Chương 32: Đi tìm Điền Hâm
Trong những ngày làm chống thấm nước, Kim Thái Hanh đã đo kích thước, sau đó mua đủ gạch.
Nhà họ Chu rất lớn, lát sàn gỗ toàn bộ thì không hợp lắm, ngoại trừ phòng ngủ, còn lại dùng gạch men vẫn tốt hơn.
Mười năm sau, khi mua gạch men sứ, các thương gia bán gạch mem sứ sẽ cung cấp các thiết kế đặc biệt, bày nhiều mẫu cho các gia đình lựa chọn, huyện Phúc Dương lúc này, vẫn chưa có điều này.
Hắn tìm một thương hiệu gạch men không tồi, tự mình xem qua, chọn bảy tám loại gạch men, tự mình thiết kế phương pháp cắt dán, tính ra từng loại vật liệu để người ta cắt.
Đầu tiên là lát gạch, lát gạch để làm trần tủ, sau đó xử lý các bức tường... Kim Thái Hanh xem xét kế hoạch lại một chút, sau đó liền tìm mấy thợ hồ đến dán gạch men.
Số lượng công nhân trang trí ở huyện Phúc Dương rất nhiều, mà người làm trang trí cho người dân ở đây, tiền công đều là tính theo ngày.
Vì vậy, công nhân ở đây, thường là 9 giờ sáng, mới bắt đầu đi làm, hơn bốn giờ chiều, kết thúc một ngày làm việc, có thể kéo dài công việc trong tay.
Đương nhiên, nếu trong tay không có nhiều việc, hoặc là chủ nhà theo dõi chặt chẽ, bọn họ cũng sẽ làm nhanh một chút.
Kim Thái Hanh bên này lại bất đồng, sau khi hắn liên lạc với những công nhân kia, đều nói là bên tôi có bao nhiêu công việc, anh làm xong toàn bộ, tôi sẽ cho anh bao nhiêu tiền.
Mặc kệ công việc này là làm mười ngày hay là làm một ngày, sau khi làm xong, Kim Thái Hanh đưa tiền giống nhau như đúc.
Bởi vì điều này, những người này đến chỗ Kim Thái Hanh làm việc cũng không kéo dài chút nào, có mấy người biết Kim Thái Hanh bên này có thể làm vào ban đêm, càng là ban ngày ở nơi khác làm việc, sau đó buổi tối lại đến bên này.
Thợ hồ lát gạch men mỗi sáng sáu bảy giờ liền tới, làm tới 8-9 giờ thì rời đi nơi khác làm việc, lúc 4-5 giờ chiều lại tới, làm đến 6-7 giờ... Như vậy qua ba ngày, bọn họ đã đem tất cả công việc đều làm xong.
Cũng chính là lúc này, Kim Thái Hanh nghênh đón kỳ thi tháng thứ hai sau khi trọng sinh.
"Thái Hanh, cậu mau lại xem sách đi, cậu... Cậu có chỗ nào không hiểu không?" Một ngày trước kỳ thi, Điền Chính Quốc đầy mặt quan tâm nhìn Kim Thái Hanh.
Mấy ngày đầu trang trí, cậu còn có thể mang gạch cho Kim Thái Hanh, về sau, cái gì cũng không làm được, căn bản không giúp được hắn.
Rơi vào đường cùng, cậu cũng chỉ có thể một lòng một dạ cố gắng học tập.
Kim Thái Hanh rất bận rộn, thời gian học tập rất ít, đến lúc đó nói không chừng sẽ có chỗ không hiểu, nếu cậu học thêm một chút, có thể dạy Kim Thái Hanh chỗ hắn không hiểu.
Ít nhất, cậu cũng có thể cam đoan bài tập về nhà của mình không sai, để Kim Thái Hanh có thể chép bài tập về nhà thật tốt, không phải sao?
"Cũng được." Hắn cười cười, lần thi tháng này, là kỳ thi tháng 10 của năm học mới.
Tuy rằng tháng này mình xin nghỉ phép, nhưng ở trường đều nghiêm túc lắng nghe, cũng tổng kết ra một bộ phương pháp học tập... Kim Thái Hanh cảm thấy trận thi này, mình vẫn không có vấn đề gì.
Đương nhiên, muốn thi tốt như trước kia, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Quy củ thi tháng, cũng giống như lần thi trước.
Lần trước thi, Kim Thái Hanh đối mặt với việc đọc hiểu ngữ văn gì đó, ít nhiều có chút luống cuống, lần này sẽ không như vậy.
Hắn vẫn như cũ không biết ý nghĩa của một câu nào đó trong văn bản rốt cuộc là cái gì, nhưng ít nhất hắn biết phải viết hết tất cả những gì có thể viết lên.
Đầu tiên viết câu này thật tốt, sống động hoạt bát gì đó, sau đó viết ít nhất hai hàm nghĩa biểu đạt...
Hắn lấp đầy toàn bộ bài thi ngữ văn, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghỉ ngơi hai mươi phút, lập tức nghênh đón bài thi toán...
Hôm nay phải thi, Kim Thái Hanh có ý đồ tạm thời ôm chân Phật buổi trưa cũng không nấu cơm, cuối cùng mang theo hai đứa nhỏ, tìm một nhà hàng thức ăn nhanh ăn cơm.
Các món ăn trong nhà hàng thức ăn nhanh này được bán theo từng món.
Rau xanh xào đặt một quả trứng chần nước sôi một đồng, canh đậu phụ thịt bầm một đồng, cá kho hai đồng, vịt kho nước tương ba đồng, ngoài ra, bát cơm lớn năm mao, bát nhỏ tam mao.
Hắn gọi mấy món ăn, mang theo hai đứa nhỏ ăn.
Loại nấu nồi lớn này, lúc nấu ăn không có tay nghề gì, nhưng bọn họ đặc biệt không tiếc bỏ bột ngọt và dầu ăn, ăn vào thế nhưng một chút cũng không kém Kim Thái Hanh làm.
Đương nhiên, loại này khẳng định không thể ăn nhiều... Kim Thái Hanh ngay từ đầu, còn nghĩ sau này có nên dứt khoát mua cơm ăn hay không, nhưng hiện tại ăn qua một lần, hắn lại lập tức buông tha ý niệm này trong đầu.
Thức ăn như vậy, trẻ con vẫn nên ăn ít là tốt nhất.
Buổi chiều thi, hắn cảm thấy mình hẳn là thi không tệ.
Thi xong, các bạn trong lớp đều trao đổi đáp án, Kim Thái Hanh lại không làm, mà vội vội vàng vàng trở về nhà.
Hôm nay, hắn đã hẹn với thợ mộc mà hắn đã nói chuyện trước đó để đến nhà.
"Những nơi này đều phải làm tủ quần áo, bên này phải làm một phòng thay đồ, còn có nơi này, làm cho đứa nhỏ một dãy tủ đồ chơi hơi thấp..." Kim Thái Hanh nói với thợ mộc kia về thiết kế của từng nơi.
Tất cả những điều này rất đơn giản, sau khi hắn nói xong, thấy thợ mộc đã hiểu, sau đó nói tiếp: "Hiện tại tôi trả tiền công một ngày là 40 đồng."
Lúc này tiền công của người dân huyện Phúc Dương nói chung tương đối thấp, thợ mộc cũng bởi vì là thợ kỹ thuật, mới có thể một ngày lấy 40 đồng.
Nhiều người thường bao thuốc lá để làm cho họ làm việc chăm chỉ.
"Tiền công nơi này của tôi, không phải tính như vậy." Kim Thái Hanh nói: "Chỉ tính những công việc vừa rồi tôi nói, gỗ tôi cung cấp, anh giúp tôi làm tốt toàn bộ, tôi cho anh một ngàn hai, nếu anh có thể làm tốt trong vòng hai mươi ngày, tôi lại thêm một trăm rưỡi, nếu anh có thể mười lăm ngày làm tốt, tôi cho anh một ngàn năm."
"Một ngàn năm?" Người thợ mộc này đã rất ngạc nhiên.
"Đúng, một ngàn năm." Kim Thái Hanh nói.
"Vậy nếu tôi làm mười ngày thì sao?" Người thợ mộc hỏi.
"Vậy thì cho anh một ngàn bảy." Kim Thái Hanh nói: "Đương nhiên, chất lượng không thể kém."
"Vậy khi nào thì đưa tiền?" Người thợ mộc lại hỏi.
Bây giờ thị trường trang trí tương đối lộn xộn, rất nhiều công nhân ăn cắp gian lận, thay đổi cách làm để có lợi ích cho họ, nhưng bình thường, bọn họ cũng sẽ gặp phải rắc rối.
Ví dụ, một số gia đình, để công việc cho họ làm, nhưng sẽ kéo không trả tiền.
"Cái tủ này làm tốt cho anh một trăm, cái này làm tốt cho hai trăm..." Kim Thái Hanh lấy bản vẽ ra đánh dấu một chút: "Anh làm xong nhanh sẽ được nhận tiền thưởng, nhận vào mỗi cuối buổi."
Kim Thái Hanh như vậy, tuyệt đối được coi là phúc hậu, thợ mộc gật gật đầu, đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, hắn ta lại mang theo một người trẻ tuổi tới: "Đây là cháu trai của tôi, tôi và nó cùng nhau làm."
Ngày hôm qua, khi hắn ta hỏi mười ngày làm xong tốt được bao nhiêu tiền, Kim Thái Hanh đã biết hắn ta chắc sẽ tìm người hỗ trợ, lúc này một chút cũng không ngoài ý muốn.
Bản vẽ và kích thước của mỗi tủ đều đã cho thợ mộc này, không cần thời khắc nhìn chằm chằm, vừa vặn lại là cuối tuần, Kim Thái Hanh liền đi xem sàn nhà, còn có một số thứ khác.
Trang trí rất phiền phức, rất nhiều người lần đầu tiên tiếp xúc, sẽ cảm thấy đầu đều lớn, nhưng hắn đã quen với những thứ này, vì thế tất cả mọi thứ, đều an bài gọn gàng ngăn nắp.
Cuối tuần, kết quả của kỳ thi hàng tháng thứ hai sẽ xuất hiện. Kim Thái Hanh thi được vị trí thứ tám trong lớp.
Sau khi tìm đúng phương pháp học tập, Sự tiến bộ của Kim Thái Hanh vẫn rất nhanh, thời gian trong trường toàn bộ dùng để học tập cũng không tính là ít.
Đương nhiên, hắn có thể thi được thành tích này, cùng kỳ thi tháng lần này chỉ mới là đầu năm học có quan hệ... Kiến thức của năm nhất và năm hai sơ trung, Kim Thái Hanh lúc này còn chưa học hết.
Bất quá cách kỳ thi trung học còn hơn nửa năm, hắn cảm thấy mình đến lúc đó, thành tích cũng không đến mức quá kém.
Thành tích của Kim Thái Hanh tiến bộ, mà thành tích của Điền Chính Quốc lại ổn định ở vị trí thứ hai.
Lần trước Điền Chính Quốc thi rất tốt, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu chỉ là may mắn, nhưng lần này cậu vẫn thi rất tốt, mọi người không nghĩ như vậy nữa.
Rất nhiều người chú ý đến cậu,sau đó liền phát hiện...
Điền Chính Quốc này, thật sự thay đổi rất nhiều!
Điền Chính Quốc kia trong trí nhớ của bạn học cùng lớp, là một gã mập mạp không thích nói chuyện, đặc biệt quê mùa, nghe nói còn rất bẩn, nhưng Điền Chính Quốc hiện tại...
Quần áo hiện tại của Điền Chính Quốc, là Kim Thái Hanh mua cho cậu, tuy rằng không đẹp lắm, nhưng tuyệt đối vừa người.
Mái tóc hôm nay của Điền Chính Quốc, cũng là Kim Thái Hanh dẫn cậu đi cắt tóc, Kim Thái Hanh không dẫn cậu đến nơi cậu thường xuyên đi cắt tóc cho các lão nhân trong huyện thành, mà là tìm một tiệm cắt tóc mới mở cho cậu cắt tóc, kiểu tóc của cậu cũng không còn quê mùa như vậy.
Ngoài ra, Điền Chính Quốc còn gầy đi một chút, kiên trì vận động cùng điều chỉnh chế độ ăn uống, khiến cậu không còn cả ngày dầu mỡ đầy mặt, ngay cả mụn cũng không còn.
Cậu như vậy, tuy rằng không phải đại soái ca, nhưng tuyệt đối không xấu.
Trong lớp bắt đầu có bạn học chủ động tìm Điền Chính Quốc nói chuyện, hỏi bài.
Tính tình Điền Chính Quốc rất tốt, người khác tới tìm cậu hỏi bài, cậu đều sẽ trả lời thật tốt, vì thế, ở tiết thể dục tiếp theo, lúc Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh sân thể dục đọc sách, đột nhiên phát hiện Điền Chính Quốc trước kia luôn chạy một mình, bên cạnh thế nhưng đi theo một nam sinh, đang nói chuyện với cậu.
Con nhà mình cuối cùng cũng có bạn bè... Tâm tình Kim Thái Hanh rất tốt, đúng lúc này, cũng không biết có phải phát hiện ra ánh mắt chăm chú của hắn hay không, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Đối diện với tầm mắt Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc còn cười cười.
Kim Thái Hanh đột nhiên có chút hoảng hốt.
Hắn mấy ngày nay quá bận rộn, đối với Điền Chính Quốc cũng không thể tránh khỏi trở nên ít chú ý đi, đến hiện tại, hắn đã thật lâu không có cẩn thận xem qua cậu.
Mà vừa rồi bộ dáng Điền Chính Quốc cười với hắn, lại làm cho hắn cảm thấy có chút quen mắt.
Nụ cười này của Điền Chính Quốc có chút giống Điền Hâm.
Điền Hâm từng cười với hắn như vậy một lần, tuy rằng chỉ có lần đó, nhưng hắn nhớ rất rõ ràng.
Điền Chính Quốc, có chút giống Điền Hâm, hai người còn họ Điền... Họ không có quan hệ họ hàng nào, đúng không?
Trong lòng Kim Thái Hanh đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy trong đầu.
Nhưng hắn rất nhanh liền phủ quyết —— Điền Hâm cũng không có thân nhân gì...
Kim Thái Hanh cười cười, rất nhanh liền buông chuyện này ra, cảm thấy mình nhất định là quá nhớ Điền Hâm, mới có thể cảm thấy Điền Chính Quốc có chút giống cậu ấy.
Điền Hâm và Điền Chính Quốc,rõ ràng là hai người hoàn toàn bất đồng.
Điền Chính Quốc từ nhỏ đã là một kẻ đáng thương, tính cách tự ti mẫn cảm, người khác đối xử tốt với cậu tốt một chút, đã thụ sủng nhược kinh. Điền Hâm lại bất đồng, từ khi sinh ra, y chính là thiên chi kiêu tử, phi thường tự tin, người khác lấy lòng y, y thậm chí sẽ cảm thấy người khác phiền.
Khi đó mấy cô gái trong công ty bọn họ thích Điền Hâm, trông mong tiến đến bên cạnh Điền Hâm, cuối cùng đổi lại, lại chỉ là bị Điền Hâm răn dạy.
Còn có nam nhân từng thích Điền Hâm, đó là một nhà thiết kế rất nổi tiếng trong ngành. Ngay từ đầu Điền Hâm còn muốn đào anh ta, sau khi biết được anh ta thích mình, cũng không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.
Cũng chính vì vậy, Kim Thái Hanh thích y nhiều năm, cũng không dám thổ lộ.
Điền Hâm cao cao tại thượng, hắn làm sao xứng?
Nghĩ tới đây, Kim tiên của lại có chút sa sút, nhớ nhung trong lòng cũng tăng vọt lên.
Bất quá rất nhanh, hắn liền đem cảm xúc phức tạp của mình đè xuống.
Đời này hắn sẽ không đi tù, sẽ không lãng phí mười năm tốt đẹp nhất, còn có rất nhiều ký ức về sau... Hắn tin tưởng mình nhất định có thể có thành tựu, ít nhất chênh lệch với Điền Hâm sẽ không lớn như vậy.
Hít sâu một hơi, Kim Thái Hanh chuyên tâm đọc sách.
Sau khi Điền Chính Quốc và Kim Đình đi đối mặt với tầm mắt, vô cùng cao hứng, sau đó liên tiếp nhìn về phía Kim Thái Hanh, nhưng điều khiến cậu buồn bực chính là, Kim Thái Hanh từ đó về sau, cũng không nhìn cậu lần nào nữa.
"Chính Quốc, sao cậu luôn nhìn Thái Hanh?" Nam sinh bên cạnh Điền Chính Quốc hỏi.
"Có sao?" Điền Chính Quốc theo bản năng phủ nhận hành vi này của mình.
"Có á!" Nam sinh kia nói: "Chính Quốc, Kim Thái Hanh thật lãnh đạm á, cũng không nói chuyện với chúng ta... Nhưng cậu ta cũng rất đáng thương."
Nghe được bạn học này đánh giá Kim Thái Hanh,Điền Chính Quốc có chút mất hứng.
Cậu không thích người khác nói Kim Thái Hanh đáng thương.
"Chính Quốc, Kim Thái Hanh ở chỗ cậu, cậu hẳn là biết tình huống trong nhà cậu ta chứ? Cha mẹ cậu ta có thực sự chết không? Vậy cậu ta sau này sẽ làm gì?" Bạn học kia đồng tình nhìn Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc không muốn nói chuyện với người này nữa, cúi đầu chạy.
Người thợ mộc mang theo cháu trai của mình, thực sự làm việc chăm chỉ.
Lúc trước hắn ta làm việc, luôn làm rất chậm, làm một lát, liền dừng lại nghỉ ngơi, hút một hơi thuốc, nhưng lần này, hắn ta bảy giờ sáng đến làm việc, vẫn làm đến năm giờ chiều, ở giữa ngoại trừ ăn cơm, một chút cũng không nghỉ.
Sau đó... Hắn ta đột nhiên phát hiện ra rằng công việc của mình đã được thực hiện nhanh hơn hắn ta dự đoán.
Chỉ với chín ngày làm việc, hắn ta đã đem tất cả công việc đều làm xong!
Người thợ mộc này có chút khâm phục mình.
Chín ngày này của Kim Thái Hanh, mỗi ngày giữa buổi trưa và tối, đều sẽ đi xem, biết công việc của thợ mộc này làm rất tốt, hôm nay hắn ta làm xong toàn bộ, sau khi xem lại một lần, lại càng hài lòng.
Hắn đem tất cả số tiền còn lại đưa cho hắn ta, sau đó liền nhìn thấy người thợ mộc này vui vẻ nở nụ cười, lại nói: "Anh bạn nhỏ, cậu thật sự có bản lĩnh á! Chuẩn bị cho tôi mấy tấm vật liệu, thế nhưng không nhiều một chút!"
Kim Thái Hanh cười cười không nói gì, hắn làm thiết kế nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không tính sai.
"Tôi ở chỗ này còn có chút việc, chú có muốn làm hay không?" Kim Thái Hanh lại hỏi.
"Còn có việc làm? Công việc gì?" Người thợ mộc tò mò hỏi.
"Làm nhà bếp và trần nhà." Kim Thái Hanh nói, phòng bếp sau này, đều là làm tủ tổng thể, nhưng lúc này... Hắn ở huyện Phúc Dương dạo một vòng, phát hiện nơi này không có cửa hàng làm tủ tổng thể, hắn cũng chỉ có thể tự mình làm.
Ngoài ra, đó là trần nhà.
Đối với các gia đình muốn tiết kiệm chi phí trang trí, việc lắp đặt trần nhà phức tạp là không cần thiết. Đơn giản chỉ cần làm một chút, che dây điện và đường ống nước là đủ, nhưng cũng có thể làm cho ngôi nhà trông cao hơn, nhưng đó chỉ đối với các gia đình không thiếu tiền...
Trần nhà chắc chắn là một trong những thứ thể hiển rõ đẳng cấp nhất của một ngôi nhà.
Đương nhiên, khi làm trần nhà, cũng phải chú ý không thể làm quá nhiều, một khi trần nhà quá thấp, liền có vẻ áp lực.
Ngay từ đầu Kim Thái Hanh không nói chuyện trần nhà với người thợ mộc kia, dự định trước tiên xem hắn ta làm việc thế nào, hiện tại xác định hắn ta làm rất tốt, cũng bắt đầu thương lượng chuyện trần nhà với hắn ta.
Làm trần nhà phức tạp hơn làm tủ quần áo, Kim Thái Hanh trả tiền công cũng cũng tương đối cao, còn có chính là phòng bếp...
"Phòng bếp không phải đều là do thợ hồ làm sao? Thợ mộc của chúng tôi chỉ cần làm cửa tủ." Người thợ mộc kia có chút khó hiểu.
Lúc này phòng bếp, bình thường đều là dùng gạch xây vài bức tường, sau đó dán gạch men, cuối cùng phía trên trải đá cẩm thạch, bên ngoài lắp đặt cửa tủ làm bằng gỗ.
"Chỗ này của tôi làm không giống nhau." Kim Thái Hanh nói, hắn chuyên thiết kế tủ bếp, phòng bếp này, hắn dự định làm đẳng cấp cao một chút.
Công việc ở đây của Kim Thái Hanh, quả thật không giống... Người thợ mộc gật đầu đồng ý, đồng thời có chút hưng phấn.
Hắn ta ở chỗ này học được rất nhiều, sau này đi ra ngoài làm thợ mộc cho người ta, nhất định có thể làm tốt hơn.
Cái khác không nói, những thiết kế tủ quần áo kia, hắn ta liền cảm thấy đặc biệt tuyệt vời.
Trần nhà trong phòng khách, Kim Thái Hanh biến nó thành bầu trời, mỗi phòng đều thiết kế trần nhà khác nhau, ví dụ như phòng trẻ em, hắn liền làm một trần nhà mặt trăng khổng lồ.
Ngày hôm sau, thợ mộc bắt đầu làm trần nhà, lại qua vài ngày, đến thứ bảy, Kim Thái Hanh liền liên lạc với Chu Chính Cường bảo anh ta tới xem một chút.
Chu Chính Cường cũng rất bận rộn, hơn nữa tín nhiệm Kim Thái Hanh, đã vài ngày không tới, hiện tại lại đây... Anh ta lại bị tiến độ trang trí này làm kinh hãi.
Tốc độ trang trí này thật sự quá nhanh, mấy ngày trước một cái tủ cũng không có, hiện tại tủ thế nhưng toàn bộ lắp đặt.
Không chỉ như thế, rất nhiều chi tiết cũng xử lý đặc biệt tinh xảo, nói gạch men, thế nhưng được phủ một lớp gì đó, tất cả đều được bảo vệ.
"Chu tổng, trang bị cứng đã hoàn thành một nửa, dựa theo hợp đồng, phải trả thêm bốn mươi lăm phần trăm tiền." Kim Thái Hanh cười nói, hắn gọi Chu Chính Cường tới đây, là vì muốn tiền.
Không tới mấy ngày, lại phải trả một khoản tiền lớn như vậy, đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ luyến tiếc.
Nhưng Chu Chính Cường là thổ hào!
Anh ta mang theo Kim Thái Hanh đi ngân hàng một chuyến, sau đó liền đem một xấp tiền đưa cho Kim Thái Hanh.
Hắn ôm tiền về nhà, có loại tình huống cảm thấy mỹ mãn, đồng thời, đột nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu.
Sau khi ý niệm kia sau khi sinh ra, giống như là mọc trong đầu hắn, rốt cuộc không rút ra được.
Kim Thái Hanh trầm mặc trong chốc lát, sau đó gọi điện thoại cho Dương Kiến Hoa, xin nghỉ hai ngày, thuận tiện còn giúp Điền Chính Quốc và Kim Đình xin nghỉ.
Hắn dự định ngày mai sẽ đi đến tỉnh, xem tất cả các loại vật liệu xây dựng, mua một số thiết bị điện, và đi thăm một người.
Về phần vì sao lại mang theo hai đứa nhỏ... Kim Thái Hanh lo lắng mình không ở nhà bọn họ sẽ gặp phải phiền toái, dứt khoát đem bọn họ theo.
Lên tỉnh thành mua máy tính, đi gấp, trở về càng gấp gáp, Điền Chính Quốc cùng Kim Đình một chút cảm giác đi tỉnh thành chơi cũng không có, lần này lại bất đồng, bọn họ sẽ ở tỉnh thành hai ngày!
Điền Chính Quốc cực kỳ kích động, Kim Đình cũng kích động không kém.
Kim Thái Hanh lại suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Ví dụ như bọn họ đi tỉnh thành, muốn ở khách sạn, phải mang theo sổ hộ khẩu vân vân.
Trên tay hắn có sổ hộ khẩu của mình và Kim Đình, sổ hộ khẩu của Điền Chính Quốc cũng ở trên tay hắn, hắn lấy ra nhìn một chút, đột nhiên phát hiện sinh nhật Điền Chính Quốc sắp tới.
Sinh nhật của Điền Chính Quốc là ngày 8 tháng 12.
Điền Hâm sinh ngày 4 tháng 12, đứa trẻ nhỏ hơn Điền Hâm bốn ngày.
Kim Thái Hanh cầm sổ hộ khẩu của Điền Chính Quốc, trong lòng lẩm bẩm tên "Điền Hâm", càng niệm trong lòng càng thỏa mãn.
Một lát sau, Kim Thái Hanh mới phục hồi tinh thần lại, hắn đem sinh nhật Điền Chính Quốc ghi nhớ trong lòng, sau đó sáng sớm hôm sau, liền mang theo hai đứa nhỏ đi tỉnh thành.
Lúc này còn chưa có bản đồ hướng dẫn gì đó, xe buýt và taxi cũng không nhiều như mười năm sau, Kim Thái Hanh không có biện pháp an bài trước tuyến đường đến khách sạn, chỉ có thể đến tỉnh thành trước rồi nói sau.
Bọn họ đi trung tâm thành phố H xem các loại đồ gia dụng, Kim Thái Hanh cũng ghi nhớ giá cả, đo kích thước, sau đó lại mang theo Điền Chính Quốc và Kim Đình hai người đi ăn KFC.
Huyện Phúc Dương không có KFC, nhưng ở tỉnh thành có.
Điền Chính Quốc không thiếu tiền, nhưng cậu chưa từng thấy qua việc đời, Kim Thái Hanh dẫn cậu vào KFC sạch sẽ, cậu không ngừng nhìn chung quanh, Kim Đình cũng vậy.
"Các cậu ở chỗ này chờ một chút, tôi đi mua đồ ăn." Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc và Kim Đình gật gật đầu, trông mong nhìn Kim Thái Hanh đi mua đồ ăn, đồng thời hít sâu một ngụm hương thơm nồng đậm tràn ngập trong cửa hàng.
"Kim Thái Hanh thật lợi hại, cái gì cũng hiểu." Điền Chính Quốc nói với Kim Đình.
Kim Đình gật gật đầu, bộ dáng tự hào, sau đó liền nhìn thấy một cô gái xếp hàng xếp hàng trước Kim Thái Hanh không sai biệt lắm so với Kim Đình lấy ra một tờ một trăm đồng, thuần thục mua đồ muốn mua.
Kim Đình nhìn thấy một màn này, có chút ngơ ngác.
Điền Chính Quốc cũng nhìn có chút sững sờ.
Hình như không phải Kim Thái Hanh quá lợi hại, mà là bọn họ quá vô dụng.
Hắn mua cũng không nhiều, hắn dẫn hai đứa nhỏ tới đây, chỉ là muốn bọn họ nếm thử, nhưng không có ý định để cho bọn họ ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
"Anh, thật ngon!" Kim Đình ăn mấy miếng hamburger, nhịn không được nói: "Em chưa bao giờ ăn qua món ngon như vậy!"
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cười cười: "Anh lại cảm thấy bình thường."
Hamburger rất ngon, rất ngon, nhưng cậu cảm thấy vẫn là Kim Thái Hanh nấu ăn ngon hơn.
"Thật ngoan, sau này loại đồ này ăn ít thôi." Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.
Cậu còn rất thích ăn hamburger, nhưng Kim Thái Hanh nói như vậy, rốt cuộc cậu vẫn gật đầu.
Ăn ít thôi... Chỉ cần ăn ít... Tốt xấu gì cũng không phải là không thể ăn.
Kim Thái Hanh nói hamburger không ngon, lúc đầu Kim Đình có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến giá của chiếc hamburger này, liền không nói gì nữa.
Ăn xong KFC, cũng chỉ mới một giờ chiều mà thôi, nhưng Kim Thái Hanh lại không mang theo hai đứa nhỏ tiếp tục đi dạo.
"Đi thôi." Kim Thái Hanh nói, "Chúng ta đi tìm một chỗ ở."
Trung tâm thành phố có rất nhiều khách sạn, nhưng hắn không chọn ở đây.
Hắn tìm thấy một chiếc taxi, cuối cùng báo cáo một địa chỉ, hỏi: "Anh tài xế, có khách sạn ở đằng kia không?"
"Có, bên kia có một khách sạn." Tài xế nói.
"Vậy anh đưa chúng tôi đi khách sạn bên cạnh đi." Kim Thái Hanh nói.
"Được rồi, không thành vấn đề! Nhân tiện, cậu làm gì ở đó?" Tài xế hơi tò mò.
"Tôi có một người bạn đang học ở đó." Kim Thái Hanh cười nói.
Địa chỉ mà Kim Thái Hanh báo là Trường Ngoại ngữ thành phố H.
Mà trường này, chính là trường Điền Hâm học.
Hắn muốn đến gần trường học xem một chút, nếu như hắn vận khí tốt, nói không chừng có thể gặp được Điền Hâm?
Nghĩ như vậy, trái tim Kim Thái Hanh liền kịch liệt nhảy lên.
Cũng không biết Điền Hâm hiện tại, là bộ dáng gì... Y nên giống như một hoàng tử nhỏ, phải không?
"Thì ra là như vậy." Tài xế cười cười, Điền Chính Quốc cũng có chút tò mò nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Thái Hanh... Có bạn đang học ở thành phố H?
Cậu muốn hỏi bạn của Kim Thái Hanh là ai, kết quả vừa lúc nhìn thấy Kim Thái Hanh nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười sung sướng.
Kim Thái Hanh trước kia không thích cười, nhưng gần đây Kim Thái Hanh thường cười. Nhưng cho dù như vậy, Điền Chính Quốc cũng chưa từng thấy Kim Thái Hanh cười đến mức dễ nhìn như vậy, khóe mắt đuôi mày của hắn, tất cả đều mang theo ấm áp.
Kim Thái Hanh cười đặc biệt đẹp mắt, Điền Chính Quốc đều có chút ngây người, lại chú ý tới một ít biến hóa của Kim Thái Hanh.
Hắn mấy ngày nay phi thường bận rộn, cuối tuần lại vẫn chạy ở bên ngoài, hắn không chỉ gầy đi một chút, cả người còn đen một chút.
Nhưng cho dù như thế, tinh thần của hắn cũng rất tốt, một đôi mắt vô cùng vô cùng sáng.
Hiện tại, trong đôi mắt này càng có thêm chút gì đó, làm cho trái tim cậu nhảy dựng lên.
"Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi?" Kim Thái Hanh cười nhìn về phía Điền Chính Quốc.
"Thái Hanh, bằng hữu của cậu là ai?" Cậu không nhịn được hỏi, cậu cũng không biết là làm sao, nghe Kim Thái Hanh nói đến bạn bè của hắn, thế nhưng có chút mất hứng.
"Là người bạn trước kia từng viết mấy phong thư." Hắn nói bậy.
Lúc này mọi người rất phổ biến kết giao bằng thư từ, sau khi hắn sáng tác một tác phẩm được xuất hiện trên một tạp chí, liền nhận được vài bức thư người khác gửi tới, đều là muốn kết giao bạn qua thư với hắn, hắn còn viết mấy phong thư với một trong số đó.
Tất nhiên, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, hắn không bao giờ viết thư cho ai nữa.
"Như vậy à..." Điền Chính Quốc có chút mất mát.
Thư trong trường học, đều là lớp trưởng đến phòng thường trực lấy rồi phân cho bọn họ, cậu cũng từng thấy Kim Thái Hanh nhận thư của người khác, còn vụng trộm viết cho Kim Thái Hanh một bức thư không ký tên, trong thư nói cậu rất thích rất thích Kim Thái Hanh.
Cậu ngay cả ký tên cũng không viết, Kim Thái Hanh đương nhiên không có hồi đáp, nhưng thì ra, Kim Thái Hanh còn rất quan tâm đến người bạn qua thư?
Khách sạn bên cạnh trường ngoại ngữ rất cao cấp, vì vậy, ở lại một đêm có giá 150 đồng.
Hắn tuy rằng trên tay đã có chút tiền, nhưng cũng luyến tiếc tiêu xài bừa bãi, liền không muốn hai gian phòng, mà là cầm sổ hộ khẩu xin một gian tiêu chuẩn.
Hắn và Điền Chính Quốc tuổi đều tương đối nhỏ, ngay từ đầu người của khách sạn còn có chút không vui để cho bọn họ ở, nhưng Kim Thái Hanh nói rõ mai phụ huynh sẽ tới, lại năn nỉ ỉ ôi một phen, khách sạn rốt cuộc vẫn để cho bọn họ ở lại.
Vào phòng khách sạn, để hành lý xuống, Kim Thái Hanh vốn muốn đi tắm rửa, nhìn đồng hồ, rồi lại buông tha.
Các trường ngoại ngữ là trường nội trú, hôm nay chủ nhật, là ngày học sinh trở lại trường học, đại đa số học sinh, sẽ ăn tối sau khi đến trường.
Bây giờ là ba giờ chiều, có lẽ đã có học sinh đến trường sớm.
Hắn muốn đến cổng trường chờ một chút xem, xem có thể đợi được Điền Hâm hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro