Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Được tỏ tình


Sau khi đồng hồ báo thức reo Kim Thái Hanh híp mắt lại một hồi mới rời giường, nhưng vẫn không ngừng ngáp, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo một chút.

Hôm nay dậy hơi trễ, không kịp nấu bữa sáng, Kim Thái Hanh dứt khoát chỉ chuẩn bị đồ ăn cho buổi trưa, mà hắn vừa mới động thủ, Điền Chính Quốc liền từ trong phòng ngủ đi ra, bắt đầu hỗ trợ hắn.

Việc như nấu ăn, Điền Chính Quốc không làm được, nhưng rửa rau gì đó, cậu hoàn toàn có thể làm, cậu còn mỗi lần đều rửa rất sạch sẽ.

"Buổi trưa cậu muốn ăn gì? Thịt kho tàu hay thịt gà?" Kim Thái Hanh mở tủ lạnh ra nhìn một chút, sau đó hỏi Điền Chính Quốc.

Nếu cậu muốn ăn thịt gà, vậy liền lấy nửa con gà hầm lên, nếu muốn ăn thịt kho tàu, vậy thì đem thịt lợn hầm lên.

"Thịt kho tàu!" Điền Chính Quốc không chút do dự nói, sau đó lại nói: "Thật ra không ăn thịt cũng được, không cần phiền toái như vậy."

Kim Thái Hanh cười cười, đem thịt lợn thái miếng bỏ vào nồi, thêm nước tương vào đun nhỏ lửa, sau đó liền dẫn Điền Chính Quốc xuống lầu chạy bộ.

Thịt kho có hai cách làm, một loại là nấu đường làm nước màu, để nhuộm màu cho thịt lợn, hai là đơn giản thô bạo trực tiếp thêm nước tương, Kim Thái Hanh chọn, chính là loại sau.

"Cậu ở chỗ này chạy bộ, tôi đi mua bữa sáng." Xuống lầu, Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.

"Ừm!" Điền Chính Quốc gật gật đầu, sau đó tiếp tục chạy.

Đêm qua nửa đêm khi cậu tỉnh dậy đi vệ sinh, lặng lẽ từ phòng ngủ chính đi ra, nhìn phòng ngủ của Kim Thái Hanh.

Khe cửa phòng Kim Thái Hanh lộ ra ánh sáng... Khi đó đã gần mười hai giờ, hắn còn chưa ngủ.

Tuy rằng cậu không biết Kim Thái Hanh rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng nhìn Kim Thái Hanh mệt mỏi như vậy...

Cậu cảm thấy mình không thể gây thêm phiền toái cho Kim Thái Hanh nữa.

Kim Thái Hanh vẫn biết cậu tự chủ rất tốt, cười cười đi về phía tiệm ăn sáng gần tiểu khu.

Có rất nhiều cửa hàng ăn sáng gần tiểu khu, dù sao cách đó không xa chính là trường tiểu học, sau khi Kim Thái Hanh đi qua, liền mua hai lồиg bánh bao nhỏ, cộng thêm ba cái bánh bao nhân thịt lớn.

Bánh bao nhỏ ở huyện Phúc Dương không giống với bên ngoài, không phải loại da mỏng nhân lớn còn mang theo canh, mà là da xốp cộng thêm nhân thịt.

Loại bánh bao nhỏ này hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của bánh bao lớn, bên trong căn bản không có canh.

Kiếp trước Kim Thái Hanh đã quen ăn bánh bao nhỏ như vậy, lần đầu tiên ăn được lồng bánh bao nhỏ nổi tiếng gần xa, vỏ mỏng nhân to, còn có chút không quen, cảm thấy ăn bánh bao giống như chỉ ăn thịt.

Hắn còn tưởng canh bên trong là dầu, cắn rách da rồi đổ ra ngoài.

Không còn cách nào khác, trong tù hắn hầu như không tiếp nhận tin tức bên ngoài... Hắn còn không biết thì ra tào phớ còn có vị ngọt.

Lúc Kim Thái Hanh trở về, Điền Chính Quốc còn đang chạy bộ, đổ đầy mồ hôi.

"Hôm nay chạy ít một chút đi, lên lầu ăn sáng." Kim Thái Hanh nói với cậu.

Bữa sáng là bánh bao và sữa.

Bánh bao thịt lớn bằng nắm đấm người lớn, Kim Đình ăn một cái, uống một túi sữa là no rồi, Kim Thái Hanh lại một hơi ăn hết một túi bánh bao thịt lớn cộng thêm mười cái bánh bao nhỏ.

Khẩu vị của Điền Chính Quốc, theo lý so với Kim Thái Hanh còn tốt hơn một chút, nhưng cậu ăn mười cái bánh bao nhỏ liền không ăn nữa.

"Sao cậu không ăn?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Tôi... Tôi giảm cân!" Cậu cắn răng nói.

Cậu đã chạy bộ hơn nửa tháng, thế nhưng chỉ gầy được mấy cân...

Kim Thái Hanh cười cười, không bắt cậu tiếp tục ăn.

Nhiệt lượng của mười cái bánh bao nhỏ, tuyệt đối đủ để Điền Chính Quốc dùng cả buổi sáng.

Hôm nay Kim Thái Hanh không chạy bộ, cũng không đi tắm rửa, sau khi để lửa lớn thu thịt kho tàu vào, thì đi thay quần áo.

Lúc trước Kim Thái Hanh vẫn mặc áo ngắn tay, nhưng hôm nay gió thổi, trời có chút lạnh.

Hắn bảo Kim Đình mặc áo ngắn tay đi ra thay đổi một cái áo dài tay, chính mình cũng thay đổi áo sơ mi trắng mua lúc trước.

Điền Chính Quốc một bên dùng khăn mặt lau tóc, vừa từ trong phòng ngủ chính đi ra, đều ngây dại.

Điền Chính Quốc vẫn biết Kim Thái Hanh rất đẹp, nhưng nhìn hắn hôm nay, quả thực chính là đang phát sáng.

Trên đường đi học, cậu cố ý đi phía sau, như vậy có thể nhìn Kim Thái Hanh!

Kim Thái Hanh... Thực sự càng ngày càng đẹp!

Lúc trước Kim Thái Hanh tuy rằng đẹp, nhưng cũng chỉ là đẹp mà thôi, Kim Thái Hanh hiện tại, lại làm cho người ta không dời được tầm mắt.

Rõ ràng trước kỳ nghỉ quốc khánh, Kim Thái Hanh không phải như vậy.

Cậu lại nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh, trong lòng có chút buồn bực.

Cậu vẫn biết, ở trường có rất nhiều người thích hắn, về sau, sợ là càng có nhiều người thích...

Điền Chính Quốc nghĩ không sai, hôm nay lúc Kim Thái Hanh vào lớp học, người chú ý đến hắn rõ ràng có chút nhiều, còn không phải xuất phát từ sự đồng tình.

Ngay cả tổ trưởng tổ ngữ văn luôn nghiêm túc đến thu bài tập ngữ văn về nhà, lúc đối mặt với Kim Thái Hanh, cũng không còn hung dữ nữa.

Biến hóa như vậy, Kim Thái Hanh cũng phát hiện, lúc đầu hắn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ nguyên nhân.

Những người lớn lên tốt sẽ luôn luôn được đối xử tốt.

Trước đó hắn kỳ thật cũng đã được ưu đãi. Nếu không phải bộ dạng tốt, với tính cách u ám đó, sợ là hắn đã sớm bị người ta xa lánh rồi.

Mà hiện tại...

Trong khoảng thời gian này hắn ăn ngon uống tốt, trạng thái da thịt vốn tốt lại càng tốt hơn rất nhiều, mà kỳ nghỉ quốc khánh mỗi ngày bận rộn, càng làm cho hắn tìm lại được chính mình trước khi sống lại.

Khí chất tổng thể của hắn hiện tại đã hoàn toàn bất đồng với trước kia, sẽ được hoan nghênh cũng là bình thường.

Kim Thái Hanh đối với việc này rất hài lòng, thậm chí tính toán cố gắng hơn, làm cho mình thoạt nhìn càng đẹp trai hơn một chút.

Điền Hâm là một người nhan khống.

Dựa theo cách nói của Điền Hâm, khi đó sở dĩ anh đối xử tốt với mình lúc mới ra tù là bởi vì mình xinh đẹp.

Kim Thái Hanh nghĩ như vậy, hướng về phía đại biểu toán của lớp đến thu bài tập cười cười.

Đại biểu toán của lớp là một nam sinh, cậu cũng cười cười với Kim Thái Hanh, sau đó hỏi: "Thái Hanh, áo sơ mi của cậu mua ở đâu vậy?"

"Cửa hàng bách hóa." Kim Thái Hanh nói.

"Thật đẹp, lát nữa tôi cũng đi mua một cái." Đại biểu toán của lớp lại nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đem quyển sách bài tập của mình đặt lên xấp bài tập mà đại biểu toán đang cầm, âm thầm "hừ hừ" vài câu.

Áo sơ mi này, cũng chỉ có Kim Thái Hanh mặc mới đẹp mắt.

Lúc cậu mua quần áo thấy Kim Thái Hanh mặc áo sơ mi đẹp mắt, cũng tìm một cái đến thử, kết quả... Thật xấu xí!

Điền Chính Quốc cực kỳ mất mát.

Kim Thái Hanh cũng không biết suy nghĩ của cậu, sau khi đến trường, hắn bắt đầu học tập chăm chỉ.

Trạng thái của Kim Thái Hanh rất tốt, điểm này các bạn học đều nhìn thấy, thầy cô cũng thấy được, lúc Dương Kiến Hoa đến lớp, vui mừng nhìn Kim Thái Hanh vài lần.

Hôm nay, giáo viên thể dục rất hiếm khi không có việc gì, nên lớp học của họ cũng có một tiết thể dục.

Theo thông lệ, tiết thể dục là chạy bộ ba vòng quanh sân 400 mét, sau đó tự do hoạt động, tất nhiên, thời gian hoạt động tự do, có thể đi đến văn phòng của giáo viên thể dục, mượn bóng rổ và bóng bàn với giáo viên để chơi, đôi khi giáo viên cũng sẽ giúp họ mượn trước.

Nam sinh trong lớp phần lớn đã đi chơi bóng rổ, ngay cả giáo viên thể dục cũng lên sân khấu, nhưng Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không đi, Kim Thái Hanh là vì đọc sách, Điền Chính Quốc cũng bởi vì không biết chơi bóng rổ.

Không thể chơi bóng rổ, chỉ có thể chạy bộ... Cậu chạy vòng quanh sân thể dục, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh sân thể dục.

Cậu không nhìn thấy Kim Thái Hanh nhìn cậu, nhưng nghĩ đến có khả năng Kim quay hiển sẽ nhìn cậu... Điền Chính Quốc liền ngửa đầu ưỡn ngực, chạy vô cùng nghiêm túc.

Kết quả,  cậu chạy không được mấy vòng, đã bị Dương Kiến Hoa gọi lại: "Chính Quốc."

Dương Kiến Hoa tới tìm Điền Chính Quốc, là muốn biết tình huống ngày nghỉ quốc khánh này của Kim Thái Hanh.

"Thái Hanh dẫn em đi mua đồ nội thất, chúng em còn mua giấy dán tường, mua đèn..." Điền Chính Quốc chậm rãi nói, một chút cũng không nói lắp.

"Mua đồ nội thất?" Dương Kiến Hoa có chút kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Điền Chính Quốc khai sáng Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh mới có thể giống như biến thành một người khác...

"Ừm, nhà em có rất nhiều đồ không mua, Kim Thái  Hanh liền đi mua đồ nội thất. Nhưng cậu ấy... Cậu ấy đã hoàn thành bài tập về nhà của mình." Điền Chính Quốc sốt ruột, lại nói lắp.

Điền Chính Quốc cảm thấy giáo viên khẳng định quan tâm nhất đến vấn đề bài tập, nhưng trên thực tế, Dương Kiến Hoa thật đúng là không để ý lắm.

Nhưng mà, anh cảm thấy anh biết vì sao Kim Thái Hanh lại biến thành như bây giờ.

Ước chừng là đi ra ngoài giải sầu, vì thế tâm tình trở nên tốt hơn.

Bộ dạng Điền Chính Quốc thấp thỏm bất an, Dương Kiến Hoa âm thầm thở dài, bảo cậu tiếp tục chạy bộ.

Nếu một học sinh không thích nói chuyện với giáo viên, anh cũng không cần phải nói chuyện với cậu ta.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, chạy tới chỗ Kim Thái Hanh,muốn nói cho Kim Thái Hanh biết chuyện mình gặp thầy Dương, kết quả còn chưa tới gần, cậu đã nhìn thấy một cô gái trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài đến đùi, phía dưới mặc một chiếc quần jean bó sát, trên chân còn mang một đôi giày cao gót đang nói chuyện với Kim Thái Hanh.

Cô gái có mái tóc xõa tung, bộ dạng rất đẹp, Điền Chính Quốc theo bản năng dừng bước trốn sau cây, sau đó liền nghe thấy cô gái kia nói với Kim Thái Hanh: "Xin chào Thái Hanh, tôi tên là Phương Giai Giai, tôi rất thích cậu, cậu làm bạn trai của tôi đi!"

Kim Thái Hanh được người ta tỏ tình.

Được... Bạn gái cũ của hắn.

Người duy nhất Kim Thái Hanh thích kiếp trước, chính là Điền Hâm, mà hắn và Điền Hâm, thật ra chưa từng thật sự hẹn hò.

Cho đến khi Điền Hâm qua đời, bọn họ cũng chỉ là quan hệ bạn bè.

Tuy nhiên, Kim Thái Hanh từng có bạn gái, sau khi hắn không đi học.

Bạn gái của hắn là Phương Giai Giai, nhỏ hơn hắn một tuổi và là một trong những học sinh hư của Trường Trung học Cơ sở Bắc Môn.

Sau khi hắn không còn đi học nữa, quen biết một ít côn đồ ở huyện Phúc Dương, cũng quen biết cô, Phương Giai Giai còn chủ động thổ lộ với hắn, muốn làm bạn gái của hắn.

Vào thời điểm đó, hắn đã không ngần ngại đồng ý.

Nhưng mà, lúc ấy ngay cả cuộc sống của mình cũng không tốt, bản thân lại không thích Phương Giai Giai, cho nên tuy rằng Phương Giai Giai là bạn gái hắn, nhưng hai người rất ít khi ở chung, thậm chí hắn còn cảm thấy Phương Giai Giai rất phiền phức.

Hắn cảm thấy Phương Giai Giai phiền, là bởi vì Phương Giai Giai xinh đẹp vẫn luôn được người ta nâng niu, sau khi kết giao với hắn không lâu, liền bất mãn với hắn...

Hai người kết giao một tháng, liền chia tay, từ đầu đến cuối chỉ có nắm tay.

Nhưng cho dù như vậy, Kim Thái Hanh đối phương Giai Giai vẫn có ấn tượng, hiện tại Phương Giai Giai lại một lần nữa thổ lộ với hắn, hắn liền nhận ra.

Cách ăn mặc của Phương Giai Giai, không chỉ không giống một học sinh trung học cơ sở, thậm chí có thể nói là đi đầu thời đại.

Mười mấy hai mươi năm sau, giày cao gót váy ngắn các loại giày dép khắp đường phố đều như vậy, nhưng lúc này... Kim Thái Hanh sống lại lâu như vậy, vẫn là người đầu tiên nhìn thấy người khác mang giày.

Đương nhiên, đây cũng có thể là nguyên nhân hắn trước đó chưa từng chú ý đến giày của người khác.

Tóm lại, Phương Giai Giai ăn mặc rất hợp thời trang, không chỉ vậy, cô còn uốn tóc, thoa son... Rõ ràng là nữ sinh nhỏ mười bốn tuổi, vậy mà đã có nét nữ tính quyến rũ phong tình.

Trường trung học cơ sở Bắc Môn cấm nam sinh để tóc dài, cấm nữ sinh uốn tóc, nhưng luôn có một số học sinh "hư" sẽ khiêu chiến quy định như vậy, Phương Giai Giai hiển nhiên là một trong số đó.

"Kim Thái Hanh, cậu có nghe thấy không." Phương Giai Giai lại nói.

"Xin lỗi, tôi dự định học tập thật tốt, tạm thời sẽ không yêu đương." Kim Thái Hanh nói.

Hắn đối Phương Giai Giai không thể xưng là chán ghét, nhưng tuyệt đối không thích, nếu đã như vậy, thì nhất định phải cự tuyệt.

"Tôi sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu!" Phương Giai Giai nói: "Bây giờ cậu có thiếu tiền không? Tôi có thể cho cậu tiền, còn có thể cho cậu ở nhà tôi, không cần cùng Điền Chính Quốc kia ở chung một chỗ."

Phương Giai Giai vẻ mặt chờ mong nhìn Kim Thái Hanh, hắn lại không thích thái độ của cô, lông mày không thể tránh khỏi nhíu lại: "Tôi không cần cô đưa tiền cho tôi."

"Cậu tình nguyện cả ngày ở cùng một chỗ với tên mập mạp chết tiệt kia, cũng không nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi?" Phương Giai Giai cũng có chút tức giận.

Phương Giai Giai biết thành tích của mình không tốt, không thích học tập, nhưng lại thích người có thành tích học tập tốt, đã sớm chú ý đến Kim Thái Hanh.

Lúc trước cô có chú ý một chút, cũng không có ý nghĩ khác, nhưng gần đây nghe được một ít lời đồn về Kim Thái Hanh, còn có người nói cho cô biết hắn vì chỗ ở mà cả ngày cùng Điền Chính Quốc mập mạp ghê tởm kia ở cùng một chỗ, cô liền động tâm tư muốn thổ lộ với hắn.

Phương Giai Giai biết Điền Chính Quốc. Học sinh như cô, thường thường có quen biết rộng, Kim Thái Hanh có thể ngay cả học sinh lớp bên cạnh cũng không quen, nhưng cô lại chơi đùa khắp trường học, vì thế, từ lúc còn học tiểu học, cô đã vây xem Điền Chính Quốc bẩn thỉu.

Cô cảm thấy cô so với Điền Chính Quốc tốt hơn nhiều, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc kia ở cùng một chỗ, còn không bằng ở cùng một chỗ với cô!

Lúc trước Kim Thái Hanh chỉ không thích thái độ của Phương Giai Giai, hiện tại lại có chút mất hứng.

Điền Chính Quốc là đứa nhỏ hắn nuôi, sao có thể để cho người ta gọi là "mập mạp chết tiệt"?

"Phương Giai Giai, cô có biết cô như vậy rất không lễ phép không?" Kim Thái Hanh bất mãn trừng mắt nhìn Phương Giai Giai một cái, cầm quyển sách trên tay xoay người rời đi.

"Tôi không lễ phép chỗ nào? Điền Chính Quốc kia chính là một gã mập mạp chết tiệt, còn cả ngày khiến người ta ghê tởm." Phương Giai Giai tràn đầy vui mừng đến tỏ tình, lại bị Kim Thái Hanh lạnh nhạt, cực kỳ tức giận.

"Cậu ấy so với cô tốt hơn nhiều." Kim Thái Hanh cũng không quay đầu lại.

"Kim Thái Hanh, tôi đm cậu..." Phương Giai Giai phẫn nộ hô, nhưng nói được một nửa, lại đột nhiên dừng lại.

Kim Thái Hanh quay đầu, đang lạnh mặt nhìn cô.

Kim Thái Hanh vẫn biết, Phương Giai Giai thích nói lời thô tục. Cô cảm thấy nói những lời tục tĩu rất soái khí, liền đem các loại lời thô tục như câu cửa miệng, Kim Thái Hanh sẽ không can thiệp cô, nhưng hắn không thích Phương Giai Giai ân cần hỏi thăm mẹ mình.

Ánh mắt Kim Thái Hanh lạnh như băng, Phương Giai Giai vốn còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng đối mặt với ánh mắt hắn, lại đột nhiên không dám nói gì.

Thấy Phương Giai Giai không nói gì nữa, Kim Thái Hanh trực tiếp trở về phòng học, không quay đầu lại nữa.

Phương Giai Giai cứ như vậy bị bỏ lại... Cô hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh một cái, hốc mắt đều ướŧ áŧ.

Cô cảm thấy rất xấu hổ! Kim Thái Hanh ngay cả ba mẹ cũng không có, cô nguyện ý ở cùng một chỗ với Kim Thái Hanh, đây là nể mặt hắn, hắn thế nhưng còn hung dữ với cô...

Há miệng mắng vài câu, cô muốn xoay người rời đi, kết quả...

Phương Giai Giai nhìn thấy Điền Chính Quốc, thấy cậu còn rất cao hứng.

Điền Chính Quốc quả thật rất cao hứng, ngay từ đầu Phương Giai Giai tỏ tình với Kim Thái Hanh, để Kim Thái Hanh ở cùng một chỗ với cô, còn nói sẽ đưa tiền cho Kim Thái Hanh, cậu cực kỳ lo lắng, rất sợ hắn sẽ đáp ứng.

Nhưng Kim Thái Hanh không đáp ứng, còn nói cậu so với Phương Giai Giai tốt hơn.

Lúc này trong lòng Điền Chính Quốc tràn đầy vui mừng, tuy rằng cậu không rõ vì sao mình lại cao hứng như vậy... Sau đó, cậu liền đối mắt với Phương Giai Giai.

Phương Giai Giai không nghĩ tới mình thổ lộ thất bại thì thôi đi, thế nhưng còn bị người ta nhìn thấy, sắc mặt đặc biệt khó coi, Điền Chính Quốc chú ý tới điểm này, không chút nghĩ ngợi liền bỏ chạy.

"Coi như cậu chạy nhanh!" Phương Giai Giai hung tợn trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc một cái.

Điền Chính Quốc thở hồng hộc trở về phòng học, sau đó liền nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi đọc sách, ngoại trừ Kim Thái Hanh, mấy người khác trong lớp đọc sách rất chăm chỉ, cũng đều đã trở về.

Cậu nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình và làm bài tập về nhà của mình với niềm vui rạo rực.

Kim Thái Hanh không để chuyện Phương Giai Giai ở trong lòng.

Kiếp trước hắn từng ở chung với Phương Giai Giai, Phương Giai Giai không tính là người xấu, về phần không học tập chăm chỉ cả ngày nói những lời thô tục còn cùng một đám côn đồ hỗn tạp ở cùng một chỗ gì đó... Thiếu nữ thời kỳ phản nghịch, sẽ như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Kiếp trước chính hắn cũng như vậy.

Kết quả, Phương Giai Giai làm một chuyện khiến hắn hoàn toàn không ngờ tới.

Phương án thiết kế nhà của đôi vợ chồng trẻ kia đã có ba cái, nhưng Kim Thái Hanh cũng không lập tức đi tìm bọn họ, tính toán vài ngày nữa sẽ đi.

Mấy ngày nay, hắn tìm ra mấy quyển sách bài tập và tài liệu học tập lớp bảy lớp tám của Điền Chính Quốc, mỗi ngày đều rất cố gắng đọc sách.

Điền Chính Quốc rất có tiền, mua rất nhiều tư liệu học tập thượng vàng hạ cám, ngoại trừ sách bài tập ra, cậu còn mua toàn bộ sách giáo khoa của các môn học.

Những quyển sách này tuy rằng cậu mua, nhưng kỳ thật chưa tự mình đọc qua, hiện tại ngược lại để cho Kim Thái Hanh dùng.

Nhìn sách giáo khoa ngữ văn giải thích văn ngữ, học cách đọc hiểu ngữ văn, sau đó nhìn sách giáo khoa toán học tập trung vào công thức và các bước giải quyết vấn đề...

Kim Thái Hanh có thể cảm giác được sự tiến bộ của mình rất rõ ràng, mỗi buổi tối đều học rất muộn, nhưng buổi tối hôm nay, hắn không có ý định tiếp tục học.

Hắn gọi điện thoại cho đôi vợ chồng trẻ kia, nói chuyện bản thiết kế đã có, bảo bọn họ tối nay tới nói chuyện.

Khoảng 7 giờ tối, trước đó bọn họ đã đem chính mình uy no.

"Chính  Quốc, nước tương không còn, cậu đi mua một chai nước tương." Kim Thái Hanh hôm nay làm gà luộc, đem toàn bộ gà dùng nồi áp suất nấu chín, sau đó vớt ra cắt miếng, chấm nước tương ăn.

Ăn thịt gà như vậy, nhất định phải có nước tương, hết lần này tới lần khác trong nhà lại không còn.

"Được!" Cậu cầm tiền, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

"Đi chậm một chút, đừng chạy quá nhanh." Kim Thái Hanh hô một tiếng, sau đó đem gà vớt ra thái miếng.

Bên ngoài tiểu khu có quầy bán hàng nhỏ, thời gian đi lại mua nước tương, khoảng chừng bảy tám phút là cùng, nhưng Kim Thái Hanh đợi mười mấy phút, cậu cũng không trở về.

Điền Chính Quốc người này, tuyệt đối sẽ không chạy loạn, hiện tại vẫn không trở về...

"Đình Đình, em ở nhà chờ, anh đi ra ngoài một chuyến." Kim Thái Hanh nói, đi ra ngoài.

Hắn một đường đi ra ngoài tiểu khu, đi thẳng đến cửa hàng nhỏ, cũng không gặp được Điền Chính Quốc, hắn hỏi người của cửa hàng, người nọ còn nói cho hắn biết Điền Chính Quốc đã đi từ lâu rồi.

Kim Thái Hanh nhướng mày, liền nhớ tới cảnh Điền Chính Quốc bị người khi dễ lúc trước.

Đứa trẻ này có thể gặp phải chuyện như vậy lần nữa không?

Kim Thái Hanh lại chạy về cửa tiểu khu, từ người bảo vệ biết được cậu không trở về, lại đi hỏi người trong cửa hàng xung quanh.

"Cậu nói nhóc mạp kia? Lúc trước cậu ta cầm nước tương về nhà bị người chặn lại, những người đó đuổi theo cậu ta, cậu ta liền chạy về phía bên kia." Người phụ nữ mở tiệm cắt tóc bên cạnh tiểu khu chỉ vào một hướng nói.

Sắc mặt Kim Thái Hanh thay đổi, lập tức đuổi theo hướng người này chỉ.

Điền Chính Quốc quả thật bị người đuổi theo.

Trong số những người đuổi theo cậu, có hai người trước kia thường xuyên khi dễ cậu, có một người cùng lớp rất ghét cậu, cũng có mấy người cậu không biết, trong đó còn có Phương Giai Giai.

Trước kia Điền Chính Quốc gặp phải chuyện như vậy, sẽ theo bản năng liền xoay người bỏ chạy, mà người phía sau cậu, lại lập tức đuổi theo.

Nhờ mấy ngày nay vẫn luyện chạy bộ, Điền Chính Quốc chạy rất nhanh, những người đó ngay từ đầu vậy mà không đuổi kịp cậu, có mấy người chạy chạy, còn bị tụt lại phía sau, trong đó bao gồm cả Phương Giai Giai mang giày cao gót.

Nhưng mà, chính là bởi vì như vậy, mấy người sau khi tụt lại phía sau nghỉ ngơi tại chỗ, cuối cùng đem Điền Chính Quốc ôm nước tương chạy về chặn lại.

Điền Chính Quốc hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới không để người đuổi kịp, nhưng đụng phải mấy người bị tụt lại phía sau, lúc này, cậu đã không còn khí lực gì nữa.

"Mập mạp chết tiệt, không được quấn lấy Kim Thái Hanh nữa, có biết không?" Phương Giai Giai đắc ý nhìn Điền Chính Quốc.

Cậu thở hổn hển, không lên tiếng, sau đó bị người đẩy một cái: "Điền Chính Quốc, nếu cậu lại quấn lấy Kim Thái Hanh, tôi giết chết cậu!"

Cậu vẫn không nói gì.

"Cái tên mập mạp chết tiệt như cậu là ghê tởm nhất, trước kia còn lau nước mũi lên ghế, cũng không biết Kim Thái Hanh nguyện ý ở cùng một chỗ với cậu như thế nào."

"Lần thi này cậu ta vậy mà đứng thứ hai của lớp, khẳng định nhìn trộm người khác."

"Giai Giai, chúng ta đánh cậu ta một trận, cậu ta nhất định sẽ không dám quấn lấy Kim Thái Hanh."

......

Những người này đến chặn Điền Chính Quốc, tuổi cũng không lớn, trong đó có mấy người là người của trường trung học cơ sở Bắc Môn, còn có mấy người là côn đồ trong xã hội, mà mấy tên côn đồ kia, kỳ thật cũng là vừa mới tốt nghiệp trường trung học cơ sở Bắc Môn.

Thiếu niên thiếu nữ thời kỳ phản nghịch, luôn cảm thấy mình là chính xác nhất, luôn nhìn không quen cái này nhìn không quen cái kia, cũng sẽ làm một ít chuyện mà sau khi lớn lên quay đầu lại nhìn có lẽ sẽ hối hận không kịp.

Điền Chính Quốc ôm bình nước tương cúi đầu, sau đó liền cảm thấy có nắm đấm rơi vào trên người cậu, còn có người đá cậu.

Cả người cậu co rút càng chặt, chỉ mong những người này đánh cậu một trận, có thể nhanh chóng buông tha để cho cậu về nhà, kết quả đúng lúc này, cậu nghe được giọng nói của Kim Thái Hanh: "Dừng tay!"

Điền Chính Quốc cho rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng ở trước mặt mình.

Tại sao Kim Thái Hanh lại tới đây? Những người này có thể đánh Kim Thái Hanh hay không?

Phương Giai Giai ở đây, bọn họ có đánh Kim Thái Hanh hay không?

Điền Chính Quốc đang lo lắng, liền nhìn thấy Kim Thái Hanh một cước đạp về phía người gần hắn nhất.

Kim Thái Hanh... Hắn lại đánh người? Điền Chính Quốc ngây dại, cũng càng lo lắng —— Kim Thái Hanh chưa từng đánh nhau đi? Hắn sẽ đánh nhau sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro