Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kinh công, cô suất hiện một cách cực kì bí ẩn, nếu bọn người Shinichi không phát hiện ra cô trước thì mọi người tham dự đại hội này cũng không biết đến sự xuất hiện bất ngờ của cô.

Khác hẳn với thường ngày, cô không mặc bộ trang phục có màu trắng quen thuộc, hôm nay cô mặc bộ y phục màu xanh da trời nhạt, làm rạng rỡ thêm vẻ đẹp sắc xảo của cô, vẻ đẹp có thể thu hút mọi người, thu hút mọi lứa tuổi, một vẻ đẹp sắc xảo đầy góc cạnh.

Sau khi được một phen bất ngờ về sự xuất hiện bất thình lình của hai nhân vật chủ chốt trong Đại hội năm nay, mọi người cũng dần dần lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho mục đích chính khi đến đây.

- Tiểu nữ đây quả thật rất vinh hạnh khi mời được mọi người đến đây tham gia Đại Hội, mọi người chắc cũng đã hiểu tính của tiểu nữ, tiểu nữ đây không thích vòng vo tam quốc, hôm nay xin được vào thẳng vấn đề tránh mất thời gian của các vị tiền bối, sư huynh đệ trong võ lâm. Ngay bây giờ, chúng ta bắt đầu cuộc tỉ thí võ công, theo như danh sách thì cặp đấu đầu tiên là Âu Dương tiền bối và Minh Nguyệt tiền bối với nội dung đao pháp.

Vừa mới nói thì đã thấy bóng dáng hai vị lão tiền bối trong giang hồ bước lên, mọi người như nhận ra điều gì đó
trong ánh mắt của hai lão tiền bối nên nhanh chóng tản ra, một khoảng sân trống đủ rộng để hai người có thể hơn thua cao thấp. Rõ ràng trong ánh mắt của vị được gọi là Âu Dương tiến bối kia tràn ngập sát khí, quyết lấy mạng cho bằng được đối thủ của mình, nếu như Đại Hội không có luật lệ không được giết chết đối thủ, chỉ được làm đối thủ bị thương thì mọi người chắn chắn nghĩ đây chính là một trận chiến một sống một còn.

Không để cho Nguyệt Minh tiền bối có cơ hội ra tay trước, lão già Âu Dương đã ra tay trước, hắn nhanh chóng giương mũi đao về phía Nguyệt Minh tiền bối, nhưng cũng may vị tiền bối kia tránh được, giao trả lại một đòn.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra quyết liệt làm cho người xem không thể rời mắt khỏi trận đấu mở màng vô cùng kịch liệt này, những tiếng reo hò của mọi người càng làm cho không khí náo động. Cuối cùng phần thắng cũng thuộc về Nguyệt Minh tiền bối, kết quả này đã làm hài lòng người xem, tên Âu Dương kia chỉ biết xẩu hổ mà bỏ về chỗ ngồi.

Tiếng nói thánh thót của Bạch Nguyệt Dao lần lượt nêu danh từng cặp đôi tỉ thí, từng lượt từng lượt một, đến khi đôi mắt của Bạch Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, khóe miện cong lên tạo thành một nụ cười bí hiểm:

- Tiếp theo là Kudou Shinichi và Mouri Ran, đối thủ hai người là tỉ tỉ của tiểu nữ: Triệu Hoa Ngữ.

Khi nghe đến tên mình, Ran cùng Shinichi bước lên mà trong lòng Ran tim cứ đập như muốn thoát ra ngoài. Họ cùng nhau bước lên phía trước, mọi cặp mắt đều chú ý về hai người họ, những lời bàn tán cũng bắt đầu nỗi lên,
nào là: "họ đúng là tiên đồng ngọc nữ, người đâu mà xứng đôi đến thế ?", " trên đời này thật sự có người đẹp như vậy sao, bọn họ sinh ra chắc là dành cho nhau",..... Ran và Shinichi vừa ngại ngùng vừa có cảm giác sung sướng
nhen nhói tận sâu trái tim, cả hai khẽ nhìn nhau nhưng đã bị tiếng nói của Bạch Nguyệt Dao làm cho thần trí điên đảo:

- À tiểu nữ còn chuyện này vẫn chưa thông báo cho mọi người biết, quy định của cuộc chơi năm nay có chút thay đổi, không được phép 2 người tỉ võ vời một người, nữ phải thi đấu với nữ, nam thi đấu với nam, đặc biệt, năm nay đối thủ của mình cũng có thể bị mình giết chết.

Shinichi và Ran đơ người ngay tức khắc, tức là Ran phải thi đấu mà không có Shinichi, và cô cũng có thể chết trong trận chiến này, và cô có thể chắc chắn rằng, mình không phải là đối thủ của Triệu Hoa Ngữ.

Bên dưới cũng ồn ào không kém, Hakuba nhíu mày khó chịu:

- Cô ta có âm mưu, thật sự không thể tin được là quên nói!!!

- Ý cậu là sao Hakuba?_Aoko thắc mắt

- Cậu thử nghĩ xem, chuyện thay đổi quan trọng như vậy mà đến lúc Shinichi và Ran lên mới nói, hai người họ đã là người cuối cùng rồi còn gì, chẳng lẽ từ đầu đến giờ cô ta quên thật sao? Vả lại, ánh mắt cô ấy nhìn
Ran có phần hơi ác cảm._Kaito giải thích giùm Hakuba

- Đừng nói là....linh cảm bất an của Ran là sự thật... Ran có thể bị giết sao?_Sonoko lo lắng, miệng nói không nên lời, chẳng lẽ Ran lại phải bỏ mạng nơi đất khách quê người này, vậy thì cô biết ăn nói sao với linh hồn của cha mẹ Ran trên trời, lại còn cả cha mẹ nuôi của Ran giờ này đang lo lắng truy tìm tung tích của Ran.

- Đừng quá lo lắng, có Shinichi, cậu ấy không để Ran có gì đâu._Makoto vỗ vai an ủi Sonoko.

- Nhưng người ngoài thực chất không có cơ hội xen vào._Kazuha cũng lo lằng không kém.

- Không được cũng phải được, tôi nhất quyết không để ai làm hại người của bạn mình._Hattori với
anh mắt nghiêm nghị nhìn về phiá Shinichi và Ran. Cả bọn cũng im lặng nhìn Shinichi và Ran, trong ánh mắt đó là một nỗi niềm lo lắng đến cực độ.

Trên đó, Shinichi cũng nhìn Ran bằng một ánh mắt như vậy, ánh mắt làm cho Ran rung động:

- Có được không? Một mình cô liệu có chống lại nỗi Triệu Hoa Ngữ?

- Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.

Ran tiến lên phía trước để lại Shinichi phía sau, trâm trạng của cậu lúc này thật sự chưa có lúc nào rối như lúc này.

- Vẫn còn một chuyện chưa nói cho cô nương biết, tôi sẽ thay thế tỉ tỉ tôi đấu với cô, đừng lo, tôi sẽ dùng chiêu thức của tỉ tỉ tôi, vì sức khỏe của tỉ ấy khá yếu.

Lại một lần nữa câu nói của Bạch Nguyệt Dao làm cho mọi người chết đứng, Ran sẽ đấu với cô ta, một người không hề đơn giản, bang chủ phái Ngọc Tiêu chuyên đào tạo sát thủ. Khẽ nhìn sang Triệu Hoa Ngữ, cô nhận được
một cái gật đầu từ cô ta, Ran cũng có thể nhận thấy vẻ mặt xanh xao của cô ta, chứng tỏ lời nói của Nguyệt Dao là đúng, Triệu cô nương quả là sức khỏe khá yếu. Ran củng chỉ biết gật đầu lại, cô chấp nhận cuộc chiến này, một cuộc chiến sinh tử, một cuộc chiến không cần đấu cũng biết kết quả, người chết là cô, là Mouri Ran

Ran đứng vào vị trí của mình, Shinichi cũng lùi về phía sau, Bạch Nguyệt Dao bước tới, từ từ rút kiếm và tấn công Ran, Ran nhanh chóng đỡ được nhát kiếm nguy hiểm, từng chiêu thức của Nguyệt Dao đều là nhát chí mạng, mọi người ở dưới bị hai người họ làm cho ngạt thở, cả bọn Shinichi không dám bỏ lỡ một chi tiết nào, Shinichi nắm
chặt tay, mắt khẽ nhíu lại, anh luôn sẵn sàng để có thể cứu được Ran.

Ran dần dần yếu thế hơn khi chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công, tay cô đã bị một số vết thương, máu nhuộm đỏ cả y phục màu trắng của mình, nếu có Shinichi cùng cô thi đấu với Nguyệt Dao thì có lẽ Song Long
Kiếm Pháp đã có thể phát huy tác dụng, đằng này chỉ có mình cô đơn phương độc mã, bất chợt trong đầu cô hiện lên câu nói của hai vị sư phụ "Kiếm pháp của ta và sư đệ không theo một khuôn mẫu nào hết, vì vậy các con không cần phải tập giống y đúc màn đấu kiếm của ta và sư đệ, các con cứ tập theo ý mình, miễn là giữ vững sắc thái của Song Long Kiếm, lúc đầu mềm mại thu hút ánh nhìn của mọi người, làm đối thủ tưởng chỉ là một chiêu
thức tầm thường mà mất cảnh giác, đến lúc cần thiết lại làm cho nó trở nên mãnh liệt, hùng dũng như hai con rồng đang đấu tranh y như cái tên của nó- Song Long. Các con cũng có thể tưởng tượng ra những chiêu pháp mới mẻ hoặc trong khi giao đấu, chúng ta có thể tưởng tượng ra mình đang tập luyện, chỉ có điều, trận tập luyện này có thắng có thua, tuyệt đối không được để tâm thần hoảng loạn."

-" Giữ vững sắc thái, không được để tinh thần hoãng loạng, có thể tưởng tượng"_Ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Ran, cô lập tức thở một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, trong đầu cứ tưởng tưởng ra cô đang cùng Shinichi
luyện tập. Cô dẫn dụ Nguyệt Dao bằng cách chống trả lại cô một cách nhẹ nhàng nhưng lại uyển chuyển, quả thật khiến cho Nguyệt Dao tưởng cô đã kiệt sức, Nguyệt Dao lập tức dùng một lực lớn chĩa kiếm vào người Ran, một tốc độ cực nhanh, Ran lập tức nghiêng người né sang, nhưng mũi kiếm sắt bén cứa phải bờ vai thon thả của cô, chiêu vừa rồi làm y phục của Ran rách một bên vai, để lộ đôi vai trần trắng nõn nhưng lại nhuộm một màu đỏ của máu.

Bọn người của Shinichi phía dưới tim như muốn lọt ra ngoài, Aoko thì mắt đã đỏ hoe, tay siết chặt tay của Kaito lúc nào cũng không biết, ánh mắt của mọi người vẫn chăm chú nhìn từng hành động của hai người họ.Ran cắn môi nhịn đau, chiêu vừa rồi tiêu hao một lực lớn của Nguyệt Dao, cô thừa cơ hội này, dồn hết sức lực đưa kiếm đến cánh tay còn lại của Nguyệt Dao, không chú ý đến tay cầm kiếm của Ran, Nguyệt Dao lãnh trọn một nhát kiếm vào tay mình, cô bị đau làm cả người lùi xuống một bước. Ran tiếp tục tấn công, trên kiếm của cô, từng
giọt máu đang chảy xuống, là máu của Nguyệt Dao ban nãy. Chiêu thức của cô chỉ nhằm vào những nơi không nguy hiểm tính mạng, còn Nguyệt Dao thì lại khác. Tức giận vì bị Ran chém một nhát vào tay, Nguyệt Dao ra tay độc ác hơn, cô dùng một lực kinh hoàng cùng một tốc độ nhanh như cắt nhắm vào cánh tay Ran, chiêu này như muốn chặt đứt cánh tay của Ran, Ran chưa kịp chú ý đến thì đã có một bóng người đứng trước mặt mình, là Shinichi. Cậu dùng nội lực hất kiếm lên, lúc thanh kiếm trên tay Nguyệt Dao không còn một lực mạnh như ban
đầu, Shinichi nắm chặt kiếm, máu của anh không ngừng chảy. Nếu như không dùng nội lực làm giảm sức mạnh của chiêu vừa rồi thì khi chụp kiếm, bàn tay của Shinichi có lẽ đã đứt ra làm hai. Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện

gì đã xảy ra thì Shinichi đã lên tiếng trước:

- Cô thắng rồi, buông tha cho cô ấy đi.

Nguyệt Dao bị ánh mắt cương quyết của Shinichi làm rung động, cô vô ý gật đầu, thanh kiếm cầm trên tay bị Shinichi vứt đi, cả bọn phía dưới lo lắng kéo lên, con gái thì quay quanh Ran, còn con trai thì lo lắng cho Shinichi:

- Shinichi! Cậu có sao không? Vết thương khá sâu đó._Kaito nâng đôi tay Shinichi lên, máu cũng
nhuộm đỏ một bên bàn tay của Kaito

Shinichi lắc đầu một cái rồi quay sang Ran, đôi mắt giận dữ của anh làm Ran hoảng sợ:

- Cô đúng thật là ngoan cố, làm không được thì bỏ cuộc đi, vừa rồi nếu tôi không ra tay kịp, cánh tay của cô đã rớt xuống đất rồi._Shinichi hét lớn

- Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi._Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Ran bây giờ đã có thêm vài giọt nước mặn lăn dài trên đôi gò má trắng hồng, mắt Ran đỏ hoe, Ran bây giờ chỉ quan tâm đến bàn tay của Shinichi.

Nhìn thấy Ran khóc, lòng ngực Shinichi bỗng nhiên nhói lên, làm Shinichi khẽ nhíu mày khó chịu, anh đưa tay sờ vào bờ vai trắng nõn của cô:

- Có đau không?

- Không sao rồi.

- Được rồi, vào phòng thay đồ đi, các cậu cũng vào phòng đi, để mọi người lo lắng rồi._Shinichi nói với Ran xong sau đó quay lại nói với các bạn của mình, họ đã lo lắng quá nhiều cho cậu và Ran.

- Được rồi, Ran nhờ cậu chăm sóc nhé, bọn tớ về phòng đây._Hakuba nói với Shinichi sau đó kéo tay Shiho về phòng, mặc cho cô nàng vẫn còn đang ngơ ngác.

Ran và các bạn vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Kaito kéo tay Aoko về phòng, cô nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn theo Kaito vào phòng.

Hattori lạnh lùng quay sang Kazuha:

- Cô muốn tự về phòng hay là tôi dẫn đi?

- À....Tôi tự đi được rồi, không cần anh phải dẫn tôi đi đâu.

Kazuha lủi thủi trở về phòng, khuôn mặt hiện lên vẻ thắc mắc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hattori cũng về phòng ngay sau đó.

- Chúng ta cũng về phòng thôi, Sonoko!_Makoto có lẽ là người dịu dàng nhất, thái độ của anh ít nhất không làm cho Sonoko sợ hãi.

- Vậy thì bọn tớ về phòng nhé Ran, Shinichi nhờ cậu chăm sóc Ran giùm tớ._Sonoko nhìn Ran bằng bộ mặt nuối tiếc không muốn rời đi, nhưng cũng trở về phòng cùng Makoto.

- Bọn họ sao thế nhỉ?_Ran ngước mặt nhìn Shinichi, cô cũng hiếu kỳ không kém các bạn của mình.

- Ngốc! Thế mà cũng không hiểu sao? Thôi, về phòng._Shinichi cũng lôi Ran về phòng, bàn tay của Shinichi bây giờ đã nhuộm một màu đỏ tươi.

Ran thấy lo lắng nên cũng nhanh chóng về phòng để băng bó vết thương trên tay của Shinichi

- Này! Buông tôi ra! Làm gì mà nắm nắm kéo kéo, lúc nãy là nể mặt Shinichi nên tôi không tính sổ với cậu, lôi tôi về đây là sao?_Shiho hắt tay Hakuba ra không thương tiếc, anh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào Hakuba.

- Ăn nói như vậy đó sao? Đừng tưởng Shinichi không làm gì Ran thì tôi cũng như vậy, cô lầm rồi.
Còn nữa, lần sao mà dám lớn tiếng như vậy thì đừng trách tại sao tôi độc ác._Hakuba nghiêm nghị nhìn Shiho, ánh mắt anh lạnh lùng như băng tuyết, khiến cho người đối diện dù có can đảm đến mấy cũng không dám hó hé tiếng nào lớn tiếng.

- Vậy anh kéo tôi về phòng là có chuyện gì?_Shiho nhẹ giọng hẳn, cô cũng bị giọng nói và ánh mắt của Hakuba làm cho run sợ.

- Để hai người họ có không gian riêng tư, chưa thấy người nào ngốc như cô._Hakuba bước về phía giường ngủ, thản nhiên nằm lên trên.

- Có như vậy không mà cũng phải lôi kéo mạnh tay như thế, anh đúng là muốn làm người khác
ghét._Shiho chuẩn bị quần áo bước vào phòng tắm.

Hakuba nằm gối đầu trên giường, anh đưa hai tay lên trán, mắt nhắm nghiền suy nghĩ:

- "Thật ra các cô là ai?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro