Thế giới 1: Nhị thế tổ ngạo kiều công x Ôn nhuận thụ
Truyện do mình edit không phải Reup của nhà Tịch Lam
Chương 1
Edit: Sakura Nguyễn
Beta: Tiểu Lị
Tống Niệm Tổ từ trong bóng tối tỉnh lại cũng không ngay lập tức mở mắt ra. Cậu nhắm mắt, ở trong đầu xem sơ qua về tin tức mà thứ tự xưng là hệ thống truyền tới. Thân phận hiện tại của cậu là giáo sư đại học có biệt danh ôn nhuận như ngọc(*).
(*)Ôn nhuận như ngọc: ấm áp, ôn nhu như ngọc.
Đây cũng không phải thế giới đầu tiên mà Tống Niệm Tổ cần phải công lược. Cậu liên tục xuyên qua các thế giới khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ công lược mà hệ thống giao cho. Lúc trước Tống Niệm Tổ là một diễn viên, cũng có thể coi như cậu rất nổi tiếng. Mọi người cảm thấy cậu vì diễn kịch mà sinh ra, bởi vì mỗi khi cậu diễn kịch, mỗi một vai đều giống như nhân vật từ trong kịch bản bước ra.
Đúng vậy, sinh ra vì diễn kịch, không biết nên nói đó là trời sinh thiên phú vẫn là khuyết tật, vì từ nhỏ cậu đã không cảm nhận được tình cảm. Nhưng cậu lại rất thông minh, có thể đoán ý nghĩ qua lời nói và sắc mặt của người khác sau đó bắt chước theo, điều này đối với cậu là vô cùng dễ dàng, giống như đang hít thở vậy, hơn nữa cậu lại lớn lên từ cô nhi viện.
Cậu đều không nhớ rõ hình dáng của mẹ ruột, viện trưởng cô nhi viện nói rằng nhà mẹ cậu ở gần đây lúc trước cũng là một cô gái xinh đẹp. Không biết vì sao bỏ đi mấy năm, sau đó lại một thân một mình mang cậu trở về, không rõ cha ruột là ai. Cậu chỉ nhớ rõ vẻ mặt lúc mà bà ta nhìn cậu, sau này cậu mới biết đó là vẻ mặt sợ hãi và chán ghét. Chẳng bao lâu Tống Niệm Tổ đã bị bà ta đưa đến trước cửa cô nhi viện, ngày đó bà ta dùng vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với cậu, cái vẻ mặt mà chưa bao giờ cậu nhìn thấy, bà ta nói có chuyện rời đi một lúc, từ sau lần đó cũng không trở về nữa.
Viện trưởng an ủi cậu không cần buồn, cậu cũng không biết buồn là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt viện trưởng có lẽ đấy chính là buồn đi? Ngay sau đó cậu bắt đầu nhìn mọi người xung quanh, lặng yên học cách bắt chước theo. Tống Niệm Tổ trở thành đứa bé trong cô nhi viện được mọi người yêu thích nhất. Nguyên nhân do tuổi cậu đã lớn nên cậu cũng không đồng ý để người khác nhận nuôi, lại nhờ đầu óc thông minh trời cho, học phí của cậu đều là miễn phí, sau này lên cấp III(*) còn có các loại học bổng, cuộc sống cũng vẫn thuận buồm xuôi gió(*).
(*) Nguyên văn là cao trung, tương đương với cấp III .
(*) Thuận buồm xuôi gó: Là ta gặp thuận lợi từ bên ngoài, sự may mắn để tiến tới mục tiêu thành công nhanh chóng nhất trong cuộc sống.
Mãi đến lúc cậu tốt nghiệp cấp III cùng bạn bè ra ngoài du lịch gặp phải chương trình ' Tìm kiếm minh tinh' được mời tham gia thử. Ngay từ đầu cậu cũng chỉ cảm thấy điều kiện đối phương nói ra thật sự rất hào phóng, hơn nữa diễn kịch đối với cậu liền giống như việc hít thở hàng ngày, liền kí hợp đồng. Cậu vừa học lên đại học vừa chấp nhận các khóa học đào tạo do công ty sắp xếp, những thứ khác đợi sau khi ra mắt rồi mới tính.
Thế nhưng sau này cậu lại rất yêu thích công việc diễn viên này, cậu có thể tận tình đóng các vai diễn khác nhau, cậu cũng không cần che dấu điểm khác biệt của mình với mọi người bởi vì tài năng người nổi tiếng đều được gọi trời cho thiên phú. Thế là cậu từng bước được truyền thông gọi là Thiên Vương trẻ tuổi nhất, có vô số người si mê cậu.
Tuy nhiên, cuộc đời diễn kịch của cậu lại giống như ánh sáng mặt trời lúc ban trưa(*) chẳng mấy chốc mà tắt. Thật buồn cười, cậu lại mắc phải bệnh di truyền theo gia tộc của người cha không hề biết mặt, trước kia kiểm tra sức khỏe các chỉ tiêu đều rất bình thường, không ngờ tới lại là bệnh ngầm, cho đến lúc cậu đang quay phim bị ngất được đưa đến bệnh viện thì mới phát hiện ra.
(*) Mặt trời ban trưa: ở đây chỉ lúc này Tống Niệm Tổ lúc mới bắt đầu làm diễn viên như ánh sáng ngày mới mờ nhạt. Đến lúc cậu rực rỡ tỏa sáng thì buổi chiều kết thúc sự nghiệp của mình.
Thực sự là quá đáng! Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy tình cảm mình dao động vì công việc này, lại muốn bởi vì bệnh di truyền chết tiệt này mà chết. Điều tàn nhẫn nhất không phải không đạt được mà là sau khi đạt được lại mất đi.
Cậu biết bệnh của mình không chữa được, cậu trở về như lúc ban đầu một người không có tình cảm. Mọi người chỉ cho rằng cậu gặp phải đả kích mà chết lặng, thực ra đây mới là con người thật của cậu.
Phối hợp uống thuốc, phối hợp trị liệu, nhưng cậu như vậy ngược lại khiến người ta cảm thấy có cái gì không đúng. Cuộc sống như vậy cũng không có kéo dài lâu lắm.
Cảm nhận cuối cùng của cậu là một trận đau đớn, lúc đó cậu nhìn thấy gương mặt của người đại diện Tùy Tấn, trên gương mặt mang theo tuyệt vọng rồi xen lẫn giải thoát, hắn nhẹ nhàng nói: " Anh yêu em."
Cậu cho rằng cuộc sống của mình đã kết thúc, lại không nghĩ rằng là khởi đầu cho một cuộc sống mới. Tống Niệm Tổ gặp thứ được gọi là hệ thống, nó thường trao đổi ý thức với cậu ở bên trong đầu và bắt đầu cuộc sống như hiện tại.
Tống Niệm Tổ cùng hệ thống ký khế ước, hệ thống ban cho cậu phần tình cảm khuyết thiếu, mà cậu phải xuyên qua các thế giới, đạt được nụ hôn tình yêu chân thành của đối tượng trong nhiệm vụ. Cậu đồng ý chỉ bởi vì có thể tiếp tục vào vai những người khác nhau, thực ra đời người là một vở kịch, kịch vì người mà sinh. Mặc dù đã có tình cảm nhưng cậu yêu nhất vẫn là đóng kịch.
Đã thật lâu Tống Niệm Tổ không nhớ lại những chuyện ngày xưa, có lẽ do lần này người mà cậu đóng vai có khí chất rất giống Tùy Tấn đi. Cậu nhắm mắt lại, hấp thụ trí nhớ và tình tiết vở kịch ban đầu do hệ thống truyền đến thật tốt. Lần này cậu xuyên vào chính là thanh xuân vườn trường, một cuốn ngôn tình viết về Tiểu Bạch(*), mà đối tượng mà cậu cần công lược chính là nam xứng Triệu Thế Kỳ, vị thiếu gia này bị sự thuần khiết ngây thơ của nữ chủ làm rung động . Bởi vậy cố chấp theo đuổi nữ chủ, không ngừng phá hoại tình cảm của nam nữ chủ, cuối cùng bị nam chủ phúc hắc pháo hôi(*) làm cho rơi vào cảnh ngộ bất hạnh của mọi nam xứng.
(*) Tiểu Bạch: ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch.
(*) Pháo hôi: Là kẻ làm nền cho nam/nữ chính.
Cơ bản biết nội dung vở kịch, cậu dựa vào trí nhớ lấy ra đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường, cảm thấy thời gian còn sớm cũng không suy nghĩ nữa, rơi vào mộng đẹp, tất cả mọi chuyện chờ tỉnh ngủ rồi mới tính đến.
Lúc sáng sớm, cậu bị tiếng ' tích, tích' của đồng hồ đánh thức, Tống Niệm Tổ liền tắt đem chuông đồng hồ báo thức. Đầu tiên cậu đi đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo một chút mới bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Đến lúc quần áo ngay ngắn, chuẩn bị xong tất cả đồ vật sắp đến tiết dạy mới bỏ một hộp sữa tươi vào trong cặp xách rồi bước ra ngoài.
Ngôi nhà Tống Niệm Tổ đang ở là do ba mẹ cậu để lại trước khi ra nước ngoài với anh trai, cách trường học cũng gần chỉ cần ngồi ba chuyến tàu điện ngầm là đến. Anh trai Tống Niệm Tổ là Tống Niệm Lễ, sau khi cùng bạn gái xinh đẹp ở nước Mỹ kết hôn liền định cư ở đó, năm ngoái chị dâu sinh ra hai đứa bé là song sinh, nhưng mà hai vợ chồng đều vội vàng làm việc. Bởi vì cha mẹ cậu vốn có ý định ra nước ngoài định cư nên Tống đại ca liền đề nghị hai người tới nước Mỹ sống, vừa có thể ôm hai đứa cháu song sinh lại có thể hưởng thụ cuộc sống sau khi về hưu. Còn về vấn đề ngôn ngữ, cha mẹ cậu cũng là giáo viên đại học dạy môn Tiếng anh nên hoàn toàn không có vấn đề.
Vốn cha mẹ cũng muốn để Tống Niệm Tổ cùng nhau ra nước ngoài định cư, nhưng Tống Niêm Tổ kiên trì ở trong nước, hai người lo lắng hai đứa cháu sinh đôi lại được Tống Niệm Tổ khẳng định lúc nào được nghỉ nhất định đến nước Mỹ thăm hai người. Dưới sự khuyên bảo cùng an ủi, cuối cùng hai người cũng quyết định sang Mỹ định cư. Trước khi đi vẫn còn mua một căn hộ cùng xe cho Tống Niệm Tổ.
Trên tàu điện ngầm cậu đem sữa tươi uống, rất nhanh liền có thông báo tới điểm dừng tàu. Đại học J mà Tống Niệm Tổ đang dạy cũng coi như một trong số rất nhiều các trường đại học quan trọng của thành phố, Tống Niệm Tổ từ nhỏ đến trường đã liên tiếp vượt cấp, rất sớm ở nước ngoài cầm N bằng tiến sĩ, nhưng mà cậu cũng không có chấp nhận lời đề nghị của thầy giáo lưu lại để dạy mà về nước, cậu nhận chức ở trường đại học mà trước kia cha mẹ từng đảm nhiệm, điều này khiến thầy giáo của cậu tiếc hận không thôi.
Đối với trường đại học J gắn với những kỷ niệm hồi nhỏ, Tống Niệm Tổ không thể rời bỏ nơi này, cha mẹ ở đây dạy bình thường cậu đều được cha mẹ mang tới. Sau này đến nước Mỹ học, cậu thường xuyên nhớ lại cuộc sống ở địa học J, từ trước tới giờ Tống Niệm Tổ đều hiểu được những thứ mà mình muốn, là người đã xác định việc gì liền lập tức đi làm, cho nên cậu tới đây dạy học. Đến bây giờ cũng đã được hai năm.
Đi vào bên trong trường học, nếu như không phải học của cậu chủ động tiến lên chào hỏi, chắc người khác cũng không nghĩ cậu lại là giáo sư đại học. Dù sao cậu bây giờ cũng đã 28 tuổi, tuy rằng có thể nói là người bôn ba(*), nhưng do cả người cậu toát ra khí chất ôn hòa nên làm mờ đi tuổi tác của cậu. Người gặp qua cậu đều cảm thấy, người đàn ông như vậy, cho dù là 40 tuổi thì cũng là bộ dáng như vậy đi.
(*) Bôn ba: đi đây đi đó, chịu nhiều gian lao, vất vả (để lo liệu công việc) bôn ba nơi xứ người cuộc sống bôn ba.
Tống Niệm Tổ dạy là môn kinh tế chính trị học của phương Tây, học sinh đến học rất đầy đủ, không chỉ bởi vì môn học này là bắt buộc, hơn nữa cũng có rất nhiều học sinh ở các môn khác tới nghe giảng, đa số đều là nữ sinh.
Trong đại học rất ít thấy thầy giáo trẻ tuổi mà anh tuấn, cho dù nghe giảng không hiểu nhưng nhìn cũng thấy đẹp mắt nha! Hơn nữa Tống Niệm Tổ đúng thật là có học vấn hơn người.
Cho nên thời điểm Tống Niệm Tổ mang notebook và tài liệu giảng dạy bước vào phòng học, bên trong phòng học đã ngồi đầy người. Cậu nở nụ cười, không dấu vết quan sát mọi người trong phòng học tìm kiếm người kia.
Triệu Thế Kỳ hôm nay lại đi học, lúc đầu Tống Niệm Tổ chỉ muốn nhìn nữ chủ Cát Mạn Mạn và nam chủ Nguyên Cẩm. Dù sao Triệu Thế Kỳ cùng Nguyên Cẩm tuy là sinh viên, nhưng một người thành tích luôn đứng đầu trong danh sách chưa bao giờ trốn học, lại được các giáo sư khác khen ngợi. Mà Triệu Thế kỳ chính là loại ngươi đánh ta chạy, đến trường cũng chỉ là báo danh, đến lúc cầm được bằng vào tay liền chạy lấy người. Triệu Thế Kỳ cũng không phải là nhà giàu mới nổi, hắn là chân chính nhà giàu, có bối cảnh cực lớn trải qua nhiều thử thách đạt tới, các giáo sư mặc dù không thích cũng chỉ coi hắn là không tồn tại.
Tống Niệm Tổ nhìn gương mặt than của Triệu Thế Kỳ, chắc là không phải tự nguyện đi học. Kỳ thực Tống Niệm Tổ đoán đúng rồi, cha mẹ Triệu Thế Kỳ từ nhỏ đến lớn đều không quan tâm tới hắn, hắn lớn lên cùng với ông nội, Triệu gia gia tuy rằng chức vụ cao, thái độ làm người nghiêm túc, đối với đứa cháu nội duy nhất lại cưng chiều đến tận trời, bởi vì thương tiếc đứa nhỏ thiếu đi sự quan tâm của cha mẹ.
Đến thời điểm phát hiện cháu trai mình lớn lên sai lệch đã không còn kịp rồi, Triệu Thế Kỳ đã trở thành đại thiếu gia nhà giàu ngang ngược làm mưa làm gió(*). Nhưng Triệu gia chỉ có mình hắn là độc đinh, Triệu gia gia lại không nỡ đánh mắng. Thôi, có việc lớn xảy ra đã có ông cùng con trai xử lý, cháu trai của mình chỉ cần vui vẻ là được rồi.
(*) Làm mưa làm gió: Tác oai tác quái không coi ai ra gì.
Suy nghĩ của Triệu gia gia rất thoáng, từ trước tới giờ cũng không quan tâm cha mẹ Triệu Thế Kỳ đứng ngồi không yên, con trai nhà mình sao có thể chơi với đám bạn không tốt đấy được chứ? Ngay sau đó khó được được sự quan tâm với con trai, bắt buộc Triệu Thế Kỳ thật tốt đi học nếu không sẽ đóng băng tất cả các tài khoản ngân hàng cùng thẻ tín dụng của hắn. Triệu gia gia thấy hai cha mẹ vô trách nhiệm này lại hiếm thấy lại ' quan tâm' con trai nhà mình cũng không có tham gia vào, thật vất cả cự tuyệt sự cầu cứu từ cháu trai bảo bối.
Triệu Thế Kỳ sử dụng tất cả các chiêu náo loạn nhưng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể ôm một bụng đầy tức giận bắt đầu đi học. Cha mẹ vô lương tâm, nhiều năm đến như vậy đều không quản hắn, hiện tại lại dám uy hiếp hắn đi học. Đáng ghét, lại thắt chặt kinh tế của hắn, đây là mạch sống của hắn a a a... thật sự là tức giận. Hắn cố ý quên đi cảm giác thương tâm dâng lên ở trong lòng, đúng, hắn chỉ là tức giận!
Lớp học ai cũng biết bối cảnh của hắn, họ nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, rồi im lặng để dành một chỗ trống cho hắn. Triệu Thế Kỳ cũng không khách khí ngồi xuống.
" Triệu đại thiếu gia, khó thấy cậu đi học nha!"
Lớp học ngẫu nhiên cũng có một vài nam sinh thích nói đùa:
" Hừ, tôi đi học còn phải báo cao với mầy người sao?"
" Nào dám đâu, tôi không phải tò mò thôi, sao tức giận lớn như vậy, hạ hỏa đi."
Triệu Thế Kỳ cũng lười trả lời lại, người bạn học kia cũng không dám nhiều lời trêu đùa hắn.
Triệu Thế Kỳ cúi đầu lấy ra điện thoại di động nghịch có chút buồn chán, hắn cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi chưa đi học nghe giảng, chậc.
" Không sai biệt lắm, sắp đến giờ vào học rồi. Lớp trưởng đem những bài tập này mang xuống phát cho các bạn đi. Bài tập lần trước các bạn nộp lên tôi đã phê chữa xong rồi, có thể lên đây lấy về xem."
Một giọng nói mang theo ôn nhu cắt đứt tâm tình khó chịu của Triệu Thế Kỳ, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bục giảng. Lúc Tống Niệm Tổ bước vào hắn còn đang tức giận cho nên không có phát hiện.
Triệu Thế Kỳ híp mắt lại, người giáo sư này trông vẫn còn rất trẻ tuổi thôi, nhìn qua rõ ràng cùng bọn họ gần giống nhau, nhưng mà do vấn đề khí chất nên trông trưởng thành cẩn trọng hơn một chút, nhưng lại không có vẻ quá già. Nhìn mấy nữ sinh phía trên đi lấy bài tập trên bàn nhưng không có rời đi, hừ, đây coi như đang câu dẫn nữ học sinh sao?
Triệu Thế Kỳ ác ý phỏng đoán, loại người như vậy hắn gặp rất nhiều, lớn lên cả người vô hại nhưng bên trong lại thối nát không chịu được. Nghĩ đến người đàn ông bề ngoài ôn nhuận như ngọc bên trong đều là bẩn thỉu, nhất thời trong lòng có chút khó chịu.
Chỉ là một giáo sư mà thôi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Mạnh mẽ đem lực chú ý chuyển tới trên điện thoại di động.
Tống Niệm Tổ cảm nhận được ánh mắt Triệu Thế Kỳ, ôn nhu không dấu vết đuổi đi máy nữ sinh lấy cớ hỏi bài đang dây dưa, chuẩn bị bắt đầu giảng bài.
Mặc dù nói bài giảng tương đối chuyên nghiệp, nhưng nhiều đời tích lũy kiến thức, trong đầu thứ không thiếu nhất chính là kiến thức, kết hợp với thông tin tiếp nhận được, ở trong lớp có thể coi là kiến thưc toàn diện lại thêm vui tính, hơn nữa một số ví dụ hạ bút thành văn. Hơn nữa giọng nói như để cho người ta như tắm trong gió xuân, ngay cả Triệu Thế Kỳ không thừa nhận cũng không được, bản thân mình lại nghe y giảng bài hơn nữa còn nghe tới say mê!
Không khỏi có chút khó chịu mà nhìn nữ sinh đang cầm điện thoại di động chụp lén Tống Niệm Tổ, thế nhưng nữ sinh kia bị thanh âm của Tống Niệm Tổ làm cho mê hoặc, vẻ mặt si hán vừa say mê vừa chụp, không có chú ý tới ánh mắt hung ác của Triệu đại thiếu gia.
Triệu Thế Kỳ bỗng nhiên quan tâm Tống Niêm Tổ không phải không có nguyên nhân.
Cái này chính là phúc lợi của hệ thống ban thưởng, cũng không nhớ rõ cậu lấy được ở thế giới nào nữa. Đối với phúc lợi này có thể khiến đối tượng công lược chú ý tới cậu nhưng chỉ có tác dụng khi nhìn thấy lần đầu tiên, về sau cần Tống Niệm Tổ tự mình làm.
Nhưng điều này đối với Tống Niệm Tổ mà nói, cái phúc lợi này quả thực chính là vũ khí lớn nhất.
Rõ ràng ba tiết giảng hẳn là khiến các học sinh cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nghe lời nói Tống Niệm Tổ tràn đầy thú vị, nhìn về phía đôi mắt ôn nhu kia mang theo ý trấn an người khác, giống như tất cả mệt mỏi đều bị cuốn đi.
Ra chơi giữa tiết, Tống Niệm Tổ uống một chút nước cho khỏi khô cổ, đầu lưỡi không cẩn thận liếm qua môi.
" A a a, Không được Tống lão sư gả cho em đi, Mạn Mạn, mình đã nói rồi mà. Tống lão sư được rất nhiều nữ sinh công nhận là người đứng đầu bảng xếp hạng tình nhân trong mộng. Uống nước thôi cũng mê người như vậy, một người ôn nhu lại có vẻ tương phản bán manh(*)."
(*) Bán manh: Bán manh có nghĩa là ra vẻ dễ thương.
" Cũng tạm được, có điều Tống lão sư giảng bài quả thực rất thú vị, không hổ là du học sinh trở về dạy học. Nhưng mà mình vẫn thích Nguyên Cẩm hơn."
" Ôi, ai chẳng biết trong mắt cậu Nguyên Cẩm là hoàn hảo nhất. Cậu tới đây nghe giảng có nói cho Nguyên Cẩm không đó?"
" Không có nói, mình sợ quấy rối việc học tập của anh ấy, cậu nhỏ tiếng một chút."
Triệu Thế Kỳ cau mày nghe hai nữ sinh đang thì thầm to nhỏ sau lưng, một người tên là cái gì Mạn Mạn, chẳng qua cô gái hoa si. Nhưng mà Nguyên Cẩm không phải lớp trưởng của hắn đi, không ngờ khẩu vị Nguyên Cẩm lại kỳ quái như vậy, thích loại hình cô gái ngoan ngoãn. Còn tưởng rằng Nguyên thiếu gia sẽ tìm cô gái dạng nào đâu, thực sự không thú vị.
Tống Niệm Tổ cái gì cũng chưa làm liền đem tình địch của mình trở thành pháo hôi. Cô bạn gái này quả thực giúp đỡ cậu rất nhiều.
Trong tiếc hận của các học sinh, ba tiết học liền kết thúc. Nhưng Triệu Thế Kỳ không nghĩ tới vị Tống lão sư này sẽ bảo mình ở lại.
Nhìn đối phương lần lượt đuổi đi các nữ sinh, Triệu Thế Kỳ mới phát hiện mình lại ngoan ngoãn lưu lại, điều này thật không khoa học!
" Bạn học Triệu Thế Kỳ, tôi nhớ rõ đây là lần đầu tiên em đi học phải không? "
" Hừ, vậy thì sao? Anh muốn dạy dỗ tôi?"
" Không cần tức giận, tôi thấy ba tiết vừa rồi em nghe rất chăm chú. Ừm, nếu đã tới sẽ chuẩn bị học tập cho tốt chứ? Những lần trước nghỉ nhiều như vậy, tôi đem tài liệu của các tiết học trước đưa cho em nhé, trong sách giáo khoa có đầy đủ kiến thức, nếu như có chỗ nào không hiểu đều có thể liên lạc với tôi. A, phương thức liên lạc của tôi chắc em chưa có đâu nhỉ? Để tôi ghi lại cho em."
Triệu Thế Kỳ được quan tâm lại có chút xấu hổ, không nghĩ tới Tống Niệm tổ không hề có ý định trách cứ hắn, còn nói hắn chuẩn bị học thật tốt? Nhưng hắn là bị bắt buộc, nhưng lời nói này hắn không nói ra. Càng thêm ngượng ngùng chính là hắn chưa bao giờ đi học, tất nhiên cũng không mang theo USB giống người khác.
Cũng may Tống Niệm cũng hiểu suy nghĩ của hắn.
" Em là quên không mang USB đi? Không bằng em cho tôi địa chỉ hòm thư tôi sẽ gửi qua cho em. Này, đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu đi học nhất định phải chăm chỉ. Tôi xem thành tích học tập của em cũng không tệ lắm."
Triệu Thế Kỳ đầu óc cũng không tồi, tuy rất ít bỏ ra suy nghĩ để học tập nhưng thành tích cũng không kém. Lên tới đại học điểm số đều vừa qua cửa.
Tống Niệm Tổ đều nói đến như vậy, Triệu Thế Kỳ cũng liền ngoan ngoãn nói ra địa chỉ hòm thư, nhìn Tống Niệm Tổ đem từng phần tài liệu gửi đi. Đến lúc Tống Niệm Tổ ôn nhu cùng hắn chào tạm biệt mới phản ứng lại.
Chết tiệt! Sao mình lại bị Tống lão sư nắm mũi dắt đi!
______________________
Katakana: Ngao, cái đoạn USB thật khó hiểu, dùng QT dịch mà chỉ hiện mỗi chữ U(???) May mắn có bản cv lại thêm trang dịch tiếng hoa. Cuối cùng cũng đại công cáo thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro