Thật ra gia đình nhà Hội đồng không tan nát, bà nói cho kiếm cớ đánh thôi, tại bà đang ghen. Lúc đó bà Hội đồng đương còn trẻ nên lực đánh rất mạnh, ông Hai mà không ra can chắc bà đánh chết người ta luôn rồi.

Ông chạy ra, ôm bà Hai lùi xuống, vậy mà bà còn lấy sức chạy lên, cố gắng đánh cho hả giận người ta.

"Thôi mà mình, người ta đâu có làm gì mình đâu mà."

"Không làm gì? Vậy sao anh còn đem người ta về đây đẻ làm gì? Bộ người ta làm gì anh hay tôi không phải vợ anh rồi?"

"Anh thấy cổ nằm ôm bụng bên đường nên có lòng tốt đưa về, bộ anh làm việc tốt cũng không được sao hả mình?"

"Mình mình cái gì, còn coi tôi là vợ thì anh đâu có dắt con đàn bà này về? Anh bị tôi bắt quả tang một lần không tởn hả anh Lân?"

"Anh nói mình rồi, không giống như mình thấy đâu."

Trong lúc hai người đang đứng nói qua nói lại, cô Lọ dầm mưa, ngất hồi nào không ai hay. Khi ông Hai thấy thì không thèm nói với bà nữa, lật đật bế người ta vô nhà. Ông kêu con Mận đi lau khô người rồi thay bộ đồ khác cho cô Lọ, bà Hai đứng như trời trồng, nắm chặt cây roi mây trong tay mà nghiến cái răng. Nói ngược lại với con Mận.

"Mày mà bước xuống nhà dưới lau người cho nó thì bước luôn khỏi nhà tao."

Ông Hội đồng bây giờ không nhịn nữa, đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt bà Hội đồng mà nói.

"Cô coi người ta mới sanh con, còn yếu ớt mà cô bắt đánh người ta dưới mưa, bây giờ cô làm vậy coi có ác ôn quá không?"

"Rồi sao? Anh làm gì được tôi? Anh nên nhớ lên được chức Hội đồng như giờ là còn nhờ nhà tôi nâng đỡ, chứ không bây giờ nhà anh phải đưa đầu cho thằng Pháp bắn nát sọ rồi. Bây giờ anh vì con đàn bà ất ơ nào đó mà nói nặng nhẹ với tôi vậy hả?"

Ông không trả lời, cũng làm như không còn nhìn thấy bà nữa, sai con Mận xuống dưới lấy khăn lau cho cô. Con Mận ban đầu còn hơi sợ, mà nó nghĩ lại muốn đuổi cổ nó ra khỏi nhà thì phải hỏi qua ý của ông trước. Nên lần này nó nghe lời ông.

Ông Hai cho người dọn cái phòng ngủ dành cho khách, đợi hai má con ổn hơn rồi làm cái chòi ở bên kia sông cho hai má con Tuấn sống. Đây là thỏa hiệp của ông và bà, bà sẽ cho nó ở đây với điều kiện ông không được qua gặp má con nó. Tại ông sợ hai má con giờ không còn chỗ nào để ở nên mới tìm cách làm cho bà bớt giận rồi đưa ra cái điều kiện này.

Nhưng bà nói ông không được qua, chứ đâu có nói bà không được qua?

Vậy là má con Tuấn ở trong cái chòi này đến tận bây giờ.

*
* *

Đáng lẽ bây giờ cũng như mọi bữa, Trân sẽ đi lòng vòng xóm để chơi, lâu lâu gặp ba thằng "đàn em" của Tuấn thì cho mấy cái kẹo hay miếng bánh bò mua ngoài chợ chưa kịp ăn. Mà bây giờ cậu phải lo chuyện sổ sách ngoài đồng phụ cha cậu, tính tiền công cho tá điền, rồi đếm lại mấy thúng gạo trong kho đặng đem nộp. Bận đến nỗi dạo này cũng ít lui tới nhà Tuấn.

Hắn cũng không khác gì cậu, cũng bận bịu sáng mò cá ra chợ bán, chiều còn tranh thủ đi làm mướn, ai kêu gì thì làm đó để có tiền nộp thuế, với lại còn trả nợ cho nhà Hội đồng, trả cho cậu nữa. Hắn hiểu lòng tốt của cậu, hắn cũng không muốn mình mang nợ nên mới cố gắng làm công chuyện như vầy. Ông bà Hai cho cậu ở trong đất họ mà không thấy tiền là mang ơn dữ lắm rồi, bây giờ còn lấy tiền cậu như vậy thì coi sao đặng.

Tuấn ngồi trong chòi, lẳng lặng đếm từng tờ tiền kiếm được từ cả tháng nay. Hắn phì cười, nhiêu đây là đủ đóng thuế tháng này, còn lại chắc cũng đủ cho hắn xoay sở được mấy ngày.

Thật ra cái sông của nhà Hội đồng như ngăn cách hai tầng lớp chênh lệch của xã hội. Trân và Tuấn là đại diện đó, một người không phải lo chuyện tiền bạc, ba bữa ăn của cậu đều được chuẩn bị sẵn, muốn canh món cá đầy đủ trong một mâm cơm. Còn hắn cứ mãi lo lắng về ngày mai sẽ phải ăn gì, mặt ủ rũ khi bán cá không hết, hay là chỉ lo cho cái chòi nhỏ không có thời gian để sửa sang lại khi mưa to gió lớn. Nhưng có một điểm chung chính là đều phải lo lắng, và phải ghét cái cách thống trị của thực dân Pháp lúc bấy giờ.

______________________________________

Sau này mình ra chương mới nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro