YOU NEVER WALK ALONE_CHƯƠNG 11
Chương 11:
Chẳng mấy chốc, ngày diễn ra fanmeeting đầu tiên của đoàn phim Love By Chance đã cận kề, mọi người ráo riết chuẩn bị những thao tác cuối cùng. Buổi tổng duyệt diễn ra trong sự hồi hộp, lo lắng và vui sướng của tất cả mọi người. Duy chỉ có một điều đáng tiếc là Perth không thể tham gia trọn vẹn chương trình vì bệnh vẫn chưa khỏi.
Lúc này, Mean Plan đang duyệt lại phần trình diễn đôi của cả hai trên sân khấu. Mặc dù đã kiềm chế rất nhiều nhưng hai người vẫn không thôi trêu chọc nhau trên sân khấu. Điều này đương nhiên khiến cho đạo diễn chương trình nổi đóa không không biết bao nhiêu lần. Vượt qua gần cả tiếng đồng hồ, hai người mới xong phần tổng duyệt của mình. Mean nhường lại sân khấu, sau đó đi đến hàng ghế dành cho khán giả ngồi xuống. Nhưng từ lúc rời khỏi sân khấu, đến lúc ngồi xuống ghế, ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi người Plan. Cậu nhìn anh giống như đang cố quyết định một điều gì đó hệ trọng vào ngày mai.
"Nè!" Giọng Saint vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Mean. Cậu ta đưa cho cậu một chai nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh "Mai tao là người cô đơn."
Mean bật cười "Có phải thằng nhóc không đến đâu." Sau đó đưa tay mở nắp chai nước.
Đúng lúc này, cậu vừa vẹn nhìn thấy Plan tay đang cầm hai chai nước. Mean lập tức đóng nắp chai nước trên tay, sau đó hướng về phía anh cười thật tươi.
"P'Plan, mang nước cho em hả?!"
Plan bị hỏi có chút giật mình, sau đó đi một mạch lướt qua khỏi chỗ Mean "Tao không lo nhiều chuyện như vậy, nước này lấy cho P'Earth"
Nụ cười trên mặt Mean đông cứng lại, Plan cũng đi lướt qua không hề quay đầu hay có biểu hiện gì kì lạ, còn rất vui vẻ quăng chai nước cho Earth đang ngơ ngác. Mean cảm thấy lồng ngực trái hơi nhói lên, người cùng anh tập luyện là cậu, cùng anh cười đùa là cậu, vậy mà một chai nước coi như là một lời động viên cũng khó như vậy sao?
Saint lặng lẽ thu hết biểu cảm của Mean vào trong mắt, sau đó quay đầu nhìn Plan ở phía xa xa dường như hiểu ra một vài điều gì đó.
"Nước tao cho không dám uống hả?"
Mean nặng ra một nụ cười, cuối cùng ngửa cổ tu một hơi nước. Nước mát lạnh trôi xuống cổ họng, đột nhiên cậu nhận ra nước cũng có vị đắng chát khó chịu như lòng cậu vậy.
"Mai tao không có couple, hay tao với mày tạo couple đi!" Saint nửa đùa nửa như thật
"Mày khéo đùa, nhưng tao nhớ không lầm trước phim mọi người cũng ship tao với mày nhỉ?"
"Đương nhiên, họ nói tao với mày xứng đôi hơn! Haha"
Lúc này, Plan đột nhiên lướt qua như một cơn gió. Mean cũng quay đầu nhìn anh, nhưng lại không có dấu hiệu đứng dậy đi theo như mọi lần. Cậu cảm nhận được dường như sau cái ôm kia, giữa hai người có chút kỳ lạ.
Hôm sau, mọi người đã tập trung lại từ rất sớm để tổng duyệt lần cuối cùng. Vé fanmeeting được bán hết trong vòng 5 phút chứng minh tình cảm của fan dành cho các chàng trai này là rất nhiều. Cũng chính vì điều này, họ cố gắng hết sức có thể để đáp lại tình cảm của người hâm mộ.
Cộng đồng fan của nhà 2Wish khá chịu chi vì cách 2 tiếng nữa là đến giờ diễn ra chương trình đã có người mang tiệc buffet lớn. Tất cả các diễn viên và ekip chương trình được đãi một bữa thịnh soạn.
Plan vui vẻ cầm đĩa đi vòng vòng với vẻ mặt "nhìn đi fan của tui đó". Mean nhìn anh vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy hãnh diện thầm cảm ơn những con người đã thầm lặng dành cho anh và cậu tình cảm to lớn như thế.
Sau khi mọi người ăn xong, thì cũng sắp đến thời gian diễn ra chương trình. Ban đầu, Plan rất vui vẻ háo hức, còn bày trò trêu chọc Earth, nhưng khi giờ G đến gần anh lại trầm lặng hơn hẳn. Mọi người đều bận bịu, chẳng ai chú ý đến sự thay đổi của anh ngoài Mean. Khi anh chịu không nổi nữa, đứng dậy bỏ vào nhà vệ sinh, cậu cũng lặng lẽ theo sau.
Hai người đứng cạnh nhau ở bồn rửa tay nhưng không ai nói với ai tiếng nào. Âm thanh duy nhất phát ra chỉ là tiến xả nước. Mean không nói, cậu kiên nhẫn chờ đợi anh mở lời, cũng là chờ đợi cơ hội của chính mình.
"Mean..." Plan tắt nước, ngập ngừng lên tiếng "Anh hồi hộp quá, phải làm sao đây, lỡ anh hát trật nhịp thì sao?" Anh nhìn cậu, tay vô thức nắm lấy vạt áo cậu, trong đáy mắt hiện lên một mạc lo lắng bồn chồn. "Phải chi hôm qua nghiêm túc một chút...a..."
Mean không có nói gì cả, đưa tay khóa chốt cửa, kéo anh vào lòng. Cậu tựa cầm trên đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng dùng tay vỗ về lưng anh. Người đàn ông nhỏ bé này hẳn đã rất áp lực, tấm lưng anh ướt đẫm mồ hôi.
Plan không kháng cự, cũng không đáp trả, hai tay anh buông lỏng, dựa tất cả vào Mean giống như tìm được một chốn an bình vậy. Cậu ngửi một chút trên tóc anh, sau đó mới buông anh ra, trở về dáng vẻ cợt nhã bình thường mà xoa nhẹ lên đầu anh.
"Anh ngốc ghê!"
"Mẹ! Mày dám chửi anh ngu hả?!" Plan lập tức xù lông.
"Dù sao hát dở thì cũng đã hát dở rồi, đó đâu phải lỗi của anh. Đi theo em lên sân khấu!"
Sau đó không cần biết người kia có đồng ý hay không, cậu mở cửa nắm tay anh kéo ra ngoài.
Đừng lo vì dù như thế nào đi chăng nữa, em vẫn sẽ cùng anh đối diện.
Phần đầu tiên của Fanmeeting là giao lưu. Sau tiết mục mở màn, mọi người được xếp hàng ngang theo cặp để ngồi cùng nhau trên sân khấu. Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra cho mỗi couple và Mean Plan cũng không ngoại lệ. Họ được hỏi về lần đầu tiên gặp mặt, khoảng thời gian quay phim và những kỉ niệm. Hai người phối hợp trả lời cùng nhau rất ăn ý, cũng rất biết cách chọc cười.
Thật ra, nói về lần đầu tiên gặp mặt đúng là phải kể vào ba năm về trước khi hai người cùng quay Love Sick. Khi đó cả hai đều là diễn viên phụ, đóng vai nhỏ và không có cặp nên rất hay bám lấy nhau để chơi đùa. Thời điểm đó, cả hai thật sự coi nhau là anh em đồng nghiệp, là những người bạn đồng trang lứa. Mọi chuyện chỉ bắt đầu thay đổi khi họ gặp lại nhau tại Love By Chance. Nếu hỏi Mean thích Plan từ khi nào, thật ra chính cậu cũng chẳng rõ ràng lắm, chỉ biết là khi phát hiện thì cậu đã chẳng thể ngăn nổi bản thân nữa rồi. Từ sau nụ hôn đầu tiên kia, cậu bắt đầu chú ý đến anh, cảm nhận sự ấm áp mà anh dành cho mọi người, vô thức quan sát anh và quan sát nhiều đến nỗi không biết từ khi nào đã khắc sâu hình bóng anh vào tim.
Sau phần giao lưu, mọi người vào trong để chuẩn bị cho phần biểu diễn couple. Title Earth sẽ biểu diễn trước và sau đó sẽ đến Mean Plan. Plan đứng phía dưới sân khấu nhìn hai người kia phối hợp rất hoàn hảo mà bồn chồn. Mean đi đến bên cạnh vuốt nhẹ một chút vào mu bàn tay anh trấn an.
"Đừng lo lắng, em ở trên đó chờ anh nhé!"
Trước khi bước lên biểu diễn, Mean tặng cho Plan một nụ cười khích lệ.
"Em không biết mình nên bắt đầu từ đâu,
Vì em sợ mình sẽ mất anh nếu như nói ra với anh
Nhưng em không thể chịu đựng khi cảm xúc cứ lớn dần
Anh mỉm cười và nhìn vào mắt em
Làm em càng băn khoăn."
Mean không phải là ca sĩ, nhưng cậu sở hữu một chất giọng trầm ấm lại có khả năng thanh nhạc tốt. Hơn nữa cậu rất thích bài hát "So Mean" này, nội dung của nó cũng tương tự như mối quan hệ hiện tại của cậu và Plan.
"Anh không biết, cũng không thể chắc chắn
Yêu hay không yêu? Em thật sự đang muốn điều gì?
Chẳng có điều gì rõ ràng cả."
Plan không phải là con người của âm nhạc, anh hát không hay nhưng đây chính là lần hát tốt nhất của anh. Dù vậy, giọng hai người lại hợp nhau đến kỳ lạ
"Chúng ta là gì của nhau, hãy nói em biết đi
Em muốn biết khi anh nhìn em như vậy, nó có nghĩa là gì vậy?
Cứ như một chút tổn thương thoáng qua rồi biến mất.
Hay đó là tình cảm mà anh dành cho em?
Anh nghĩ gì về em? Hãy cho em biết đi."
Hai người cùng nhau thể hiện lại một TinCan sống động nhất bằng các động tác đơn giản. Trong tiết mục có cảnh nụ hôn ngón tay kinh điển khiến Mean dù đã tập rất nhiều lần nhưng khi ngón tay Plan chạm vào môi vẫn làm trái tim cậu run lên. Hai người đi đến kết thúc bằng việc ngồi tựa vào nhau trên băng ghế dài. Khi Mean dùng tay nâng cằm Plan, trong đầu cậu xét qua một điều gì đó khiến cậu nhất định phải thực hiện ngay. Cậu tiến sát lại, lợi dụng thời cơ ánh đèn mờ ảo sắp tắt hôn vào gò má anh rồi mới dùng bóng che lại. Plan đương nhiên giật mình, anh có chút hơi nhích người muốn bỏ chạy, Mean lập tức dùng tay kéo mic của anh lại khiến nó lệch đi còn anh buộc lòng vẫn phải trừng mắt ngồi xuống.
"Chưa hết mà tính đi đâu?" Cậu dùng khẩu hình miệng khiêu khích anh, bộ dáng cực kỳ lưu manh "Thưởng cho anh vì anh hát hay đó!"
Sau đó hai người đứng dậy kết thúc tiết mục trong tiếng vỗ tay, reo hò phấn khích của fan. Mean tiến ra trước, khỏi cần quay đầu lại cũng biết anh đang lườm mình toét cả mắt. Không sao, dù gì thì cậu cũng đạt được mục đích rồi, trong thời khắc quan trọng như vậy, một nụ hôn má vẫn còn rất nhẹ nhàng.
Vừa vào trong phòng chờ, Mean lập tức bị Plan đập cho một cú, sau đó còn lườm cậu toét cả mắt ra. Mọi người đương nhiên không ai hiểu chuyện gì ngoại trừ hai người trong cuộc và những anh bạn dancer cầm bóng phía sau.
Mặc dù Plan tức giận vì bị dê công khai như vậy nhưng khi đến phần chơi game anh vẫn rất nhiệt tình. Mean một bên vừa chơi, một bên vừa tranh thủ cầm chỗ này sờ chỗ kia, hiếm khi có dịp cậu cứ tận hưởng đã. Hai người trong suốt buổi fanmeeting vừa có vẻ như đấu đá lẫn nhau lại có vẻ hợp nhau lạ thường. Plan rất thường xuyên gọi tên cậu, chỉ đông chỉ tây, rồi lại kể cho cậu nghe những điều lạ lẫm anh nhìn thấy được. Đối với chuyện này, Mean đương nhiên rất vui vì điều này. Bởi vì dù cho đôi lúc cậu khiến anh rất bối rối, khó xử, nhưng cuối cùng người được anh lựa chọn chia sẻ hay chơi đùa những trò trẻ con đều là cậu. Tỷ như trong phần giao lưu cuối cùng, mọi người được phát một món đồ trên đó có tên mình thì Plan rất nhanh nhảu xé luôn tên mình dán lên lưng cậu. Saint không phát hiện đưa cậu, chắc cậu đã mang tên anh trên lưng về đến nhà. Dù biết là đùa thôi, nhưng cậu vẫn muốn nghĩ rằng anh đang khẳng định chủ quyền.
Fanmeeting kéo dài hơn 2 tiếng, cộng thêm thời gian chụp hình giao lưu hơn một tiếng càng khiến mọi người mệt lả sau chương trình. Dù vậy, sự thành công của chương trình khiến mọi người ai cũng cảm thấy rất vui.
"Plan đi vệ sinh với em." Mean thì thầm vào tai Plan.
Bởi vì Mean từng kể cậu có lần suýt bị sàm sỡ trong nhà vệ sinh thế nên mỗi lần cậu muốn đi Plan sẽ tốt bụng đi theo. Vừa đến cửa nhà vệ sinh và biết chắc rằng không còn ai khác, Mean lập tức kéo Plan vào trong, tiện tay khóa luôn cửa lại rồi áp anh vào đó hôn lên môi anh.
"Ơ...mày mày..."
Plan đột nhiên bị người ta cưỡng hôn nên có chút hoảng sợ. Anh luống cuống muốn thoát ra nhưng không được.
"Mày...sao lại hôn anh?!!" Plan nói nhỏ nhưng giọng cao vút.
"Bù chuyện lúc nảy trên sân khấu." Mean trả lời như điều này là một điều hiển nhiên
"Đã thỏa thuận là không hôn mà!"
"Anh sợ hả?" Mean cúi đầu, phả hơi thở nóng rực vào tai Plan "Em đã nói ngay từ đầu rằng em thích anh..."
"Tao biết rồi, nhưng mà..."
"Anh sợ thì đẩy em ra đi. Nhưng mà nếu anh làm vậy, có khi em rất tổn thương, sau đó em sẽ lại im lặng."
"Mày...mày..."
Mean rõ ràng nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt Plan, thế nhưng cậu không dừng lại được. Cậu cúi đầu, môi cậu chỉ cách môi anh 1cm nữa mà thôi.
"Bây giờ anh đẩy em ra vẫn còn kịp."
Plan im lặng, cả người dính sát vào cửa nhà vệ sinh, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh. Mean nhích lại gần hơn, vừa vẹn để hai đôi môi chạm vào nhau. Cậu có thể cảm nhận được cả cơ thể anh cứng lại, hai mắt nhắm chặt. Thật sự không nỡ, vì vậy cậu đành chạm nhẹ một chút, nán lại thêm một chút để lưu giữ chút hương vị của anh rồi rời đi. Dùng tay xoa lên mái đầu nhỏ màu khói xinh xắn vừa như xin lỗi lại vừa như bất đắc dĩ.
"Hẹn gặp anh ở sân bay, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em."
Sau đó cậu kéo anh ra, mở cửa nhà vệ sinh và không đành lòng bước đi, bỏ lại mình anh đứng như trời trồng ở đó.
Hôm nay, tạm thời đòi anh một chút thôi.
Love By Chance Fanmeeting tại Thái Lan vừa kết thúc, tối hôm sau Saint Mean Plan đã có mặt tại sân bay để di chuyển sang Hàn Quốc. Perth sẽ theo sau vì sức khỏe thằng bé có vẻ không ổn lắm.
Plan và Saint đến sân bay trước tiên, cả hai người chào nhau rồi bắt đầu giao lưu với fan. Plan vẫn như thường lệ, trêu chọc fan một chút nhưng vẫn có vẻ không được tự nhiên. Bên ngoài có tiếng một vài fan nữ hét thất thanh, mọi người thấy Plan ngay lập tức rời khỏi vị trí đứng, chạy đến cổng mở dây.
Mean với thời trang sân bay thoải mái, đơn giản mà vô cùng bắt mắt, tay kéo hành lý đi thật nhanh đến chỗ Plan. Hôm nay, Plan thật sự đang yêu với chiếc mũ tròn màu trắng. Hơn nữa anh còn ra đón cậu, điều này làm Mean liên tưởng đến một ngày nào đó anh sẽ chờ cậu trở về nhà. Người đàn ông này tối hôm đó đã bị cậu làm cho hoảng sợ, thế nhưng khi về đến nhà anh vẫn nhắn tin cho cậu. Mean nghĩ, con đường của cậu chắc sẽ không còn xa.
Mọi người nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt ở Plan. Ban đầu anh có vẻ không được tự nhiên, nhưng khi Mean xuất hiện dường như lại có một bầu không khí thoải mái kỳ lạ bao xung quanh anh. Hai người đùa giỡn, trêu ghẹo nhau vào đến tận phòng chờ sân bay.
"P'Plan, mochi này rất ngon." Mean lôi trong túi ra một hộp mochi sữa phủ socola trông khá là bắt mắt.
Trong phòng chờ hiện tại có P'Nook, P'Pae, P'Nan, Saint, nhưng Mean ghim một cục lại đưa về phía Plan trước. Anh lắc đầu "Mày mời người lớn đi đã!"
Sau đó Mean cười cười, đưa viên mochi cho P'Pae bên cạnh Plan. Mẹ Pae tinh ý nhận ra vài điều, nhưng không muốn lật tẩy Mean nên chỉ cười cười, nhận viên mochi đáng ra không thuộc về mình. Tiếp theo, Mean đưa viên thứ hai cho P'Nook, sau đó thì hướng viên thứ ba về phía Plan.
"Đưa cho Saint trước đi!" Anh chỉ tay về Saint đang ngồi cạnh Mean.
"Em dù sao cũng nhỏ hơn, anh cứ ăn đi ạ."
Mean vẫn giữ nguyên vị trí viên mochi gần môi Plan, cậu không có ý định chuyển hướng, cũng không có ý định cho anh tự ăn như mọi người.
"Ngoan nào, em mỏi tay lắm rồi đó!"
Mean nghĩ thầm chắc chắn Plan sẽ muốn tự ăn, lúc đó cậu sẽ rụt tay lại. Thế nhưng hành động của Plan lại khiến cậu rất bất ngờ. Anh tự nhiên cúi đầu, há miệng ăn viên mochi trên tay cậu nhưng một điều hiển nhiên. Các tế bào trong người Mean run lên giống như các cổ động viên đang ăn mừng cho một bàn thắng đẹp.
Mặc dù rất vui, nhưng cậu cũng không đánh mất bình tĩnh, lặng lẽ ghim thêm một viên cho Saint và cũng giống như mọi người, Saint tự cầm lấy mà ăn.
Chuyến bay từ Thái Lan sang Hàn Quốc mất hơn 5 giờ bay nên mọi người đều chọn lựa một tư thế thoải mái nhất để chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Mean Plan được xếp ngồi cạnh nhau, Plan ngồi phía trong và Mean bên ngoài. Cậu gọi hai cốc sữa cacao nóng để làm ấm bụng cho cả hai. Plan lúc này vẫn đang chơi game, trong lúc chơi miệng vẫn không ngừng kể những câu chuyện trên trời dưới đất. Mean cong khóe mắt, ngắm nhìn một Plan mà chỉ có cậu trông thấy được.
Sau khi giải quyết xong ván game, Plan kéo mặt nạ xuống, đeo tai nghe nghiêng đầu tựa vào ghế tìm vị trí thoải mái nhất để ngủ. Mean cũng kéo mặt nạ nhưng cậu không ngủ, lại lẳng lặng chờ nhịp thở đều đặn vang lên từ người bên cạnh. Không lâu sau, không gian chìm vào yên tĩnh, cậu kéo mặt nạ lên một chút, buồn cười nhìn người bên cạnh ngủ say với dáng vé gật gù. Đưa tay kéo đầu anh tựa vào vai mình khiến anh hơi cựa quây, sau đó tìm một vị trí thoải mái mà an tĩnh. Lúc này, Mean mới thật sự kéo mặt nạ che mắt để đi ngủ. Cậu thoải mái áp mặt trên đỉnh đầu anh, hít thật sâu hương thơm trên mái tóc mềm rồi chìm vào giấc mộng.
Tháng 12, thời tiết Hàn Quốc lạnh như cắt, tuyết cũng loáng thoáng rơi ở một vài thời điểm. Vừa xuống máy bay, những chàng trai ở đất nước nhiệt đới lập tức bị không khí lạnh làm cho hết hồn. Plan vô thức nép vào người Mean, hành động tự nhiên này khiến hai người trong cuộc cũng không nhận ra rằng giữa hai người dường như có một sự liên kết khó nói thành lời.
Bên ngoài có rất nhiều fan chờ đợi làm đoàn người vừa hạ cánh vô cùng bất ngờ. Cánh cửa phòng chờ vừa mở ra đã có rất nhiều người lao tới khiến việc di chuyển của đội ngũ Love By Chance trở nên rất khó khăn. Plan nắm lấy áo Mean, cậu cũng kéo anh sát vào phía mình, dưới sức ép của hàng trăm người vẫn cố gắng bảo vệ cho anh.
Sau khi thoát khỏi rừng người, tầm mắt Mean luôn ở trên người Plan, chỉ cần anh cách xa cậu một chút cậu lập tức sẽ đi tìm. Thậm chí trước khi bước ra khỏi phòng chờ, vì lo lắng cho Plan, Mean đã bảo P'Nook đừng lo cho mình, giúp cậu lo cho Plan thật tốt, còn lại cậu tự xử được. P'Nook làm đúng như lời hứa nhưng vẫn để mắt đến Mean. Mean thì một bên che chắn cho chàng trai của cậu, một bên đẩy xe hành lý của của cả hai.
Hành trình thoát khỏi sân bay của ekip fanmeeting LBC đúng là rất gian nan. Khi về đến khách sạn mọi người cũng đã thấm mệt nên sẽ được nghỉ ngơi trước khi đến địa điểm diễn ra fanmeeting để bắt đầu luyện tập.
Mean Plan lại được xếp chung phòng như một lẽ hiển nhiên. Căn phòng rộng lớn, thoáng mát với hai chiếc giường trắng được đặt cạnh nhau.
"Anh đi tắm trước đi, em sẽ dọn đồ."
Mean ngã lên giường, xung quanh là rất nhiều túi quà được fan tặng ở sân bay.
"Được thôi."
Plan vừa vào phòng tắm, Mean đã bật dậy. Cậu đem hành lý xếp gọn qua một góc, sau đó đem tất cả những túi quà lớn có nhỏ có mà fan tặng ném hết lên chiếc giường đáng thương bên cạnh. Lúc Plan trở ra, phòng hai giường đã trở thành một giường chỉ vì giường bên kia đã chẳng còn chỗ nữa.
"Mày vừa làm cái gì vậy hả thằng kia!"
Mean nhún vai, tỏ vẻ vô tội "Em không làm gì cả, dọn đồ rất gọn gàng, em đi tắm đây trước khi P'Nook nổi điên lên!"
Thủ phạm bỏ trốn để lại nạn nhân đau đầu ôm lấy trán.
Fanmeeting sẽ diễn ra vào tối hôm sau vì vậy thời gian luyện tập không có nhiều. Mọi người tranh thủ dùng bữa, hội ngộ cùng nhóc Perth sau đó lập tức lao đầu vào luyện tập. Bởi vì Hàn Quốc chưa phải là một quốc gia cởi mở quá nhiều đối với BL nên việc thể hiện tình cảm của các cặp đôi sẽ được hạn chế điều này vừa có lợi vừa có hại. Lợi là bốn người tham gia Fanmeeting sẽ tránh được một vài khoảnh khắc ngượng nghịu khó giải quyết. Hại là bọn họ sẽ phải tập lại các tiết mục với những động tác khác so với Fanmeeting tại Thái Lan.
Trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ vừa phải lắng nghe phổ biến nội dung chương trình, vừa làm quen với sân khấu, vừa tập hát còn phải vừa thử nghiệm trò chơi khiến tất cả đều mệt nhoài. Dù muốn các diễn viên được nghỉ ngơi thật tốt cho buổi gặp mặt ngày mai, thế nhưng khi kết thúc buổi tập đầu tiên cũng là lúc đồng hồ điểm 1 giờ sáng.
Mean Plan trở về phòng với dáng vẻ mệt mỏi. Vẫn là Mean chủ động nhường Plan đi tắm trước thế nên khi cậu từ phòng tắm trở ra anh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu nhẹ nhàng trèo lên giường, giở một góc chăn chui vào, sau đó chống tay nghiêng người nhìn anh. Ngón tay cậu đặt trên má anh, nhẹ nhàng vuốt ve, đem yêu thương đong đầy trong ánh mắt mà nâng niu người bên cạnh. Cảm xúc tinh tế đầu ngón tay khiến cậu say mê không cách nào dứt ra được.
Em phát hiện dường như mỗi ngày em lại càng yêu anh...
Mean cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh. Nụ hôn đơn thuần, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng chứa đựng rất nhiều xúc cảm. Lúc này, Plan đột nhiên mở mắt khiến Mean giật mình. Nhưng hình như anh không tỉnh táo lắm, đôi mắt hơi mơ màng không hề có tiêu điểm. Đáy mắt long lanh trong suốt, ngơ ngác như một đứa trẻ.
"Mean, tắt đèn đi~~" Plan ngái ngủ nói, giọng rất giống con mèo nhỏ làm nũng.
Vừa dứt câu, Plan lại tiếp tục ngủ, dường như chẳng biết mình vừa bị ai đó cưỡng hôn thêm một lần. Mean đưa tay tắt đèn, sau đó nằm xuống bên cạnh Plan. Lúc này, anh lần nữa cựa quậy, rúc sâu vào nơi có hơi ấm tỏa ra, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi ngủ sâu. Mean mỉm cười, cũng nhích lại gần anh hơn, vòng tay sang eo anh, ủ anh vào sâu hơn trong lồng ngực mình.
Nửa đêm, tiết trời Hàn Quốc lạnh đến âm vài độ, nhưng bên trong căn phòng này, ấm áp lan tỏa không chỉ vì máy sưởi. Một đêm an giấc giữa hai con người đang dần trở thành một điều gì đó quan trọng trong cuộc đời nhau...
The End.
---------------------------------------------------------------
Tui đùa thôi :))
Phần Plan nè:
Chỉ còn chưa đến 1 ngày nữa thì Fanmeeting đầu tiên của LBC sẽ chính thức diễn ra. Mọi người đều tập bài đến mồ hôi nhễ nhại, Mean Plan cũng không ngoại lệ. Vì vậy sau vừa kết thúc phần của mình, Plan lập tức chạy đi lấy hai chai nước. Dù sao thằng Mean cũng giúp anh tập luyện kỹ lưỡng nên anh cũng cần phải cổ vũ cho cậu. Thế nhưng khi anh mang nước đến vừa vẹn nhìn thấy Mean khui một chai nước.
"P'Plan mang nước cho em hả?" Plan đã định trả lại một chai nước, thế nhưng đã bị Mean phát hiện.
Dự định mang nước cho cậu nhưng lại chậm hơn người khác, điều này để cậu biết thế nào cũng sẽ mỉa mai anh. Vì vậy Plan lập tức chối bỏ.
"Tao không lo nhiều chuyện như vậy, nước này lấy cho P'Earth"
Plan nhìn thấy sự thất vọng ánh lên trong đôi mắt Mean. Anh nghĩ mình đã làm tổn thương cậu rồi, thế nhưng anh không biết nên làm thế nào. Vì vậy anh đã nhanh chóng chạy đến chỗ Earth để tránh đi ánh mắt của cậu.
Fanmeeting cuối cùng đã diễn ra trong sự lo lắng của Plan. Nhưng nhờ có Mean anh đã bình tĩnh hơn. Trong lúc biểu diễn, Mean có hôn vào má anh, điều này thật sự làm anh cảm thấy bất ngờ và bối rối. Thật sự, anh không cảm thấy giận cậu vì điều này, anh chỉ thấy rất ngượng ngùng và không biết phải làm sao thôi. Nhưng không sao cả vì ngoại trừ nụ hôn bất chợt trên má thì Mean đã luôn khiến cho anh có cảm giác thoải mái trong suốt quá trình Fanmeeting diễn ra. Plan nghĩ nếu như không có Mean, anh khẳng định mình không thể hát So Mean tốt được như vậy.
Đôi khi Plan tự hỏi, không biết vì sao khi ở cạnh Mean anh luôn có cảm giác yên bình đến lạ. Loại yên bình này giống như cảm giác khi anh ở cạnh gia đình mình, được họ quan tâm, chăm sóc và cảm thông. Đó là một điều kỳ lạ mà anh không thể nào trả lời được.
Nhưng câu chuyện khó lý giải nhất thật ra nằm ở cuối ngày khi fanmeeting đã kết thúc. Mean đã cưỡng hôn anh ở nhà vệ sinh. Theo lý bình thường, anh chắc chắn sẽ nổi giận. Vì dù anh biết Mean thích anh, thế nhưng chưa được sự đồng ý của anh cậu đã làm vậy. Lúc đó, đáng lý anh phải đẩy cậu ra, đấm cậu một phát để cho cậu tỉnh lại vậy mà cuối cùng anh chỉ đứng đó để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Khoảnh khắc khi môi cậu áp lên môi anh, hàng triệu tế bào trong anh run lên, cả cơ thể tê dại đông cứng. Anh đứng như trời trồng, trái tim đập liên hồi không thể nào kiểm soát được. Ngay cả đến lúc cậu đã rời đi nhưng trái tim anh vẫn loạn nhịp kêu gào trong lồng ngực.
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
----------------------------------------------------
Lời tác giả:
Xin chào mọi người, lại là tui đây, ahihi.
Chúng ta đã đi cùng nhau một chặng đường không dài cũng chẳng ngắn rồi nhỉ? Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ cho tui <3
Vào chương trước, có một comt của một bạn đọc hỏi tui sao tình tiết truyện chậm thế? Vì vậy tui vui xíu xíu này để ngoài việc trả lời cho bạn cũng muốn hỏi mọi người xem tình tiết truyện có chậm hay không. Đối với một số bạn hay đọc fic thì tình tiết truyện của tui chậm thật vì bây giờ đã là chương 11 rồi mà Plan vẫn chưa có động tĩnh gì với Mean cả, nhưng thật ra tui sắp xếp như thế này đều có lý do cả. You Never Walk Alone được tui bắt đầu viết vào khoảng đầu tháng 1 đó là lúc tui cảm thấy mối quan hệ của Mean và Plan có chút gì đó rất kỳ lạ. Đây cũng chỉ là cảm giác của tui thôi, vì vậy tui quyết định đặt bút viết câu chuyện này đi theo tất cả những gì mà tui suy nghĩ ở trong đầu, tui muốn Plan cảm nhận Mean một cách chậm rãi nhất và muốn mọi người có thể dễ dàng hình dung được những gì tui soi được từ khi thích hai đứa (nom na là để mọi người hiểu được suy nghĩ của tui đó) :))
Lần nữa cảm ơn mọi người, tui lặng tiếp đây.
Love all <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro