Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phần 109

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
457
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 459: Thương thế kỳ quặc!
Edit: Tuyết Dung Hoa
Lăng Lan thập phần tán thành phán đoán của Triệu Tuấn, cô gật đầu nói: “Phương án chiến đấu không tồi, như vậy trận tiếp theo chúng ta cũng nên có một chút thay đổi”. Cách bày binh bố trận của Đổng Lý đã nhắc nhở Lăng Lan trình tự chiến đấu cố định sẽ dễ dàng làm cho người khác bắt được sơ hở, tuy rằng bọn họ có thực lực, nhưng cũng không ngăn được những mưu kế cứ ùn ùn kéo đến.
Lời nói của Triệu Tuấn cũng làm cho Kiều Đình chú ý, anh dùng ánh mắt quái dị nhìn nhóm quân giáo sinh của học viện Đồng Lý đứng cách hậu trường không xa, thật không biết nên tán thưởng cái tư tưởng kỳ diệu của họ hay là nên bi ai cho bọn họ đây.
Tuy rằng trong trận khiêu chiến kia, Kiều Đình vẫn không cho rằng mình đã thua Lăng Lan, nhưng là người từng đối chiến với Lăng Lan, tuy rằng chỉ có một chiêu nhưng anh vẫn rất rõ ràng, kỹ thuật cách đấu cơ giáp của Lăng Lan không tầm thường, cho dù là ở phương diện tốc độ hay kỹ xảo, phán đoán...Đều đã đạt tới đỉnh cao của Đặc cấp sư sĩ, đây cũng là lí do mà Lăng Lan có thể nháy mắt hạ gục anh trong một chiêu.
Kết luận này cũng là do Kiều Đình đã nghiên cứu băng ghi hình trận đấu rất nhiều lần, sau khi trải qua phân tích, anh cho rằng thực lực của Lăng Lan còn mạnh hơn Triệu Tuấn, cũng vì điều này mà làm cho Kiều Đình âm thầm coi Lăng Lan là đối thủ lớn nhất của mình, thử nghĩ xem, lúc anh còn là học sinh năm 2, anh đã mạnh bằng đối phương sao?
Đương nhiên, nếu chưa tấn Vương bài, cho dù trước kia có được coi là thiên tài thì cũng chỉ là mây bay, anh sẽ luôn chú ý Lăng Lan, muốn nhìn thử xem một thiên tài có thể ở 17 tuổi liền thăng cấp lĩnh vực có thể ở phương diện thao tác cơ giáp cũng là thiên tài hay không?
Bên này Kiều Đình cho rằng nhóm người Đồng Lý là tự mình chuốc lấy cực khổ, mà bên kia Hàn Dục không biết thực lực chân chính của Lăng Lan lại nóng lòng lên. Hắn bắt đầu nhịn không được oán trách Lăng Lan, ám quái đối phương vì muốn làm nổi bật bản thân mà thật giả lẫn lộn, gạt bỏ tên của Triệu Tuấn ra khỏi danh sách chính thức, nếu không bọn họ cũng không rơi vào tình thế bị động như vậy...
Nghĩ đến việc bọn họ có khả năng sẽ dừng bước ở top 100, Hàn Dục nhịn không được mà ác độc nghĩ, chờ khi nào trở lại trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, hắn muốn xem Lăng Lan sẽ giải thích như thế nào. Lúc này Hàn Dục đã quên, nguyên nhân là do chính hắn chủ quan mà bỏ lỡ cơ hội thua mất trận đầu mới có thể làm cho tình thế trở nên bị động như vậy...
Cảm giác được ánh mắt bất mãn của Hàn Dục, khóe miệng Kiều Đình lộ ra một tia cười ác ý, anh cũng không phải người tốt, sẽ đi giải thích nghi hoặc cho đối thủ của mình, vẫn là khiến hắn lo lắng trong chốc lát đi.
Hàn Dục bất mãn, Kiều Đình thờ ơ lạnh nhạt, Lăng Lan lựa chọn làm lơ, lúc này cô đang ở đang ở trong không gian ý thức xem xét một phần tài liệu thật dài, đây chính là tư liệu tỉ mỉ của nhóm quân giáo sinh Đồng Lý mà Tiểu Tứ tìm được.
“Hẳn là người này……” Lăng Lan rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu của chính mình, chỉ vào một người trong danh sách nói.
Một bên Tiểu Tứ có chút tò mò, nó nỗ lực kiểng chân, muốn nhìn xem người mà lão đại nhà mình chỉ là ai, đáng tiếc, bảy năm trôi qua, nó vẫn như cũ là một đậu đinh, còn chưa cao tới eo Lăng Lan, cho dù có cố gắng kiểng chân cũng không thể nào nhìn tới.
Ngửa đầu nhìn mảnh giấy trắng đang lở lửng trên đỉnh đầu, Tiểu Tứ đột nhiên thầm hận chính mình vì sao lại biến tư liệu tìm được thành hình thức văn kiện bằng giấy cơ chứ, sử dụng màn hình ảo không phải tốt hơn sao, nó muốn nhìn là nhìn được ngay, đâu phải cực khổ như vậy? Lúc này Tiểu Tứ hối hận không kịp, nhưng lại không dám tự làm chủ trương thay đổi, nó sợ bị lão đại nhà mình nhốt trong phòng tối a.
Hành vi của Tiểu Tứ Lăng Lan đã sớm nhìn thấy, trong lòng buồn cười vô cùng, cô cũng không tiếp tục khó xử Tiểu Tứ, hạ thấp tờ giấy, đưa đến trước mặt Tiểu Tứ, rồi chỉ vào một người trong đó: “Chính là hắn.”
Tiểu Tứ theo bản năng mà nói ra: “Đỗ Nguyên Lãng, chuyên quân thống sách lược, tại cuộc thi chiến thuật xếp thứ bảy...Thành tích này không được tốt lắm, đều bại bởi Hàn Kế Quân……” Nói tới đây, Tiểu Tứ vẫn như cũ không hiểu ra sao, không rõ lão đại nhà mình vì sao trong hơn một trăm người lại lựa chọn người này.
Ánh mắt Tiểu Tứ đầy nghi hoặc, Lăng Lăn thấy vậy liền cười mà giải thích: “Trận thi đấu hôm nay, Đồng Lý bài binh bố trận chỉ sợ là do người này tính toán mà ra, phương án này quả thật rất tốt, hầu như có thể làm cho đối phương thành công chuyển bại thành thắng…”
Tiểu Tứ hiểu rõ, trong lòng nó rất vui, cười đến nỗi đôi mắt đều híp lại, có chút đắc ý lại có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Đáng tiếc, hắn đánh cuộc sai người rồi.”
Lăng Lan cũng không đáp lại, chỉ xoa xoa đầu Tiểu Tứ, làm lơ Tiểu Tứ kháng nghị, phân phó nói: “Tóm lại, em sao một phần tư liệu rồi gửi cho Kế Quân và Con báo, nói bọn họ chú ý một chút, lúc đoàn thể Đại Hỗn Chiến, người này có khả năng sẽ mang lại cho chúng ta chút phiền toái.”
Làm tốt tất cả, Lăng Lan lại tiếp tục chú ý đến tình huống trên sân đấu, lúc này, tình huống của Trương Kinh An có chút không ổn, bị đối phương đè đánh. Người này quả nhiên là hoàng bài của Đồng Lý, Trương Kinh An cũng là Đặc cấp sư sĩ, thế nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.
“Trương học trưởng, sẽ thua.” Lăng Lan nhàn nhạt mà nói, lấy tình huống hiện tại của Trương Kinh An, nhiều nhất chỉ có thể chịu thêm mười chiêu.
Kiều Đình gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ là không biết cậu ta còn có thể chịu được mấy chiêu. Đối phương thực lực rất mạnh, phải xếp hạng thứ mười chín, chỉ sợ là do đối phương sớm đụng phải Vương bài sư sĩ nên thất bại, thực lực của hắn cũng không thua kém Triệu Tuấn bao nhiêu, hoàn toàn có thể tiến vào top 8, Trương Kinh An thua không oan.”
Kiều Đình nói làm Lăng Lan sửng sốt sửng sốt, cô cho rằng Vương bài sư sĩ như Kiều Đình sẽ giống như cô, có thể tính ra số chiêu cuối cùng phân biệt thắng lợi, không nghĩ tới sự thật lại không phải là như vậy, Kiều Đình có thể nhìn ra kết quả cuối cùng, lại không cách nào phán đoán được số chiêu cuối cùng……
Ngay lúc Lăng Lan đang nghi hoặc, hai chiếc cơ giáp giữa sân lại giao thủ với nhau thêm 7, 8 chiêu, tình huống đột nhiên xảy ra dị biến, Trương Kinh An vốn chỉ đang ở thế hạ phong, vẫn chưa hoàn toàn rơi vào thế bại, đột nhiên lại né tránh không kịp, bị vũ khí lạnh của đối phương trực tiếp đánh trúng bộ ngực, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay Trương Kinh An ra ngoài.
Trương Kinh An bị đánh bay ngược còn chưa kịp ổn định cơ giáp, đối phương liền như lang tựa hổ mà nhào tới, đánh liền ba chiêu, trực tiếp đánh cơ giáp của Trương Kinh An từ không trung rơi xuống mặt đất….
Mười chiêu! Kết quả cuối cùng quả nhiên giống như Lăng Lan đã dự liệu, chỉ dùng mười chiêu! Vì sao cô có thể đoán được chính xác như vậy mà Kiều Đình lại không? Lăng Lan khổ tư vấn đề này, đột nhiên linh quang chợt lóe, cô đột nhiên nhớ tới thiên phú hiểu rõ của mình, chẳng lẽ là vấn đề này?
Cẩn thận nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng này, điều này làm cho Lăng Lan bắt đầu coi trọng thiên phú của mình, vốn tưởng rằng chỉ có thể hiểu rõ nhược điểm năng lực của đối thủ, hiện tại xem ra, cô trước kia lại quá xem thường thiên phú này…… Có lẽ, cô nên tốn chút tâm tư nghiên cứu một chút.
Trong không gian học tập, Nhất Hào đạo sư đang ở trên đỉnh núi tĩnh tọa, chợt cảm giác được ý tưởng của Lăng Lan, anh đột nhiên mở mắt, một đạo lãnh mang chợt lóe, ngay sau đó, lại hừ lạnh một tiếng, rồi lại lần nữa nhắm mắt tĩnh tọa.
Đối với việc Lăng Lan đến bây giờ mới muốn tìm hiểu thiên phú hiểu rõ, Nhất Hào đạo sư là rất bất mãn, anh đã sớm đã nói với Lăng Lan, hiểu rõ thiên phú là thiên phú cao cấp nhất trong tất cả các thiên phú, năng lực của nó làm sao có thể giống với thiên phú cấp thấp thú giác, chỉ có năng lực nhỏ bé là nhìn thấy được nhược điểm thôi chứ? Nhưng mà, Lăng Lan có thể phát hiện được điều này nhanh như vậy, Nhất Hào đạo sư cũng rất vừa lòng, đợi sau khi Lăng Lan hoàn toàn nắm giữ được thiên phú hiểu rõ…… Nhất Hào đạo sư không dám nghĩ tiếp, kia tuyệt đối là một tồn tại khủng bố.
Liên tục chịu đựng ba chiêu liên tiếp, điểm của Trương Kinh An cũng đã bị khấu trừ toàn bộ, trọng tài lập tức giơ cờ đỏ, ngăn trở đối thủ lại lần nữa tiến lên công kích. Đám người Lăng Lan chờ đợi Trương Kinh An điều khiển cơ giáp đứng lên, sau đó trọng tài liền tuyên bố đáp án.
Mấy giây trôi qua, Trương Kinh An ngã xuống đất vẫn như cũ không có động tĩnh, Lăng Lan cùng Kiều Đình sắc mặt hơi đổi.
Trọng tài chủ trì cũng phát hiện được điểm này, chuyển kênh liên lạc của Trương Kinh An khẩn trương kêu gọi, loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ của đối phương truyền đến, lập tức biết sự tình không ổn, nhanh chóng thông tri cho đội chữa bệnh.
Đội chữa bệnh tức chạy tới hiện trường, cùng đi còn có vài hacker cao cấp, Trương Kinh An hình như đã lâm vào hôn mê, không thể mở ra khoang thao tác của chính mình cho nên nhóm hacker trước hết phải phá giải mật khẩu khoang thao tác, sau khi mở ra cửa khoang, mới có thể đưa Trương Kinh An ra ngoài.
Lăng Lan phát hiện điểm này liền thông tri Tiểu Tứ, ngay khi hacker vừa mới bắt đầu phá giải mật khẩu, Tiểu Tứ liền công phá thao tác khoang, mở ra cửa khoang.
Trương Kinh An được nâng ra, cả người mềm oặt như một bãi bùn lầy, chủ trị quân y tiến lên kiểm tra, sắc mặt liền đại biến, lập tức đưa Trương Kinh An vào khoang trị liệu, nhanh chóng liên lạc máy bay vẫn chờ ở bên ngoài, vận chuyển khoang trị liệu ra ngoài.
Thi đấu tuyên bố tạm dừng, tạm dừng thời gian không xác định. Thông báo này vừa ra, đám người Lăng Lan liền biết khẳng định đã xảy ra chuyện lớn. Ở trong video phát sóng trục tiếp, lúc Trương Kinh An được cứu ra khỏi cơ giáp, thương thế có chút không thích hợp, hình như nghiêm trọng đến vượt qua tượng tưởng của bọn họ mấy lần.
Nhưng mà bọn họ đã xem lại hình ảnh ba chiêu vừa rồi, đối phương công kích thực sạch sẽ, bộ phận công kích cũng không phạm quy, đã tránh thao tác khoang…… Như vậy Trương Kinh An vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Điều này quá kỳ quặc, bọn họ không nghĩ ra.
Lăng Lan phân phó Tiểu Tứ bí mật lẻn vào đường tin tức quân dụng, cần phải tìm rõ chân tướng của việc này.
Tất cả mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả, đối thủ của Trương Kinh An khi trở lại hậu trường vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc, đối với việc Trương Kinh An bị trọng thương cũng không thể hiểu được. Hậu trường vốn bận rộn, lúc này trở nên an tĩnh một mảnh, tất cả mọi người đều chờ đợi tin tức, muốn biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
“A, là Lăng Tiêu đại tướng!” Hậu trường an tĩnh, không biết ai kinh hô một tiếng, bừng tỉnh mọi người, mọi người bắt đầu xôn xao, toàn bộ chen đến màn hình lớn để nhìn rõ phong thái của Lăng Tiêu đại tướng, không khí vốn đang trầm trọng liền trở thành hư không.
Lăng Tiêu cũng không phải một người đi vào trường cách đấu trường, đi cùng còn có Phó Tổng thống Liên Bang, chỉ là lực chú ý của mọi người đều trên người Lăng Tiêu, Phó Tổng thống thực bi ai mà trở thành phông nền. Bọn họ sắc mặt ngưng trọng mà đi tới chỗ để cơ giáp của Trương Kinh An, Lăng Tiêu trực tiếp nhảy thân một cái, bước lên khoang thao tác, đợi ông từ bên trong ra ới, sắc mặt đã thập phần khó coi……
Ông nói với Phó Tổng thống mấy câu, sắc mặt Phó Tổng thống đại biến, vẻ mặt không thể tin tưởng. Thực mau hai người lại cùng nhau vào trong khoang thao tác, lại lần nữa ra tới thời điểm, sắc mặt của Phó Tổng thống còn muốn khó coi hơn Lăng Tiêu ba phần.
Rất nhanh, tất cả trường quân đội tham gia cơ giáp đoàn thể nhận được thông báo, tất cả các cơ giáp chiến sẽ được chuyên gia của Quân bộ phái đến kiểm tra đo lường một lần nữa, xác định an toàn mới cho phép Cơ giáp sư đăng ký thi đấu!
Thông báo này vừa ra, một mảnh ồ lên! Tất cả mọi người đều hiểu rõ, Trương Kinh An xảy ra chuyện là vì sao!

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
458
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 460: Tình thương của cha như núi!
Thông báo này làm cho Kiều Đình chau mày lại, anh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Lăng Lan nói: “Lăng đoàn trưởng, dựa theo thông báo này, hẳn là tính năng an toàn cơ giáp của Trương Kinh An đã xuất hiện vấn đề. Rốt cuộc là hệ thống giám sát xảy ra vấn đề? Hay là hệ thống thao tác? Lại hoặc là……” Sắc mặt Kiều Đình đột nhiên trầm xuống, thanh âm trầm thấp nói, “Cơ giáp vốn đã có vấn đề?”
Lúc này Lăng Lan đã thông qua Tiểu Tứ mà biết được phán đoán của Lăng Tiêu và Phó tổng thống, cô áp xuống cõi lòng đầy phẫn nộ, lạnh lùng mà trả lời: “Có lẽ, đều có khả năng!”
Lăng Lan nói làm cho Kiều Đình trầm tư, anh vừa định tiếp tục bàn bạc với Lăng Lan thì lúc này trong hậu trường mọi người đột nhiên kinh hô, sôi nổi hô:“Lăng Tiêu đại tướng, Lăng Tiêu đại tướng tới……”
Đám người Lăng Lan nhìn lại, liền nhìn thấy trên màn hình, Lăng Tiêu và Phó Tổng thống đang sóng vai cùng tiến, còn có không ít quan viên đi theo phía sau, trong số quan viên đó, Lăng Lan còn thấy được một gương mặt quen thuộc, đúng là vị thư ký riêng Hà Húc Dương đã từng tới nhà cô, hiện tại đã trở thành đệ nhất tham mưu của quân đoàn 23.
Hà Húc Dương này hẳn đã thông qua khảo nghiệm của cha nên mới được trở thành tâm phúc của cha, nếu không cha sẽ không có khả năng đưa người này tới Khải Minh tinh. Còn vị Kiều phó quan mà Lăng Tiêu đã từng mang theo khi đến trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh lại không có mặt, xem ra vị Kiều phó quan kia có chút vấn đề, chỉ là không biết cha già nhà mình sẽ lạnh nhạt đối phương, hay là đã giải quyết hắn hoàn toàn.
Lúc này đám người của Lăng Tiêu đã đi đến cửa thông đạo, mà cửa thông đạo này đúng là dẫn thẳng đến hậu trường của bọn họ.
Trong lòng Lăng Lan vừa động, âm thầm suy đoán tại sao cha già nhà mình lại đi tới hậu trường, có phải là bởi vì cô đang ở chỗ này hay không? Lăng Lan cảm thấy rất có khả năng này.
Nhóm người của Lăng Tiêu tiến tới hậu trường, tất cả mọi người trong đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ hãi mạo phạm Lăng Tiêu đại tướng. Cho dù là cảm động muốn tiến lên cảm ơn Lăng Tiêu đại tướng cũng nhất định sẽ bị hộ vệ chặn lại. Ánh mắt kính ngưỡng của mọi người cứ như vậy dõi theo từng nhịp chân của Lăng Tiêu.
Mục tiêu của Lăng Tiêu chuyến này rất rõ ràng, đó chính là tìm tới trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Ông không có bất cứ chần chờ, một đường đi thẳng tới chỗ của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Hành động này của Lăng Tiêu cũng không làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao người bị thương cũng là quân giáo sinh của trường Đệ Nhất Nam Sinh, ông đi qua trấn an một chút cũng là điều bình thường. Hơn nữa, Lăng Tiêu đại tướng vốn tốt nghiệp từ trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, tới đây quan tâm mấy học đệ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Phó Tổng thống thấy thế hơi hơi mỉm cười, bước chân theo sát Lăng Tiêu, cùng nhau đi tới chỗ của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh. Mục đích chuyến đi lần này của Phó tổng thống cũng là trường Đệ Nhất Nam Sinh, ông phải đại diện chính phủ, quan tâm trấn an một chút.
Nhìn Lăng Tiêu chậm rãi đi tới, nhóm người Kiều Đình thập phần kích động. Đợi đến khi Lăng Tiêu đi đến trước mặt họ, năm người “Bang” một tiếng, đồng thời nghiêm, nhấc tay cúi chào, trăm miệng một lời mà hô: “Đại tướng, chào!”
Lăng Tiêu biểu tình nghiêm túc đáp lại bằng nghi thức chào theo quân đội, đến khi ông thả tay xuống, biểu tình tức khắc hòa hoãn, ôn hòa nói: “Em học sinh vừa rồi, tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng Liên Bang tuyệt đối sẽ chữa khỏi, các cậu cứ yên tâm.”
“Cám ơn, đại tướng!” Năm người Kiều Đình nghe vậy trong lòng liền cảm thấy vô cùng cảm động, sau đó lại lần nữa cùng nhau trả lời.
Câu nói đầu tiên của Lăng Tiêu là thông báo cho bọn họ tình huống của Trương Kinh An, điều này làm cho đám người Kiều Đình âm thầm cảm kích Lăng Tiêu đại tướng săn sóc, biết bọn họ đang lo lắng điều gì nhất, liền lập tức cho đáp án.
Tầm mắt của Lăng Tiêu đại tướng ôn hòa nhìn quét qua năm người, lại ngừng lại trên người Lăng Lan một chút, nhưng rất nhanh lại qua người tiếp theo, cuối cùng, tầm mắt của Lăng Tiêu dừng trên người Kiều Đình, nói: “Cậu, hẳn là Kiều Đình.”
“Đúng vậy, đại tướng!” Trong lòng Kiều Đình mừng như điên, không thể nghĩ tới Lăng Tiêu đại tướng thế nhưng lại biết được tên của anh, cố nén lại cảm xúc kích động sắp tràn ra, Kiều Đình cố gắng trấn định mà ưỡn ngực trả lời.
“Tôi đã xem cậu thi đấu cách đấu đơn thể, không tồi, tiếp tục nỗ lực!” Lăng Tiêu đại tướng khích lệ nói.
Kiều Đình lập tức trả lời: “Vâng, đại tướng!” Không nghĩ tới Lăng Tiêu đại tướng không chỉ biết tên anh mà còn khích lệ anh, sự thật này làm cho Kiều Đình kích động thiếu chút nữa luống cuống, anh liều mạng khắc chế, mới khó khăn lắm duy trì được cảm xúc của chính mình.
Tầm mắt của Lăng Tiêu lại rơi xuống mấy người còn lại, cười hỏi: “Tiếp theo là ai lên sân khấu?”
Mục Thiếu Vũ kích động mà giơ tay hô: “Báo cáo đại tướng, là tôi.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Mục Thiếu Vũ, Hà Húc Dương bên cạnh liền tiến lên thấp giọng nhắc nhở. Lúc lui về, tầm mắt hắn lướt qua Lăng Lan đang đứng cạnh Mục Thiếu Vũ, trong mắt mang theo ý cười.
“Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử!” Hà Húc Dương thầm nghĩ trong lòng, anh còn nhớ rõ, hiện tại Lan thiếu vẫn là học sinh năm hai của trường quân đội, có thể lấy thân phận năm hai mà tham gia cách đấu cơ giáp đoàn thể, chỉ sợ thiên phú thao tác cơ giáp của Lan thiếu không hề thua kém Lăng Tiêu đại tướng.
Lăng Tiêu đại tướng cười gật đầu nói: “Mục Thiếu Vũ, có phải không? Hiện tại các cậu đang thua 2 trận, nếu như để bị thua nữa, hai người còn lại cũng không cần ra đấu, để không bị bọn họ oán hận, cậu cần phải cố lên nhé.” Lăng Tiêu hơi mang vui đùa nói chuyện làm cho tâm tình khẩn trương của Mục Thiếu Vũ tức khắc thả lỏng không ít, hắn lớn tiếng trả lời: “Đại tướng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Lan cùng Kiều Đình, nâng lên cằm tự phụ nói: “Sẽ để cho bọn họ lên sân khấu.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Lăng Lan, trong mắt tràn đầy từ ái ý cười, ánh nhìn này làm cho Lăng Lan thiếu chút nữa cho rằng Lăng Tiêu sẽ trực tiếp hô lên hai tiếng “con ta”, không nghĩ tới Lăng Tiêu chỉ là nói một câu: “Cố gắng biểu hiện!”
Lăng Lan là người tỉnh táo nhất trong năm người, cô nghe vậy liền bình tĩnh trả lời: “Vâng, đại tướng!”
Trên mặt lạnh lùng căn bản không tiết lộ nửa phần cảm xúc làm cho Lăng Tiêu vẫn luôn chú ý Lăng Lan có chút nhụt chí, tại sao con gái nhà mình lại bình tĩnh như vậy, mấy người khác tuy rằng đã cố gắng khống chế, nhưng ông liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tâm tình chân thật của bọn họ, chỉ có Lăng Lan, một chút cảm xúc cũng không lộ, làm cho Lăng Tiêu cân nhắc hoài cũng không ra. Chẳng lẽ ông đến đấy, con gái nhà mình cho dù một chút kích động cao hứng cũng không có hay sao? Lăng Tiêu đầy bụng u oán nghĩ.
Nhìn thấy Lăng Tiêu an ủi xong, Phó Tổng thống đại nhân cũng đi theo an ủi một phen, làm cho mọi người trong trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh cảm nhận được sự quan tâm từ quân đội và chính phủ.
Lúc này, hai vị chuyên gia về giám sát cơ giáp đã được điều động khẩn cấp tới hiện trường, chuẩn bị kiểm tra hai chiếc cơ giáp sắp xuất chiến. Hai vị chuyên gia nhìn thấy Lăng Tiêu đại tướng và Phó Tổng thống ở đây, lập tức đi lại báo danh. Sau đó nghe theo sự phân phó của Lăng Tiêu đại tướng mà đi tới kiểm tra 2 chiếc cơ giáp của Mục Thiếu Vũ và người thứ ba sắp xuất chiến của học viện Đồng Lý.
Nhìn hậu trường bắt đầu bận rộn mở ra, Phó Tổng thống vừa định đề nghị bọn họ có nên rời đi trước hay không, Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu đối với năm người của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh hỏi: “Sau Mục Thiêu Vũ, ai là người xuất chiến tiếp theo?”
Lăng Lan nghe vậy trên trán tức khắc hạ xuống ba đường hắc tuyến, cô cũng không tin cha già nhà mình còn chưa xem qua danh sách thi đấu của bọn họ. Lăng Lan liền giơ tay trả lời: “Báo cáo đại tướng, là tôi.”
Nghe được đáp án mà mình muốn, Lăng Tiêu liền quay đầu nói với Phó Tổng thống: “Phó Tổng thống, tôi cũng muốn xem tình huống các cơ giáp của những người dự thi khác, không bằng thừa cơ hội này kiểm tra lại cơ giáp của em này luôn?”
Phó Tổng thống nghe vậy, sắc mặt nhất túc, đáp: “Đây cũng chính là ý của tôi.”
Đối thoại của Lăng Tiêu và Phó Tổng thống làm cho Lăng Lan sửng sốt rất nhiều, trong lòng lại trào ra một cổ ấm áp, Lăng Tiêu tới hậu trường không chỉ là vì xem cô, mục đích chủ yếu là kiểm tra khoang thao tác của cô, Lăng Lan biết, Lăng Tiêu không yên tâm, không yên tâm giao an toàn của con gái mình cho người khác, ông muốn tự mình kiểm tra, vì đạt được mục đích này, ông hao hết tâm cơ, nhẫn nại chờ đợi một thời cơ tốt nhất.
Lăng Lan áp xuống ấm áp trong lòng, mang theo Lăng Tiêu và Phó tổng thống đi đến chiếc cơ giáp của cô.
Lăng Lan lần này xuất chiến, cũng không lựa chọn Vương bài cơ giáp mà là lựa chọn một Đặc cấp cơ giáp tổng hợp, Lăng Lan tất nhiên có ý tưởng của mình. Trong khoảng thời gian này, cô có sửa sang lại tư liệu truyền thừa trong không gian của cha già nhà mình, phát hiện ở trên chiến trường, càng là chiêu thức át chủ bài càng dễ bị người khác để ý phát hiện, điều này làm cho cô nghĩ lại, có phải mình đã quá thiên vị cận chiến mà xem nhẹ viễn trình.
Quả thật càng chuyên chú vào một phương diện, càng dễ dàng đạt tới đỉnh cao của phương diện đó, mà rất nhiều người vọng tưởng phát triển cân bằng ở nhiều phương diện, lại rất phát triển, rốt cuộc chỉ đạt đến một trình độ bình thường, phương diện nào cũng không giỏi mà chỉ tầm tầm. Ở trong lịch sử cơ giáp của nhân loại, trong số những người đã tiến vào Thần cấp sư sĩ, cũng chỉ có một Lăng Tiêu là cơ giáp tổng hợp sư mà thôi!
Không phải mỗi người đều là Lăng Tiêu! Lăng Lan cũng hiểu được điều này, cô cũng không vọng tưởng mình có thể giống như cha già nhà mình, cô chỉ muốn luyện tập trình độ cơ giáp của mình tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt, có thể trở thành át chủ bài của chính mình.
Chính vì ý tưởng này mà Lăng Lan đã lựa chọn giá cơ giáp tổng hợp. Ở phương diện thao tác không có gì vấn đề, ở trong không gian học tập, Tam hào đạo sư cũng không phải đơn thuần chỉ thao tác cho cô một loại, chỉ có điều thiên phú của cô là ở cận chiến, viễn trình liền kém rất nhiều. Mười người trong chiến đội Lăng Thiên, khả năng viễn trình của Lăng Lan nhiều nhất chỉ xếp thứ năm... Lý Lan Phong, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh đều tốt hơn cô, cho dù không chuyên chú tập luyện thao tác cơ giáp Lý Thì Du thì ở phương diện viễn trình cũng thắng cô một bậc.
Khả năng viễn trình của Lăng Lan chỉ tốt hơn mấy người luôn chuyên chú cận chiến Tề Long, Triệu Tuấn, Tạ Nghi, còn có Thường Tân Nguyên vốn dĩ thiên phú thao tác đã không tốt, còn Lạc Lãng thì phải xem cậu ta thức tỉnh nhân cách nào, nếu nhân cách thích hợp viễn trình xuất hiện, vậy thì năng lực viễn trình năng lực cũng sẽ tốt hơn Lăng Lan. Cho nên nói, thiên phú công kích viễn trình của Lăng Lan cho dù đạt đến trình độ cao nhất của bản thân, cũng không thể nào trở thành cao thủ đứng đầu.
Nhưng mà nếu cứ như vậy từ bỏ, thì không phải là tính cách của Lăng Lan, Lăng Lan quyết định tốn chút thời gian luyện tập năng lực viễn trình của mình, cho dù thế nào cũng phải tiến vào ba người có năng lực viễn trình cao nhất của chiến đội…
Lăng Tiêu nhìn thấy giá cơ giáp này như suy tư điều gì mà nhìn thoáng qua Lăng Lan, Lăng Lan phát hiện sự vừa lòng cùng tự đắc trong mắt của cha già, cô tức khắc tỉnh ngộ, trong lòng bắt đầu phát điên: “Cha à, người nhưng đừng tự mình đa tình, lựa chọn cơ giáp tổng hợp cùng người tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ!”
Thật sự không có nửa điểm quan hệ sao? Trong không gian ý thức, Tiểu Tứ bắt đầu đùa dai mà bắt chước hình tượng của Lăng Tiêu, sâu kín hỏi.
Trong không gian ý thức, Lăng Lan đột nhiên mắt trợn trắng, một cái búng tay đi qua, trực tiếp bắn Tiểu Tứ trở về nguyên hình. Thôi được rồi, là có một chút quan hệ, dù sao cũng là được truyền thừa của Lăng Tiêu nhắc nhở. Lăng Lan thành thật thừa nhận.
Lăng Tiêu tự mình kiểm tra cơ giáp của Lăng Lan, tin tức này làm cho mọi người trở nên kích động, bọn họ đều vây quanh lại đây, nếu không có hộ vệ của Lăng Tiêu ngăn cản, chỉ sợ đều đã vây kín phía dưới cơ giáp.
Lăng Tiêu ở trong khoang thao tác của Lăng Lan ước chừng mười mấy phút, mà trong khoảng thời gian này vị chuyên gia kiểm tra cơ giáp của Mục Thiếu Vũ cũng đã hoàn thành xong công việc, đang chuẩn bị bắt đầu kiểm tra cơ giáp của Kiều Đình.
Đến khi Lăng Tiêu bước ra từ khoang thao tác, sắc mặt có chút tái nhợt, điều này làm Phó Tổng thống lập tức khẩn trương lên, ông vội tiến lên hỏi: “Lăng đại tướng, có phải có vấn đề gì hay không?” Một cơ giáp còn có thể giải thích là sai lầm, nhưng nếu lại thêm một cơ giáp thì chính là bỏ nhiệm vụ.
Lăng Tiêu lắc đầu nói: “Không có vấn đề lớn, chỉ là có chút tì vết nhỏ.” Lăng Tiêu vừa nói xong, nhân viên phụ trách chiếc cơ giáp này tức khắc đầu đổ đầy mồ hôi, lại không dám giơ tay lau đi, hắn chạy nhanh đến chỗ Lăng Tiêu đại tướng, cúi đầu nhận sai nói: “Đại tướng, là tôi đã không hoàn thành tốt công tác.”
“Điều này không liên quan tới cậu.” Một câu này của Lăng Tiêu trực tiếp kéo nhân viên công tác từ địa ngục lên thiên đàn, hắn kinh hỉ mà ngẩng đầu. Lăng Tiêu cũng không chú ý điều này, ông chỉ vào một bộ phận của cơ giáp, bắt đầu nói ra vấn đề.
Nhân viên công tác nhanh chóng mở máy liên lạc, bắt đầu ghi chép lại những vấn đề mà Lăng Tiêu nói, phần lớn đều là những tình huống mài mòn, ảnh hưởng đến tính năng của cơ giáp, đương nhiên cũng có một số vấn đề khó phát hiện, dẫn đến tình huống điều khiển cơ giáp không nhạy.
Nghe Lăng Tiêu tinh tế đến nỗi vấn đề của một tiểu đinh ốc cũng nói ra, ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người đều hướng đến vị chủ nhân của cơ giáp, lúc này đang đứng ở phía sau Lăng Tiêu, vẻ mặt đạm nhiên Lăng Lan. Tất cả mọi người đều suy nghĩ, vì sao cơ giáp được kiểm tra không phải là cơ giáp của bọn họ cơ chứ, không thể tưởng được Lăng Tiêu đại tướng lại kiểm tra cẩn thận, liền một vấn đề râu ria cũng không buông tha.
Lăng Lan trên mặt đạm nhiên một mảnh, trên thực tế, khi nghe thấy Lăng Tiêu từng chút từng chút chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt của cơ giáp, tâm tình của cô lại lần nữa trở nên kích động —— đây là cái gọi là tình thương của cha như núi sao?
Lăng Lan rất rõ ràng, Lăng Tiêu không đơn giản là giám sát mặt ngoài, mà ông đã dùng tinh thần lực của ông bao trùm toàn bộ cơ giáp, lúc này mới có thể kể ra toàn bộ vấn đề của cơ giáp, mà loại phương pháp này tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, khó trách khi từ khoang thao tác đi ra, sắc mặt của ông lại tái nhợt như vậy. Đồng thời Lăng Lan cũng âm thầm kinh hãi, khả năng nắm giữ tinh thần lực của cha già đã đạt tới cảnh giới khủng bố như vậy, ngay cả cô ở thời gian kia, cũng không có nhận thấy được.
Hành động tràn ngập tình thương này của Lăng Tiêu làm cho lá chắn mà chính Lăng Lan dựng lên ầm ầm sụp đổ, nếu không phải ở đang ở trước mặt mọi người, Lăng Lan tin tưởng, lúc này hai tiếng “Ba ba” tuyệt đối dễ như trở bàn tay mà kêu lên.
Đáng tiếc…… Ánh mắt Lăng Lan lóe lóe, cô rốt cuộc thu liễm lại tâm tình kích động, lại lần nữa khôi phục lạnh lùng, không có bất luận cảm xúc dao động gì.
Lúc này nếu Lăng Tiêu biết được, bởi vì địa điểm thời cơ không đúng làm ông bỏ qua cơ hội nghe Lăng Lan kêu một tiếng “ba ba”, khẳng định ông sẽ ảo não đến đấm ngực dậm chân. Nhưng mà cũng may ông không biết nên cũng không làm tâm tình của ông chịu ảnh hưởng, nghiêm túc mà chỉ huy nhân viên hậu trường nhân viên công tác xử lý tất cả những vấn đề này.
Thái độ nghiêm túc của Lăng Tiêu làm cho tất cả mọi người khẩn trương mà công việc lu bù lên, vấn đề vốn cần vài tiếng đồng hồ để giải quyết, lại chỉ cần nửa giờ đã giải quyết xong. Lăng Tiêu kiểm tra lại lần nữa, sau đó gật gật đầu với nhóm nhân viên công tác, tỏ vẻ không có vấn đề.
Được sự tán thành của Lăng Tiêu đại tướng, tất cả nhân viên công tác vô pháp khống chế mà vỗ tay chúc mừng. Điều này cũng làm cho Lăng Tiêu lộ ra một ý cười.
Nhưng không khí vui sướng này rất nhanh bị một tin tức phá vỡ, chuyên gia kiểm tra cơ giáp cho trường quân đội Đồng Lý lại kiểm tra được vấn đề trong khoang thao tác. Lăng Tiêu cùng Phó Tổng thống nghe vậy, sắc mặt biến đổi, hai người nhìn nhau, cùng đi qua.
Đang nghe được chuyên gia hội báo, Lăng Tiêu lại lần nữa bước lên kiểm tra, lại lần nữa ra, ông gật đầu với Phó Tổng thống một cái tỏ vẻ kết quả kiểm tra của chuyên gia không sai, Phó Tổng thống mặt tức khắc đen, ông biết, chỉ sợ lần này là các nghiệp quan cấu kết với nhau, tham ô nhận hối lộ, bỏ nhiệm vụ.
“Lăng Tiêu đại tướng, chuyện này, có thể giao cho chính phủ giải quyết hay không.” Phó Tổng thống đợi Lăng Tiêu đi xuống thấp giọng khẩn cầu nói.
Lúc này Lăng Tiêu đã không còn ôn hòa như vừa rồi, ông nhìn phó tổng thống một cái, ánh mắt sắc bén làm cho Phó tổng thống cũng nhịn không được chảy mồ hôi lạnh, ông nghe Lăng Tiêu đạm mạc mà trả lời: “Chuyện này, tôi sẽ báo cáo lại cho Đệ nhất Nguyên soái, xin Phó Tổng thống tha thứ.” Nghĩ đến ở trên chiến trường, rất nhiều chiến hữu liều mạng giết địch lại có khả năng vì nguyên nhân này mà hi sinh, Lăng Tiêu trong cơn giận dữ, ông tuyệt không nuông chiều.
Phó Tổng thống cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, chỉ phải chua xót gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, là tôi suy nghĩ không chu toàn, mong Lăng Tiêu đại tướng tha thứ.”
Lúc này biểu tình của Lăng Tiêu mới hòa hoãn một chút, thành khẩn nói: “Phó Tổng thống, chúng ta dựa theo quy định làm việc, sự tình phía sau, không phải chúng ta có thể nhúng tay.”
Phó Tổng thống nghe vậy cũng cười khổ, so sánh với Lăng Tiêu, trong lòng ông càng khổ càng sầu lo, chuyện này nếu như xử lý không tốt, giới chính phủ của bọn họ, rất có thể phải toàn thể tự từ chức nhận lỗi …… Hy vọng không cần thọc xuyên trời!
Lăng Tiêu giải quyết lo lắng trong lòng liền mang theo người rời hậu trường, mà Phó Tổng thống cũng mang theo lo âu mà về chỗ của mình, ông lúc này, đã không còn tâm tư theo dõi cách đấu cơ giáp đoàn thể, ông cần thông báo tin tức này cho tống thống.
Mà bên này Lăng Tiêu đã trở về phòng khách quý, đối với Lam Lạc Phượng đang lo lắng nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lam Lạc Phượng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Lăng Tiêu nói không có vấn đề, kia tuyệt đối liền không có vấn đề, ở phương diện cơ giáp, Lam Lạc Phượng tín nhiệm Lăng Tiêu vô hạn.
Mà đệ nhất tham mưu của Lăng Tiêu, Hà Húc Dương cũng đã sớm trên đường trở về nhanh chóng thông báo cho Đệ Nhất nguyên soái sự việc xảy ra ở đây, còn sự tình phía sau, liền giống như Lăng Tiêu nói, cho dù là ông cũng không thể nhúng tay khống chế, đương nhiên nếu có người muốn mưu lợi riêng làm rối kỉ cương, Lăng Tiêu ông không ngại ra tay.
Thực mau, cuộc thi cách đấu cơ giáp đoàn thể lại tiếp tục bắt đầu, Mục Thiếu Vũ thao tác cơ giáp bước lên trường cách đấu, đối thủ đến từ trường quân đội Đồng Lý thực lực lại thua kém hắn quá nhiều, hầu như không quá mấy chiêu, đối phương đã bị Mục Thiếu Vũ đánh đến không còn sức chống cự, sau khi cả hai đã đánh với nhau hơn mười chiêu, đối phương cảm giác đã duy trì không nổi nữa, lập tức giơ tay nhận thua, trọng tài liền giơ lên cờ đỏ kết thúc trận đấu.
Đồng Lý thua trận này, đồng bạn trong hậu trường vẫn chưa lộ ra biểu tình thất vọng gì, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn chuẩn bị cho trận thứ tư. Điều này cũng xác định, ngay từ đầu đối phương đã quyết định sẽ phân thắng bại ở trận thứ tư, người họ nhắm đến chính là Lăng Lan.
Triệu Tuấn là người duy nhất trong hậu trường biết được thực lực chân chính của Lăng Lan, Lan lão đại giờ đây đã là Vương bài sư sĩ, cho dù chỉ thao tác đặc cấp cơ giáp, thì một Đặc cấp sư sĩ cũng không thể chống lại.
Lăng Lan đã bước lên cơ giáp của mình, sau khi đã được Lăng Tiêu giám sát kiểm tra, các tính năng của cơ giáp đã được nâng cao rất nhiều lần, hầu như đã đạt tới cực hạn của đặc cấp cơ giáp, chỉ kém hơn Vương bài cơ giáp một chút mà thôi. Điều này càng làm cho Lăng Lan thêm bội phục khả năng khống chế cơ giáp của cha già nhà mình, chỉ trong nháy mắt đã có thể cải tạo cơ giáp đến cực hạn.
Đúng vậy, cải tạo, Lăng Tiêu nhìn như chỉ là đổi mới một số linh kiện bị mài mòn, nhưng chính những linh kiện nhỏ này lại làm cho cơ giáp biến hóa nghiêng trời lệch đất, nói là cải tạo cũng không quá.
Lăng Lan tâm thần vừa động, lập tức cho Tiểu Tứ ghi chép lại những bộ phận linh kiện đã được thay đổi, rồi gửi đến cho Thường Tân Nguyên, cô tin tưởng, đây có khả năng là một cơ duyên để Thường Tân Nguyên phát triển.
Rốt cuộc, Lăng Lan cũng bắt đầu thi đấu. Lúc này, Lam Lạc Phượng vẫn luôn chờ đợi lại không thế khống chế túm chặt lấy góc áo của Lăng Tiêu, dùng sức mạnh đến nỗi thiếu chút nữa đã kéo Lăng Tiêu vào trong lòng ngực của bà.
Lăng Tiêu cầm lấy bàn tay của Lam Lạc Phượng, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo, Lam Lạc Phượng ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là lo lắng, con gái của bà, thế nhưng lại phải thao tác một giá cơ giáp để cách đấu với một cơ giáp sĩ khác…
Lăng Tiêu thấp giọng trấn an nói: “Lạc Phượng, không có việc gì, hãy tin tưởng con gái của chúng ta.” Được Lăng Tiêu trấn an, Lam Lạc Phượng mới dần dần thả lỏng, bà nhìn về phía trường cách đấu, một Cơ giáp sư ở dưới đó chính là con gái của bà, nó hẳn là người con gái đầu tiên tham gia cách đấu cơ giáp. Trong lòng Lam Lạc Phượng vừa kiêu ngạo, lại vừa chua sót, nếu là có thể, bà cũng không muốn nhìn thấy điều này.
Cơ giáp mà bên Đồng Lý lựa chọn chính là một giá cận chiện cơ giáp, mà Lăng Lan lại lựa chọn là cơ giáp tổng hợp, những người quan chiến không khỏi suy đoán, đây có thể là một trận đấu giữa cận chiến và viễn trình, hoặc cũng có thể là cận chiến với cận chiến?
Kỳ thật Lăng Lan rất muốn trực tiếp cận chiến, sạch sẽ lưu loát đánh bại đối phương, nhưng mà cô vẫn kiềm chế ý tưởng này, quyết định nếm thử viễn trình công kích một chút.
Ngay khi trọng tài vừa phất cờ, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, Lăng Lan đã thao tác cơ giáp lui về phía sau vài trăm thước. Phản ứng cực nhanh này làm cho mọi người đều kinh hô, không hẹn mà cùng mà nhìn về phía lá cờ của trọng tài, phán đoán xem động tác này Lăng Lan có phạm vi hay không.
Bởi vì từng có tuyển thủ, khi trọng tài còn chưa phất cờ tuyên bố cuộc thi bắt đầu đã hành động, cuối cùng bị phán là phạm quy, khấu trừ một nửa số điểm, không chỉ như thế, thi đấu phải bắt đầu lại lần nữa, nếu tiếp tục phạm quy, trực tiếp trừ hết điểm.
Trọng tài theo dõi trận đấu rất nhanh đưa ra phán quyết, hành động thao tác của Lăng Lan là hợp quy tắc, không phạm quy. Chủ trọng tài nghe được kết luận này, lập tức phất phất cờ, tỏ vẻ thi đấu tất cả bình thường, thao tác của Lăng Lan không có phạm quy.
Kết quả này làm khán giả nhiệt tình mà vỗ tay, chỉ cần nhìn chiêu thức ấy của Lăng Lan, mọi người cũng đủ biết năng lực thao tác của người này không tầm thường, quả nhiên là đi ra từ trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, cho dù không tham gia cách đấu đơn thể, cũng không kém hơn những người khác. Lăng Lan xuất sắc thao tác trực tiếp đánh tan mọi nghi ngờ của mọi người, Lăng Lan có thể tham gia cách đấu cơ giáp đoàn thể, đều nhờ vào thực lực của chính mình mà không phải vì điều gì khác.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
459
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 461: Lăng Lan thao tác loại hình?
Mặc kệ tình huống của người xem và trọng tài bên này, bên kia, Lăng Lan và đối thủ đang tiếp tục đối đầu nhau. Hành động tức khắc lùi lại của Lăng Lan đã làm đối thủ tức khắc rối loạn đầu trận tuyến. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đuổi theo, không để Lăng Lan kéo được khoảng cách xa, như vậy sẽ bị tấn công viễn trình.
Bất quá, đã muộn, tuy rằng hắn đem hết toàn lực muốn kéo lại khoảng cách nhưng lại phát hiện, vô luận hắn nỗ lực như thế nào, khoảng cách giữa hắn cùng đối thủ càng ngày càng xa, tốc độ của bản thân cơ giáp đã chênh lệch làm hắn không có nửa điểm cơ hội……
Cơ giáp sư Đồng Lý chỉ đuổi theo mấy giây liền rõ ràng kết quả này, hắn lập tức giảm tốc độ, bắt đầu tự hỏi nên phản ứng như thế nào ứng đối với loạt công kích viễn trình sắp tới của đối phương.
Trên thực tế, cơ giáp thi đấu, vô luận cận chiến hay viễn trình, cơ hội đều là bình quân. Viễn trình công kích muốn tấn công từ xa an toàn thì cần phải tìm được cơ hội để kéo khoảng cách an toàn, mà cận chiến sư nếu không muốn bị động lâm vào thế trận của viễn trình thì ngay từ đầu phải đem hết toàn lực mà ngăn cản đối phương tìm được cơ hội này.
Mà hiện tại, Đồng Lý Cơ giáp sư đã mất tiên cơ, hắn chỉ hy vọng đối thủ giống như quân sư bọn họ suy đoán, thực lực bình thường, như vậy hắn còn có thể vãn hồi chiến cuộc, nếu không…… Hậu quả khó liệu.
Lăng Lan rốt cuộc đem khoảng cách hai người kéo tới mức tấn công viễn trình tốt nhất, cô không chút do dự rút khẩu súng ống ở sau lưng ra-súng chùm tia sáng dài.
Nếu không có có được vũ khí đặc thù, tỷ như Kiều Đình là đường đạn súng ngắm, thì những cơ giáp viễn trình giống nhau đều có súng chùm tia sáng dài, nó có đặc điểm là tầm bắn dài, nhưng khuyết điểm chính là lực sát thương có chút yếu, muốn phá vỡ quang thuẫn của cơ giáp cùng đẳng cấp thì cần nổ súng liên tục 5 giây trở lên… Điểm này rất khó, đều là đặc cấp cơ giáp sư giống nhau, năng lực thao tác tương tự, sẽ không ai đứng yên để bị bắn trong 5 giây trở lên.
Bất quá, Lăng Lan cũng không để ý điểm này, nếu cô muốn tăng uy lực của súng dài này thì có rất nhiều biện pháp. Nhưng lúc này mục đích hàng đầu của cô là thí luyện khả năng viễn trình, vì vậy, cho dù vì uy lực yếu mà không thể đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn, Lăng Lan cũng không thèm để ý.
Lăng Lan quyết đoán đem súng chùm tia sáng nâng lên, nhắm ngay đối thủ đang dùng “Chạy bất quy tắc” để quấy nhiễu xạ kích của cô.
Dựa theo tốc độ hiện tại của đổi phương thì cô chỉ có 3 cơ hội bắn trúng đối phương, qua 3 phát, đối phương liền tiến tới gần, như vậy khẩu súng này liền trở thành rác, đến lúc đó cho dù muốn bắn thì cũng chỉ có thể dựa vào bản năng.
“Tích” một tiếng, điều này có nghĩa là súng đã khóa mục tiêu thành công. Lăng Lan không chút do dự ấn cò súng, một đạo chùm tia sáng từ mãnh liệt họng súng bắn thẳng ra, bay hướng đối thủ.
“Định Điểm Xạ Kích?” Động tác này của Lăng Lan làm mọi người kinh hô. Định Điểm Xạ Kích không phải kỹ thuật viễn trình cao cấp gì mà chỉ là kỹ thuật cơ giáp của mỗi cơ giáp sĩ, cơ giáp càng cao cấp, những kỹ năng cơ sở như vậy càng có nhìn được, mọi cơ giáp sư đều cho rằng kỷ thuật này không đủ để ứng phó với những cơ giáp yêu cầu chiến đấu cao độ.
Lúc chùm tia sáng sắp bắn trúng đối thủ thì đột nhiên giống nhưbị chiết xạ, thế nhưng từ bên cơ giáp lướt qua. Kết quả này tất cả mọi người đều đoán trước được, quả nhiên cơ sở kỹ thuật trong cuộc chiến của các Đặc cấp sư sĩ là không hề có tác dụng. Bọn họ không hiểu vì sao thí sinh từ Trường Đệ Nhất Nam Sinh lại dùng cái kỹ thuật, chẳng lẽ người đó thật là mở miệng môn mạ vàng? Thao tác xuất sắc vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ? Chỉ là phù dung sớm nở tối tàn?
“Này, động tác đó không phải "Bất quy tắc chạy động", ngược lại càng giống "Không trật tự chớp động".” Một súng vô công vẫn chưa làm Lăng Lan cảm thấy nóng lòng, bình tĩnh mà phân tích tình huống, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra bước chạy của đối phương có chút vấn đề, “Ồ, cũng không xem như là "Không trật tự chớp động" chân chính, chỉ có thể nói là đang ở giữa hai bên. Đồng Lý học sinh cũng không kém, thế nhưng đã bắt đầu nắm giữ kỹ thuật chạy cao cấp của Vương bài, đáng tiếc, xem ra phải thay đổi kỹ thuật khóa bắn rồi.”
“Tích tích tích……” Quả nhiên, hệ thống khóa đối tượng của súng ống liền nhắc nhở súng không thể khóa đối phương, bắn thêm một lần nữa chỉ sợ là tốn công vô ích.
Lăng Lan do dự một chút, đối phương thừa cơ hội này lại lần nữa tới gần một chút. Lăng Lan trong lòng có chút ảo não, nguyên bản còn 2 phát cơ hội bây giờ bởi vì cô do dự mà chỉ còn 1 phát, nếu cô lại do dự, chỉ sợ phát cuối cùng cũng chả có mà bắn.
Lăng Lan là người khi gặp tình huống càng nguy hiểm càng là khẩn trương thì liền càng trầm tỉnh, dư lại một phát cuối cùng, cô tập trung tinh thần thần, loại bỏ hết tạp niệm, nhìn chằm chằm đối phương, nếu tỏa định đã vô dụng thì để bắn trúng đối phương chỉ còn có thể dựa vào phản đoán của cô…
Trong lòng Lăng Lan bắt đầu điên cuồng tính toán, tốc độ của đối phương, những lộ tuyến có thể được lựa chọn cũng như thói quen của đối phương… Chỉ có nắm giữ những đặc điểm đó thì cô mới có khả năng bắn trúng đối phương…
Chính là nơi đó!
Lăng Lan không cần suy nghĩ, trực tiếp khấu hạ cò súng……
“Phanh!” Chùm tia sáng chuẩn xác đánh trúng đối phương, lực hút cực mạnh của chùm tia sáng làm đối phương trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tranh khỏi. Bất quá, năng lực thao tác của Đặc cấp sư sĩ cũng không tệ, đối phương mất 4 giây liền có thể thoát khỏi vòng tấn công của chùm tia sáng. Tuy rằng tránh thoát nhưng bởi vì một kích này mà cơ giáp đối phương trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
“Quá tuyệt vời!” Ngay từ đầu khinh bỉ đến mức nào thì lúc này mọi người liền hưng phấn như thế đó, tất cả người xem đều nhiệt tình mà vỗ tay hoan hô.
Định Điểm Xạ Kích thành công đánh trúng đối thủ, điều này hoàn toàn đổi mới nhận thức mọi người. Phải biết rằng, trong cách đấu cơ giáp, không có ai vận dụng Định Điểm Xạ Kích, cho dù có người dùng cũng không ai có thể thành công.
Đều là người tấn công viễn trình, vì cam đoan khoảng cách cùng cơ giáp cận chiến, cơ giáp viễn trình thường dùng Chạy Động Xạ Kích, mà trong lúc chạy thì vô pháp bắn chính xác, tinh chuẩn được, cho nên nhóm cơ giáp sư đều dùng phạm vi công kích để chặn lại, hoặc là giống như Kiều Đình, sử dụng kỹ năng bắn cấp cao để chặn đối phương làm đối phương muốn tránh cũng không được. Từ đầu tới giờ toàn được xem những kỹ năng cao cấp, giờ đột nhiên nhìn thấy kỹ năng cơ sở có thể phát huy tác dụng trên chiến trường cách đấu, mọi người đều hứng thú…
Lăng Lan dùng kỹ năng cơ sở một phát bắn trúng đối thủ cũng làm hai Hoàng cấp sư sĩ trên không theo dõi toàn trường âm thầm gật đầu, cảm thấy hứng thú đối với Lăng Lan. Có thể làm được điểm này chứng minh kỹ năng cơ sở của Lăng Lan đã đạt tới một cái đỉnh. Chỉ có tới Vương bài hậu kỳ mới biết được tầm quan trọng của cơ sở. Đáng tiếc, lúc này tưởng quay đầu lại luyện tập một lần nữa thì cũng đã không có tác dụng, không có cơ sở vững chắc cũng liền đại biểu tương lai bọn họ dừng ở đây, cho dù may mắn thăng thành Hoàng cấp sư sĩ thì cũng chỉ là Hoàng cấp kém cỏi nhất.
Một màn này làm Lăng Tiêu càng kiêu ngạo, con gái ông quả nhiên không có làm ông thất vọng, những tinh túy trong truyền thừa ông để lại, con gái đã hoàn toàn nắm giữ, đúng vậy, chỉ có nắm giữ cơ sở một cách vững chắc thì tương lai mới có thể đắp dựng cột trời…
Một màn này làm Lam Lạc Phượng hưng phấn vô cùng, bà cũng không biết cái gì là cơ sở hay không cơ sở, tóm lại bà chỉ biết con gái bảo đối của bà đã đánh trúng đối thủ, đây mới là quan trọng nhất.
Bà lôi kéo tay Lăng Tiêu hưng phấn nhưng cũng có chút không rõ: “Lan Lan không phải đã đánh trúng đối thủ sao, vì sao không phán đối phương thua, vì sao thi đấu còn phải tiến hành chứ?”
“Một phát vừa rồi còn không trừ hết điểm của đối phương.” Lăng Tiêu giải thích, trong lòng đáng tiếc, nếu có thể nhiều hơn một giây thì trận thi đấu này có thể kết thúc.
Lăng Lan đánh trúng một phát, nhìn đối phương thoát khỏi phạm vi công kích thì không thu súng lại mà quay đầu chạy ra sau.
“Thời cơ tốt!” Trên không, một vị Hoàng cấp sư sĩ nguyên bản còn có thể bảo trì bình tĩnh nhìn động tác này của Lăng Lan thì nhịn không được kinh ngạc cảm thán.
“Là Vô Phùng, hai động tác thay đổi cơ hồ thực hiện cực linh hoạt.” Một Hoàng cấp sư sĩ khác đồng dạng tán thưởng mà bổ sung. Người này trước đây không hề có tiếng tăm gì, nhưng bây giờ, cho dù là ở thời cơ hay ở quá trình điều khiển thì đều không chê vào đâu được, so sáng với Kiều Đình nổi tiếng khắp thiên hạ kia thì người trẻ tuổi này càng tinh chuẩn hơn. Lúc này ông có chút hâm mộ người đã dạy ra người trẻ tuổi này, có một học sinh xuất sắc như vậy nhất định rất kiêu ngạo.
Bọn họ cũng không biết, có thể bồi dưỡng ra Lăng Lan yêu nghiệt như vậy không phải là công của một người, Lăng Lan là tập hợp đầy đủ của những kinh nghiệm truyền thừa của Lăng Tiêu, những kỹ năng Thần Không của Thần Khống lưu phái, là sự bồi dưỡng thiên chuy bách luyện của không gian học tập, từ đó mới bồi dưỡng ra một kỳ ba như vậy.
Lúc này, trên đài chủ tịch, cho dù Lăng Tiêu vẫn trấn định như cũ nhưng trong lòng cũng nhịn không được trầm trồ vỗ tay khen ngợi. So với một năm trước, kỹ năng của Lăng Lan đã tiến một bước xa, đó có được phong cách thao tác của chính mình, chỉ là phong cách này mới dừng ở giai đoạn đầu, vẫn chưa thành thục, một khi thành thục, có lẽ con gái ông sẽ tiến vào cảnh giới Hoàng cấp.
Cảm giác được Lăng Tiêu kích động, Lam Lạc Phượng nghi hoặc mà nhìn Lăng Tiêu một cái, ở trong mắt Lam Lạc Phượng, động tác vừa rồi của Lăng Lan vô cùng xinh đẹp, bà căn bản không biết ở trong mắt như cơ giáp sư hàng đầu, động tác vừa rồi biểu thị cho cái gì.
Tình huống trên sân đấu làm những học sinh ở hậu trường của Đồng Lý bắt đầu sầu lo, bọn họ phát hiện, người mà bọn họ cho rằng là quả hồng mềm thế nhưng không hề mềm, thậm chí còn thực cứng đâm lại vào tay, lúc này bọn họ chỉ có thể chờ đợi đồng bọn cố gắng một chút, đuổi kịp đối phương, dùng cận chiến bắt lấy chiến cuộc.
Bọn họ không hề nghĩ tới Lăng Lan còn có thể là cao thủ cận chiến, bởi vì viễn trình của cô đã lợi hại như vậy, nếu cận chiến lại lợi hại nữa thì…… Tuy rằng đối phương thao tác cơ giáp tổng hợp, nhưng Đồng Lý thực đà điểu mà cự tuyệt suy đoán này.
Kiều Đình nhìn một loạt động tác của Lăng Lan thì âm trầm trên mặt càng sâu, anh phát hiện, Lăng Lan tồn tại chính là tới đả kích anh. Chỉ cần nhìn những công kích cơ sở viễn trình cũng đã vững chắc hơn anh… TMD, cuối cùng là Lăng Lan này còn có bí mật gì??
Anh nhịn không được quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn hỏi: “Đoàn trưởng nhà cậu không phải chuyên về cận chiến sao?” Ở đây nhất định có bí mật, chẳng lẽ trên thực tế Lăng Lan là cao thủ viễn trình?
Triệu Tuấn ngơ ngác mà nhìn màn hình lớn, khả năng viễn trình của Lan lão đại quả thật cũng làm anh bị chấn động sau, nghe Kiều Đình dò hỏi, anh có chút chần chờ gật gật đầu không xác định nói: “Hẳn là vật, trước kia tôi chưa thấy cậu ấy điều khiển cơ giáp nào ngoài cơ giáp cận chiến.”
Triệu Tuấn có chút hỗn loạn, anh thật sự không biết Lan lão đại nhà mình đến tột cùng là chuyên về loại nào, chẳng lẽ Lan lão đại trên thực tế là tổng hợp sao? Chỉ là trước kia vẫn luôn che dấu?
Nghĩ đến này khả năng, anh đột nhiên đánh cái rùng mình, chết thật, này thật là đáng sợ, điều khiển cơ giáp tổng hợp mà còn mạnh hơn người chuyên về cận chiến và viễn trình, nếu vậy thì bọn họ phải sống sao đây???

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
460
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 462: Được mệnh danh —— Lăng Lan thương thuật!
“Hừ, dấu diếm thật sâu, kỳ thật cơ giáp chân chính của cậu ta chính là cơ giáp tổng hợp.” Hàn Dục ở một bên lạnh nhạt nói, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét. Hắn thầm hận vì sao thiên phú viễn trình ưu tú như vậy không xuất hiện trên người mình, Hàn Dục là viễn trình Cơ giáp sư, trong lòng hắn rõ ràng động tác của Lăng Lan mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lúc này, Lăng Lan đang vừa lùi lại vừa suy xét chuyện vừa rồi đến tột cùng là gì. Lăng Lan rõ ràng điểm bắn vừa rồi không phải do cô tính ra mà nó bỗng xuất hiện trong đầu, giống như có người cố ý nói với mình phải tấn công ở đó, chỉ chờ mình hành động.
Đây có phải cũng là thiên phú hiểu rõ của cô?? Đây là lần đầu tiên Lăng Lan nghĩ đến vấn đề này, trực giác không có sai.
Trên thực tế, cho đến tận bây giờ Lăng Lan vẫn chưa hiểu rõ thiên phú mới này. Trước kia, trong lúc đánh cận chiến, cô chỉ cần nhìn một cái liền nhìn thấy nhược điểm trí mạng của đối phương. Lúc đứng ở một bên nhìn, nó cũng có thể giúp cô phán đoán được chiến cục thắng bại, mà bây giờ, nếu cô đoán không sai thì thiên phú này có thể giúp cô phán đoán chính xác vị trí đối phương sẽ chạy tới…
Lăng Lan quyết định thử lại một lần nữa, xem phán đoán của mình có đúng hay không.Lúc này, cô lại tăng tốc cơ giáp để kéo khoảng cách với đối phương rồi đột nhiên xoay người, dừng đột ngột. Hành động đừng tốc độ đột ngột này là vô cùng tổn hại, bởi vì khi đang bay tốc độ nhanh mà muốn dừng đột ngột, cơ giáp phải chịu hai lực trái chiều tác động, nếu không cẩn thận, chỉ với hành động này cũng có thể khiến cơ giáp bị hư hại ba phần.
Lúc này, Lăng Lan không hề để ý đến vấn đề này, vì mau chóng chứng minh phỏng đoán của mình, cho dù trả giá một ít đại giới cũng không sao. Khi đối mặt với cơ giáp Đồng Lý đang truy đuổi, ánh mắt Lăng Lan ắt lại lần nữa trở nên lạnh băng, cô lúc này tiến vào hình thức cực hạn bình tĩnh, đây là loại năng lực mà cô có được sau khi trải qua vô số giết chóc trong không gian học tập.
Đã không có bất cứ tạp niệm gì, trong mắt cô chỉ có cơ giáp kia…… Ngón tay Lăng Lan động, cô nhanh chóng hoàn thành nhiều động tác liên tiếp, thậm chí tay cô bay nhanh đến mức như biến mất khỏi bàn điều khiển.
Ở bên ngoài, trong mắt người xem, cơ giáp của Lăng Lan dừng lại, cánh tay phải rút khẩu súng dài to sau lưng ra, xoay khẩu súng một góc 270 độ, tay trái cơ giáp từ dưới nâng khẩu súng.
“Bang” một tiếng, cây súng viễn trình to lớn đã được tay trái cơ giáp nâng lên, họng súng nhắm ngay cơ giáp đang truy đuổi phía sau.
Mọi người thấy Lăng Lan hành động như vậy thì bắt đầu suy nghĩ xem cô sẽ làm gì tiếp theo, sẽ là phạm vi chặn lại hay là giống Kiều Đình, thi triển thuật phong tỏa cao cấp, đem đối phương bao vây.
Lúc này, Lăng Lan nhắm ngay đối thủ nhưng cũng không có mù quáng bắn bậy, cũng không tính toán phỏng đoán cái gì, cô chỉ là hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm cơ giáp kia, chờ đợi cái kia đột nhiên xuất hiện.
“Chính là nơi này!” Vài giây sau, Lăng Lan quả nhiên thấy được một lộ tuyến thập phần rõ ràng, lộ tuyến đó không phải cô khổ tâm tính toán phán đoán ra được mà chỉ là đơn thuần nhìn ra. Không có bất luận lý do gì, cũng tìm không ra lý do, cô chỉ đơn giản mà thấy được.
Lăng Lan không chút do dự hạ cò súng, cơ hội này rốt cuộc chuẩn hay không chuẩn xác thì chỉ cần dựa vào sự thật để chứng minh, một phát súng này đặc biệt quan trọng.
Một chùm tia sáng từ họng súng bắn thẳng ra, ánh sáng của nó loá mắt đến mức khiến mọi người theo dõi không thể nhìn thấy gì.
Tư thế cũng như hành động của Lăng Lan đã chứng minh cô vẫn tiếp tục sử dụng kỹ năng cơ bản kia —— Định Điểm Xạ Kích.
Mọi người ồ lên, Định Điểm Xạ Kích sở dĩ gọi là Định Điểm Xạ Kích là vì dưới tình huống đối phương tuyệt đối đứng yên, lấy tọa độ chuẩn xác xác để bắn, chỉ cần một kích là có hiệu quả tiêu diệt đối phương, ở trên chiến trường, đây chính là thủ đoạn đánh lén hàng đầu.
Định Điểm Xạ Kích có tính chất đánh lén kỳ thật không thích hợp xuất hiện trong các trận thi đấu, Lăng Lan thành công bắn phát vừa rồi đã làm người xem cảm thấy ngạc nhiên, mà hiện tại, một phát này của Lăng Lan lại lần nữa đánh vỡ nhận thức của mọi người đối với Định Điểm Xạ Kích, chẳng lẽ Định Điểm Xạ Kích cũng có thể vận dụng khi đối phương đang chạy sao?
Những cơ giáp sư có không ít kinh nghiệm phong phú nhịn không được âm thầm lắc đầu, cho rằng Lăng Lan vừa rồi thành công liền đắc ý vênh váo, vọng tưởng sáng tạo ra kỹ thuật bắn mới, nhưng nó dễ dàng thành công như vậy sao?
“Thật là làm bừa!” Trên không trung, hai vị Hoàng cấp sư sĩ theo dõi thi đấu nhìn thấy Lăng Lan hành động tức khắc mắng ra tiếng. Biểu hiện ưu dị vừa rồi của Lăng Lan làm cho bọn họ thập phần thưởng thức. Nhưng hành động muốn đánh vỡ quy tắc bình thường của Lăng Lan lại làm cho bọn họ thất vọng rất nhiều, cũng thực tức giận.
Lăng Tiêu thấy một màn như vậy nhịn không được kích động mà bóp tay, ông hiểu biết con gái mình, ông tin tưởng Lăng Lan tuyệt đối sẽ không xằng bậy, có thể làm như vậy, con gái ông tuyệt đối có nắm chắc. Một tia kinh hỉ khó nén ở trong mắt, ông chờ đợi kết quả cuối cùng……
Tất cả mọi người không cho rằng Lăng Lan có khả năng bắn trúng đối thủ, phát súng cuối cùng kia mọi người đều nhìn ra là nó đã bắn trật.
“A!” Đúng lúc này, toàn trường đột nhiên bùng nổ.
Nguyên lai, cơ giáp sư của Đồng Lý rõ ràng đang bay trên lộ tuyến an toàn đột nhiên thay đổi phương hướng, tự đâm đầu vào phát súng cuối cùng đó, hành động tự sát này làm cho mọi người trợn mắt cứng họng.
Cơ giáp sư của Đồng Lý Cơ vừa mới hoàn thành động tác chớp động của mình thì phát hiện mình tự vọt vào đường bắn của của Lăng Lan, chỉ trong nháy mắt, cơ giáp đã bị ánh sáng nuốt hết.
“A!” Cơ giáp sư của Đồng Lý Cơ vô pháp tự khống chế mà kêu lên sợ hãi, mặc cho ai trong tình huống không chuẩn bị gì mà bị đánh trúng thì tinh thần cũng sẽ bị hoảng loạn.
“Oanh!” Cơ giáp đột nhiên nổ mạnh.
Cơ giáp sư của Đồng Lý tuy rằng đem hết toàn lực muốn cơ giáp sửa đổi lộ tuyến để thoát phạm vi công kích của chùm tia sáng nhưng đáng tiếc đã không kịp, lúc cơ giáp nhảy tới đó thì cơ giáp đã thực hiện được một nửa lệnh đặt, muốn bỏ lệnh này để đề ra lệnh mới thì phải mất thời gian khá nhiều. Không chỉ như thế, việc bỏ lỡ nửa động tác để thực hiện động tác mới là không hề dễ dàng, cho dù là đặc cấp cơ giáp cũng sẽ có thời gian bị dừng. Mà tiến hành động tác mới thì cũng cần thời gian để cắt. Một loạt động tác phiền phức như vậy không phải một đặc cấp sư sĩ có thể thực hiện được, cho nên Đặc cấp sư sĩ Đồng Lý bi ai!
“Bắn trúng?”
“Bắn trúng!”
Toàn trường, người xem đột nhiên xoa hai mắt của mình, vô pháp tin tưởng mà nhìn giữa sân, nửa cơ giáp bị hủy đang phát ra khói đặc, hình ảnh đó làm cho bọn họ không thể không tin
“A!” Một tiếng, tất cả mọi người kích động đứng lên, chẳng lẽ hôm nay bọn họ may mắn nhìn được kỹ thuật mệnh dang mới?? Bọn họ không thể không không kích động, phải biết rằng, lần gần đây nhất có kỹ năng được mệnh danh đã hơn 50 năm trước, lâu đến mức làm cho người dân Liên Bang thiếu chút nữa quên, Liên Bang còn có những kỹ năng được mệnh danh.
Ở Liên Bang, tên của các kỹ có 2 loại, một loại là từ Quân bộ Liên Bang nghiên cứu ra, những kỹ năng này được chính phủ đặt tên, giống như Định Điểm Xạ Kích, N điểm phong tỏa, liên kích thuật vân vân, và một loại là do cá nhân cơ giáp sư tự nghĩ ra, những kỹ năng này được ghi nhận khi người sáng tạo ra nó thành thục thực hiện được nó trong quá trình chiến đấu, những kỹ năng này sẽ được đặt tên theo ten người sáng tạo ra nó, tỷ như Thomas toàn toàn, Diệp Lộ bán phi, Louis song thiết vân vân……
Mà hiện tại Lăng Lan sáng tạo ra kỹ năng vừa chạy vừa Định Điểm Xạ Kích, trong quá trình Định Điểm Xạ Kích mà nghiên cứu phát minh ra thương thuật mới, dựa theo luật pháp Liên Bang, kỹ năng này liền được đặt theo tên Lăng Lan.
Ngồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, chủ sự cơ giáp đại tái,đại biểu của quân bộ tham dự đại hội lần này đột nhiên đứng lên, kích động mà nói với Lăng Tiêu: “Lăng đại tướng, kỹ năng mới, kỹ năng mới xuất hiện, tôi…… Tôi phải báo với Quân bộ.”
Lăng Tiêu cố nén kích động trong lòng, mỉm cười gật đầu nói: “Ừm, chúc mừng các cậu, lại có kỹ năng mới do người dân sáng tạo.” Kỹ năng được đặt theo tên người cũng là một loại dương uy, điều đó có nghĩa là người tài của Liên Bang xuất hiện lớp lớp, Quân bộ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này tuyên truyền cho quốc gia tứ phía.
Lăng Tiêu kiêu ngạo rất nhiều nhưng cũng âm thầm đau đầu, Lăng Lan càng nổi danh thì ông càng khó giúp con gái thoát thân. Lăng Tiêu âm thầm cười khổ, thật không biết lúc trước ông để Lăng Lan vào trường Đệ Nhất Nam Sinh là tốt hay là xấu?
Nhìn người đại biểu của Quân bộ hưng phấn mà rời đi báo cáo với cấp trên thì Lăng Tiêu bắt đầu ưu sầu vì không biết nên bảo vệ con gái như thế nào, ông cảm thấy mọi chuyện đang tuột ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng, nội tâm ông lại vừa vui sướng vừa kiêu ngạo, thậm chí nghĩ tới, nếu thời gian có quay lại thì ông vẫn để con gái vào Trường Đệ Nhất Nam Sinh, nếu không thiên phú này của con ông để lãng phí rồi.
Loại ý tưởng này làm Lăng Tiêu có cảm giác phạm tội, ông thật cẩn thận mà ngắm nhìn Lam Lạc Phượng một cái, hy vọng bà không phát hiện tâm tư nhỏ của ông.
Lam Lạc Phượng lúc này lại không hiểu ra sao, bà nghe không hiểu Lăng Tiêu cùng người Quân bộ nói gì, trên thực tế, bà đối với phương diện cơ giáp cũng không hiểu biết nhiều, tuy rằng bà gả cho một người là Thần cấp sư sĩ.
“Chuyện gì xảy ra? Cái gì là người mệnh danh?” Lam Lạc Phượng không hiểu liền hỏi, đây cũng là nguyên nhân Lăng Tiêu yêu thích bà, không hiểu sẽ không giả vờ hiểu.
“Lan Nhi thực hiện một kích vừa rồi đã sáng tạo ra kỹ thuật mới, vì vậy thương thuật vừa rồi sẽ được đặt tên theo tên của con gái chúng ta—— Lăng Lan thương thuật!” trong mắt Lăng Tiêu mang theo kiêu ngạo, đây là co gái của ông a, ông thật may mắn!
“A!” Lam Lạc Phượng kinh hỉ mà che miệng mình, hai mắt vô pháp tin tưởng mà nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lại lần nữa gật gật đầu, Lam Lạc Phượng lúc này mới hưng phấn mà giật tay Lăng Tiêu lên xuống, nếu không phải hiện trường không cho phép bà luống cuống, bà nhất định sẽ nhảy dựng lên hưng phấn mà la to.
Lăng Tiêu cười ôm Lam Lạc Phượng để bà an tĩnh lại, ông nhìn về phía Lăng Lan còn đang đứng trên không giữa sân đài, ý cười nơi khóe miệng vô pháp ức chế mà tràn lan.
Hậu trường, đám người Kiều Đình vẻ mặt khiếp sợ, Triệu Tuấn hung hăng mà đánh mình một bạt tai rồi không ngừng hỏi Kiều Đình: “Tôi không nằm mơ phải không? Không nằm mơ phải không? Kiều Đình, cái đó có được tính là kỹ thuật mới không, được tính mà đúng không đúng không???”

<< Trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro