Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Mang Điền Chính Quốc chạy bộ

Kim Thái Hanh nhìn sơ qua, liền biết trong túi nilon này, sợ là chứa mấy vạn.

Hắn có chút không kịp phản ứng: "Đây là làm gì?"

"Cậu... Cậu giúp tớ quản tiền." Điền Chính Quốc nói có chút lộn xộn: "Cậu muốn, muốn cái gì, cũng... Cũng có thể mua."

Kim Thái Hanh đột nhiên có loại cảm giác mình được bao dưỡng.

Hắn giật mình... Hắn thật đúng là không nghĩ tới Điền Chính Quốc lại có tiền như vậy.

Cha của Điền Chính Quốc cho một đứa bé nhiều tiền như vậy, sau đó ném đứa bé một mình ở huyện Phúc Dương, điều này cũng quá vô trách nhiệm...

Trong lòng Kim Thái Hanh có chút tức giận, nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Điền Chính Quốc, càng nhịn không được thở dài: "Nhiều tiền như vậy, cậu đều cho tôi?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Ừm! Tất cả đều cho cậu. Sau này cậu sẽ sống... Sống ở đây, những gì tớ muốn, cậu có thể mua cho tớ, tớ không biết tiêu tiền."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, đôi mắt sáng lấp lánh.

Kim Thái Hanh sống cùng cậu, quản cậu, phát tiền tiêu vặt cho cậu, những ngày như vậy chỉ cần nghĩ đến, cậu liền có loại cảm giác mỹ mãn.

Đương nhiên, cậu đưa ra quyết định này, chủ yếu vẫn là muốn lấy lòng Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đối với cậu rất tốt, cậu rất sợ sau này sẽ không đối xử tốt với cậu nữa.

Nếu Kim Thái Hanh cảm thấy cậu phiền phức, muốn dọn ra ngoài... Điền Chính Quốc theo bản năng, liền đem toàn bộ gia sản của mình giao ra, muốn Kim Thái Hanh ở lại.

Tâm tình Kim Thái Hanh rất phức tạp.

Hắn biết tiểu mập mạp này bởi vì trước kia không có ai đối tốt với cậu, vì thế mình đối với cậu tốt một chút, cậu liền mang ơn đội nghĩa cảm thấy mỹ mãn, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, người này lại có thể làm như vậy.

Điền Chính Quốc không sợ hắn cầm tiền bỏ trốn?

Số tiền này đều là tiền mặt, cho dù hắn cướp đi, cậu cũng không có chứng cớ chứng minh hắn cướp đồ.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc phỏng chừng căn bản sẽ không báo cảnh sát, chỉ biết ủy khuất chịu đựng...

"Có bao nhiêu tiền ở trong đây?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Có lẽ có khoảng hai vạn năm." Điền Chính Quốc nói, số tiền này phần lớn là do cha cậu đưa cho cậu lúc ăn tết, cậu tiêu không hết liền để đó.

Kim Thái Hanh lấy tiền trong túi nilon ra, đếm một lần, phát hiện tổng cộng có hai vạn bảy ngàn ba trăm năm mươi hai đồng ba hào, ngoài ra, bên trong còn có sổ hộ khẩu của Điền Chính Quốc và một số giấy tờ chứng nhận bất động sản.

Hộ chủ sổ hộ khẩu là Điền Chính Quốc, phía trên chỉ có một mình Điền Chính Quốc, tên trên giấy chứng nhận bất động sản cũng là Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh cảm thấy túi nilon trên tay mình có chút nặng.

Điền Chính Quốc càng tinh tưởng hắn.

Hắn lại càng có loại cảm giác mình đang làm cha.

Quên đi, dù sao hắn cũng muốn nuôi Kim Đình, lại nuôi thêm một Điền Chính Quốc cũng không có gì.

Lúc trước Kim Thái Hanh là muốn cùng Điền Chính Quốc ở phương diện kinh tế tách ra, không muốn chiếm tiện nghi của Điền Chính Quốc, nhưng hiện tại, cầm toàn bộ gia sản Điền Chính Quốc đưa cho hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mình làm những thứ đó, hoàn toàn không cần thiết.

Hắn và Điền Chính Quốc phân rõ ràng là vì tốt cho cậu, nhưng Điền Chính Quốc có lẽ cũng không muốn cùng hắn phân rõ ràng —— đứa nhỏ này rất thiếu cảm giác an toàn, sự xa cách của mình sợ là làm cho cậu bất an.

Hơn nữa, trên tay Điền Chính Quốc có tiền, hắn cũng cần số tiền này, nếu đã như vậy, vì sao hắn phải từ chối?

Thật ra hắn hoàn toàn có thể cầm tiền của Điền Chính Quốc để kiếm tiền, sau này lại cho cậu nhiều tiền hơn là được, không phải sao?

Kim Thái Hanh có loại cảm giác nghĩ thông suốt.

"Được, tiền này tôi nhận lấy, cậu yên tâm, sau này tôi sẽ cho cậu nhiều hơn." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc có chút mờ mịt nhìn Kim Thái Hanh, cho cậu nhiều hơn? Tại sao lại cho cậu nhiều hơn?

"Trở về đi, đi ngủ sớm một chút." Kim Thái Hanh lại nói.

Điền Chính Quốc gật gật đầu, ngoan ngoãn trở về ngủ, sau khi đi, lại có chút mất mát —— cậu lại không thể nói thêm vài câu với Kim Thái Hanh.

Sáng hôm sau năm giờ Trác Thiệu đã rời giường, sau đó liền đi gõ cửa phòng Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, nên rời giường rồi."

"Thái Hanh?" Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra, mờ mịt nhìn Kim Thái Hanh.

"Mặc quần áo vào, đi theo tôi." Kim Thái Hanh nói, hài lòng nhìn Điền Chính Quốc một cái —— Hôm nay Điền Chính Quốc không trần truồng, là mặc đồ ngủ, chuyện này rất tốt.

Cậu cũng không biết Kim Thái Hanh muốn dẫn mình đi làm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, còn thay một bộ quần áo mới Kim Thái Hanh mua cho cậu ngày hôm qua.

Kim Thái Hanh bảo Điền Chính Quốc uống một ly nước, lại cho cậu một củ khoai tây hấp cỡ quả trứng gà để cậu ăn, sau đó mới dẫn cậu xuống lầu.

Cây xanh trong tiểu khu này làm rất tốt, vòng quanh tiểu khu còn có một con đường nhỏ để tản bộ, Kim Thái Hanh mang theo Điền Chính Quốc đi tới con đường nhỏ kia, nói với cậu: "Nào, cùng tôi chạy bộ."

Điền Chính Quốc có chút trợn tròn mắt.

Lúc cậu đang trợn tròn mắt, Kim Thái Hanh đã bắt đầu chạy rồi.

Kim Thái Hanh không biết tình huống cụ thể của thân thể mình hiện tại, chạy cũng không nhanh, mà hắn chạy chưa được mấy bước, Điền Chính Quốc đã đuổi theo.

Điền Chính Quốc rất mập, mà nếu mập mạp chạy quá nhanh có thể sẽ tổn thương đầu gối, Kim Thái Hanh cũng khống chế tốc độ, nhưng cho dù như vậy, Điền Chính Quốc vẫn thở hồng hộc, chỉ chốc lát sau, cả người giống như là từ trong nước vớt ra.

Nhưng cậu vẫn kiên trì.

Kim Thái Hanh quay đầu lại, thấy Điền Chính Quốc đi theo phía sau hắn, cúi đầu không nói một tiếng chạy bộ, bộ dáng cắn chặt răng kia, nhìn quả thực có chút hung dữ.

Kim Thái Hanh ngừng lại, sau đó Điền Chính Quốc liền chạy đến trước mặt hắn, cậu chạy năm sáu bước, mới phát hiện không đúng, sau đó dừng bước mờ mịt nhìn về phía Kim Thái Hanh.

"Trước không chạy, chúng ta đi vài bước." Kim Thái Hanh cười nói. Bọn họ đã chạy gần mười phút, hắn cũng có chút mệt mỏi, Điền Chính Quốc phỏng chừng càng mệt mỏi hơn, vẫn là đi vài bước thả lỏng một chút thì tốt hơn.

Kim Thái Hanh mang theo Điền Chính Quốc đi hơn mười phút, sau khi nhìn thấy hô hấp của cậu đã bình ổn, mới mang theo cậu chạy mười phút.

Nửa tiếng sau, Kim Thái Hanh cảm thấy mình vẫn ổn, Điền Chính Quốc lại là một bộ mệt mỏi sắp chết.

Nhưng cậu vẫn kiên trì, không kêu khổ một tiếng, khiến Kim Thái Hanh có chút bội phục cậu.

Đây thực sự là một đứa trẻ tốt.

"Chúng ta đi thêm mười phút nữa, sau đó trở về tắm rửa." Kim Thái Hanh cười cười với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đã nói không nên lời, nhưng nhìn thấy nụ cười của Kim Thái Hanh, cậu nhất thời lại có khí lực.

Gật gật đầu, Điền Chính Quốc chậm rãi đi theo phía sau Kim Thái Hanh.

Sau khi đi một hồi, Điền Chính Quốc có loại cảm giác mình rốt cục cũng sống lại, sau đó liền phát hiện, quần áo mới của mình đã sớm ướt đẫm, thoạt nhìn hơi bẩn thỉu, mà Kim Thái Hanh... Hắn đang mặc quần áo cũ.

Sớm biết vậy, cậu cũng mặc quần áo cũ, không làm bẩn quần áo mới Kim Thái Hanh mua cho cậu...

Điền Chính Quốc có chút buồn bực, nhưng mà nghĩ đến mình tổng cộng mua năm bộ quần áo, còn co thể đổi cái khác, lại lên tinh thần.

Trở lại chỗ ở, trước tiên Kim Thái Hanh nói bảo Điền Chính Quốc  uống một ly nước muối ấm, sau đó mới bảo cậu đi tắm rửa.

Kim Thái Hanh cũng tắm rửa, tắm rửa xong, hắn dùng cơm mình cố ý nấu hơi nhiều ngày hôm qua làm cơm chiên trứng.

Cà rốt cắt thành hạt nhỏ cỡ đậu xanh, với thịt nạc có cùng kích thước cho vào dầu xào trong chốc lát, sau đó cho bốn quả trứng vào xào, cuối cùng cho cơm vào đảo đều, cho thêm nước tương, cơm chiên trứng đơn giản lại ngon miệng liền làm xong.

Mà lúc này, Kim Đình đã thức dậy, Điền Chính Quốc cũng đã tắm rửa xong.

Điền Chính Quốc tuy rằng mập, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, hơn nữa trong trường học thể dục thể thao gì đó, cậu đều học, trước kia số lượng vận động cũng được, bởi vậy tuy rằng buổi sáng rèn luyện khiến cậu rất thống khổ, hiện tại bình tĩnh lại, chỉ thấy vô cùng đói bụng.

Điền Chính Quốc một hơi ăn hết hai chén cơm chiên trứng, muốn ăn nữa lại không còn.

"Sau này mỗi bữa cậu chỉ có thể ăn hai chén cơm, không thể ăn nhiều hơn." Kim Thái Hanh nói, vừa nói, vừa vo gạo bỏ vào nồi cơm điện.

Những gì hắn đang làm là chuẩn bị để làm là bữa trưa.

Gạo đã bỏ vào nồi cơm điện, Kim Thái Hanh lại đem thịt đã ướp muối bỏ vào đĩa, lại đánh thêm ba quả trứng gà lên trên, cuối cùng đặt đĩa lên khay hấp của nồi cơm điện.

Hắn đã hỏi qua Điền Chính Quốc, biết được cậu không ở trường trả tiền ăn cơm, nếu đã như vậy, ba người bọn họ đều về nhà ăn cơm.

Trước tiên Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đưa Kim Đình đi học, sau đó mới cùng nhau đi học, trên đường, Kim Thái Hanh hỏi: "Sao cậu không ăn cơm ở trường?"

"Ăn không đủ no." Điền Chính Quốc có chút xấu hổ cúi đầu.

Thật ra năm nhất, cậu có ăn ở trường, mà lúc ấy bọn họ ăn cơm, là mười người một nhóm ăn, đồ ăn trường học cho đặt ở giữa bàn, do tổ trưởng phụ trách phân món.

Các món ăn ở trường thường là đùi gà, sườn lợn, thịt lợn, theo lý thuyết rất công bằng, nhiều nhất cũng chỉ là đùi gà của bạn lớn hơn một chút, đùi gà của tôi nhỏ hơn chút nhưng đó chỉ là một vấn đề nhỏ.

Nhưng nếu ai đó bị xa lánh... Vậy người đó vô luận như thế nào, cũng không có khả năng đạt được một phần công bằng.

Lúc ấy Điền Chính Quốc cùng tổ với hai người bạn học cũ của cậu, trong đó một người còn là tổ trưởng phụ trách phân món.

Thìa sắt dùng sức đè lên, có thể lấy một miếng thịt từ đùi gà kho tàu, sườn heo cũng có thể dùng thìa sắt phân món chia ra, nếu ăn thịt viên gì đó... Rõ ràng hẳn là mỗi người bốn phần, tổ trưởng sẽ cho mấy người trong đó nhiều hơn mấy phần, cuối cùng đến chỗ cậu liền không còn.

Thầy giáo đôi khi cũng sẽ tới xem, gặp qua một lần, nhưng tổ trưởng nói là cậu muốn giảm cân mới không ăn... Giáo viên tin, còn dặn dò cậu không được giảm cân.

Cậu không biết phải biện giải như thế nào, cũng chỉ có thể nhận, sau đó tự mình mua chút đồ ăn vặt bỏ vào trong túi sách.

Dù sao cậu cũng không thiếu tiền, sau đó dứt khoát không ăn ở trường, mà đi ăn ngoài trường.

Ngoài trường đồ ăn ngon gì cũng có, thật ra so với ăn ở trong trường tốt hơn nhiều... Tất nhiên, sau này cậu có thể về nhà ăn!

Điền Chính Quốc đều muốn nhảy nhót đi về phía trước.

Đến trường, Kim Thái Hanh đến văn phòng cảm ơn thầy Dương trước, sau đó nói chuyện mình ở nhà Điền Chính Quốc.

Đối với tình huống của đứa nhỏ kia, Dương Kiến Hoa cũng biết, nghe nói Kim Thái Hanh ở chỗ cậu, rất vui vẻ: "Như vậy rất tốt, sau này hai đứa cùng nhau học tập."

Kim Thái Hanh gật đầu, lại đem chuyện mình có thể thu tiền thuê nhà, có tiền ăn cơm nói.

Nguyên bản Dương Kiến Hoa muốn xin trường học một chút, để Kim Thái Hanh có thể ăn cơm miễn phí ở trường, hiện tại nghe nói vậy, liền buông tha tính toán này.

Sau này Kim Thái Hanh nhất định phải sống một mình, thậm chí còn phải chiếu cố em gái, hiện tại sớm thích ứng một chút cũng tốt.

Buổi trưa, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi đón Kim Đình trước, sau đó mới mang theo Kim Đình cùng nhau về nhà, bởi vì nhà Điền Chính Quốc ở ngay bên cạnh trường tiểu học, làm như vậy ngược lại không mất bao nhiêu thời gian.

Cơm trong nồi cơm điện đã sớm chín, thịt hấp trứng cũng có thể trực tiếp ăn... Thời gian nghỉ trưa gấp gáp, Kim Thái Hanh cũng không nấu món ăn phức tạp, chỉ nấu canh đơn giản.

Dùng rau xanh, mộc nhĩ, thịt băm, nấm bào ngư để nấu canh, sau đó được Kim Thái Hanh chia làm ba chén, để Điền Chính Quốc và Kim Đình nhất định phải ăn xong bát của mình.

Kim Thái Hanh làm như vậy, là lo lắng Kim Đình và Điền Chính Quốc kén ăn, nhưng mà sự thật chứng minh, hai người này căn bản không cần hắn lo lắng.

Kim Đình vốn không kén ăn, trước kia Điền Chính Quốc ăn cũng ăn không đủ no, một chút cũng không kén ăn, chính là thích ăn thịt.

Ăn cơm xong, ngâm bát trong nước, đưa Kim Đình đến cổng trường rồi vội vàng chạy tới trường, vừa vặn mười một giờ năm mươi lăm, không đến trễ.

Kim Thái Hanh cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, Điền Chính Quốc cũng rất hài lòng.

Sống chung với Kim Thái Hanh, đối với Điền Chính Quốc mà nói tuyệt đối là vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng có chỗ khiến cậu buồn bực —— Mỗi buổi sáng Kim Thái Hanh đều bắt cậu chạy bộ, buổi tối còn có thể bắt cậu làm chống đẩy, hoặc là nằm trên mặt đất, vươn hai chân làm động tác đạp xe đạp.

Tất cả những chuyện này đối với cậu mà nói, là một loại dày vò, nhưng đây là Kim Thái Hanh bảo cậu làm...

Điền Chính Quốc cắn răng kiên trì, cho dù toàn thân đau nhức, cho dù buổi tối luôn rất đói, cũng không nghĩ bỏ cuộc.

Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua, cuối tuần lại đến.

Đồ ăn vặt trong phòng Điền Chính Quốc đã sớm bị Kim Thái Hanh chuyển vào phòng của mình, hắn không cho Điền Chính Quốc ăn một miếng nào, ngược lại mỗi ngày đều cho Kim Đình ăn.

Mỗi lần Điền Chính Quốc nhìn thấy một màn này, vẻ mặt hâm mộ, tuy rằng cậu chưa từng mở miệng muốn ăn, nhưng bộ dáng trông mong kia vẫn làm cho Kim Thái Hanh có chút không đành lòng.

Vì thế, buổi chiều thứ bảy, sau khi tiếp nhận toàn bộ gia sản của Điền Chính Quốc, lúc này Kim Thái Hanh đã giàu có, liền dẫn Điền Chính Quốc và Kim Đình đi siêu thị.

Kim Thái Hanh không tán thành trẻ con ăn đồ ăn vặt không lành mạnh, nhưng có thể ăn một chút đồ lành mạnh, ví dụ như sữa chua vân vân.

Ba người bọn họ đều đang phát triển thân thể, ăn chút sữa chua hay gì đó bổ sung canxi vẫn là rất cần thiết.

Huyện Phúc Dương đã có siêu thị, vừa mới mở không lâu.

Siêu thị này rất lớn, nhìn rất cao cấp, nhưng Kim Đình và Điền Chính Quốc hai người, đều chưa từng đi.

Kim Đình không có cơ hội, Điền Chính Quốc thì không dám đi nơi xa lạ.

Bọn họ biểu hiện rất câu nệ, nhìn thấy thang máy đều có vẻ mặt tò mò, Kim Thái Hanh thì khác, hắn từng vào vô số siêu thị, cái siêu thị này, trong mắt hắn bất quá chỉ là một siêu thị nhỏ mà thôi.

Siêu thị tổng cộng ba tầng, tầng trệt là bán vàng bạc trang sức và quần áo, tầng hai bán tất cả các loại thực phẩm, tầng trên cùng bán đồ nội thất và thiết bị gia dụng.

Kim Thái Hanh cùng hai người trực tiếp đi lên lầu hai, sau đó liền thấy được đủ loại đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu...

Hai đứa nhỏ cực kỳ thèm ăn, nhưng Kim Thái Hanh cũng không mua cho chúng.

Kim Thái Hanh dẫn bọn họ mua một ít sữa chua, một hộp sữa tươi, lại mua chút gia vị dùng trong nhà, liền mang theo bọn họ rời đi, mà buổi tối này, lúc hắn cho Kim Đình đồ ăn vặt, cũng cho Điền Chính Quốc một hộp sữa chua.

Điền Chính Quốc nhất thời cao hứng lên.

Lúc trước cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh cho Kim Đình đồ ăn vặt vẻ mặt hâm mộ, thật ra cũng không phải hâm mộ Kim Đình có đồ ăn vặt ăn, mà là hâm mộ hành vi Kim Thái Hanh dành cho Kim Đình, hiện tại, cậu cũng có.

"Mau uống đi." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc đem ống hút đâm vào hộp sữa chua, uống một ngụm, sau đó khuôn mặt lập tức nhăn lại.

Mùi vị gì thế này! Cái này... hỏng rồi sao?

Lúc trước Điền Chính Quốc chỉ mua sữa ngọt để uống chưa từng ăn sữa chua, cảm thấy đặc biệt không quen.

Nhưng Kim Thái Hanh bảo cậu uống...

Cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn uống hết một hộp sữa chua, sau khi uống vài ngụm, còn phát hiện sữa chua này kỳ thật cũng không phải đặc biệt khó uống.

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh lại để cho bọn họ một mình uống một hộp sữa, sau đó để cho bọn họ ở nhà làm bài tập về nhà, chính mình lại ra cửa.

Trước tiên hắn đi dạo một vòng trong tiểu khu, sau đó tìm được một hộ gia đình đang trang trí, đi vào nhìn một chút.

Lúc này đã có công ty trang trí, nhưng mọi người vẫn quen gọi người đến trang trí, sau đó những công nhân trang trí kia, bình thường đều dựa theo kinh nghiệm của mình để trang trí cho khách hàng, bản thiết kế gì đó đều không có.

Trước kia Kim Thái Hanh trang trí nhà cho người ta, có một số phòng ốc muốn bỏ hết trang trí lại, liền chứng kiến rất nhiều kiểu trang trí kỳ lạ.

Ổ cắm lắp đặt vị trí không đúng, đồ nội thất làm rất khó coi, đây đều là chuyện bình thường nhất, hắn có một lần cạy mở sàn nhà một khách hàng, còn phát hiện dưới sàn nhà nhồi đầy ván gỗ...

Khách hàng sẽ đưa tiền công cho thợ mộc, dựa theo số lượng tấm ván gỗ mà thợ mộc làm ra mà tính tiền, sau đó thợ mộc vì muốn lấy nhiều tiền hơn, liền đem cưa ván gỗ tốt lén lút giấu dưới sàn nhà, thành ra tốn rất nhiều tấm ván gỗ...

Tất nhiên, tiền công của thợ mộc, vẫn còn có cách tính khác, chẳng hạn như phổ biến nhất là theo ngày, với cách tính này, một cánh cửa, thợ mộc có thể làm ra trong một vài ngày.

Lúc này mời người trang trí, phải xem công nhân có lương tâm hay không.

Lần này Kim Thái Hanh đi xem công trường trang trí này, thợ mộc làm việc bên trong xem như có lương tâm, chỉ là...

Người nhà này cùng thợ mộc đưa ra yêu cầu, nói là muốn làm một cái bàn máy tính trong thư phòng.

Và rồi... Rất hiển nhiên người thợ mộc này căn bản không biết bàn máy tính phải làm như thế nào, cuối cùng cũng chỉ dựa theo kinh nghiệm trước kia làm một cái bàn làm việc, chỉ là tủ phía dưới không có lắp cửa, ngăn kéo phía trên cũng không có lắp.

"Tại sao lại làm một ngăn kéo ở đây?" Kim Thái  Hanh nhịn không được hỏi một câu.

"Là muốn có một chỗ để đặt phím kia... Phím..." Thợ mộc có chút rối rắm.

"Bàn phím." Kim Thái Hanh nói.

Thợ mộc liên tục gật đầu, Kim Thái Hanh lại trầm mặc.

Bàn phím... Để nó ở trong ngăn kéo? Vậy làm thế nào để đánh máy?

Cái bàn này muốn để máy tính, vẫn có thể, nhưng bàn phím chắc chắn phải được đặt trên bàn làm việc, ngoài ra, nơi đặt CPU, cũng phải khoan một lỗ...

Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, đem những gì mình biết nói: "Tôi đã từng dùng máy tính, bàn máy tính không thể làm như vậy..."

Cái ngăn kéo kia vẫn là đừng làm, lắp một ngăn kéo hở thì càng đẹp, cũng không nhất thiết phải màu xám, về phần phía dưới đặt CPU, phải khoan một cái lỗ mới được, trên mặt bàn cũng phải có một cái lỗ.

Người thợ mộc kia ngay từ đầu không quá tình nguyện, không muốn khoan lỗ trên mặt bàn tốt, nhưng sau khi Kim Thái Hanh giải thích một chút, anh ta vẫn làm theo lời Kim Thái Hanh nói, cuối cùng lại nói: "Cậu hiểu biết thật nhiều!"

Kim Thái Hanh cười cười, lại nói: "Anh có điện thoại không? Nhà tôi cũng phải trang trí, anh để lại cho tôi một số liên lạc."

"Có điện thoại, nhưng ban ngày có thể không có ai nghe máy, buổi tối cậu lại gọi tới." Người thợ mộc kia báo số điện thoại cho Kim Thái Hanh.

Từ nơi này rời đi, Kim Thái Hanh ở những nơi khác ở huyện Phúc Dương dạo một vòng, lại tìm được hai công trường trang trí khác, đi nhìn một chút.

Hai công trường trang trí kia, hắn cũng chỉ ra rất nhiều lỗi, ví dụ như một thợ điện trong đó, thiết kế công tắc cho phòng ốc, không thể đồng thời bật tắt đèn ở cả phòng ngoài và trong.

Điều này... Kỹ thuật của người này rõ ràng vô cùng kém, vậy mà cũng có người mời hắn làm thợ điện?

Kim Thái Hanh cảm thấy, tay nghề thợ điện của mình, sợ là so với người này còn tốt hơn một chút.

Ít nhất hắn biết mắc nối tiếp và song song.

Đương nhiên, hiện tại hắn có tay nghề cũng uổng phí, không ai mời hắn làm việc, trừ phi hắn có tác phẩm thành tựu.

Kim Thái Hanh trầm mặc thật lâu, cuối cùng vừa về nhà, liền hướng về phía Điền Chính Quốc nói: "Tôi muốn trang trí lại nhà cậu một chút, được không?"l

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro