Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 : Xác định Phương Án

Kim Thái Hanh đương nhiên sẽ đánh người.

Một người đã từng ở trong tù, sao có thể chưa đánh người nào được?

Hắn là giết người mới vào tù, phạm nhân vị thành niên bị nhốt với hắn, nhiều lắm là hung ác, thậm chí trong số đó còn có những người có nhân cách chống đối xã hội bẩm sinh.

Mặc dù các cảnh ngục quản lý rất chặt chẽ, không cho phép họ đánh nhau, nhưng mọi người nên đánh vẫn đánh, có nhiều nơi, cảnh ngục thực sự không thể quản lý.

Lúc Kim Thái Hanh vừa vào tù, đã từng bị người ta chặn trong WC đánh nhiều lần...

Hiện giờ những thiếu niên thiếu nữ chặn đường Điền Chính Quốc này, bọn họ cũng không có ý định xung đột với Kim Thái Hanh, nhưng đây là dưới tình huống Kim Thái Hanh không động thủ.

Nhưng hiện tại... Kim Thái Hanh động thủ.

"Ai u" kêu lên đau đớn một tiếng, người bị Kim Thái Hanh đá một cước, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa té ngã.

Giữa sân yên tĩnh một chút, sau đó mọi người liền cùng nhau xông về phía Kim Thái Hanh, ngay cả Phương Giai Giai cũng một bên vừa mắng người, một bên không biết từ đâu nhặt được một viên gạch cầm trên tay.

"Kim Thái  Hanh, Đm cậu", Phương Giai Giai bất mãn mắng hắn, lại kêu gào: "Các người đánh cậu ta một trận, lão nương..."

"Lão nương" Phương Giai Giai không nói tiếp nổi nữa.

Bởi vì người cô gọi tới, đều bị Kim Thái Hanh đánh ngã.

Những người này tuy rằng là lưu manh, nhưng kỳ thật lúc trước cũng chỉ ở trường hoành hành bá đạo một chút, cũng không có trải qua chuyện gì, lúc đánh nhau lại càng không hề có quy luật. Kim Thái Hanh kéo một người làm lá chắn cho mình, sau đó duỗi chân đá, rất nhanh đã đạp ngã vài người, còn có người chạy đi.

"Kim... Kim Thái.....Hanh..." Phương Giai Giai có chút trợn tròn mắt.

Kim Thái Hanh một cước đá vào tay cô nàng—— hắn không dám xem thường phụ nữ cầm vũ khí.

Viên gạch trên tay Phương Giai Giai rơi ra, cô nhìn viên gạch bay ra ngoài, lại nhìn bàn tay bị đá một cước, "Oa" một tiếng liền khóc lên.

Kim Thái Hanh: "..."

"Lúc tôi lăn lộn trên đường, các người còn không biết ở nơi nào. Sau này đừng chọc giận tôi, biết chưa?" Hắn một cước giẫm lên tay một tên côn đồ đang móc dao gọt hoa quả từ trong túi ra.

Tên côn đồ kia kêu thảm một tiếng, con dao gọt hoa quả trên tay rơi xuống đất.

"Chơi dao trước mặt tôi? Lá gan rất lớn." Kim Thái Hanh chỉ cười lạnh một tiếng. Những lời này của hắn rất trung nhị, nghe xong làm cho người ta rất cạn lời, nhưng hắn hiểu được tâm lý của những thiếu niên bị hắn đánh ngã này.

Những người này rất sùng bái cái loại đại ca lăn lộn xã hội gì đó... Trị an huyện Phúc Dương vẫn rất tốt, bọn họ có thể tự mình làm cái gì đâu, nhiều nhất là khi dễ bắt nạt học sinh thôi.

Lúc này, hắn liền tự cho mình là một "lão đại xã hội đen".

"Cậu... cậu..." Người cùng lớp với hắn vẻ mặt không dám tin nhìn Kim Thái Hanh.

Cùng lớp ba năm, cậu ta chưa bao giờ biết Kim Thái Hanh thì ra còn có một mặt như vậy... So với đại ca của cậu ta còn lợi hại hơn nhiều!

"Nếu lại để tôi thấy các cậu khi dễ người của tôi..." Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng: "Các cậu có biết gϊếŧ người là gϊếŧ như thế nào không?"

Phương Giai Giai khóc càng lớn tiếng, chịu ảnh hưởng của cô, mấy người khác ở đây, cũng nhịn không được lộ ra vẻ sợ hãi.

Hiệu quả quá tốt, Kim Thái Hanh đều có chút xấu hổ.

"Đi thôi." Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc đang mang vẻ mặt ngốc trệ.

Cậu cầm một chai nước tương, ngốc nghếch đứng lên, lại ngốc nghếch đi theo Kim Thái Hanh ra ngoài.

"Thái Hanh, cậu đánh bọn họ, không có việc gì chứ?" Đi một đoạn, Điền Chính Quốc không nhịn được lo lắng hỏi.

"Cậu vẫn nên lo cho mình trước đi!" Hắn có chút tức giận nói.

Điền Chính Quốc rụt cổ, không dám hé răng.

"Tôi không phải đang nói cậu..., cậu không sao chứ?" Kim Thái Hanh hỏi, vừa rồi hắn không nhìn thấy mấy học sinh kia dùng vũ khí gì, nhưng Điền Chính Quốc nói không chừng cũng bị thương.

"Tớ không sao." Điền Chính Quốc nói, loại chuyện này không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải, bình thường chỉ cần cậu không nói lời nào, những người đó đánh cậu một trận, liền buông tha cho cậu.

Cậu da dày không sợ bị đánh.

Tuy rằng Điền Chính Quốc nói không có việc gì, nhưng Kim Thái Hanh vẫn dẫn cậu đến hiệu thuốc gần đó mua một chai dầu hoa hồng, một chai cồn i-ốt.

"Sau này gặp phải loại chuyện này, phải chạy đến nơi đông người, hoặc là chạy đến cửa hàng của người khác." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc nghe lời gật đầu.

Lúc hai người về đến nhà, thịt gà đều đã nguội, Điền Chính Quốc đói đến mức nuốt nước miếng muốn đi ăn cơm: "Tớ đi rót nước tương!"

"Lúc này còn nhớ thương nước tương." Kim Thái Hanh có chút cạn lời: "Cậu cởi quần áo ra, tôi xem vết thương cho cậu."

Cởi quần áo ra?! Cậu mở to hai mắt, cậu cũng không cảm thấy cởi quần áo có cái gì không đúng, nhưng cậu không muốn bị Kim Thái Hanh nhìn thấy thịt mỡ trên người cậu...

Nhưng, tuy rằng không muốn, Điền Chính Quốc vẫn cởi quần áo ra.

Thịt nhiều vẫn có điểm dùng... Trên người Điền Chính Quốc tuy rằng có chút bầm tím, nhưng không bị thương nghiêm trọng gì, thoa một chút dầu hoa hồng liền không có việc gì.

"Đình Đình, em thoa dầu hoa hồng cho cậu ấy, thoa xong đến ăn cơm." Kim Thái Hanh đưa dầu hoa hồng cho Kim Đình.

"Anh, thoa thế nào?" Kim Đình hỏi.

"Thoa một chút ở chỗ đau, xoa xoa nhiều một chút là được." Kim Thái Hanh nói.

Kim Đình liên tục gật đầu, cầm dầu hoa hồng giúp Điền Chính Quốc thoa.

Cậu nhìn Kim Đình, cực kỳ buồn bực: "Tớ không đau, trên người tớ không có chỗ đau..." Vì sao phải để Kim Đình thoa cho cậu?

Kim Thái Hanh không thoa dầu hoa hồng cho Điền Chính Quốc, hắn sắp xếp lại đồ đạc trong nhà một lần nữa, ở phòng khách làm ra một khu vực làm việc, còn đem máy tính chuyển ra đặt ở chỗ này.

Bàn giống mấy cái bàn trong mấy quán mì ven đường cho khách ăn cơm, Kim Thái Hanh đặt một bình hoa lên trên, hoa là tiện tay từ ven đường cắt tới, lại dùng giá gỗ đặt mấy quyển sách đơn giản, nhìn lại có một phen thú vị khác.

Đặt ở giữa, vào lúc này máy tính được xưng là cực kỳ đắt tiền, càng làm cho đẳng cấp của cái bàn lập tức tăng lên.

Chờ Kim Thái Hanh chuẩn bị xong mấy cái này, Kim Đình cũng đã giúp Điền Chính Quốc thoa xong dầu hoa hồng.

Tuy rằng Điền Chính Quốc nói mình không đau, nhưng Kim Đình vẫn ở những chỗ bầm tím của cậu tất cả đều xoa bóp.

"Đã hơn sáu giờ rồi, mọi người mau ăn cơm." Kim Thái Hanh nói.

Đồ ăn đã nguội, nhưng với thời tiết bây giờ ăn lạnh cũng không sao, chứ đừng nói cơm là nóng.

Hôm nay thời gian ăn cơm hơi muộn, tất cả mọi người đều rất đói, cũng ăn rất nhanh, kết quả mới ăn được một nửa, chuông cửa liền vang lên.

Đôi vợ chồng trẻ mình hẹn đến sớm? Kim Thái Hanh đem bát đũa của mình thu vào tủ, đứng dậy mở cửa.

Sau khi cửa mở ra, Kim Thái Hanh ngẩn người.

Đứng ở ngoài cửa cũng không phải là đôi vợ chồng nhỏ hắn hẹn, mà là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi hắn không biết.

Người đàn ông này mặc âu phục thẳng tắp, đeo cà vạt, kẹp một cái cặp công văn, tóc chải tỉ mỉ, một bộ dáng tinh anh.

Mười mấy năm sau, bán bảo hiểm bán nhà, tất cả đều là trang phục này, nhưng lúc này ở huyện Phúc Dương, rất ít người ăn mặc như vậy, đầu năm nay ăn mặc như vậy, phần lớn đúng thật là tinh anh.

Người nọ cũng ngẩn người, lập tức hỏi: "Xin hỏi, Điền Chính Quốc có ở nhà không?"

Tuy rằng Điền Chính Quốc còn đang ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn đi theo Kim Thái Hanh, hình dáng nhà cậu, từ nhà ăn có thể liếc mắt một cái nhìn thấy cửa, cậu tự nhiên cũng nhìn thấy người ở cửa.

Cậu đột nhiên nhận ra rằng đã đến lúc cha cậu gửi cho cậu chi phí sinh hoạt hàng tháng.

Cha Điền Chính Quốc bình thường không trở về, nhưng tiền sinh hoạt hàng tháng, sẽ cho người đưa tới cho cậu, mà đến đưa tiền, mỗi lần đều là nam nhân trước mắt này.

Điền Chính Quốc đứng dậy chạy tới, cũng không nói lời nào, liền nhìn người kia.

"Chính Quốc, đây là tiền sinh hoạt của cậu trong tháng này." Người nọ rõ ràng đã quen với thái độ của cậu, lúc này từ trong cặp lấy ra một phong thư, liền đưa cho Điền Chính Quốc.

Cậu nhận phong thư, vẫn không nói lời nào, người nọ dừng một chút, lại nói: "Tôi đi trước."

Điền Chính Quốc gật gật đầu, người đàn ông mặc âu phục giày da liền rời đi.

Người này đột nhiên tới, đi càng đột ngột, nhìn Kim Thái Hanh, thế nhưng một câu cũng không hỏi.

"Thái Hanh,chúng ta lại có tiền rồi!" Sau khi người nọ rời đi, trên mặt Điền Chính Quốc lập tức lộ ra tươi cười, sau đó trực tiếp đưa phong bì trong tay cho Kim Thái Hanh.

Thằng nhóc này... Cha cậu đưa tiền cho cậu, cậu thế nhưng không chút do dự cho mình... Hắn nhận tiền, lấy phong bì trên tay gõ đầu đứa nhóc kia một cái: "Mau trở về ăn cơm."

Điền Chính Quốc trở về ăn cơm, Kim Thái Hanh cũng lấy ra chén cơm của mình tiếp tục ăn, kết quả, hắn mới ăn không được mấy miếng, cửa lại bị gõ.

Một lần nữa cất bát xong, Kim Thái Hanh mở cửa, sau đó liền nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ mình hẹn.

Hắn đưa dép lê cho bọn họ, bảo bọn họ vào cửa nói chuyện.

"Các cậu còn đang ăn cơm à?" Người vợ trẻ có chút ngượng ngùng.

"Tôi đã ăn xong rồi." Kim Thái Hanh cười nói, dẫn bọn họ đi đến phòng khách: "Tôi đem phương án thiết kế cho hai người."

"Thân thích của cậu đâu?" Người chồng khó hiểu hỏi.

Bọn họ tìm tới Kim Thái Hanh, là muốn thân thích trong miệng Kim Thái Hanh giúp bọn họ trang trí, kết quả hôm nay vẫn không thấy người...

"Xin lỗi, công việc của anh ấy tương đối bận rộn, vừa rồi trở về một chuyến, kết quả công ty có việc, lại phải vội vội vàng vàng trở về, nhưng hai người có yêu cầu gì, tôi sẽ gửi email cho anh ấy biết." Kim Thái Hanh cười nói.

"Người vừa rồi chúng ta gặp được khi đi lên, chính là thân thích của cậu?" Người chồng trẻ hỏi lại.

Kim Thái Hanh lập tức phản ứng lại, bọn họ sợ là gặp được người tới đưa tiền cho Điền Chính Quốc hắn cười cười nói: "Đúng rồi, anh ấy vừa mới đi."

Lúc đôi vợ chồng trẻ này tới đây, đúng là gặp được người đưa tiền cho Điền Chính Quốc, còn vừa lúc nhìn thấy người nọ lái xe rời đi.

Lúc ấy bọn họ đã cảm thấy người này rất lợi hại, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ thành công, hiện tại biết người nọ là thân thích của Kim Thái Hanh, càng cảm thấy tìm Kim Thái Hanh rất đáng tin cậy.

Hắn biết ấn tượng ban đầu rất quan trọng, mà hai người trước mắt này, ấn tượng đầu tiên với mình rõ ràng rất tốt, bản thân cũng đạt được tín nhiệm của bọn họ.

"Đây là ba phương án thiết kế, hiện tại tôi đang học thiết kế, còn tham gia mấy hạng mục, anh ấy để tôi nói với hai người một chút." Kim Thái Hanh lấy bản thiết kế ra.

Ba phương án thiết kế này, đầu tiên là dựa theo ý kiến của cặp vợ chồng trẻ này mà thiết kế, quy củ truyền thống.

Đôi vợ chồng trẻ này nhìn, rất hài lòng, một chút cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, lúc này, Kim Thái Hanh lại xuất ra phương án thiết kế thứ hai.

Phương án thiết kế thứ hai, công dụng của các phòng cũng không dựa theo nguyên bản, ba phòng dưới lầu, hướng bắc được thiết kế thành phòng trông trẻ, phòng ngủ chính được thiết kế thành phòng cho cha mẹ, đồng thời có một phòng hướng nam dùng cho khách: "Phòng này, tôi cảm thấy có thể làm thành phòng chơi cho trẻ em, nơi này lại làm cho nó một góc đọc sách..."

Hắn giới thiệu chi tiết một chút về cách bố trí phòng kia, lại nói: "Nói như vậy, phòng ngủ của hai người sẽ đặt trên lầu, phòng ngủ của đứa nhỏ cũng ở trên lầu. Phòng nhỏ hướng bắc trên lầu, có thể coi là thư phòng, về phần phòng khách nhỏ, có thể làm thành phòng tập thể dục."

Hai vợ chồng ban đầu định ở dưới lầu, nhưng Kim Thái Hanh cảm thấy như vậy không thích hợp lắm: "Cứ như vậy, trên lầu hoàn toàn là không gian của hai người, cho dù cha mẹ hai người tới ở, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau."

Người chồng nghe vậy không cảm thấy có cái gì, nhưng người vợ kia lại động tâm —— đến lúc đó tầng trên hoàn toàn là thế giới hai người, tốt biết bao?

Đồng thời, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, thiết kế vừa rồi so với thiết kế quy củ truyền thống kia thú vị hơn nhiều.

"Cái thứ ba đâu?" Họ hỏi lại.

Hắn lại đưa ra phương án thiết kế thứ ba.

Phương án thiết kế thứ ba, đặc biệt mới lạ, hộ hình thay đổi cũng nhiều, đồng thời, đây cũng là cái Kim Thái Hanh thích nhất.

Thiết lập phòng vẫn là dựa theo trước đó, chỉ là thêm một chút thiết kế thú vị, ví dụ như bệ cửa sổ nổi vân vân, đồng thời đem các phòng trên tầng một lần nữa quy hoạch một chút, nhất là phòng vệ sinh.

Lúc này phòng vệ sinh của các hộ gia đình thường rất nhỏ, lúc Kim Thái Hanh thiết kế, dứt khoát đem phòng tắm làm độc lập ra, nhà vệ sinh và khu vực rửa mặt cũng dùng cửa tách ra, không chỉ làm được khô ướt tách ra, còn trực tiếp tách ba.

Thiết kế như vậy, đường ống hay gì đó đều phải xếp lại một lần nữa, nhưng bởi vì thay đổi chủ yếu là nhà vệ sinh tầng trên, phía dưới cũng là nhà bọn họ, khó khăn thi công ngược lại không lớn.

Lúc trước đôi vợ chồng trẻ này hoàn toàn không biết trang trí còn có thể phức tạp như vậy, vừa mừng vừa sợ, sau đó không chút do dự chọn phương án thứ ba.

Mặc dù phương án này là đắt nhất.

"Vậy cứ cứ làm theo cái này đi, thân thích của tôi sẽ đưa ra một bản thiết kế chi tiết, đến lúc đó điện nước, vị trí công tắc, tủ quần áo vân vân, đều sẽ được đánh dấu chi tiết." Kim Thái Hanh nói, lại nói: "Hiện tại bên này có rất nhiều tủ quần áo có thiết kế không hợp lý, chỗ treo quần áo quá ít, tủ quần áo bên tỉnh thành, đều là làm như vầy..."

Hắn nói, vẽ một bản phác thảo tủ quần áo.

"Cái tủ này thật tuyệt! Tôi thích treo quần áo!" Người vợ trẻ đó càng cao hứng.

Kim Thái Hanh lại cùng bọn họ xác định một ít chi tiết, mới tiễn bọn họ đi.

Cặp vợ chồng trẻ này rời đi đặc biệt vui vẻ, rất hài lòng, cảm thấy công ty trang trí ở tỉnh thành thật lợi hại.

Bọn họ cũng không biết, phòng tắm thì ra còn có thể hoàn toàn tách biệt với nhà vệ sinh... Lại nói tiếp, tách ra như vậy thật tốt, lúc tắm rửa bên cạnh có một nhà vệ sinh rất phiền.

Kim Thái Hanh chờ bọn họ đi rồi, định lấy cơm của mình ra tiếp tục ăn, lại không tìm được chén cơm trong tủ của mình.

"Thái Hanh, cơm của cậu ở trong nồi cơm điện!" Điền Chính Quốc vội vàng chạy tới, từ trong nồi cơm điện lấy ra cơm Kim Thái Hanh đã ăn được một nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro