Chap 2
Jimin trố mắt, đúng hơn là những người còn lại trố mắt. Cả chủ tịch Park nước mắt rưng rưng nãy giờ vì cảm động không nói nên lời cũng phải phụ họa theo đám người đang sắp rớt hàm kia.
- Hả cái gì? Nghe không rõ hay sao? Bộ tai các người để làm cảnh hả? Các người là ai? Tự nhiên đến đây nói nhăng nói cuội gì thế hả? Tìm ai? Có việc gì? Cần gì?_ Chaeyoung hậm hực tuôn luôn một tràng.
Đến bây giờ ông Park mới nhớ ra mục đích của mình đến đây làm gì. Đôi mắt đỏ hoe của ông lại rưng rưng:
- Ta... ta... ta là...ba của con đây. Ta... đến để đón con.
- HẢ?
Lại hả. Nhưng lần này lại là Chaeyoung.
- Ông có uống nhầm thuốc không đấy? Cha, Mẹ. Cha mẹ nghe gì không? Ông ta bảo ông ta là cha con đấy!_ Chaeyoung quay lại, nhìn cha mẹ, như thể cô trông chờ họ quát mắng lão già kia vì dám nhận càn. Nhưng cha mẹ cô bây giờ chỉ đứng im lặng.
- Cha ? Mẹ?
Có chút gì đó hoảng sợ xen lẫn trong giọng nói của cô. Sao cha mẹ lại không nói gì? Sao cha mẹ lại im lặng? Chuyện này là gì đây?
Cuối cùng, cha cô lên tiếng trả lời. Nhưng không phải trả lời nó, mà là ông Park:
- Ông có bằng chứng gì không?
- Có_ Giọng ông Park run run. Ông lôi ra trông túi một sợi lắc bạc đã cũ, nhưng khá đẹp mắt. Trên chiếc vòng có gắn một mắt đồng hồ nhỏ.
- Trời đất..._ Mẹ Chaeyoung thốt lên
- Mẹ. Cái gì vậy? Chuyện này là sao hả mẹ?
Mẹ cô im lặng, cha cô cũng nuốt nước miếng, rồi cũng im lặng. Rồi từ từ, mẹ cô quay sang, chậm rãi:
- Chaeyoung à! Chào ba đi con.
- Cái gì?_ Chaeyoung hỏang thốt.
Đến bây giờ chủ tịch Park mới lên tiếng:
- Ngay khi con sinh ra, mẹ con đã đeo cho con một chiếc lắc y như thế này ở chân.
Sụt sùi, ông tháo kính ra, lau nước mắt, rồi tiếp tục:
- Lúc đó có một kẻ thù ghét ba vì người hắn yêu chọn ba. Người đó là mẹ con ( mẹ ruột ). Chính vì thế, Khi con được một tháng tuổi, nhân lúc ba không ở nhà, hắn đã sai người đến cướp con đi.
Ngay lúc hay tin, Ba đã huy động hết tất cả mọi người mà ba quen, nhưng không thể...Về sau, ba quen được ông Park Yujoon , là cha của cậu Jimin đây!
Người một bên ông gật đầu với cô. Nhưng cô không mấy để ý. Những giọt nước mắt hiếm hoi của cô dần dần chảy dài trên khuôn mặt.
Ông Park lại tiếp tục:
- Chính ông Park Yujoon là người đã tìm con ở đây...
Ông Park kết thúc câu chuyện, có hơi khập khiễng.
- Cha?Mẹ?_ Chaeyoung quay lại mong được giải thích.
Mẹ cô bỗng thở dài. Đi trở vào góc nhà, mở cái rương đựng những thứ quan trọng của nhà cô ra, rồi lấy ra một chiếc lắc nhỏ, cũ kĩ, cũng có đồng hồ, có điều...nó giống chiếc mà người đàn ông trung niên đang cầm kia.
- Cái..._ Chaeyoung sững người
Nhưng ông Park thì lại mừng rỡ:
- Đúng rồi! Đúng là nó rồi. Con gái ơi! Cậu Jimin ơi! Tôi tìm được con gái tôi rồi.
Rồi ông cười, lật đật chạy lại, ôm chầm lấy Chaeyoung. Cô bàng hoàng, nhưng vẫn đứng im như thế. Một cảm giác thân thương ùa về. Cảm giác đó đã lâu cô không được hưởng. Cảm giác đó... Có lẽ, đã 16 năm rồi.
Cô đang ngồi trên một chiếc Limo đen bóng sang trọng mà lòng cứ rối bời. Bên tai cô còn lùng bùng bên tai lời nói của mẹ mình.
- Chaeyoung à, cha mẹ không định giấu con. Chỉ là cha mẹ không muốn mất con. Nhưng mà... Đã đến nước này...Chaeyoung, bây giờ con đã lớn. Chuyện thế này...cha mẹ đành để con quyết định. Nhưng con nghe mẹ. Ở đây thì tương lai của con sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn. Con còn nhớ không. Ngay từ nhỏ con đã ước mơ thành đạt, để thay đổi khu ổ chuột này. Ngôi trường hạ dân mà con theo học, nó không thể giúp con tiến xa hơn. Chaeyoung nếu con đi, cha mẹ sẽ đến thăm con, con cũng có thể về thăm cha mẹ. Chaeyoung, con phải vì tương lai của con.
Thật lòng cô không muốn đi một chút nào. Một con người xa lạ bỗng dưng xuất hiện, nhận là ba cô. Chuyện này dường như không còn gì vô lý hơn được nữa. Nhưng tất cả đều rõ ràng, cô là con gái ruột của người đàn ông đó. Cô nên làm trọn phận người con. Cô còn phải thay đổi số phận của cô, của khu ổ chuột dù sập sệ nhưng vẫn là nơi cô lớn lên, còn của ngôi nhà, dù nhiều khi không ngớt tiếng cãi nhau, vẫn là ngôi nhà ấm cún suốt 16 năm qua của cô.
- B...Ba... _Cô ngập ngừng
Tiếng ba nửa như vọt ra, nửa như muốn dừng lại nơi đầu lưỡi, tiếng ba còn ngập ngừng khiến một đứa ương ngạnh như nó cũng đỏ mặt.
- Gì vậy con gái yêu?_ Ba cô mỉm cười hiền hậu.
- M...mẹ...con. Bà ấy khỏe không ạ?
- Mẹ con khỏe. trên đường đi đón con, ba đã báo cho bà ấy. Chắc bà ấy cũng đã chuẩn bị xong phòng cho con rồi đấy!
------------------------------------------
Nhớ vote cho mình nhé! 😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro