Chương 23: Nộp gia sản
Con trai ở nhà mặc một chiếc quần lót là chuyện bình thường, nhưng bây giờ, nhà bọn họ có Kim Đình.
Kim Đình là một cô gái nhỏ, Điền Chính Quốc ở nhà ăn mặc như vậy không thích hợp lắm.
Đương nhiên, Kim Thái Hanh nhíu mày còn có một nguyên nhân, đó chính là Điền Chính Quốc quá mập.
Nam sinh tuổi dậy thì, rất nhiều người có vóc dáng cao gầy như cây gậy trúc, còn Điền Chính Quốc thì sao? Trên bụng cậu như có một cái phao bơi.
Chuyện mang theo đứa nhỏ này đi rèn luyện như lửa sém lông mày.
Điền Chính Quốc chú ý tới ánh mắt Kim Thái Hanh đặt trên bụng mình, theo bản năng che bụng mình lại, sau đó đột nhiên đóng cửa lại, lập tức trở về phòng.
Xong rồi, Kim Thái Hanh nhìn thấy bộ dáng một thân thịt mỡ của cậu!
Lúc trước Điền Chính Quốc còn muốn ở chung một phòng với Kim Thái Hanh, hiện tại lại cảm thấy may mắn.
May mắn Kim Thái Hanh không đồng ý ở cùng cậu, cậu béo như vậy, bị Kim Thái Hanh nhìn thấy có bao nhiêu không tốt?
Chờ đã, hiện tại hắn đã nhìn thấy rồi...
Lúc trước Điền Chính Quốc cảm thấy mập không có gì không tốt, nhưng lúc này, cậu đột nhiên ý thức được mình có chút xấu...
Lấy tay nhéo thịt mỡ trên mặt mình, Điền Chính Quốc thất hồn lạc phách tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Kết quả vừa mới đánh răng, cậu liền nghe thấy cửa phòng bị gõ "Cốc cốc", Kim Thái Hanh ở ngoài cửa nói: "Chính Quốc, cậu mặc quần áo xong thì ra ăn sáng."
Bữa sáng! Kim Thái Hanh nấu bữa sáng!
Điền Chính Quốc lập tức tăng nhanh tốc độ rửa mặt, sau đó lại tìm một bộ quần áo để thay.
Lúc Điền Chính Quốc đi ra, Kim Đình cũng từ trong phòng đi ra.
Kim Đình dậy muộn, cũng không phải là không ngủ ngon, mà là ngủ quá tốt.
Phòng khách bình thường không có người ở, nhưng hai năm nay Điền Chính Quốc rất thích sạch sẽ, lúc không có việc gì sẽ quét dọn vệ sinh, nơi đó cũng rất sạch, cái giường kia vẫn có nệm mềm mại...
Ngày hôm qua Kim Đình đi theo Kim Thái Hanh bận rộn thật lâu, có chút mệt mỏi, sau khi ngủ xong, liền ngủ đặc biệt ngon, cuối cùng dậy muộn.
Kim Đình và Điền Chính Quốc hai người rửa mặt xong, liền nhìn thấy đồ ăn trên bàn.
Buổi sáng người địa phương thật ra đều quen ăn cháo, sẽ không nấu cơm, nhưng mà Kim Thái Hanh cảm thấy chỉ ăn cháo thì có chút không đủ no, nên nấu cơm.
Trước kia Điền Chính Quốc không ăn sáng ở nhà, hoàn không biết điều này, lúc trước mỗi ngày Kim Đình đều bị Khuất Quế Hương cho ăn cháo và dưa muối, nó ước gì có thể ăn cơm, vì thế, hai người căn bản không có nghi ngờ, rất cổ vũ mà đem đồ ăn Kim Thái Hanh chuẩn bị ăn hết.
Sau khi ăn xong, Kim Thái Hanh liền dẫn bọn họ ra ngoài, đi đến khu chuyên bán đồ nội thất ở huyện Phúc Dương.
Kiếp trước Kim Thái Hanh đã xem qua các loại kiểu dáng đồ nội thất, kiểu Mỹ kiểu Âu kiểu Bắc Âu cái gì cũng có, ánh mắt rất cao, nhưng hiện giờ trong túi hắn không có nhiều tiền, nên không chọn.
Đương nhiên, lúc này đồ nội thất đều rất bình thường, trên thực tế hắn chọn được cũng không nhiều.
Nếu bây giờ hắn mở một nhà máy sản xuất đồ nội thất... Trong lòng Kim Thái Hanh hiện lên ý niệm này, nhưng rất nhanh lại cười khổ một chút.
Hắn một đứa trẻ vị thành niên đang học trung học cơ sở, lại không có vốn liếng gì, nào có bản lĩnh mở xưởng? Đương nhiên, kéo một ít công nhân thất nghiệp, sau đó tổ chức một đội trang trí, ở huyện thành làm trang trí cho người ta kiếm chút tiền ngược lại là được...
Kim Thái Hanh đã quyết định mấy ngày nữa cứ làm như vậy, trung học cơ sở còn một năm, trung học phổ thông có ba năm, bốn năm trôi qua, hắn hẳn là có thể làm ra chút thành tích, đến lúc đó vừa lúc có thể mang theo đội trang trí của mình đi tỉnh thành học đại học, đăng ký một công ty trang trí nhỏ ở tỉnh thành.
Kim Thái Hanh người mang trong mình giấc mơ làm quản lý, cuối cùng đã bỏ ra một trăm năm mươi đồng mua một cái giường hình chữ nhật chỉ sơn mài, không có bất kỳ tạo hình nào, gỗ cũng bình thường, rộng một mét năm, lại bỏ một trăm đồng mua hai cái bàn ăn hình chữ nhật lớn thường có trong các tiệm cơm, quán mì dùng để cho khách ăn cơm.
Bàn ăn này có thể dùng làm bàn làm việc, về phần ghế dựa trực tiếp dùng ghế ăn trong nhà bếp là được, không cần mua.
Hai thứ này đều là rẻ nhất, Kim Thái Hanh lại tốn mười đồng, chủ tiệm mới đồng ý giúp hắn đưa đến nhà, chuyển lên lầu.
Mua xong giường và bàn làm việc, Kim Thái Hanh lại mang theo hai đứa nhỏ, đi chợ mua đồ ăn.
Hắn ở phương diện ăn uống vẫn rất hào phóng, lần này mua một con cá, lại mua hai cân thịt, sau đó mua thêm các loại rau củ quả mỗi thứ một ít.
"Tớ, tớ..." Điền Chính Quốc nhiều lần lấy tiền ra muốn trả tiền, nhưng đều bị Kim Thái Hanh từ chối, khí thế Kim Thái Hanh quá mạnh, cậu căn bản không tranh nổi, thế cho nên dù Điền Chính Quốc đã lấy tiền ra nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn như cũ để lại túi áo của mình.
"Cậu đem nhà cho chúng ta ở đã rất tốt rồi, sau này tiền ăn tôi sẽ phụ trách." Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.
Hiện giờ mua đồ ăn đều rất rẻ, hắn mua một con cá nặng tầm hơn hai cân, cũng chỉ tốn có bốn đồng, thịt lợn đắt hơn chút, nhưng cũng chỉ cần năm đồng một cân, rau quả lại rẻ hơn. Hôm nay hắn mua hết hai mươi tệ thức ăn, chắc chắn đủ cho ba người bọn họ ăn hai ngày, nếu chia với Điền Chính Quốc, thì một ngày cậu ăn cỡ năm đồng vẫn còn dư.
Ngôi nhà mới rộng rãi như vậy, một tháng một trăm năm mươi đồng tiền thuê nhà, đã rất rẻ rồi.
Người ở chợ đã hỗ trợ giết cá, sợ để lâu ăn không ngon, nên vừa về nhà, Kim Thái Hanh cắt nó thành khúc, làm cá chua ngọt, lại xào một ít rau xanh.
Huyện Phúc Dương có rất nhiều sông ngòi, cá khá rẻ, người dân địa phương cũng luôn ăn cá, rất nhiều trẻ em sáu bảy tuổi đều biết nhổ xương cá.
Cá mè cái đầu to xương cũng lớn nên nhổ xương ra cũng tiện hơn, Kim Đình ăn một chút chướng ngại cũng không có, nhưng Điền Chính Quốc cậu vẫn không động đũa.
"Sao cậu không ăn?" Kim Thái Hanh hỏi: "Không thích cá chua ngọt?"
"Không, không, không, không phải." Điền Chính Quốc vội vàng nói, có chút uể oải: "Tớ chính là... Không biết nhổ xương cá." Cậu đã nhiều năm không ăn cá, lần trước ăn, vẫn là ở nhà người lúc trước được cha cậu ủy thác chiếu cố cậu.
Lần đó ăn là cá chích, xương rất nhiều còn rất nhỏ, cậu không cẩn thận đã bị mắc xương cá, đau đến lợi hại, cầu xin người nọ giúp đỡ, người nọ thế nhưng chỉ mắng cậu một trận, chê cậu ngốc...
Cậu không có biện pháp, chỉ có thể một mình trở về nhà, sau đó cổ họng đau liên tục mấy ngày, không biết phải làm sao mới không đau.
Kể từ đó, cậu không ăn cá nữa.
"Thịt trên bụng cá chỉ có mấy cái xương lớn, cậu ăn những thứ này đi." Kim Thái Hanh dùng đũa lấy thịt trên bụng cá ra cho Điền Chính Quốc, càng có loại cảm giác mình đang nuôi con.
Hiện giờ hắn đã có chút hiểu biết về tình huống của Điền Chính Quốc, biết đứa nhỏ này từ nhỏ chưa từng có cuộc sống gia đình bình thường, tuy rằng có tiền, nhưng một số phương diện so với hắn còn thảm hơn.
Lại nói tiếp, đứa nhỏ này cũng không học xấu, dưới tình huống không có người giám sát còn có thể đem thành tích bảo trì ở khoảng giữa, thật sự rất tốt, đổi thành đứa nhỏ khác, dưới tình huống không có người quản, nói không chừng mỗi ngày đều sẽ nghiện máy chơi game TV, không thể tự kiềm chế.
Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc rất lợi hại, lại không biết Điền Chính Quốc kỳ thật cũng rất thích xem TV, không có trầm mê hoàn toàn là bởi vì lúc trước không có ai trả tiền truyền hình cáp cho cậu, vì thế xem không được TV, về phần máy chơi game... Khi đó cậu làm gì có tiền mà chơi game?
Về phần học tập... Không phải cậu cùng lớp với Kim Thái Hanh sao?
Tuy rằng rất thích xem TV, nhưng nghĩ không thể để thành tích quá kém khiến Kim Thái Hanh chán ghét, nên cũng cố gắng học tập.
Điền Chính Quốc đối với cá có bóng ma tâm lý, không dám ăn, nhưng đây là Kim Thái Hanh gắp cho...
Cậu cẩn thận ăn một ngụm, sau đó đôi mắt liền sáng lên.
Cá này chua chua ngọt ngọt, thực sự quá ngon!
Hơn nữa ngoại trừ xương cá rất lớn ra, quả thật không có xương cá nhỏ!
Điền Chính Quốc sùng bái nhìn Kim Thái Hanh một cái, bắt đầu mỹ mãn ăn cá.
Cơm nước xong, Điền Chính Quốc lại tranh rửa chén, Kim Thái Hanh cũng không phản đối.
Hắn thích nấu ăn, nhưng hắn không thích rửa chén.
Lại nói tiếp, lúc này hình như đã có máy rửa chén, nhưng mà ở huyện thành này, chắc chưa có ai nghe nói qua.
Buổi chiều, Kim Thái Hanh vẫn có kế hoạch.
Các mặt hàng sinh hoạt đã được mua đầy đủ, nhưng họ cũng cần phải mua quần áo.
Một năm nay, Khuất Quế Hương hoàn toàn không mua quần áo cho hắn và Kim Đình, quần áo của hai người bọn họ đều có chút ngắn, cần phải mua thêm một ít mới được, còn có Điền Chính Quốc... Vì ánh mắt của mình mà suy nghĩ, Kim Thái Hanh cảm thấy cũng phải mua thêm cho cậu một ít quần áo mới được.
"Cậu đi lấy chút tiền, tôi dẫn cậu đi mua quần áo." Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.
Cậu cảm thấy quần áo của mình đủ rồi, nhưng Kim Thái Hanh nói muốn mua quần áo, vậy thì mua đi... Cậu nhanh chóng chạy về lấy năm trăm đồng, lại tìm Kim Thái Hanh, chờ Kim Thái Hanh dẫn cậu đi mua quần áo.
Sau khi cửa hàng bách hóa trước kia của huyện Phúc Dương đóng cửa, bị người ta mua lại để bán quần áo, quần áo nơi đó giá rẻ chất lượng cũng không tệ, quan trọng hơn là quần áo nam nữ già trẻ đều có, Kim Thái Hanh liền dẫn người đi đến đó.
Trước kia Kim Thái Hanh mua quần áo cho mình, đều chọn kiểu đơn giản hào phóng, mà hắn thích mặc nhất là âu phục.
Bộ âu phục đầu tiên của hắn, là lúc Điền Hâm dẫn hắn ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nên mua cho hắn, sau khi hắn mặc vào, Điền Hâm nói hắn rất đẹp, sau đó hắn rất thích mua âu phục.
Nhưng mà hiện tại hắn không mua nổi âu phục.
Kim Thái Hanh mua cho mình ba cái áo thun trắng, một cái quần kaki hưu nhàn, một cái quần jean cộng thêm một cái quần tây đen, lại mua hai cái áo sơ mi trắng, về phần Kim Đình, hắn mua cho nó một cái váy liền áo màu xanh trắng, một cái màu trắng đen, lại mua hai cái áo ngắn tay màu sắc tươi sáng, thêm hai cái quần cao bồi.
Hai người bọn họ đều rất gầy, quần áo rất dễ mua, nhưng Điền Chính Quốc thì khác...
Kim Thái Hanh có lòng cải tạo cậu một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể mua cho cậu áo kiểu dáng đơn giản ngắn tay cùng quần giản dị.
Nhưng dù chỉ mặc như vậy, so với Điền Chính Quốc mặc trang phục người già, cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.
"Bộ dáng này có phải rất đẹp trai hay không?" Kim Thái Hanh mang theo Điền Chính Quốc đứng trước gương, cười vỗ vỗ bả vai cậu: "Nếu cậu có thể gầy đi, vậy thì càng đẹp trai hơn."
Nghe Kim Thái Hanh nói, trái tim Điền Chính Quốc không khống chế được nhảy dựng lên, khóe miệng cũng theo bản năng nhếch lên, nhưng rất nhanh, nụ cười của cậu thu liễm lại.
Kim Thái Hanh trong gương đặc biệt đẹp trai, cậu đứng bên cạnh, nhìn cực kỳ không xứng.
Cậu cảm thấy mình đứng bên cạnh Kim Thái Hanh có chút chướng mắt.
Giá như cậu có thể gầy đi...
Mua quần áo xong, ba người trở về sớm, họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như làm bài tập về nhà.
Trước đây, Điền Chính Quốc đều ở phòng ngủ chính làm bài tập về nhà, nhưng hiện tại cậu không muốn ở một mình trong phòng, liền đem bàn học của mình chuyển đến phòng khách.
Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, dứt khoát đem bàn học của mình và Kim Đình cũng chuyển đến phòng khách, ba người ở trong phòng khách làm bài tập về nhà.
Không, làm bài tập về nhà thật ra chỉ có hai người, Kim Thái Hanh cũng không làm bài tập về nhà, hắn vẫn luôn đọc sách.
Phải thi hàng tháng, hắn phải mau chóng đem bài học của mình bổ sung mới được.
Lấy sách giáo khoa ngữ văn ra, Kim Thái Hanh yên lặng bắt đầu đọc thuộc lòng, học thuộc lòng trong chốc lát, hắn lại cầm giấy bút bắt đầu luyện chữ.
Kiếp trước hắn vẫn dùng máy tính, đã rất lâu không dùng giấy bút, có chút không quen tay.
Kim Thái Hanh vốn tưởng rằng sau khi mình từ nhà Khuất Quế Hương Kim Vinh Minh dọn ra, trong một thời gian rất dài, đều phải hao phí các loại chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Trong hai ngày này, cuộc sống của hắn đã đi đúng hướng.
Sau này nếu mỗi ngày đều như vậy, thật sự rất tốt.
Buổi tối hôm đó, Kim Thái Hanh là người đầu tiên đi tắm rửa, sau khi tắm rửa hắn tự mình giặt quần lót, sau đó cầm quần áo bẩn ra khỏi phòng tắm.
"Thái Hanh, tớ giặt quần áo cho cậu." Điền Chính Quốc chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Kim Thái Hanh đi ra, liền đưa tay cướp quần áo bẩn trên tay Kim Thái Hanh, nếu không phải Kim Thái Hanh động tác nhanh, quần lót trên tay kia đều có thể bị cậu lấy mất.
Kim Thái Hanh: "..."
Cậu không chú ý tới chút xấu hổ này, sau khi cậu đoạt quần áo, liền vội vội vàng vàng chạy ra ban công, sau đó đem quần áo ném vào máy giặt.
Hôm nay Kim Thái Hanh nấu cơm cho cậu, mang cậu đi mua quần áo, cậu cũng rất muốn giúp làm chút chuyện... Giặt quần áo thực sự là rất ổn.
Các loại thiết bị điện trong nhà Điền Chính Quốc gần như đã chuẩn bị đầy đủ, dùng rất thuận tiện, hôm qua Kim Thái Hanh chính là dùng máy giặt trên ban công giặt quần áo của mình và Kim Đình, hiện tại Điền Chính Quốc muốn hỗ trợ, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, chỉ là nói: "Chờ mọi người tắm rửa xong rồi đem quần áo cùng nhau giặt đi."
Bây giờ là tháng Chín, thời tiết mát mẻ hơn một chút, ngủ vào ban đêm không cần điều hòa không khí và quạt điện, nhưng dù như vậy, ban ngày chỉ cần mặc tay áo ngắn.
Ba người bọn họ cộng lại, cũng chỉ có ba cái áo ba cái quần, không cần phải tách ra giặt.
Điền Chính Quốc gật đầu.
Điền Chính Quốc chờ ba người tắm rửa xong, mới mở máy giặt, chờ quần áo giặt xong, cậu lại từ trong máy giặt lấy ra phơi nắng.
Quần áo của cậu và quần áo Kim Thái Hanh gắt gao dây dưa cùng một chỗ, thoạt nhìn không thể tách rời, Điền Chính Quốc không hiểu sao có chút cao hứng, chỉ tiếc cậu lấy tay kéo một cái, lại từ trong đống quần áo rớt ra quần áo của Kim Đình.
Thở dài, Điền Chính Quốc đem tất cả quần áo phơi nắng, suy nghĩ một chút, cậu lại trở về phòng, đem ngăn kéo trên giường mình kéo ra.
Ngăn kéo trên giường này có thể được gỡ bỏ toàn bộ, sau khi tháo ra, cậu thò tay vào lỗ ngăn kéo, lấy ra một túi nhựa màu đen từ dưới gầm giường.
Cậu cầm túi nilon màu đen muốn đi ra ngoài, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, sau đó đem mấy trăm đồng mình đặt ở trong tủ đầu giường, cộng thêm tiền để trong túi xách tất cả đều lấy ra bỏ vào.
Nắm chặt túi nilon này, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, sau đó ra khỏi phòng ngủ chính, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Kim Thái Hanh.
Không biết vì cái gì, cậu chính là không muốn để cho Kim Đình biết cậu đi tìm Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh đang nằm trên giường đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc.
Hôm nay Điền Chính Quốc còn cầm một cái túi nilon màu đen.
Kim Thái Hanh có chút khó hiểu, Điền Chính Quốc lại nhét túi nilon trên tay vào tay Kim Thái Hanh: "Những thứ này cho cậu."
"Đây là cái gì?" Kim Thái Hanh tò mò mở túi nilon trên tay ra, sau đó liền nhìn thấy một túi tờ tiền trăm đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro