Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Liên thủ với nhị phòng (2)

Editor : TNTN
***Notes : Phúc lợi nhỏ một lúc 2 chương nhaa !
Nàng nghiêm túc nói: " Nhị tức phụ, ngươi thay ta tới Vinh Phúc Đường, đại a đầu dọn về Phẩm Mai Hiên, hôm qua cũng đã lộ mặt trước chư vị hoàng thân quốc thích, Thái Tôn điện hạ còn phân phó thái y tới phủ chăm sóc nó, sau này các ngươi để ý một chút cho ta! Đại tẩu ngươi lúc trước thay con bé bảo quản vài thứ đều sai người đưa trở về, lại chiếu cố nàng làm mấy thân y phục mới."
Trần thị lập tức đáp: "Vâng, con dâu nhớ kỹ."
Bạch Tĩnh Hảo lần nữa hướng lão phu nhân tạ ơn, lại mang ra một bức hoạ cuộn tròn trình lên, "Cháu gái tối hôm qua thu thập Phẩm Mai Hiên, ngoài ý muốn tìm được bức hoạ này, là vật cũ của mẫu thân. Cháu gái trước kia từng hỏi qua tổ phụ, ngài nói cho cháu gái, đây là nương tuổi nhỏ bướng bỉnh quấn lấy tổ phụ đòi vẽ . Cháu gái biết tổ mẫu hoài niệm tổ phụ, liền mượn hoa hiến phật đem bức họa này vì thọ lễ dâng lên, mong tổ mẫu có thể cao hứng."
Lão phu nhân nghe vậy vô cùng kích động, hướng về phía bức hoạ cuộn tròn liền giơ tay, "Mau, cho ta xem."
Bạch Tĩnh Hảo không đợi thị nữ tiến lên, tự mình đi đến bàn đem bức tranh mở ra. Trong tranh xác thật là thời điểm lão phu nhân còn trẻ, năm đó nàng ôn nhu nhàn nhã, đang ở trong hoa viên bồi tiểu nữ nhi thưởng tuyết.
Lão phu nhân giơ tay vỗ về bức hoạ, "Là...đúng là hắn vẽ, ta cư nhiên không biết......"
Trần thị vội vàng khen: "Lão phu nhân tuổi trẻ phong tư trác tuyệt, trách không được lão thái gia cùng ngài cảm tình thật tốt."
Lão phu nhân nơi nào còn tâm tư quan tâm các nàng, Tô ma ma liền tiến lên thỉnh các nàng về trước.
Trần thị đứng lên, cùng Bạch Tĩnh Hảo hành lễ rời đi.
Chờ ra đến bên ngoài, Bạch Tĩnh Hảo nói lời cảm tạ: "Mới vừa rồi thật là nhờ nhị thẩm, nếu không có ngài, lão phu nhân chưa chắc sẽ làm chủ cho A Hảo."
Trần thị vẫy tay để bọn nha hoàn đi xa, sau đó nhìn kỹ Bạch Tĩnh Hảo, tò mò hỏi: "Là nguyên nhân gì làm Đại tiểu thư suy nghĩ cẩn thận, cần phải tranh thủ tình cảm?"
Bạch Tĩnh Hảo biết Trần thị ở dưới Đại phu nhân phải chịu ức hiếp vốn không cam lòng, nàng còn ám chỉ cho mình, nhưng mà khi đó, chính nàng chỉ nghĩ bo bo giữ mình liền cự tuyệt.
Giờ phút này nghe vậy, nàng lại lần nữa hành lễ, ngữ khí nửa thật nửa giả đáp: "Nếu cháu hiện tại nói cho nhị thẩm, hôm qua rơi vào hồ sen, căn bản là Nhị tiểu thư dẫn cháu vào chỗ chết, nhị thẩm có tin hay không?"
Trần thị khôn khéo cười, nhanh nhẹn nói tiếp: "Tin, vì sao không tin? Nhị tiểu thư một lòng muốn làm Thái Tôn phi, Thái Tôn điện hạ lại chung tình với ngươi, nàng đương nhiên không thể chấp nhận."
Bạch Tĩnh Hảo biết người trước mặt muốn tranh quyền nội trợ trong phủ, bình tĩnh đáp: "Phàm trong phủ vẫn do Đại phu nhân làm đương gia, A Hảo vẫn phải lo lắng đề phòng, mà nhị thẩm ở Tây phủ cũng không được như ý."
Hai người ăn ý liếc nhau, Trần thị thở dài: "Là ngươi ngốc nghếch, thời điểm lão thái gia còn sống không biết vì chính mình tranh thủ chút đồ vật, mấy năm nay mới có thể bị mẹ cả chạy đến tiểu viện lấy đi."
"A Hảo từ nhỏ mất mẫu thân, cũng không được tâm phụ thân, tổ phụ hy vọng gia môn hòa thuận, cháu là không muốn cùng các nàng đấu, cũng không dám đấu. Nhưng người bị trói buộc cũng có cực hạn, cũng liền không thèm cố kỵ."
Trần thị nhìn nàng lớn lên, tự nhiên minh bạch những gì đối phương trải qua, vỗ tay nàng rồi nói: "Đại tiểu thư hôm nay biểu hiện rất tốt, dùng vòng cổ cùng bức hoạ cũ liền gợi lên tâm tình lão phu nhân. Lão phu nhân phàm là nghĩ tới lão thái gia, sẽ nhớ tới lão thái gia khi lâm chung phó thác, cũng sẽ không mặc kệ Đại phu nhân bạc đãi ngươi. Ngươi chỉ cần đem đến cho ngài niềm vui, sau này ở Thượng Thư phủ sinh hoạt tự nhiên sẽ tốt hơn. Nhị thẩm trước kia khuyên ngươi buông bỏ thành kiến trong lòng, là ngươi nghe không vào."
Bạch Tĩnh Hảo cười khổ, " Cháu nhưng cũng không chờ mong lão phu nhân một ngày sẽ thích, có thể đảm bảo cho cháu bình an là đủ rồi."
Trần thị buông tay nàng khuyên nhủ: "Ngươi a, cảm thấy lão phu nhân không thích nương ngươi, nhưng rốt cuộc làm mẹ con mười bốn năm, đối với nương ngươi là ngàn vạn sủng ái che chở, sao có thể không có cảm tình? Mới vừa rồi lão phu nhân nhìn thấy khóa vàng cùng bức hoạ sắc mặt đều thay đổi, nói đến cùng nếu không phải năm đó thái thái kia trở về nhận thân, lão phu nhân cũng sẽ không vì đền bù mà đem nương ngươi đuổi ra phủ."
"A Hảo biết, nương trời xui đất khiến làm tiểu thư Bạch gia mười bốn năm, lão phu nhân biết được chân tướng nhất thời không tiếp thu được là bình thường, cháu không dám oán hận." Bạch Tĩnh Hảo thanh âm thanh lãnh.
Nàng hận, trước nay không phải là lão phu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro