29. Hiểu Rõ Tình Cảm
Buông Jimin ra, JungKook hít thở lấy lại bình tĩnh. Anh cảm thấy an tâm hơn khi người trước mặt không còn có dấu hiệu kích động nữa, nhẹ nhàng nói.
" Được rồi. Em có thể tin anh chứ? "
Đảo đôi mắt ướt át lên nhìn, cậu mím môi, gật đầu. Jimin xoa tóc người cao hơn như một cách trấn an. Thật lòng anh cũng bối rối khi chuyện như vậy lại đột nhiên xảy ra. Anh không nghĩ có ngày JungKook sẽ khóc trước mặt người khác.
Hơn nữa lại là anh, nguyên nhân là vì anh.
" Anh sẽ nói cho em nghe, nhưng là sau khi chúng ta kết thúc tiệc đã. Mọi người ngoài kia đang lo lắng. "
JungKook ngoan ngoãn theo anh quay trở lại bàn ăn. Tuy trong lòng vẫn còn bức bối, nhưng cậu cũng không thể gào khóc hay làm loạn lên được. Cậu muốn nghe anh giải thích cặn kẽ.
Trên con đường quen thuộc dưới ánh nắng chiều, hai bóng người đi cạnh nhau đổ dài xuống mặt đường. JungKook thoáng chút lại lén nhìn anh nhưng không nói gì cả, khuôn mặt mang theo sự lưỡng lự. Bỗng dưng Jimin ngừng bước, cậu theo đó cũng dừng lại.
" Bây giờ, anh sẽ kể cho em nghe. "
Quay trở về cái đêm hôm trước, thực chất Jimin cũng không ngờ sẽ chạm mặt Gun Woo như vậy. Và hai người đã có một cuộc nói chuyện khá thẳng thắn.
-
Ánh đèn pha sáng bừng phía sau lưng anh, bốn bánh lăn chậm rồi dừng. Người nọ mở cửa xe. Anh bất ngờ khi sau một khoảng thời gian tưởng chừng như bốc hơi khỏi Seoul, Gun Woo lại xuất hiện vào hôm nay.
Gã đóng cửa xe, mỉm cười với anh. Lần nào cũng vậy, trên người gã luôn là mấy bộ suit phẳng phiu sạch sẽ, hoặc là hàng thiết kế riêng từ một nhãn hiệu đắt tiền nào đó, khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Mà anh lại thấy nó hơi khoa trương.
" Chào anh. "
Jimin có hơi mất tự nhiên, nhìn gã, rồi lại nhìn xung quanh.
" Em đang đi đâu vậy? "
" Tôi vừa đem mấy túi rác cho người thu gom. Còn anh? "
Gã đến gần anh hơn một chút, cái bóng cao lớn đó đổ xuống gần như che cả thân người Jimin. Anh thấy như thể một áp lực vô hình đang vây lấy mình, song mặt vẫn bình thản.
" Mấy tuần qua quá bận rộn, bây giờ có thời gian rỗi rãi nên anh lái xe đi dạo chút. Tình cờ gặp em ở đây. May thật. "
" À... "
Thật sự cũng quá trùng hợp rồi.
" Anh có chút chuyện muốn nói. "
Thấy Gun Woo dùng giọng điệu ôn hòa, anh cũng tập trung hơn. Gã được đà đưa tay xoa đầu Jimin, ánh mắt như thể đang hoài niệm về một điều gì đó đã qua từ lâu lắm. Dù bài xích với hành vi này, anh vẫn đứng yên.
" Thật ra anh sắp hết thời gian công tác ở đây rồi. "
Chẳng hiểu là vì điều gì, lòng anh bất giác nhẹ nhõm. Đáng ra Gun Woo không nên xuất hiện trở lại đảo lộn cuộc sống yên bình của anh. Mặc dù chưa làm điều gì quá đáng nhưng những khi đối mặt với gã, anh vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nhất là khi lần trước JungKook tỏ ý không thích gã.
" Vậy sao... Khi nào thì anh đi? "
" Hai ngày nữa. " - Từng ngón tay gã mân mê phần tóc sau gáy Jimin. " Nên anh muốn gặp riêng em để gửi lời tạm biệt. Anh còn định hẹn em vào ngày mai. "
Jimin muốn lùi một chút ra phía sau tránh động chạm. Như đoán được ý, Gun Woo nhanh chóng thực hiện hành vi thành công khiến anh nổi đóa. Gã cúi xuống, tự nhiên mà hôn.
Cả người Jimin cứng đờ. Cũng là hành động tương tự như người kia làm với anh, nhưng cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Trong anh, sự tức giận bắt đầu cuộn trào.
Cứ nghĩ sự việc trong chớp mắt này sẽ không ai biết được. Nhưng bằng một cách tình cờ, toàn bộ đều lọt vào tầm mắt JungKook.
Đẩy hắn ra khỏi mình, Jimin tác động vật lý lên nửa trái khuôn mặt đẹp đẽ kia một lực không hề nhẹ. Gun Woo còn chẳng kịp phản ứng đã hứng trọn nắm đấm đầy nam tính kia khiến đầu gã nghiêng sang một bên.
Gã cười cười, xoa mặt. " Không ngờ lại mạnh tay đến thế đấy. "
" Cũng nên biết ơn vì chỗ bị thương là đầu trên chứ không phải đầu dưới. "
Jimin lau lau miệng, chẳng kiêng dè nhìn gã. Phải làm sao bây giờ, dù chỉ là một cái chạm môi, nhưng cùng với người mình không thích gây cho anh cảm giác khó chịu đến cùng cực.
" Có vẻ anh thích gửi lời tạm biệt một cách kinh tởm như vậy nhỉ? "
" Kinh tởm sao... Em biết cách làm người khác đau lòng thật. "
" ... "
" Nếu như là năm xưa, chắc em sẽ phản ứng khác bây giờ. "
Nhìn dáng vẻ đó, Jimin lại thấy bực bội. Trông biểu cảm của gã kia kìa! Giống như tất cả mọi lỗi lầm đều là do anh gây ra vậy. Anh còn chưa thèm chất vấn nửa lời thì gã đã năm lần bảy lượt tự "bán thảm" cho chính mình. Mãi nhắc đi nhắc lại, quả thật không thấy nhàm chán sao?
Thấy cậu chưa trả lời, hắn lại gọi
" Jimin à. "
" Nếu đơn giản chỉ là tạm biệt, tôi thấy đến đây là đủ rồi. Tôi không có điều gì muốn gửi đến anh cả. "
Gun Woo cụp mắt, biết mình hành động quá đáng. Gã cố ý tìm anh thật sự chỉ muốn đơn giản là tạm biệt. Trong những ngày qua, đã nhiều lần gã tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng khi đứng trước anh rồi gã lại nhịn không được.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Gun Woo trầm giọng.
" Có một điều anh thắc mắc. "
" ... "
" Jeon JungKook ấy... Em có tình cảm với cậu ta không? "
" Như anh biết đấy. "
Jimin dường như không hề do dự trả lời. Trải qua nhiều năm, lần đầu tiên gã nếm mùi thất bại. Nó như thể cái mà người ta gọi là "quả báo" cho việc xấu xa gã đã từng làm.
Năm lần bảy lượt tìm đến JungKook gây khó dễ, lời lẽ khinh thường, thế nhưng trong thâm tâm gã sợ. Vì sợ nên mới làm như vậy, muốn khiến mình thoải mái hơn, để quên đi rằng thực chất Jimin đã không còn là cậu học sinh luôn nhìn gã từ đằng xa năm đó nữa. Gã còn muốn tiếp tục theo đuổi, vậy mà chỉ một câu nói người kia thốt ra vô hình chặn đứng bước chân. Trong lòng Gun Woo tiếc nuối xen lẫn buồn bã. Thế nhưng, gã còn có thể làm gì khác đây?
-
JungKook chăm chú lắng nghe từng lời, như thể em nhỏ đang tập trung vào câu chuyện cổ tích. Đôi mắt tròn ấy lâu lâu lại chớp một cái, cuối cùng là vì cái kết vô hậu mà ngẩn ngơ.
" Xong rồi. Em có điều gì muốn hỏi không? " - Thật lòng mà nói, Jimin có chút hồi hộp chờ đợi phản ứng của cậu.
Vài phút trôi qua, người nhỏ tuổi hơn không nhìn vào mắt đối phương, hơi lắp bắp.
" Thế... Thế sau đó anh làm gì? "
" Anh dạo quanh hóng mát một lúc rồi về ngủ. "
" Ngủ có ngon không. "
" ... "
" Em thì ngủ không được. "
Giọng nói trầm ổn thoát ra từ đôi môi mỏng kia, nhẹ nhàng mà mạnh bạo đánh vào tim anh, làm nó nhói lên một cái. Jimin tiến đến ôm lấy thân hình cao lớn ấy vào lòng, vòng tay kia cũng siết lấy anh, nhiệt độ cơ thể khiến lòng người thoải mái.
" Trong anh, em sớm đã có một vị trí đặt biệt. Nếu không sao anh lại để yên cho em làm mấy hành động biến thái kia chứ? "
JungKook không nhịn được xúc động mà ôm anh chặt hơn. Nụ cười hạnh phúc không che giấu hiện lên khuôn mặt điển trai của thiếu niên ấy, còn ấm áp hơn ánh chiều tà.
" Từ lâu lắm rồi... Em thích anh từ lâu lắm rồi...! "
Jimin cũng bật cười, đôi mắt híp lại. Hai người tách nhau ra âu yếm nhìn đối phương. Chưa để nói thêm lời nào, anh kéo gáy cậu xuống hôn lên bờ môi kia.
" J - Jimin... "
" Em ngạc nhiên làm gì? Không phải bình thường thích chơi trò cưỡng hôn lắm sao. Bây giờ chả cần mất sức, là anh chủ động. "
" Nhưng mà... "
Anh cười cười. " Hửm? "
" Em thích hôn kiểu Pháp hơn. "
Nụ cười Jimin tắt ngúm. Anh đẩy cậu ra, đi về phía trước hòng giấu đi khuôn mặt đang dần đỏ lên của mình.
" Được rồi, bây giờ về nhà đi. "
JungKook lẽo đẽo đi theo sau, không biết xấu hổ cao giọng.
" Muốn ngủ chung với anh~ "
" Em bị điên à?! "
Anh nhăn nhó vội bịt miệng cậu lại. Nhìn anh, JungKook gỡ tay, thơm lên một cái.
" Anh nghĩ anh cản được em sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro