Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Mặt trời dần dần lú lên sau một đêm dài, mọi thứ cũng hoạt động trở lại.

Nhộn nhịp, đông đúc, hối hả,....tất cả đều diễn ra bình thường như bao ngày khác.

Thức dậy sau một buổi tối mất ngủ, Shiho lờ đờ như người mất hồn, cô bị Hakuba dọa sợ đến mất máu. Cô cũng không biết mình có bị gì không khi suốt buổi tối chỉ suy nghĩ đến hành động tối qua của Hakuba, cô còn nghe được tiếng tim đập của anh, mùi nước hoa của anh nhè nhẹ thoang thoảng bay. Lấy tay đánh vào đầu vài cái, Shiho nhanh
chóng lấy lại tinh thần, cô vào phòng Aoko chăm sóc cho cô bạn thân.

Bước vào phòng đã thấy Aoko thức dậy, Shiho nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến bên cô bạn thân, sắc mặt của Aoko đã hồng hào và có sức sống hẳn lên.

- Ấy! Sao cậu lại bước xuống giường vậy? Đại phu đã dặn phải nghi ngơi hợp lý rồi mà!

Shiho chạy đến dìu Aoko đứng dậy, nụ cười tươi tắn nở trên khuôn mặt thanh tú của Aoko:

- Tớ không sao rồi! Nhờ sự chăm sóc tận tình của các cậu, tớ khỏe hơn rất nhiều! Suốt ngày cứ nằm trên giường hoài, xương cốt của tớ đơ cứng rồi nè!

- Được rồi! Tớ dẫn cậu sang phòng Ran thăm cậu ấy nhé!

Shiho cũng mỉm cười, thấy Aoko hồi phục trở lại, cô cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm được phần nào. Cô cẩn thận dìu Aoko sang phòng Ran. Lấy tay nhẹ đẩy cánh cửa phòng, Shiho và Aoko từ từ bước vào trong, thấy Ran cũng đã thức dậy nên hai người có chút tự nhiên hơn.

- Ran thức rồi à! Cậu có sao không, mấy hôm nay tớ không ghé thăm cậu được!_Aoko từ
từ tiến đến giường Ran, cô nở một nụ cười hiền hòa, cằm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Ran.

- Tớ không sao rồi! Mấy hôm nay tớ cũng không có cơ hội đến thăm Aoko, hôm nay thấy tinh thần cậu tốt lên tớ cũng cảm thấy mừng.

Ran cũng nở một nụ cười thật tươi với Aoko, sức khỏe và tâm lý Ran đã ổn định nên cô cũng muốn xuống giường vận động một chút. Ran chậm rãi ngồi dậy, hai chân bước xuống giường định đứng dậy, tuy có một chút khó khăn do lâu ngày không đi đứng nhưng nhờ sự giúp đỡ của Shiho, Ran đứng lên và đi lại từ từ.

Cẩn thận dìu hai người bạn ra khỏi phòng, Shiho dẫn Ran và Aoko ra hoa viên ngắm buổi sáng. Vừa mới đặt chân ra hoa viên đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Kazuha và Sonoko, hai người bọn họ đang vui vẻ tưới hoa, bộ dạng rất là hạnh phúc.

Nhận ra sự xuất hiện của bạn mình, Kazuha và Sonoko lập tức chạy đến giúp Shiho dìu

Aoko và Ran lại gần những đóa hoa thơm ngát.

Gió nhè nhẹ thổi, mang lại chút gì đó lành lạnh nhưng không khiến con người ta khó chịu, hương hoa dịu nhẹ theo làn gió thoang thoảng bay, ánh nắng tinh khôi không quá nóng bức chiếu xuống đất tạo nên một màu vàng nhàn nhạt của nắng, cảm giác rấtthoải mái, vừa ấm vừa lạnh, làm con người ta dễ chịu và thoải mái vô cùng.

Ran và Aoko tranh thủ cơ hội hít vào mũi mùi hương dễ chịu này, tâm tình trở nên vô cùng tốt đẹp, sắc mặt cũng hồng hào như xưa.

- Các cậu cứ ở đây, tớ lên phòng báo cho mọi người các cậu đã có thể đi lại được, chắc bọn họ sẽ vui lắm!_Shiho mỉm cười nhìn các bạn sau đó trở vào hoàng cung thông báo cho nhóm Shinichi biết.
Sau khi kể cho mọi người nghe tin tốt lành này, Shiho còn phải lên phòng đánh thức

Hakuba, có lẽ vì tối qua thức khuya quá nên đến bây giờ vẫn chưa thức. Chậm rãi mở cánh cửa phòng ra, Shiho nhẹ nhàng bước vào trong. Khuôn mặt sắc xảo của Hakuba hiện lên, dù vẫn còn ngủ nhưng anh vẫn có sức hút mê người. Bỗng nhiên chết lặng trước vẻ đẹp hút hồn đó, Shiho bối rối lắc đầu, xua hết ý nghĩ về Hakuba trong đầu mình, cô nàng bạo lực đánh thức Hakuba dậy:

- Tên kia! Thức dậy mau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi đấy!

Vừa nói cô vừa lấy một chiếc gối đánh vào người Hakuba, bị đau, anh bực bội mở mắt ra nhưng khi vừa nhìn thấy Shiho, ý nghĩ chọc cô tức lại làm anh cảm thấy vui vẻ, khóe miệng cong lên một chút. Hakuba mạnh mẽ kéo tay Shiho khiến cả người cô nàng nằm gọn trên người anh, Hakuba không giấu được niềm vui, mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại cười tươi, hai tay anh ôm chặt lấy eo Shiho:

- Phiền quá đi! Đã thế thì ngủ chung cho vui!

Mặc cho Shiho ra sức vùng vẫy, Hakuba càng ôm chặt cô hơn.

- Thả ta ra! Tên đáng ghét! Lưu manh!

Shiho ra sức giãy dụa, tay liên tục đánh vào ngực Hakuba không thương tiếc. Sức người có hạn, Hakuba không chịu được nữa nên dùng sức nghiêng người lại, đem thân thể của mình đè hết lên người cô, giọng nói vô cùng gian xảo:

- Nếu còn cử động nữa thì đừng trách tôi sao không kiềm chế!

Quả thật lời nói của anh tác dụng rất nhanh, Shiho cảm thấy lạnh ở sống lưng, cơ thể thôi cựa quậy, trái lại tim đập thình thịch, mặt mày đỏ như trái cà chua. Giờ đây, cô cóthể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt điển trai hút hồn của Hakuba,
ngửi thấy mùi hương trên người anh, cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực rắn chắc của anh.

- Mọi người đang ở hoa viên đợi cậu! Làm ơn thức dậy và thả tôi ra!

- Mặc kệ bọn họ, chuyện của bọn họ không liên quan đến tôi! Muốn tôi thả cô ra? Trừ khi tôi ngủ xong!_Hakuba đùa cợt cô, nói xong, anh ôm đầu cô để vào ngực mình, lấy cầm tựa vào cái đầu nhỏ của Shiho. Khoảng cánh của hai người bây giờ còn không có chỗ cho một con kiến chui lọt. Tâm tình anh trở nên vui thấy lạ, cả người ấm áp đến sảng khoái, cái mũi cứ tham lam hít hà mùi hương dễ chịu trên mái tóc Shiho.

- Tên chết bầm! Khủng bố! Thả ta ra.........!_ Shiho quên mất lời nói ban nãy của anh nên vùng vẫy rất kịch liệt làm cho Hakuba cũng phải bực mình.

- Được thôi, cái này là cô tự làm tự chịu!

Nói xong, anh nhanh chóng nằm lên người cô, dùng tay kéo đầu cô đối diện với ánh mắt xanh thẳm, trên mặt Hakuba nở một nụ cười bí hiểm, tận sâu trong ánh mắt
có một tia nhìn ấm áp và hạnh phúc. Mặt anh cuối xuống dần, cáng lúc càng gần làm cho Shiho lặng đi không nói lời nào, tim cô như biểu tình đòi thoát ra ngoài, đôi má phụng phịu đỏ lên, đôi môi anh đào đỏ hồng xin xắn bất giác run run. Hakuba thật sự
muốn đem cô ăn hết vào bụng không chừa miếng nào. Shiho bất lực nhắm nghiền mắt lại, cả người cứng đờ, hai tay nắm chặt lại, cô cũng mím chặt môi.

Không như cô dự đoán, một cảm giác ấm áp đặt lên trán cô, giật mình mở mắt, cô đã thấy Hakuba nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, khuôn mặt cô còn hồng hơn ban nãy. Hakuba từ từ dời khỏi vầng trán cao của cô, cuối xuống thì thầm vào tai cô:

- Nhìn cô giống như là đang chờ đợi nụ hôn của tôi vậy! Sao hả? Thất vọng vì nó không ở trên môi phải không?

- Không....không có nha!_Shiho lắp bắp, cô vẫn chưa hoàn hồn vì hành động lúc nãy của Hakuba.

- Haha! Này! Nằm im đừng động đậy! Nếu không thì tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy. Đừng hòng giở trò bỏ trốn đấy!_Hakuba cười lớn, sau đó anh dịu dàng nằm nghiêng sang phải, để khuôn mặt của Shiho áp vào lồng ngực của mình. Tâm tình anh sảng khoái, khẽ nhắm mắt lại, đem cô ôm vào người mình.

Thấy Shiho nằm im bất động, anh cảm thấy có chút nhàm chán, lập tức khóe miệng Hakuba cong lên, ánh mắt tràn đầy chiêu trò.

- Ôm cái coi! Lẹ!_Nói xong, Hakuba di chuyển một tay xuống cái eo nhỏ nhắn của Shiho, ôm chặt lấy cô.

Lúc đầu Shiho không nhịn được nên định dùng sức đánh Hakuba nhưng câu nói của Hakuba lại xuất hiện làm cho cô không thể không nghe theo.

"Nếu còn cử động nữa thì đừng trách tôi sao không kiềm chế!"

Biết mình không thể làm trái lời Hakuba, Shiho đánh ngoan ngoãn nghe lời, dùng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, bất lực mà tựa đầu vào vồm ngực ấm áp ấy mà nhắm mắt lại. Bất chợt, Shiho lại nở lên một nụ cười, chính cô cũng không biết tại sao
mình lại thấy vui vẻ như vậy.

Trong lúc đó, tại hoa viên:

- Đã bảo các cậu phải nghỉ ngơi đến lúc thật sự khỏe hẳn mới bước xuống giường mà!

Kaito hối hả đến bên đỡ Aoko, anh chàng cứ nghĩ là Aoko không đủ sức.

- Quả thật đúng là rất lì lợm!_Shinichi cũng cốc nhẹ lên đầu Ran một cái, tuy nhiên ánh
mắt lại tràn đầy yêu thương.

- Bọn tớ thật sự rất muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành mà, với lại, bọn tớ đã khỏe hẳn rồi!_Ran nhăn nhó nhìn Shinichi, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.

Thấy Kaito và Shinichi quan tâm Ran và Aoko một cách lộ liễu như vậy, trong lòng ai cũng đã biết chuyện gì xảy ra, chỉ là không nói

Bỗng nhiên, mọi người như cảm thấy không khí đang trở nên nặng nề hơn khi sắc mặt của Hattori trầm xuống.

- Có chuyện gì phải không?_Makoto quay sang Hattori, Hattori im lặng một hồi rồi mớinhìn mọi người trả lời.

- Tớ vừa mới gặp sứ thần vương quốc của tớ và vương quốc Classical, bọn họ nhận lệnh
của phụ hoàng rằng chúng tố phải lập tức trở về vương quốc ngay hôm nay!

- Cái gì? Trở về ngay trong hôm nay á?_Sonoko trợn tròn mắt nhìn Hattori, mọi người ai cũng ngạc nhiên.

- Rất tiếc nhưng có lẽ chúng ta không gặp được nhau ít nhất là 3 tháng!_Hattori mỉm cười nhẹ nhìn mọi người, một nụ cười buồn.

- Hakuba và Shiho sao giờ nãy vẫn chưa đến?_Giọng nói của Makoto trầm hẳn, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.

- Để tớ lên phòng bọn họ tìm thử!

Kaito chạy đi vào hoàng cung, vừa mới bước đến cửa phòng đã thấy 2 người họ đi ra, Kaito cũng nhanh chóng thông báo cho Hakuba về tin tức ban nãy, có vẻ như Hakuba không tỏ ra ngạc nhiên lắm. Ba người chạy xuống hoa viên để bàn bạc cùng mọi người.

Hakuba nói trước:

- Lần này trở về, chắc ít nhất cũng 3 tháng mới gặp lại! Tớ có 1 yêu cầu!

- Yêu cầu gì?_Shinichi nhíu mày nhìn Hakuba.

- Đó là đưa Shiho theo cùng!_Nói xong, Hakuba nhìn sang Shiho, một nụ cười có phần gian xảo.

- Cái gì? Đưa tôi đi về với cậu?_Lần này thì Shiho đã chịu một cú sốc lớn. Đưa ánh mắt
cầu cứu nhìn các bạn, đổi lại là những hành động cực kì vô tâm.

- Tớ đồng ý với yêu câu của Hakuba!_Kaito giơ tay lên, một lúc sau, cả bọn đồng loạt giơ
tay đồng tình!

-Các cậu....._Shiho lắp bắp nhìn các bạn của mình, cô đành câm nín chấp nhận đi về cùng Hakuba. Còn anh chàng thì lại mỉm cười hạnh phúc bước vào trong chuẩn bị đồ đạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro