Chương 10: Đừng trốn tránh anh mãi thế
Lâm Hi Vũ cảm thấy rất bất ngờ, cô chưa từng nghĩ tới người như Lục Quân Đình còn có thể dịu giọng dỗ dành người ta.
Thật ra, Lâm Hi Vũ chỉ muốn phát tiết một chút, trút hết nỗi lòng, nỗi niềm tích tụ trong lòng cũng đỡ hơn nhiều, cô nhanh chóng tự an ủi mình, cuộc sống sẽ tốt lên, hiện giờ chẳng qua chỉ là trải qua một mốc quan trọng mà thôi, làm gì có cuộc đời ai lại thuận buồm xuôi gió suốt? Có lẽ, trải qua mốc quan trọng này, cuộc sống của cô sẽ trở nên tốt hơn thì sao?
Lâm Hi Vũ lau sạch nước mắt: "Em không sao, chỉ khóc một tí là được rồi."
Lục Quân Đình thấy cô ngừng rơi nước mắt thì thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi dựa lưng vào ghế, nói: "Em không phải sợ, anh sẽ cố hết sức giúp em."
Lâm Hi Vũ gật đầu, lại hỏi: "Tiếp theo phải làm thế nào?"
Lục Quân Đình nhìn thoáng qua cô, nói: "Nếu đã không thể phá thì cứ yên tâm sinh con đi."
"Có cần nói cho dì Dao và mọi người không?"
"Chuyện này không giấu được."
Cũng chính là nói, không chỉ có dì Dao, những người khác trong nhà họ Lục gia cũng cần biết sao?
"Phải nói thế nào với họ đây?"
"Cứ nói chúng ta đang yêu nhau, không cẩn thận mang thai."
Lâm Hi Vũ biết Lục lão tiên sinh và Lục lão phu nhân đang thúc giục Lục Quân Đình kết hôn. Nếu anh nói như vậy, cô còn có con rồi, đến lúc đó, nói không chừng Lục lão tiên sinh sẽ sắp xếp cho bọn họ kết hôn.
Lâm Hi Vũ thấp thỏm hỏi: "Nếu như đến lúc ấy, bà nội và mọi người thu xếp chuyện kết hôn..."
"Vậy thì cưới, không phải em cũng không muốn chưa kết hôn mà đã có con sao?"
Nói thì là thế, nhưng nghĩ đến chuyện kết hôn cùng Lục Quân Đình, cô luôn cảm thấy kỳ quái sao ấy, giữa bọn họ chẳng có tiếng nói chung, hiện giờ cô đã tưởng tượng được cảm giác khó chịu lại phải kìm nén khi cả hai ở cùng nhau nếu sau này kết hôn rồi.
Cô nghĩ, nếu về sau gặp được người mình thích, người mà vô cùng muốn lấy, đã kết hôn sinh con và chưa kết hôn đã sinh con thì cái nào dễ chấp nhận hơn. Dù sao cũng đều từng sinh con, chưa kết hôn có lẽ đỡ hơn một chút.
Chẳng thà nói thẳng đúng sự thật với người nhà họ Lục, cứ bảo đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn, đêm đó cô uống say. Nhà họ Lục chắc chắn muốn đứa bé này, cô sinh con xong liền rời đi. Nếu như nhà họ Lục yêu cầu, cô có thể vĩnh viễn không liên lạc với đứa bé này.
"Tạm thời đừng nói nhé, để em nghĩ thử xem sao đã."
"Em còn cần nghĩ gì nữa?" Lục Quân Đình hỏi cô.
"Em đang nghĩ có nên nói đúng sự thật không."
"..."
Lục Quân Đình im lặng, sắc mặt anh lạnh nhạt hơn mấy phần, nói: "Tốt nhất đừng suy nghĩ lâu quá, bụng không giấu được đâu."
"Em biết rồi."
Lục Quân Đình khăng khăng muốn đưa đón cô đến viện nghiên cứu. Lâm Hi Vũ thất thần đi làm mấy ngày, chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần. Lâm Hi Vũ trở về nhà họ Lục, hiện giờ cô rất khó xử, nên vì con mà kết hôn với Lục Quân Đình hay chờ đến lúc sinh con ra thì cắt đứt quan hệ với anh. Cô không muốn kết hôn cùng Lục Quân Đình, nhưng không kết hôn, cô phải bỏ rơi đứa bé này.
Công việc của bố mẹ cô chính là cưu mang những đứa bé bị bố mẹ bỏ rơi. Mà cô là con gái của bọn họ, có một ngày lại muốn bỏ rơi con của mình, giống như Lục Quân Đình nói, cả đời bố mẹ cô đều bôn ba vì những đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng lại không cứu nổi cháu ngoại của mình.
Quả là rối rắm chết đi được.
Nhưng chuyện này không giấu được, rốt cuộc phải mở lời kiểu gì đây. Lục Viện thấy cô mỗi ngày đều đờ đẫn ở trong phòng không ra ngoài, bèn kiên quyết kéo cô ra ngoài đi dạo.
"Khó lắm mới đến cuối tuần mà cậu còn ở lỳ trong nhà. Cậu còn không ra ngoài nữa sẽ mọc mốc đấy, sao bây giờ cậu lại trở nên trạch đến vậy chứ?" Lục Viện nheo mắt nhìn cô: "Cậu nói thật cho tớ biết, cậu có tâm sự giấu tớ đúng không?"
"Tớ có thể có tâm sự gì chứ?"
Vườn hoa nhà họ Lục rất lớn, có đến mấy phong cách khác nhau. Lục Viện đưa cô đi dạo vườn sen, thiên về phong cách Trung Quốc, trên mặt hồ xây một hành lang khúc khuỷu. Lá sen xanh mượt phủ kín khắp hồ nước, thỉnh thoảng điểm xuyết vài búp sen hồng phấn, có bông sen héo tàn đã kết thành đài sen, còn có cả cá lượn qua lại như thoi đưa bên dưới lá sen. Bất chợt, một cơn gió thổi qua, mang theo cảm giác mát lạnh khoan khoái.
Đi xuyên qua hành lang là vườn hoa bách hợp, trước kia Lâm Hi Vũ rất thích ngồi trong vườn hoa này đọc sách. Trong vườn xây một ngôi đình, lúc này có mấy người đang ngồi trong đó, Lâm Hi Vũ vừa nhìn đã thấy Lục Quân Đình ngồi trong đoàn người.
Ngồi bên cạnh có Lục lão tiên sinh, chú hai và chú ba nhà họ Lục. Ngồi giữa nhiều trưởng bối nhưng Lục Quân Đình không hề gò bó mất bất an, thần thái anh vẫn tự nhiên nói chuyện cùng mọi người, thỉnh thoảng gật đầu vài cái. Mặc dù bên cạnh đều là trưởng bối, nhưng anh ngồi trong đó chẳng có chút nào không hài hòa.
Hôm nay vừa khéo là cuối tuần, mọi người đều không đi làm, mấy người liền ngồi trong đình uống trà bàn chuyện. Chỉ có điều Lâm Hi Vũ thấy hơi lạ, dù là cuối tuần nhưng Lục Quân Đình cũng rất ít khi trở về, sao hôm nay lại cố tình chạy về đây vậy?
Lục Viện cũng nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt cô ấy vô cùng ngạc nhiên: "Sao anh cả lại về nhỉ? Chẳng lẽ lại bị sắp xếp xem mắt?"
Chỗ Lục Quân Đình đang ngồi vừa hay nắm chếch trước mặt bọn cô. Anh cầm chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt tùy ý lướt qua bên ấy, toàn thân Lâm Hi Vũ cứng đờ, cô vội vàng né tránh ánh mắt, giả vờ không thấy anh, rồi kéo Lục Viện đi ngay.
Hiện tại vừa nhìn thấy Lục Quân Đình là cô đã cảm thấy lúng túng, nhất là nghĩ đến chuyện trong bụng cô còn có con của anh, cho nên vừa đối diện với anh liền vô thức muốn trốn.
Hai người rời khỏi hồ sen, xuyên qua dàn hoa tử đằng, cả một dãy hành lang đều được hoa tử đằng bao phủ, đi bên dưới râm mát rất dễ chịu, ở chỗ hành lang rộng hơn có đặt bàn ghế đá, Lục Viện nói: "Bọn mình ngồi ngồi đây một lúc đi, ở đây mát mẻ, trong vườn có gió thổi tốt hơn nhiều ở trong nhà ngột ngạt."
Chỗ này cách vườn hoa bách hợp một đoạn nên Lâm Hi Vũ đồng ý. Lục Viện cảm thấy ngồi không cũng chán, liền đi pha một bình cà phê mang đến, bưng cà phê tới lại cảm thấy hơi đơn điệu, Lục Viện lại chạy đi lấy đồ ngọt.
Lâm Hi Vũ rót một ly cà phê, đang chuẩn bị cầm lên uống thì đột nhiên có một cánh tay đưa qua đoạt lấy ly cà phê của cô. Lâm Hi Vũ vô thức quay đầu nhìn, lại thấy Lục Quân Đình chẳng biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào, cầm tách cà phê đổ đi.
Sao anh lại tới đây?
Lâm Hi Vũ cố gắng để biểu cảm của mình tự nhiên một chút, chào hỏi: "Anh Quân Đình? Sao anh lại tới đây?"
"Mang thai sao còn uống cà phê?"
Cũng không biết có phải là ảo giác không, Lâm Hi Vũ cảm thấy khuôn mặt Lục Quân Đình ngưng đọng bao nhiêu vẻ bực bội.
Lâm Hi Vũ bị lời anh nói làm giật nảy mình, sợ người khác nghe thấy mình mang thai, vô thức nhìn xung quanh, không hề có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Mang thai thì không thể uống cà phê à?"
"Không thể." Lục Quân Đình trả lời dứt khoát lưu loát, hỏi tiếp: "Thời gian này có ăn uống linh tinh thứ gì không, mấy thứ như thuốc, rượu, cà phê."
Lâm Hi Vũ nghĩ rồi nói: "Không ạ."
"Về sau chú ý hơn một chút."
Hình như anh đang quan tâm cô? Lâm Hi Vũ được anh quan tâm cứ cảm thấy là lạ; hoặc là anh chỉ để ý đứa bé trong bụng cô, dù sao đó cũng là con của anh.
Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi kì cục, cười khan nói: "Được, em biết rồi."
"Vì sao lại trốn anh?"
"..."
Lâm Hi Vũ nhìn anh. Hôm nay anh mặc rất thoải mái, một chiếc áo cộc tay polo, một chiếc quần thể thao dài , giày cũng là kiểu thoải mái.
Không nghiêm túc đứng đắn giống như kiểu Âu phục giày da, chỉ có điều ăn mặc thoải mái thế này cũng không mảy may làm giảm khí chất trên người anh, ngược lại bớt đi cảm giác nghiêm túc bao bọc bởi lớp tây trang, trông gương mặt cũng khôi ngô hơn mấy phần. Nhất là lúc này đứng dưới dàn hoa tử đằng, tia sáng xuyên qua kẽ hở chiếu xuống từng chùm một, rơi loang lổ trên khuôn mặt anh, càng phác họa bóng mờ rõ hơn. Hình dáng ngũ quan nổi lên rõ ràng, nhất là cặp mắt sâu thẳm kia, cực kì say đắm lòng người.
Lâm Hi Vũ cố gắng để trông mình không có vẻ chột dạ, cô nói: "Có đâu."
"Không trốn anh, sao vừa nhìn thấy anh liền đi mất?"
Biểu cảm của anh rất tự nhiên, không giống đang chất vấn cô, mà như thể chỉ là hiếu kỳ đơn thuần. Lâm Hi Vũ nghĩ, trước đây không phải mỗi lần nhìn thấy anh cô cũng đi sao? Trước kia không so đo, bây giờ so đo cái gì, bởi vì cô mang thai con anh à?
"Không phải mọi người đang bàn chuyện sao? Em sợ làm phiền mọi người."
Anh khẽ gật đầu, lại dặn dò thêm một câu: "Chú ý chuyện ăn uống một chút."
"Được, em biết rồi."
Anh quay người rời đi, dường như nghĩ đến gì đó, lại nghiêng đầu như kiểu đang dặn dò việc cô cần làm: "Anh không phải mãnh thú hồng thủy, sau này không phải trốn anh."
Lâm Hi Vũ: "..."
Tiếng gió xào xạc thổi qua, trong làn gió nóng ngày hè còn xen lẫn cùng với hương hoa phả vào mũi, anh cũng xoay người bước đi theo làn hương hoa ấy.
Lục Quân Đình rời đi chưa bao lâu thì Lục Viện bê một đống đồ ngọt tới, đặt gọn gàng vào đĩa trên bàn rồi nói: "Coi như đang uống trà chiều đi."
Lục Viện đang định rót cà phê cho cô, Lâm Hi Vũ liền nói: "Không uống nữa, tớ vừa uống một ly rồi, uống nhiều quá đêm không ngủ được."
Lục Viện thấy cái ly của cô trông trơn thì cũng không ép nữa, đột nhiên ra vẻ thần bí nói với cô: "Cậu biết không? Bà nội lại lo liệu cho anh cả xem mắt."
"À? Thế nên lần này anh Quân Đình về để xem mắt?"
"Không phải, là bà nội thấy anh ấy đột nhiên trở về nên gọi điện thoại cho Lương gia, bảo Lương tiểu thư đến chơi, đúng lúc cho bọn họ gặp mặt luôn."
Lâm Hi Vũ gật đầu.
"Chuyện này anh cả còn chưa biết, cậu không được nói với anh ấy đâu."
"Tớ nói với anh ấy làm gì, tớ lại chẳng thân với anh ấy."
"Cũng phải."
Hai người ngồi ở đây một lúc, thì Trương Dao đến tìm bọn họ: "Hai đứa không trốn được rồi, bà nội gọi hai đứa qua ngồi với khách, đừng ăn nữa, nhanh lên."
Lục Viện nói: "Sao lại bắt bọn con tiếp?"
"Bảo là người trẻ tuổi có nhiều chủ đề chung, nhanh lên, đừng lề mà lề mề nữa, bà nội sai người đi tìm hai đứa đấy."
Lâm Hi Vũ và Lục Viện theo Trương Dao cùng đi về nhà chính. Nhà chính Lục gia được thiên về phong cách Trung Quốc, vật dụng trong nhà đều làm bằng gỗ lim thượng hạng, có thể thấy khắp nơi đều được chạm trổ sang trọng tinh xảo, nhìn rất điệu nghệ xa hoa.
Lục lão phu nhân ngồi trên ghế sofa cao nhất, cô Lương tiểu thư kia ngồi bên cạnh, khi Lâm Hi Vũ và Lục viện đi vào thì hai người đang trò chuyện.
Hai người ngồi xuống ghế sofa đối diện Lương tiểu thư. Lục lão phu nhân giới thiệu từng người, cười nói: "Người trẻ tuổi các cháu có nhiều chuyện để nói, bà già này không theo kịp thời đại, không biết nói gì với mấy đứa."
Lương tiểu thư nói: "Bà đừng nói vậy, nói chuyện với bà một lúc mà cháu nhận được nhiều điều bổ ích."
Lời này làm cho Lục lão phu nhân rất vui, lại nói: "Nghe nói hiện giờ cháu đã vào bộ ngoại giao?"
"Mới vào chưa được mấy năm ạ, bây giờ chủ yếu là học hỏi."
"Cháu thông minh ưu tú như vậy, nhất định là tiền đồ vô lượng."
Lương tiểu thư cười dịu dàng kín đáo: "Nhờ phúc của lão phu nhân ạ."
Lương tiểu thư có mái tóc dài, khung xương mặt rõ ràng, là kiểu mỹ nhân rất có cốt cách mỹ nhân, khí chất và gia thế của cô ấy rất xứng đôi với Lục Quân Đình, mà con người cô ấy cũng rất xuất sắc, có thể vào làm trong bộ ngoại giao, năng lực sẽ không kém.
Đại khái thì người phụ nữ như vậy mới có thể trấn giữ được kiểu đàn ông như Lục Quân Đình.
Khi đang nói chuyện thì ngoại cửa lại có mấy người bước vào. Lâm Hi Vũ đang ngẩn người thì cánh tay bị Lục Viện huých một cái. Cô quay sang nhìn cô ấy, Lục Viện đưa mắt ra hiệu với cô, Lâm Hi Vũ nhìn theo ánh mắt của cô ấy thì thấy cả nhà Tưởng Lệ Tô đi vào.
Tưởng Lệ Tô đi đầu tiên, sau lưng là Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng.
Hôm này là ngày gì mà một nhóm người cùng tề tựu vậy?
Tưởng Lệ Tô đi đến cười nói: "Con nghe nói có khách đến nên tới góp vui."
Lục lão phu nhân lại giới thiệu từng người với Lương tiểu thư. Tưởng Lệ Tô đón lấy túi quà từ tay Nghiêm Vũ Đồng đang ở phía sau: "Con bé Vũ Đồng này rất hiểu chuyện, con đã nói đến đây cứ coi như nhà mình mà nó còn mang nhiều đồ như vậy, còn có món kẹo râu rồng mà lần trước mẹ từng ăn và bảo là ngon ấy, con bé cũng mang đến biếu mẹ một ít."
Lục lão phu nhân cười nói: "Vũ Đồng có lòng quá."
Tưởng Lệ Tô nói: "Con bé này ấy à, luôn luôn làm cho người ta yêu quý."
Bà ta nói xong lời này còn cố ý liếc sang phía Lâm Hi Vũ. Lâm Hi Vũ nhận ra sự lạnh lùng lộ ra trong cái nhìn của Tưởng Lệ Tô, đuôi mắt nhếch lên tựa như chen lẫn cả vẻ chế giễu.
Lâm Hi Vũ cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tưởng Lệ Tô làm việc ở ngân hàng, người mà mỗi ngày đều tiếp xúc tiền bạc sẽ gắng hết sức tối đa hóa lợi ích trong mọi việc. Tưởng Lệ Tô muốn chọn một người con dâu có lợi nhất, Lâm Hi Vũ cũng có thể hiểu được, dù gì hiện giờ cô không cha không mẹ, thực sự không thể giúp gì cho Lục Quân Phong.
Chẳng qua là Tưởng Lệ Tô khen người ta thì cứ khen đi, sao còn quăng cho cô cái ánh mắt ấy là ý gì, không phải cô và Lục Quân Phong đã chia tay rồi sao? Cảm giác như bà ta đang cố tình khen Nghiêm Vũ Đồng cho cô xem vậy.
Người này vô vị thực sự.
Tưởng Lệ Tô cố tình làm thân với Lương tiểu thư, ngồi bên cạnh cô ấy, Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng ngồi sát sát bên, vừa khéo lại đối diện Lâm Hi Vũ.
Từ khi ngồi xuống, ánh mắt Lục Quân Phong đều dừng trên người Lâm Hi Vũ, ánh mắt phức tạp. Không biết có phải Nghiêm Vũ Đồng phát hiện ra gì đó không, cố ý công khai chủ quyền, khoác tay Lục Quân Phong, khẽ nói chuyện bên tai anh ta.
Hiện giờ, Lâm Hi Vũ đang có một đống chuyện chưa giải quyết xong, căn bản chẳng có tâm tư thưởng thức sự tế nhị giữa hai người đối diện.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy Lục Viện nói: "Mọi người và anh cả về rồi."
Lâm Hi Vũ nhìn ra cửa, quả nhiên thấy mấy người vừa uống trà trong đình ngoài vườn hoa bách hợp đi vào, vừa khéo Lục Quân Đình lại là người đi trước nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Quân Đình: Vợ con có cả rồi, tôi còn xem mắt cái quỷ gì
Hà Nội, 3/7/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro