Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Ran đang áp tai nghe thì bị Shinichi giựt ra sau, khuôn mặt hiện rõ vẻ nguy hiểm, cậu vừa lùi về phía sau vừa nói:

- Ở sau lưng tôi đấy, đừng có mà đi lung tung.

Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi, cậu ấy nắm lấy tay cô, đứng trước và dang tay ra, cậu ấy đang bảo vệ cô. Trái ngược với hình ảnh một vị công tử kiêu căng, khó gần, Shinichi hôm nay lại dũng cảm bảo vệ bạn bè, hành động đó của anh đã làm cho Ran thay đổi cách nhìn về Shinichi và dường như, nỗi sợ trong cô càng lúc càng nhỏ dần. Không vì thế mà Ran mất chủ quan, khuôn mặt của cô vẫn nghiêm nghị nhìn về phía cánh cửa, tiếng động ngày càng lớn dần, lớn dần......sau đó bắt đầu xuất hiện những cái bóng đen dài khi nhìn qua khe bên dưới của chiếc cửa ra vào duy nhất trong căn phòng tối đen như mực này.

- Á! Rắn.

Ran la lên, tay cô nắm chặt lấy áo Shinichi, khuôn mặt núp sau lưng anh, Shinichi bước lùi dần, đến khi đến cuối góc phòng thì đã có tới gần 20 con rắn bò vô, mắt anh không ngừng quan sát mong tìm ra được lối thoát. Ran nhắm nghiền mắt lại, miệng run run:

- Làm sao đây Shinichi, chắc chúng ta chết mất.

Shinichi cũng không trả lời, khi những con rắn đang bò đến giữa căn phòng, Shinichi bất chợt reo lên:

- Ở dưới sàn có một cái rãnh kìa, chắc đó là cửa hầm rồi, chúng ta chạy lại đó nhanh lên.

Shinichi kéo tay Ran chạy thật nhanh về phía cái rãnh, quả đúng không sai, dùng hết sức có thể mở nó lên được,

Shinichi la lớn:

- Ran xuống đó nhanh lên, nếu không thì mấy con rắn đáng chết đó sẽ theo xuống luôn bây giờ, cậu xuống trước đi, tớ ở đây đuổi bọn rắn bò vào cái hầm. Nhanh lên.

Ran lập tức làm theo, cô nhanh chóng chui xuống cái hầm, có vài con rắn cứng đầu đã theo xuống đến mép thì bị Shinichi túm lấy và quăn ra xa, khi Ran đã xuống hầm, Shinichi vội vàng chui xuống, nhanh như cắt, anh đóng nắp hầm lại. Hai người đã thoát nạn, tuy nhiên vẫn
có nhiều con rắn lọt vào, Shinichi ngạc nhiên vì đây không phải một cái hầm mà là một con đường bí mật dẫn ra sau một ngọn núi, Shinichi vẫn nắm tay Ran mà chạy, đi đến nửa đường thì đột nhiên anh dừng lại khiến Ran cũng phải dừng theo. 2 bên vách đá của con đường bí mật có 2 chiếc hộp gỗ khá to, hoa văn trang trí lại rất đẹp, không tránh khỏi tò mò, Ran lấy tay mình sờ vào thử, lập tức hai chiếc hộp mở ra, trong đó là hai cái phi tiêu phóng nhanh về phía Ran, Ran vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Shinichi đã đỡ cho cô hai cái phi tiêu, anh đã bị thương, máu cứ thế chảy liên tục. Ran hốt hoảng chộp lấy Shinichi, khuôn mặt sợ hãi đến cực độ:

- Shinichi! Cậu có sao không, Shinichi!

Shinichi chưa kịp trả lời thì ở trên đã nghe được tiếng bước chân của bọn bắt cóc, Ran vô cùng lo lắng và bối rối vì
không biết phải làm sao.

- Chạy mau, bọn chúng bắt được thì uổng công tôi liều mạng cứu cô mất, nhanh lên, đi nào!_
Shinichi cố gắng ngồi dậy, một tay đang nắm chặt vai để máu không chảy ra nữa, tay còn lại anh vẫn nắm chặt tay Ran mà chạy ra khỏi con đường hầm, nhìn khuôn mặt anh đã thấm mệt, môi đã chuyển thành màu trắng có lẽ do mất máu khá nhiều.

Ánh sáng bắt đầu lóe lên phía cuối con đường, Shinichi và Ran đã ra được khỏi đường hầm, nhưng phía sau họ lúc này lại là một vực thẩm sâu hun hút, Shinichi đã kiệt sức, anh khụy xuống đất, Ran không biết phải làm sao ngoài việc cầm máu cho bạn mình.

Cô nhanh chóng xé chiếc áo bên ngoài của mình băng bó cho Shinichi, máu ướt nhòe bàn tay anh, mọi chuyện cũng vì cô mà ra, cô cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách bản thân mình.

Đang loay hoay băng bó cho Shinichi thì bọn bắt cóc xuất hiện, cô và anh không thể chạy được nữa, đây là đường cùng rồi. Bọn bắt cóc đắc chí nói lớn:

- Khôn hồn thì theo tụi tao về, nếu không thì đừng trách tao độc ác.

Im lặng một hồi, Shinichi thỏ thẻ gì đó vào tai Ran, ngẩn người nhìn Shinichi, nhưng sau đó Ran cũng gật đầu.

Shinichi cố gắng mỉm cười và đứng lên, một nụ cười nửa miệng quen thuộc, khuôn mặt anh ướt đẩm mồ hôi:

- Theo các người cũng chết, ở đây cũng chết, tại sao chúng tôi phải chết trong tay lũ các ngươi chứ. Thế thì thà chết giữa núi rừng hùng vĩ này còn hơn chết trong căn phòng đen tối hôi hám của lũ người các ngươi.

- Các người tưởng nói thế thì tụi tao sẽ cho mày toại nguyện à? Đường cùng rồi nhóc ạ, không thoát được nữa đâu. Bọn bay đâu, bắt lấy chúng nó._Tên bắt cóc ra lệnh cho đàn em tiến về phía Shinichi. Shinichi quay mặt lại, anh và Ran nắm tay nhau nhảy xuống vực dưới hàng chục con mắt của bọn bắc cóc, bọn họ chỉ biết há hốc mồm mà nhìn theo. Khi không còn thấy bóng dáng của Shinichi và Ran nữa, bọn chúng mới chịu quay về.

- Này buông tôi ra đi, nếu không cả hai chúng ta cùng chết đó.

Shinichi cố gắng hét lên. Tay anh đang được Ran nắm chặt, còn Ran thì đang phó vận mệnh của hai người vào cành cây sắp gãy, hoàn cảnh của hai người bây giờ là "ngàn cân treo sợi tóc" chỉ cần cái cây gãy, không biết tính mạng của hai người sẽ như thế nào.

- Làm sao tôi có thể buông tay anh chứ, nếu chết, cả hai chúng ta cùng chết._ Ran cũng cố gắng nói cho ra tiếng, cô thật sự rất mệt mỏi vì thời tiết nắng chang chang, ánh nắng gắt chiếu thẳng vào khuôn mặt hồng hào đầy mồ hôi của cô.

- Đồ ngốc! Thà một người chết thôi, buông tay ra đi, tôi ra lệnh cho cô đấy!_Shinichi vẫn cương quyết, nhưng ý chí của anh vẫn không làm Ran lung lay.

- Đã thế rồi thì tôi sẽ phạm thượng luôn, không buông.

Chừng nào cành cây gãy rồi hãy tính tiếp.Ran bướng bỉnh và cứng đầu đến nỗi Shinichi không nói thêm gì nữa, có lẽ là do quá mệt cũng có lẽ anh hiểu tình hình của cô. Hai người vẫn cứ treo lơ lửng một hồi lâu cho đến khi cành cây không còn chịu nỗi sức nặng của hai người, và rồi......Rắc.........

- Á á á á á a a a a !!!!!!
.....................................................​

Ran từ từ mở mắt ra, trước mặt cô là một phong cảnh vô cùng đẹp, cô đang ở một cái "hố" rộng lớn, xung quanh bao bởi những ngọn núi cao và hùng vĩ, bầu trời trong xanh cùng muôn ngàn cây lá bay theo gió như muốn chào đón cô và Shinichi.

- Shinichi! Đúng rồi, cậu ấy ở đâu vậy?

Ran giật mình ngồi dậy tìm kiếm Shinichi khi nghĩ đến anh, mắt liên tục nhìn xung quanh, cuối cùng cô đã thấy được cánh tay của anh, cô dùng hết sức của mình mà vội vàng chạy về phía Shinichi. Chắc rằng, vết thương của Shinichi càng lúc càng nặng hơn. Máu vẫn cứ ra nhiều hơn. Ran không khỏi bàng hoàng lo lắng, nước mắt của cô đã bắt đầu thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp của mình:

- Shinichi,không sao chứ? Đừng có làm tôi sợ mà.

Nghe được câu nói của Ran cùng giọng điệu run run hoảng sợ của cô nàng, Shinichi không thể nhịn cười được nữa, anh không quên an ủi cô bằng một câu nói ngay cả con nít cũng biết đó là giả tạo:

- Cô yên tâm đi, tôi không sao đâu, mạng tôi lớn lắm, không chết được đâu, tôi có một chuyện nhờ cô làm giùm.

- Có chuyện gì cậu nói đi.

Ran gật đầu lai lịa làm như cô sợ Shinichi không nhìn thấy được vậy. Nước mắt vẫn không vì câu nói của Shinichi mà giảm đi chút nào, cô thật sự thấy xót xa khi nhìn thấy máu trên người Shinichi ướt đẫm vai cậu.

- Cô tìm giùm tôi cây dương thanh, cây mà lá dài dài và có trái màu vàng đấy, hái càng nhiều càng tốt, cây đó có thể cằm máu được, ở vùng đồi núi này thì rất dễ tìm.(Lưu ý: cây này không có thật, tác giả chỉ tưởng tượng ra mà thôi).
Shinichi vừa nói dứt lời thì Ran đã nhanh như cắt đi tìm loài cây đó. Khoảng 10 phút sau thì cô quay lại, trên tay cầm một bó đầy ấp những cây dương thanh nhưng cô vẫn không biết phải làm sao. Như hiểu được ý nghĩ trong đầu Ran, Shinichi nhẹ nhàng bảo:

- Cô chịu khó nhai chúng sau đó đắp vào vai của tôi, dùng vải băng lại nữa là xong.

Ran lập tức làm theo, cô nhai hết những cây dương thanh trên tay mình, nhưng lại bồi hồi trước công đoạn tiếp theo:

- Cậu cởi áo ra trước tôi mới có thể băng bó cho cậu được chứ.

Shinichi cố gắng cởi chiếc áo một cách khó khăn, Ran thấy mình thật là vô dụng, cô nàng liền thay đổi ý kiến, mạnh miệng nói:

- Để đó tôi làm cho.

Shinichi dừng lại, hơi thở hổn hển vì mệt, Ran tiến lại gần Shinichi và ngồi xuống bên cạnh anh, tay chậm rãi cởi chiếc áo dính đầy máu trên người Shinichi ra, cô đắp lá dương thanh lên và lấy vải băng bó lại. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một tên con trai chính hiệu nên không khỏi run sợ. Shinichi đã thiếp đi, cô cũng mệt mỏi thở một tiếng dài và tựa lưng vào vách núi, mắt cũng nhắm lại chìm vào giấc ngủ. Lòng cô đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tặng ai đó một chút bình yên
.
Xóa trong ai hết nỗi buồn phiền
.
Để sớm mai mỗi khi thức dậy
.
Sống yêu đời, sống thật hồn nhiên
.
Đừng buồn, đừng sầu, đừng gục ngã
.
Chuyện gì qua rồi hãy cho qua
.
Đứng dậy, vươn vai....cười một cái
.
Nỗi buồn kia....sẽ tan biến thôi mà !​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro