Chương 6: Phiên ngoại
Editor: Nguyễn Thủy
1/7/2018
" Cha cha, cục cưng muốn ăn kem, ăn kem." Đầu mùa hè trên phố một người đàn ông cao lớn anh tuấn trong ngực ôm một tiểu bảo bào trắng mềm, nhìn qua khoảng tầm 3 tuổi.
Người đàn ông này tự nhiên là Triệu Thế Kỳ, mà đứa bé trong ngực hắn dĩ nhiên là con trai ruột, nhưng vũng không phải hắn ở bên ngoài ăn vụng.
Hắn cùng Tống Niệm Tổ kết hôn đã bốn năm. Mặc dù nói Triệu Thế Kỳ mới hai bốn tuổi cũng không suy nghĩ chuyện sinh con, trước khi gặp Tống Niệm Tổ hắn chỉ muốn chơi đùa, vốn cũng không thích trẻ con, sau khi cùng Tống Niệm Tổ ở cùng một chỗ, hắn cũng không nghĩ tới việc tìm người phụ nữ để nỗi dõi tông đường cả.
Tống Niệm Tổ từ trước cho đến bây giờ cũng không cùng hắn nói về vấn đề con cái, hắn vốn cho rằng Tống Niệm Tổ muốn sau này nhận nuôi lấy một đứa bé. Nhưng không ngờ một lần hắn đang ôm Tống Niệm Tổ làm chuyện ấy, Tống Niệm Tổ đột nhiên nói với hắn muốn một đứa con của mình.
Một câu nói làm hắn sợ đến mức ngay cả ' tình dục' mới xuất hiện cũng đều bay mất, Triệu Thế Kỳ cũng không kịp suy nghĩ gì, cho rằng bản thân lại làm chuyện vô liêm sỉ gì khiến Tống Niệm tổ thương tâm, nhưng vắt hết óc cũng không nghĩ ra được.
Đáng thương hề hề mà nhìn về phía Tống Niệm Tổ vẻ mặt mệt mỏi nằm trong ngực mà nói rằng:
" A Tổ, xảy ra chuyện gì ? Sao đột nhiên lại nói như vậy? Có phải ai nói mấy lời khó nghe với em? Anh không phải đã nói rồi sao, em không thích trẻ con, em sẽ không muốn bắt anh đi tìm nữ nhân khác đi?"
" Trách em không nói rõ ràng, em là nói, không bằng chúng ta tìm một người mang thai hộ đi. Kỳ thực Triệu gia gia tuy không nói gì nhưng vẫn luôn mong chờ anh có một đứa con của chính mình, anh không phát hiện bộ dạng ước ao của ông khi nhìn thấy những đứa trẻ sao?"
" Phù, làm anh sợ muốn chết, còn tưởng chọc giận làm em thương tâm, khiến cho em muốn vứt bỏ anh đâu."
Vì để an ủi bản thân, tự nhiên Triệu Thế Kỳ lại đè lên Tống Niệm Tổ thật tốt làm một lần.
Triệu Thế Kỳ đối với Tống Niệm Tổ tự nhiên là ngoan ngoãn phục tùng, đương nhiên, trừ bỏ thời điểm trên giường. Cho nên không bao lâu, bọn họ ở nước mỹ tìm được người mang thai hộ, trứng là do một người nước Mỹ tình nguyện quyên tặng, chỉ cần ký tài liệu bảo mật, cơ quan cho hai người một phần tư liệu cơ bản của người quyên tặng.
Sau đó liền có tiểu tử hiện tại đang ở trong lòng Triệu Thế Kỳ, Tiếng trung gọi Mộ khanh, tiếng anh gọi Anthony, có ý nghĩa là vô giá.
Triệu Thế Kỳ tuy rằng trước đây vẫn cảm thấy trẻ con phiến toái, trước khi sinh đứa bé hắn còn lo lắng tương lai sau này đứa bé sẽ cướp đi sự chú ý của Tống Niệm Tổ, nhưng khi tự tay ôm lấy tiểu tử mới ra đời, những suy nghĩ này toàn bộ biến mất.
Tiểu Antbony vừa mới ra đời nhỏ nhỏ mềm mềm, lúc hắn ôm cả người đều cứng lại, chỉ sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm bị thương tới tiểu tử kia, vẫn là Tống Niệm Tổ không nhìn nổi, cậu thuần thục ôm lấy đứa bé. Dù thế nào cậu cũng dã từng ôm hai đứa cháu trai. Triệu Thế Kỳ nhìn tiểu tử trong lòng Tống Niệm Tổ, nghĩ tới bọn họ hoàn toàn là một nhà ba người hạnh phúc. Vươn tay chọc chọc con trai giống như con khỉ nhỏ chọc cho đứa bé khóc lớn.
Sau đó Triệu Thế Kỳ bắt đầu cuộc sống gà bay chó sủa, tuy rằng trước đây đã cùng Tống Niệm Tổ học một lớp dạy làm cha, nhưng thời gian bắt đầu hắn hoàn toàn không biết làm như thế nào. Lúc ở bên cạnh Tống Niệm Tổ thì tốt, tiểu tử cực kỳ thích cậu ôm, vừa vào trong ngực cậu liền thành một tiểu thiên sứ ngoan ngoãn. Nhưng vừa rời khỏi liền khóc, có đôi khi Triệu Thế Kỳ hận không thể cùng nó khóc một trận.
Nhưng mà qua ba năm đúc kết kinh nghiệm, hắn hiện tại là một người cha đủ tiêu chuẩn.
" Không được đâu, chúng ta là đang đi đưa cơm cho ba ba có nhớ không? nếu không đi tới ba ba muốn đói bụng rồi, bảo bảo nhẫn tâm a?"
Tiểu Antnony mái tóc loăn thành từng loặn nhỏ, da trắng nõn vừa nghe thấy ba ba sẽ bị đói bụng chớp đôi mắt to long lanh nước, sờ sờ bụng nhỏ của mình. Đói bụng, thật đáng thương quá, bảo bảo mà đói thì sẽ khóc đó.
" Đói bụng sẽ không thoải mái. Vậy dược rồi, cho ba ba đưa cơm cơm, phải thưởng bảo bảo a."
Lừa dối xong bảo bảo nhà mình, Triệu Thế Kỳ vui vẻ hôn hắn một ngụm, tiếp tục đi tới đại học J. Hắn và Tống Niệm Tổ vẫn sống ở nhà cậu, nhưng hiện tai Triệu Thế Kỳ giàu có liền đem cả lấu trên cũng mua hết, sau đó làm thông biến thnành nhà hai tầng, Cho nên Tống Niệm Tổ đi làm là ngồi tàu điện ngầm, ngày hôm nay Triệu Thế Kỳ cũng không lái xe tới.
Trong trường sinh viên nhìn tổ hợp đại soái ca lại thêm một búp bê cảm giác thật tò mò, hơn nữa hia cha con bề ngoài xuất chúng, không khiến người khác chú ý mới là lạ. Nhưng mà chỉ có một số sinh viên mới vào nên không biết hắn nổi danh tốt nghiệp ở đại học J.
Đây chính là tỏng truyền thuyết Triệu Thế Kỳ học trưởng, lừa gạt Tống lão sư tình nhân trong mộng của nữ sinh trong nhà trường vào tay a! Lúc trước hai người họ cùng học tập mặc dù không có công khai nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Triệu Thế Kỳ nổi tiếng trong một khóa học sinh, được mọi người nói rằng nhân vật ngưu bức nhất.
Ôm con trai theo đường quen thuộc đi với phòng làm việc Tống Niệm Tổ, trước khi tới hắn đã nói trước với Tống niệm tổ.
" Ba ba, bảo bảo đưa cơm cơm cho người tới rồi...."
Triệu Thế Kỳ buồn bực nhìn con trai nhà mình vừa mới vào cửa liền nhào vào lòng Tống Niệm Tổ làm nũng.
" A Tổ, như thêó nào? Khụ khụ, có mệt hay không? Anh đi Tụ phúc hiên mua lấy vài món ăn em thích, đi xuống nhà ăn đi."
" Cũng được, bảo bảo đã ăn cơm chưa?"
" Ăn, ăn, bảo bảo muốn ăn một bát cơm cơm lớn! Nhưng mà vì muốn nhanh chóng đưa cơm cơm cho ba ba cũng không được ăn kem kem QAQ."
Triệu Thế Kỳ đi theo Tống Niệm Tổ xuống dưới nhà ăn, đưuọc rồi, chỉ biết tiểu tử này thấy Tống Niệm Tổ là đòi ăn.
" Như vậy được, ba ba yêu nhất là tiểu Anthony, ba ba buổi chiều dạy xong tiết học sẽ dẫn con đi ăn có được không?"
Tống Niệm Tổ cười cười cùng tiểu Anthony trong ngực cọ cọ chóp mũi, mặc dù biết tiểu tử này đang nịnh nọt nhưng đứa bé nói xong quả thật khiến người khác hài lòng.
Triệu Thế Kỳ không cam lòng ôm eo cậu, tiến gần tai cậu nói:
" Hajz, rõ ràng là anh đưa cơm tới cho em sao lại không nói yêu anh vậy, A Tổ?"
" Mấy tuổi còn ghen với con trai?"
Tống Niệm Tổ có chút bất đắc dĩ, rồi đối với tiểu Anthony trong ngực thì thầm vài câu, Anthony hai mắt sáng lên, oa, hóa ra cha không thích bảo bảo cùng ba ba nói chuyện sợ hai người bỏ quên mình, thật là trẻ con nha! Ba ba còn bảo cậu cho cha một cái hôn, nhưng tại sao muốn nói là thay ba ba hôn đâu?
Thế nhưng Anthony vẫn ngoan ngoãn hướng Triệu Thế Kỳ vẫy tay, ý bảo hắn lại gần, Triệu Thế Kỳ không rõ chuyện gì mà tới gần. Vậy mà bị con trai nhà mình hai má phồng lên sau đo " Chụt" hai tiếng lên má.
" Bảo bảo giúp ba ba hôm nha, còn một cái chính là bảo bảo hôn."
Triệu Thế Kỳ đã được chữa trị. Nhiều năm như vậy, Tống Niệm Tổ đã hiểu rõ làm như thế nào vuốt thuận mao Triệu Thế Kỳ kiêu ngạo. Một nhà ba người vui vẻ mà đi tới, Triệu Thế Kỳ tự giác đem cái bàn lau sạch một lượt, rồi mới lấy thức ăn ở trong túi được đóng gói cẩn thận, cùng với đôi đũa sạch.
Hắn cũng không phải chàng trai lúc trước chỉ biết hưởng thụ sự chăm sóc của Tống Niệm Tổ, nếu để cho những người quen biết hắn trước đây nhìn thấy bộ dạng chăm sóc người khác thuần thục bây giờ của hắn nhất định sẽ kinh ngạc tới phát ngốc. Lúc trước, Triệu Thế Tổ đã bao giờ cẩn thận chăm sóc người khác như vậy.
Triệu Thế Kỳ đem Anthony dẫn tới vị trí bên cạnh mình, nhìn Anthony không tình nguyện mà xoa xoa đầu tóc xù của cậu.
" Bảo bảo ngoan a, trước hết để ba ba ăn bữa trưa thật ngon, ngồi đây chẳng lẽ có cái gì không tốt sao? Cha thật đau lòng nha."
Anthony nhìn bộ dạng Triệu Thế Kỳ 'thương tâm', lúc cậu đang do dự dưới sự ' thương tâm' của cha và nụ hôn của ba ba, quyết định hay là trước an ủi cha.
Học động tác Triệu Thế Kỳ lúc trước, sờ sờ đầu hắn, bây giờ tóc Triệu Thế Kỳ cũng không giống như trước nhuộm màu...màu vàng nữa mà là màu đen.
" Cha cha không phải thương tâm, bảo bảo ngồi cùng cha là được rồi, nhưng lần sau bảo bảo muốn ngồi cùng ba ba nha."
Tống Niệm Tổ buồn cười ôn nhu nhìn hai cha con đối diện xoa xoa đầu nhau.
" Thế Kỳ, lúc nãy hỏi Anthony, quên không hỏi anh đã ăn cơm chưa, nếu không cùng nhau ăn đi? Anh đừng có lãng phí tiền như vậy nữa."
" Anh cùng tiểu Anthony ở nhà ăn rồi, nhưng A Tố muốn cùng ăn với anh, anh cũng không ngại, em nói như vậy anh cũng cảm thấy có điểm đói bụng."
Triệu Thế Kỳ tỏ vẻ, hắn không phải, hắn mới không phải cố ý chỉ mang một bộ đồ ăn. Tống Niệm Tổ cũng làm bộ như không biết tiểu tâm tư của hắn, bình tĩnh mà ăn cơm. Triệu Thế Kỳ chờ trái chờ phải vẫn không thấy Tống Niệm Tổ gắp đồ ăn cho mình liền ai oán nhìn đối phương.
Tống Niệm Tổ bị nhìn mới gắp đồ ăn đến bên miệng hắn, hắn cảm thấy hài lòng há mồm ăn. Anthony xem ba ba cùng cha ăn vui vẻ, cũng ồn ào muốn ăn.
Vì thế biến thành Tống Niệm Tổ lần lượt đút cho hai cha con đối diện ăn.
Tại nhà ăn một bộ phận nữ sinh che mũi, trong lòng hô to chịu không được, quả thực là ân ái đến mức làm người ta giận sôi, nhưng mà cha con ba người như vậy thật sự quá đáng yêu a.
Triệu Thế Kỳ một bên hưởng thụ vợ đút thức ăn, một bên chuyên chú nhìn Tống Niệm Tổ đối diện. Bất tri bất giác, Anthony đã ba tuổi, Tống Niệm Tổ cũng đã ba sáu tuổi, bọn họ kết hôn đã bốn năm. Nhưng mà năm tháng thật sự đặc biệt ưu ái A Tổ, tuy không cố ý bảo dưỡng, nhưng hoàn toàn nhìn không ra cậu là người đã sắp 40.
Cười rộ lên vẫn là ôn nhu làm cho người ta sa vào, giống như hắn không phải cũng vĩnh viễn chìm đắm trong "ôn nhu hương" của A Tổ sao?
Triệu Thế Kỳ ánh mắt tràn đầy tình ý, hắn lúc trước có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên đã bị A Tổ hấp dẫn đi, như vậy suy nghĩ ác ý lúc đấy, cũng chẳng qua là trốn tránh hảo cảm trong lòng mà thôi.
"Nhìn đủ chưa?"
"Không đủ, A Tổ, anh nhìn em cả đời cũng không đủ."
Tống Niệm Tổ bị trêu đùa đã ngồi thêm một lúc lâu, cũng đút thức ăn không sai biệt lắm, Anthony cũng chẳng qua là tham ăn nếm thêm mấy miếng, hiện tại đã đứng ngồi không yên, nhưng xem cha nhìn chằm chằm vào ba ba, cho nên cũng hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại hai người.
Thấy Anthony đầy mặt tò mò, Tống Niệm Tổ bất đắc dĩ mở miệng. Triệu Thế Kỳ này cũng không biết cái gì là ngượng ngùng, vô nghĩa, mình chính là chồng của cậu, muốn nhìn như thêó nào đều được, hơn nữa cũng không quan tâm con trai đơn thuần nhà mình ngồi ngay bên cạnh, trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Tống Niệm Tổ trừng hắn một cái, con mình vẫn còn ở bên cạnh kìa.
Triệu Thế Kỳ không quan tâm mà cười, nhưng vẫn cúi đầu thu thập đồ ăn thừa trên bàn rồi đứng lên. Sau đó một tay ôm lấy Anthony, một tay nắm tay Tống Niệm Tổ đi ra ngoài.
Dọc đường đi trong trường học, Anthony nhìn đến cái hầm, xoay thân muốn đi xuống chơi. Triệu Thế Kỳ ngồi xuống đem buông ra Anthony, sau đó ôm thắt lưng Tống Niệm Tổ ở một bên nhìn.
Tống Niệm Tổ nghiêng đầu nhìn về phía người đang ôm mình.
"Làm sao vậy?"
Triệu Thế Kỳ lắc đầu, cchẳng qua là nhớ lại quá khứ, hôn xuống khóe miệng Tống Niệm Tổ. Tống Niệm Tổ nhìn Anthony đang chơi bên cạnh, có chút sốt ruột một bên chú ý một bên né tránh.
"Đừng làm thế, sẽ dạy hư con đó."
"Không cho nó nhìn thấy là được đúng không?"
Triệu Thế Kỳ cười nói một câu, sau đó một tay vòng qua thắt lưng Tống Niệm Tổ chuyển người, đưa lưng về phía Anthony, một tay đè lại đầu cậu, lửa tình hôn sâu.
Hôn đến cả hai người hơi thở đều bất ổn, Triệu Thế Kỳ mới lui ra, lấy ngón tay lau nước bọt ở khóe miệng Tống Niệm Tổ.
Tống Niệm Tổ phục hồi tinh thần, vội vàng nhìn xem Anthony, may mắn Anthony vẫn không biết gì, một người vui vẻ chơi đùa.
"Phát điên gì thế, lần sau đừng như vậy."
"Dù sao em lần sau còn không phải ngoan ngoãn cho anh hôn?"
A Tổ, em mới không nỡ cự tuyệt anh đâu, Triệu Thế Kỳ cười xấu xa mà nhìn Tống Niệm Tổ.
Anthony yên lặng ngẩng đầu liếc nhìn cha cùng ba ba lại dính lấy nhau hôn hôn, cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ trong lòng bàn tay mình vừa tìm được trong hồ nước, một bộ dáng người lớn thở dài.
"Haiz, hòn đá nhỏ, cậu nói xem tại sao cha và ba ba cứ thích thân hôn hoài vậy? Nhưng mà ông nội bảo tớ, phải giả vờ như không thấy, tại sao nhỉ, bảo bảo nhìn đến rõ ràng bọn họ chơi trò hôn hôn mà. Haiz, suy nghĩ của người lớn thật là."
Hòn đá nhỏ:... Tôi chỉ là một viên đá, tôi làm sao biết được?
Editor: Không! Đây chỉ là màn dạo đầu. Còn có yêu tinh đánh nhau nữa cơ, bạn nhỏ à!
Nhìn bản thảo của truyện, 4 tháng không động đến. 😌😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro