Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4

Edit: Nguyễn Thủy

Beta: Tiểu Lị

Tiệm cơm mà Triệu Thế Kỳ nói quả thật rất ngon. Tống Niệm Tổ chọn vài món ăn mình thích ăn sau đó đưa thực đơn cho Triệu Thế Kỳ. Triệu Thế Kỳ hào phóng gọi thêm một đống món, Tống Niệm Tổ chờ nhân viên phục vụ đi mới mở miệng.

"Chỉ có hai người chúng ta, xem ra em gọi hơi nhiều món rồi đó."

" Hừ, sợ cái gì? Tôi mời mà, cũng sẽ không để anh ở đây gán nợ."

Triệu Thế Kỳ có thói quen tiêu tiền như nước, không có chút xíu cảm giác phá của nào. Gần đây cũng không có đi ra ngoài chơi, tiền trong người cũng không có chỗ dùng.

" Biết em nhiều tiền nhưng tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của em, vậy nên bữa cơm hôm nay phải là do tôi mời chứ. Em mà còn như vậy lần sau tôi cũng không cùng em ra ngoài ăn."

Triệu Thế Kỳ muốn phản bác, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tống Niệm Tổ liền im miệng. Trong lòng hắn không thích Tống Niệm Tổ nói là trưởng bối của hắn, rõ ràng phải là, phải là cái gì đây?

Triệu Thế Kỳ chưa kịp thông suốt đã bị nhân viên phục vụ cắt đứt. Nhân viên phục vụ rót cho Triệu Thế Kỳ một ly rượu vang đỏ, mà Tống Niệm Tổ chỉ cần một cốc nước.

Thức ăn lên rất nhanh, Tống Niệm Tổ và Triệu Thế Kỳ ngẫu nhiên dừng ăn mới nói chuyện với nhau vài câu, Triệu Thế Kỳ bởi vì suy nghĩ nên có phần không yên lòng.

Tống Niệm Tổ ăn không no lắm liền dừng lại, Triệu Thế Kỳ vẫn máy móc lấy đồ ăn đút vào miệng. Xem ra đại thiếu gia của chúng ta cũng có điều phiền lòng.

Nhưng rất nhanh Triệu Thế Kỳ cũng không suy nghĩ tiếp, không phải Tống Niệm Tổ cắt ngang mà là người khác.

" Này, Triệu đại thiếu, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, lần trước ở trường học tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cậu, hỏi bạn học nhưng cái gì cũng không dám nói. Cậu sẽ không phải còn tức giận đi? Đại nhân có rộng lượng, lần trước đều trách con đàn bà kia không hiểu chuyện, cậu đừng trách tội nhé, nếu không thì tôi mời cậu được không?"

Nói chuyện chính là một trong những người bạn ăn chơi với Triệu Thế Kỳ, lần trước cũng chính là hắn đề xuất  « Party»,  xem như kẻ cầm đầu. Lúc trước gọi Triệu Thế Kỳ đi chơi muốn cậu mở mang tầm nhìn, không nghĩ tới con đàn bà kia chân tay vụng về lại đem Triệu Thế Kỳ đẩy vào trong ao. Sau đó cũng không liên lạc được với Triệu Thế Kỳ, chỉ nghe người làm trong nhà nói Đại thiếu gia nằm viện.

Vừa nói vừa bước lại gần, bởi vì lúc nãy chỉ nhìn thấy Triệu Thế Kỳ đến gần mới phát hiện ngồi đối diện hắn là một người đàn ông. Mọi người đều biết Triệu Thế Kỳ nam nữ không ngại nhưng vẫn thích phụ nữ hơn, không lẽ gần đây đổi khẩu vị? Lớn lên cũng không xấu lắm, quan trọng nhất là có khí chất, xem ra là mặt hàng cao cấp đây.

Triệu Thế Kỳ vừa nghe giọng nói của đối phương liền biết có chuyện xấu, chết tiệt, hắn còn chưa kịp cảnh cáo bọn họ, không chờ hắn mở miệng đối phương đã tiếp tục tìm đường chết.

" Bảo sao gần đây Triệu đại thiếu, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hóa ra tìm được mặt hàng cao cấp như vậy, chậc, không tệ, cũng không biết kỹ thuật trên giường tốt đến nhường nào, câu hồn Triệu đại thiếu khiến cậu liền quên các anh em...."

Triệu Thế Kỳ mặt liền trắng bệch. Hắn ngồi đối diện Tống Niệm Tổ, nhìn vẻ mặt dịu dàng của đối phương dần dần biến mất, trong lòng hoảng sợ.

" Họ Ninh kia, mày im miệng cho tao, mang theo người của mày cút đi, lập tức cút cho tao! Đừng để tao nói lần thứ hai. A Tổ đừng nghe hắn, miệng hắn thối lắm."

Trong phòng ăn mọi người xung quanh đều xì xào bàn tán, nhìn về phía bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ. Ninh thiếu vừa nói xong nhìn biểu tình hung ác của Triệu Thế Kỳ ngay lập tức mang theo người của mình rời đi, sắc mặt Triệu Thế Kỳ thật là đáng sợ, xem ra bản thân mình lại gây ra rắc rối nữa.

" Nhìn cái gì mà nhìn, lo mà ăn cơm đi! A Tổ, anh đừng im lặng như vậy có được hay không?"

Tống Niệm Tổ một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng gọi nhân viên tới tính tiền, người nhân viên phục vụ thận trọng thanh toán xong liền giống như bỏ chạy. Triệu Thế Kỳ bị Tống Niệm Tổ bỏ rơi một bên không biết làm như thế nào, chỉ có thể không ngừng gọi " A Tổ", giọng nói đều nghện ngào.

Nhưng Tống Niệm Tổ vẫn trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Triệu Thế Kỳ lập tức đuổi theo, ngay cả áo khoác cũng không thèm để ý đến.

Thấy Tống Niệm Tổ lấy ra chìa khóa, có ý muốn lái xe rời đi, hắn liền bước lên cướp lấy chìa khóa ném đi, sau đó kéo Tống Niệm Tổ lại gần.

" A Tổ, anh đừng tức giận, những điều đám người kia nói anh đừng để trong lòng, em sẽ dạy dỗ hắn thật tốt.... Em...."

" Vậy em đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho tôi biết, tôi cũng không phải tức giận hắn nói tôi, chỉ là.... em, thôi bỏ đi."

Tống Niệm Tổ im lặng một lúc cuối cùng mới mở miệng, nhưng nói được một chút liền không nói nữa.

" Không bằng quên đi, em nói, A Tổ em sẽ nói hết, thế nhưng anh đừng chán ghét em có được hay không?"

Triệu Thế Kỳ đem tất cả mọi chuyện một năm một mười nói cho Tống Niệm Tổ, nhưng những chuyện trước kia hắn chỉ thừa nhận lúc đó mình chơi đùa điên cuồng cũng không nói tỉ mỉ, cho dù như vậy hắn cũng lo lắng tống niệm tổ chán ghét bản thân mình.

Vừa rồi bị người kia làm ầm ĩ, hắn mới hiểu rõ, bản thân đối với Tống Niệm Tổ chính là thích, bởi vì thích mới cẩn thận từng li từng tý, bởi vì thích, mới không muốn ép buộc đối phương, bởi vì thích, hiện tại chỉ có thể cầu xin cậu không nên chán ghét mình.

Tống Niệm Tổ im lặng khiến cho Triệu Thế Kỳ cảm giác tim như bị dao cứa vào,  so với cha mẹ không để ý tới càng thêm đau đớn, cha mẹ làm mình tổn thương đã đau đớn tới chết lặng nhưng chỉ nghĩ tới bản thân bị Tống Niệm Tổ chán ghét liền giống như bị lăng trì.

Ôm chặt Tống Niệm Tổ, hắn vùi đầu ở trên vai cậu, nước mắt không biết chảy ra từ khi nào. Đừng rời khỏi tôi, không nên chán ghét tôi, là do tôi sai.

Hắn muốn nói rất nhiều nhưng chỉ có thể ôm chặt lấy tống nhiệm tổ như vậy.

Bốn phía im lặng khiến cho hắn tuyệt vọng, bỗng dưng hắn có cảm giác một đôi tay ôm lấy eo mình. Sau đó liền nghe  Tống Niệm Tổ thở dài.

" Bỏ đi, rõ ràng sớm biết em là người như thế nào, tôi...."

" Không, A Tổ, đừng nói gì hết, em thích anh, đừng rời khỏi em. Chỉ có anh và gia gia quan tâm tới em, không phải anh nói sẽ luôn ở bên em sao? Em sẽ thay đổi, thật mà, em hiện tại đã không còn liên lạc với bọn họ, số điện thoại đều đã xóa. Em sai rồi, A Tổ,  em sai rồi, chỉ cần anh muốn em đều thay đổi, chỉ cần anh, em xin anh, chỉ cần anh, không nên chán ghét em."

Cả đời này Triệu Thế Kỳ chưa bao giờ hèn mọn như vậy, chưa bao giờ thừa nhận là mình sai, thế nhưng đối với Tống Niệm Tổ, hắn chỉ có thể như vậy, không chỉ muốn thân thể của cậu, mà càng nhiều là muốn cùng với cậu vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tình cảm như vậy, là yêu, không thể mất đi.

" Tôi lúc nào nói chán ghét em, tôi chẳng qua cảm thấy bản thân thật xui xẻo, thua trên người em , em nghĩ rằng tôi không biết em ở trong phòng việc nhìn tôi...."

Lời nói phía sau khó phần khó có thể mở miệng, gương mặt của Tống Niệm Tổ dưới ánh nắng rõ ràng có chút đỏ ửng.

" Cái....gì.... Cái gì? A Tổ là ý mà em nghĩ đến sao? Em không có nghe nhầm? Thế nhưng vì cái gì thích em, em lúc trước..."

Triệu Thế Kỳ biết, ngoại trừ gia thế, hắn không có bất cứ điều gì xứng với Tống Niệm Tổ.

" Ai biết được, có lẽ bộ dạng của em giống như con nhím nhỏ rất đặc biệt đi. Rõ ràng cũng muốn người khác tới yêu thương mình lại xù lông xua đuổi, hoặc là lúc em phát sốt, có thể là lúc em vẫn luôn nắm lấy tay tôi giữ lại? Có lẽ..."

Lời nói tiếp theo dần nhỏ lại rồi biến mất, Triệu Thế Kỳ khó có thể kiềm chế mà ngăn lại miệng của đối phương, đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc, ở trong miệng cậu tàn phá bừa bãi. Đây đúng thật là Tống Niệm Tổ.

Tống Niệm Tổ từ chối vài lần không được cũng chỉ có thể tựa vào cửa xe, thừa nhận nụ hôn đầy tình cảm của Triệu Thế Kỳ.

Kết thúc nụ hôn thật dài, Tống Niệm Tổ tựa vào cửa xe mà thở dốc, mà Triệu Thế Kỳ lại nổi lên phản ứng.

Tống Niệm Tổ đỏ mặt nhìn phần bên dưới đang phồng lên của hắn.

" A Tổ, thật là khó chịu, cho em đi, để em biết mình không phải đang nằm mơ. Lúc trước ở trong mộng em mới có thể chạm vào anh như vậy."

Câu trả lời của Tống Niệm Tổ chính là nhặt chìa khóa xe đưa cho triệu thế kỳ. Hắn dĩ nhiên ngay lập tức lái xe, vội vàng chạy tới khách sạn gần đây nhất, miễn cưỡng đè xuống dục vọng đang hưng phấn, sau đó thuê một căn phòng, liên tục hôn Tống Niệm Tổ cho đến khi tới cửa phòng.

Triệu Thế Kỳ thuần thục đút thẻ, đem Tống Niệm Tổ đẩy mạnh vào cửa, kịch liệt hôn môi. Sau đó bắt đầu hôn từ cổ xuống, mở từng chiếc cúc áo ra. Chẳng mấy chốc đã đem nửa người trên Tống Niệm Tổ cởi sạch.

Ôm Tống Niệm Tổ trong lòng hơi do dự, Triệu Thế Kỳ liền linh hoạt cởi ra thắt lưng của cậu.

“Đừng, đến trên giường đi, …… a……”

Triệu Thế Kỳ nhẹ nhàng cắn căn eo tống niệm tổ, đem đối phương tới bên giường.

Không hề tốn sức lực đem Tống Niệm Tổ hoàn toàn cởi sạch, một bên hôn lên xương quai xanh của cậu, một bên cầm lấy tay cậu đặt ở trên thắt lưng mình.

Tống Niệm Tổ dưới sự chỉ dẫn của hắn, tháo thắt lưng ra, sau đó Triệu Thế Kỳ cũng tự mình cởi quần áo. Hắn hôn lên môi Tống Niệm Tổ đang phát ra những âm thanh mê người, một tay thuận tiện cầm lấy áo mưa cùng với dầu bôi trơn ở trong tủ bên giường ra, tuy rằng hắn rất muốn phóng thích ở bên trong cơ thể cậu nhưng vẫn là cố gắng nhịn, dù sao cậu cũng là lần đầu tiên.

Đem áo mưa đội vào, lấy ra ít thuốc bôi trơn để ở trong tay, ngón tay nhẹ nhàng đi tới hậu huyệt phía sau đẩy ngón tay cùng thuốc vào bên trong từ từ khuếch trướng.

" Ưm..."

" A Tổ nhịn một chút, thả lỏng."

Mới cho vào một ngón tay bên trong vách tường liền xoắn chặt lại, muốn đem dị vật đẩy ra ngoài.

Giữa hai lông mày Tống Niệm Tổ lơ đãng nhíu lại. Triệu Thế Kỳ một bên hôn môi cậu, một bên dùng tay kia trêu chọc cậu, lúc sau nhân cơ hội mà thêm vào một ngón tay. Cảm giác phía sau tốt hơn, Tống Niệm Tổ cũng không cảm thấy khó chịu như lúc đầu. Triệu Thế Kỳ không nhịn được đỡ lấy tiểu đệ đệ đang cứng rắn của mình, nhắm ngay miệng huyệt sau khi ngón tay hắn rời đi đang mở ra.

Đầu tiên là quy đầu chen vào, Tống Niệm Tổ cảm nhận phía sau được lấp đầy, chỉ có thể há mồm mà thở dốc. Bên trong cơ thể Tống Niệm Tổ thật tuyệt vời, Triệu Thế Kỳ cuối cùng cũng nhịn không được, thúc mạnh eo. Vách tường bên trong chặt chẽ bao bọc lấy dương vật hắn, thoải mái tới mức hắn thiếu chút nữa liền bắn.

" A...."

Hắn thoải mái nhưng Tống Niệm Tổ không cảm thấy như vậy. Côn thịt của Triệu Thế Kỳ rất lớn, cả côn thịt đều đâm vào khiến cậu không khỏi sinh ra ảo giác cả người bị đâm thủng. Với ngón tay lúc nãy của hắn không thể so sánh được, cho dù đã có thuốc bôi trơn giúp giãn ra nhưng cậu vẫn cảm giác đau tới muốn ngất xỉu.

" Thế Kỳ... Thế Kỳ... đi ra có được hay không?.... A....ưm..... tôi không được.... a... quá lớn.... ra ngoài...."

Tống Niệm Tổ nhịn không được cầu xin, quá đau đớn.

" A Tổ, A Tổ, em nhịn không được, tin tưởng em, em sẽ làm anh thoải mái. Thả lỏng, anh kẹp chặt tới mức em muốn bắn."

Triệu Thế Kỳ cố gắng tìm điểm nhạy cảm trên người Tống Niệm Tổ, khiến cậu rời đi lực chú ý. Giờ Tống Niệm Tổ bị trêu chọc mà thở dốc không ngừng, hạ thân liền ngẩng đầu lên, nhịn không được ở trong người cậu bắt đầu dùng lực mạnh luật động,

" A... a... nhẹ...nhẹ một chút...ưm....a...." Ngày hôm nay tâm trạng Triệu Thế Kỳ thay đổi liên tục, hiện tại khó có thể khống chế được cảm xúc, chỉ biết càng thêm dùng sức đâm vào sâu hơn, hận không thể chết ở bên trong thân thể Tống Niệm Tổ.

" A Tổ, thích hay không thích, a a, em thao anh có thích hay không?" Triệu Thế Kỳ cảm thụ vách tường bên trong tham lam mút lấy cự vật của mình, vừa nóng lại ẩm ướt, mỗi lần rút ra đâm vào cũng khiến hắn thoải mái không kiềm chế được.

Bởi vì kích cỡ của Triệu Thế Kỳ, Tống Niệm Tổ cảm giác vách tường bên trong nhất định phải co giãn hết mức mới có thể chứa được côn thịt của hắn. Cậu có thể cảm nhận được hình dáng của cự vật liên tục đâm vào, so với khoái cảm lúc bị cự vật ma sát vách tường bên trong, lần đầu tiên bị hắn tiến vào càng nhiều hơn là đau đớn.

" Đừng...nhẹ một chút....a....a... Sẽ hỏng mất, đừng sâu như vậy.... a....a...." Bởi vì đau đớn mà hậu huyệt co rút lại, như dụ dỗ Triệu Thế Kỳ, hắn càng cố gắng dùng sức, giống như mỗi lần  đều hận không thể đem người dưới thân đâm xuyên qua mới được.

Khi cậu sắp ngất đi, đối phương cuối cùng lại bắn ra một lần nữa. Sau đó cậu cảm giác mình được người ôm ở trong lòng, trên môi cảm giác ấm áp, còn có giọng nói nỉ non: " Em yêu anh"

Cả người Tống Niệm Tổ lâm vào bóng tối, cuối cùng nghe được âm thanh quen thuộc: " Nhiệm vụ cho ta một nụ hôn, mục tiêu Triệu Thế Kỳ, thành công tốt đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro