Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 2: Xã hội đen trung khuyển công x bác sỹ cấm dục thụ

Chương: 2.1

Editor: Nguyễn Thủy

Lần này thời điểm Tống Niệm Tổ mở mắt lập tức ngửi thấy mùi nước khử trùng và nước cồn. Từ trên giường ngồi dậy, đập vào mắt là một mảnh màu trắng, xem ra nơi này là bệnh viện.

Thả lỏng thân thể tựa vào giường bệnh, trong đầu nhanh như gió xem sơ qua. Cho nên nói lần này anh xuyên vào chính là thịt văn nữ chủ?

Nữ chủ Bạch Vi mặt ngoài là một lão sư tiểu học bình thường, nhưng mấy người đàn ông của cô cũng không bình thường. Không sai, là mấy người. Bọn họ là học trưởng lúc còn ở đại học của Bạch Vi, gương mặt tất nhiên là đủ loại đẹp trai, lại thêm có gia thế tương xứng với gương mặt, rõ ràng phải chướng mắt loại người thường như Bạch Vi mới đúng, nhưng ở tỏng cốt chuyện việc này lại thật sự xảy ra, hơn nữa tuy rằng tính cách mấy người không giống nhau nhưng lại có điểm giống duy nhất đều là những người đàn ông kiêu ngao, lại nguyện ý cùng hưởng một người phụ nữ.

Được rồi, những thứ này đều không liên quan gì tới anh, thật tốt khi đối tượng anh công lược không phải một trong số những người đàn ông đó, nếu không đủ rắc rối.

Mục tiêu lần này của anh là một người chỉ xuất hiện trong cốt truyện có mấy lần, hắc đạo đại ca Trần Viễn. Hắn cùng nữ chủ cũng chưa bắt đầu gặp mặt, lại nói tiếp không hổ là thịt văn, nguyên nhân Trần Viễn gặp phải nữ chủ bởi vì bị người hạ xuân dược, hắn trốn ra ngoài gặp phải nữ chủ, mà lúc ấy đang rất thương tâm vì học trưởng của mình có người phụ nữ khác vì vậy nữ chủ đồng ý cùng Trần Viễn xảy ra quan hệ.

Trần Viễn mặc dù là đại ca hắc đạo nhưng cũng không có trải qua chuyện tình cảm, tỉnh dậy thấy Bạch Vi khóc thảm thiết tự nhiên sẽ cam đoan mình sẽ chịu trách nhiệm. Thế nhưng Trần Viễn cũng không phải một trong số các nam chủ nên từ đầu định trước sẽ là pháo hôi. Nữ chủ cùng các nam chủ trải qua đủ loại cẩu huyết đủ loại ngược tất nhiên không thể thiếu được ba ba ba, đến cuối nam chủ đột nhiên tỉnh ngộ bản thân yêu nhất chỉ có duy nhất nữ chủ, thế nên về sau cùng nhau sống kết HE.

Còn lại Trần Viễn? Các nam chủ cùng nữ chủ quay về sống cùng nhau liền tập thể tính kế pháo hôi, bọn họ không thể tha thứ cho người đàn ông khác đã làm bẩn ' nữ thần' của mình. Sau này Bạch Vi biết, tuy rằng mắng bọn họ vô tình bọn họ vô lý cố tình gây sự nhưng đến cuối cùng lại cùng nhau ba ba ba liền hòa hợp tốt lắm.

Tống Niệm Tổ đã thành thói quen chức nghiệp cứu vớt nam xứng của bản thân, cho nên sau khi sửa sang lại cốt truyện loại bỏ đi những chi tiết không cần thiết, nắm chắc nội dung kịch bản liền đứng dậy xuống giường.

Anh bây giờ là bác sỹ ngoại khoa của bệnh viện H, bởi vì trong khoa gần đây có rất nhiều người ốm cho nên anh đã liên tục tăng ca mấy ngày, ngày hôm nay sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật liền hôn mê bất tỉnh. Được người vội vàng đưa tới phòng bệnh kiểm tra một phen được biết do anh nghỉ ngơi không đủ mọi người liền để anh ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt.

Trở lại phòng trực, các đồng sự thấy Tống Niệm Tổ ra kinh ngạc hỏi anh sao không nghỉ ngơi cho tốt.

" Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, có bệnh nhân nào mới vào không?"

Tống Niệm Tổ một bộ dạng không muốn nói nhiều, ngữ khí lễ độ nhưng cũng không thân thiện.

" A có, vừa nãy có một tiểu thanh niên trên cánh tay bị thương, hiện tại đã được khâu lại đang ở phòng bệnh 203."

" Ừ, vậy mọi người tiếp tục công việc đi, trường hợp này để tôi, tôi đi kiểm tra."

Nói xong tiếp nhận ca bệnh, hướng y tá trong phòng làm việc gật đầu liền xoay người rời đi.

" Haiz, Tống bác sỹ tỉnh lại liền trở thành bộ dạng cấm dục, lúc ngất đi rõ ràng mê ngừoi như vậy mà. Nhưng mà cấm dục cũng rất tốt a."

" Rụt rè gật đầu cái gì, a a a, máu mũi tôi, đáng tiếc ở ngoại khoa này không có người đàn ông nào xứng đôi với ngài ấy."

" Không biết Tống bác sỹ mà cởi ra cúc áo bên trên để lộ ra cổ mê người nhất định khiến người khác trực tiếp xé áo sơ mi của anh , như vậy....như vậy...."

Mấy cô y tá trẻ tuổi ở lúc Tống Niệm Tổ vừa xoay người bước ra ngoài hưng phấn xúm lại mà xì xào bàn tán.

Trên đường đi gặp bác sỹ y tá Tống Niệm Tổ gật đầu chào hỏi, áo blouse trắng bởi vì bước chân anh, vạt áo có chút nâng lên. Ở sau lưng nhìn thân ảnh của anh, lưng thẳng tắp, bươc chân mau mà không loạn.

Cuối cùng kiểm tra tới phòng bệnh 203, nghe bên trong phòng bệnh một hồi tranh cãi, anh gõ cửa một tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

" Xin lỗi trong bệnh viện cấm ồn ào. Vị tiên sinh này, bệnh nhân vừa mới khâu xong cần phải tĩnh dưỡng."

Tống Niệm Tổ dùng chút trong tay đánh dấu ca bệnh, có phần lãnh đạm mà nói.

" Ừ, ngượng ngùng, bác sỹ, cánh tay của hắn không sao chứ?"

Trần Viễn đang cùng thuộc hạ nhà mình tranh luận, bị Tống Niệm Tổ nói như vậy cũng ý thức được bây giờ mình đang ở bệnh viện. Nhưng mà vị bác sỹ này tuy rằng lời nói lạnh lùng nhưng cũng vì suy nghĩ cho bệnh nhân, cho nên vô ý thức xin lỗi rồi mới hỏi đến tình huống.

Tống Niệm Tổ thật nhanh xem qua ca bệnh, phẫu thuật tuy rằng không phải là anh làm, nhưng trong tờ phẫu thuật ghi lại rất rõ ràng, vết thương tuy rằng rất lớn nhưng may mắn không có thương tổn tới gân cốt và động mạnh quan trọng.

" Nếu như mấy người lại làm ồn như thế phỏng chừng hắn liền có chuyện, vết thương khâu 16 mũi, không có thương tổn tới gân cốt cùng động mạch, thật tốt dưỡng thương liền không có ảnh hưởng, chỉ là sẽ lưu sẹo."

Tống Niệm Tổ vừa nói một bên cầm quyển sổ viết nhanh lên trang giấy, cũng không ngẩng đầu nhìn Trần Viễn.

Trần Viễn gật đầu, bọn họ lăn lộn trong hắc đạo, bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa, lúc trước hắn chỉ qua loa băng bó lại, uống thuốc giảm đau, lần này nằm trên giường chính là anh em kết nghĩa, em vợ của đại ca hắn mới đặc biệt quan tâm.

" Cảm ơn bác sỹ, vậy có gì cần chú ý không? Ví dụ phải ăn kiêng những gì, chúng tôi cũng không đặc biệt rõ ràng."

" Không cần cảm ơn, công việc mà thôi, tôi đem những điều cần chú ý và thức ăn kiêng viết vào đây, mấy người không có chuyện gì để bệnh nhân nghỉ ngơi cho tốt."

Xé tờ giấy xuống đưa cho Trần Viễn rồi lại kiểm tra vết thương cho bệnh nhân liền quay người rời đi.

Trần Viễn nhìn trên tay những điều chú ý được viết vô cùng tỷ mỉ, chữ viết rõ ràng phóng khoáng, thật ra cùng tính cách bác sỹ này rất giống.

" Anh Tần, chúng ta đi ra ngoài nói đi, bác sỹ nói rất đúng, chúng ta trước tiên nên để Gia Hòa nghỉ ngơi cho tốt, chị dâu, chị ở đây cùng Gia Hòa, đừng khóc nữa, bác sỹ nói sẽ không sao."

" Ừ, lão Tống, mọi người đi ra ngoài nói chuyện cho tốt, để em ở lại cùng Gia Hòa là được rồi."

Tần Kính gật đầu, khom lưng hôn lão bà nhà mình, cùng Trần Viễn ra bên ngoài phòng bệnh.

" Anh Tần, anh cũng đừng tranh với em, hôm nay Gia Hòa ở trên địa bàn của em lại bị người khác làm bị thương, em đã hổ thẹn với mọi người còn không cho em một cơ hội bù đắp? Chị dâu cũng mang thai, anh hiện tai đừng quản chuyện này, em đã cho người đi điều tra, anh liền chuyên tâm chăm soc chị dâu cùng Gia Hòa đi, có chuyện gì em nhất định sẽ thông báo cho anh."

" Xin lỗi A Viễn, anh Tần mới vừa rồi quá sốt ruột, cũng không phải anh có thành kiến với em, anh cũng đoán được là ai ra tay. Khốn khiếp, chị dâu em lần này mang thai, anh lại bận rộn chăm sóc cô ấy, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, đây chính là đánh mặt anh. Anh nghe lời em, nhưng anh phái vài người đi hỗ trợ, em nhất định không thể cự tuyệt nữa đi? Dù sao cũng là cậu em vợ."

" Liền làm như vậy, anh Tần, bây giờ em đi xem tình huống như thế nào, trận này làm căng ra người nhất định không chạy được, anh mau vào an ủi chị dâu, người mang thai không thể để tâm trạng bất ổn. À, tờ giấy này chớ làm mất, lát nữa bảo người của em chép lại một phần, nói như thế nào cũng phải để thủ hạ của em tới bệnh viện giúp đỡ anh cùng chị dâu, tất cả mọi người nhớ phải chú ý."

Trần Viễn đem tờ giấy cầm ở trong tay rất lâu đưa cho Tần Kính. Sau đó vỗ vỗ vai anh, xoay người rời đi.

" Bác sỹ Tống, tối hôm này về nhà nhớ nghỉ ngơi, thân thể là quan trọng nhất, nếu cậu mà còn tiếp tục như vậy sẽ ngã xuống, khoa ngoại chúng tôi thực sự phải bận rộn. Ngày hôm nay cậu choáng váng ở bên ngoài phòng giải phẫu làm cho vô số các y tá nhỏ phải đau lòng nha."

Trần Viễn lúc rời đi, nghe một đoạn nói chuyện, nhìn sang, chính là bác sỹ trẻ tuổi vào kiểm tra lúc nãy và một bác sỹ lớn tuổi hơn.

" Ừ, cám ơn Tạ chủ nhiệm quan tâm, tôi cùng Cố bác sỹ thay ca giao lại công việc liền chuẩn bị trở về. Chiều nay cũng có phần mệt mỏi, tôi sẽ chú ý.

Trần Viễn không tự giác thả chậm bước chân nghe tất cả. Thính lực của hắn so với người bình thường khá hơn một chút, cho nên đoạn nói chuyện trong phòng làm việc nghe được rõ ràng.

Bác sỹ họ Tống này buổi chiều té xủi, lại còn không nghỉ ngơi tốt, kiên trì đi kiểm tra phòng bệnh, cũng có trách nhiệm quá đi. Nhíu nhíu mày, vừa lúc gặp Tống Niệm Tổ từ trong phòng đi ra ngoài.

Ánh mắt Tống Niệm Tổ lạnh nhạt quét qua hắn, sau đó lẽ phép gật đầu, tiếp tục hướng trạm y tá đi tới.

Trần Viễn nhìn bóng lưng đối phương màu trắng đi xa, mặc dù có tấm áo blouse màu trắng che nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra thân hình đối phương thon gầy.

Điện thoại rung một cái, hắn nhận điện thoại, nghe nội dung bên kia điện thoại ngay lập tức bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

" Đại ca, người làm bị thương em vợ Tần ca bắt được rồi, chúng tôi đem nhốt hắn tại phòng thẩm vấn, anh khi nào qua đây?"

" Nhìn hắn thật kỹ, tôi hiện tại qua đấy, mọi người cứ để cho hắn " vui vẻ vui vẻ", chờ lúc tôi đến tự mình hỏi hắn, kẻ nào chán sống rrồi, ở địa bàn của tôi tìm đường chết."

Cúp điện thoại, chạy như may tới.

" Đại ca, anh tới rồi, các anh em đã thật tốt ' chăm sóc' tôn tử, nhưng mà giờ còn thành tỉnh, đúng lúc giao cho đại ca.

" Ừ, mở cửa đi."

Cửa phòng thẩm vấn vừa mở ra liền đóng lại, ngăn cách thế giới tàn khốc bên trong. Trần Viễn rời khỏi bệnh viện liền biến thành hắc đạo đại ca khiến người người sợ hãi, mà không phải chỉ là một thanh niên nghiêm túc.

Dùng chân đã đã người ở trên mặt đất, toàn thân là vết thương, mặt mũi bầm tím.

" Ở trên địa bàn của tao mà dám gây chuyện? Hừ, Đông Tử, trước nói tìm được người nhà của hắn phải không, đem gia đình mang đến, dù sao cũng phải cùng người nhà nói một câu chứ?"

Vừa nói, một bên dùng chân chậm dãi nghiền lên ngón tay người dưới đất, người bên dưới vì lời nói cùng hành động của hắn mà bắt đầu giãy dụa.

" Ai nha, xem ra là có lời muốn nói đâu, sao vậy anh bạn, tao tạm thời không muốn nghe, trước chỉ là thăm hỏi mày, lúc sau mới đến nói chuyện."

Trần Viễn tuy rằng bên trong vở kịch chỉ là pháo hôi, không phải nói hắn so với nam chủ kém, nhưng lợi hại đến mấy cũng không thể chống lại được đối phương nhiều người, lăn lộn trong hắc đạo lại không thể không có đối thủ, cho nên nhiều người liên hợp lại mới có thể rơi vào vận mệnh pháo hôi. Có thể làm đại ca hắc đạo một phương, Trần Viễn tự nhiên cũng là người có bản lãnh, đánh đập tra hỏi đối với hắn mà nói quả thực như ăn sáng.

Sau khi kết thúc công việc Tống Niệm Tổ cũng vô cùng mệt mỏi, dù sao thân thể cũng không vì anh đến mà mệt mỏi biến mất. Cho nên dù muốn cũng không lái xe về nhà, mệt mỏi mà còn lái xe chẳng khác nào lấy mạng ra đặt cược.

Ngồi ở trên tàu điện ngầm, có chút đau đầu mà xoa xoa cái trấn, gói môt phần cơm tối về nhà qua loa giải quyết xong liền tiến buồng vệ sinh đơn giản tắm rửa, cả người vô lực ngã xuống giường, gần như nhắm mắt liền tiến vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro