Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Liên thủ với nhị phòng (1)

Editor : TNTN
Bạch Tĩnh Hảo một thân sam váy hồng đào, trên đầu tuy chỉ cài hai đóa châu hoa, nhưng trước ngực mang vàng ròng hộ mệnh có hoa văn lại thấy cực kỳ được.
Nàng tha thướt yêu kiều đi tới, bất đồng với nhu nhược kiếp trước, vào viện liền quỳ gối dập đầu, "Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, chúc tổ mẫu phúc thọ an khang, vạn sự như ý."
Lão phu nhân tuổi lớn, rất thích vãn bối ăn mặc diễm lệ, nàng hôm nay xác thật hợp tâm ý mình.
Nhưng thấy Bạch Tĩnh Hảo liền nhớ tới mẹ ruột nàng, cho nên mặc dù thuận mắt cũng không đứng dậy, lão phu nhân giơ tay không nóng không lạnh đáp: "Đứng dậy đi."
Bạch Tĩnh Hảo nói lời cảm tạ, lại hướng Nhị phu nhân bên cạnh hành lễ, "Gặp qua nhị thẩm."
Trần thị hòa dịu cười, "A Hảo mau tới, không cần đa lễ, thân thể con thế nào?"
Bạch Tĩnh Hảo lễ phép đáp lời: "Tạ nhị thẩm quan tâm, chất nữ thực tốt."
Dứt lời lại lần nữa nhìn về phía lão phu nhân, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, Bạch Tĩnh Hảo liền đoạt lời mở miệng: "Cháu gái vô năng, hôm qua vốn định hái sen chúc thọ người, kết quả không như mong muốn, đã liên luỵ Nhị muội, còn làm hỏng tiệc mừng thọ của ngài. Hôm nay cháu gái đến đây thỉnh tội, mong tổ mẫu trách cứ."
Lão phu nhân thật không cao hứng, rõ ràng là đại thọ chính mình, nhưng tất cả lại chạy đi quan tâm cháu gái nàng. Các nàng nháo chết nháo sống, không phải rủa nàng rủi ro hay sao?
Lão phu nhân xụ mặt, vừa định răn dạy vài câu, lại nhìn thấy vòng cổ trường mệnh trước ngực Bạch Tĩnh Hảo, hai mắt thoáng nheo, nhớ lại điều gì đó.
Trần thị nhìn thấy tầm mắt, trong lòng hiểu rõ, giơ tay hướng Bạch Tĩnh Hảo vẫy vẫy, lại cười nói: "Ngươi một mảnh hiếu tâm, lão phu nhân tất nhiên sẽ không trách tội, hài tử ngoan, mau lại đây nói chuyện. Nhìn xem, Đại tiểu thư của chúng ta bộ dáng xinh đẹp, hôm nay cũng rất có tinh thần, tuy nói đồ trang sức đơn giản, nhưng thẩm thẩm nhìn cái khoá trường mệnh hẳn là bất phàm, còn có chút quen mắt......"
Nàng quay đầu nhìn lão phu nhân, tiếp tục nói: "Con dâu nhớ rõ trong ngăn kéo ngài có một chìa quá bằng vàng tương tự, so với cái này có chút lớn hơn."
Bạch Tĩnh Hảo nhỏ giọng đáp: "Tổ phụ nói, trường mệnh khóa này là một đôi." Nói xong liền cẩn thận nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân gợi lên quá khứ, sắc mặt cũng nhu hòa vài phần, nhìn Trần thị giải thích: "Đây là lão thái gia tuổi trẻ phụng mệnh đi Sơn Đông, hồi kinh mang theo bộ khoá trường mệnh này, một để cho ta, một để cho A Vũ."
A Vũ, tức Bạch Vũ, là mẫu thân Bạch Tĩnh Hảo.
Bạch Tĩnh Hảo nhân cơ hội cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đều là cháu gái không tốt, nhớ tới tổ phụ khi còn sống thích nhất cháu gái mang cái khóa này, nhất thời không có nhịn xuống mà mang tới, chọc tổ mẫu đau buồn, là cháu gái bất hiếu. "
Thời điểm ở goá, lão phu nhân cảm khái năm tháng vội vàng, đối với sự tình ngày xưa cũng thường hoài niệm.
Huống chi, lão thái gia sinh thời với nàng ân ái, trong lòng cảm khái không thôi, động tình nói: "Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, lão thái gia cùng nương ngươi đều không còn nữa......"
Bạch Tĩnh Hảo không dám nói tiếp, Trần thị mở miệng an ủi: "Ngài hiện giờ con cháu đuề huề, chính là hửơng phúc của lão thái gia."
Nàng lại nhìn về phía Bạch Tĩnh Hảo, mặt đầy đau lòng nói: "Đáng thương ngươi, cái đứa nhỏ này mới trở về Phẩm Mai Hiên cũng chỉ có vài món trang sức, chờ chưởng quầy Kim Bảo Trai tới phủ đưa trang sức, nhị thẩm làm cho ngươi cái dạng giống Tứ muội cùng Ngũ muội đem đếm."
Tiểu thư đại phòng để nhị phòng chiếu cố, Nhị phu nhân này hẳn là cố ý chèn ép Đại phu nhân. Bạch Tĩnh Hảo hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn là cảm ơn.
Lão phu nhân rõ ràng, trên dưới đánh giá thiếu nữ, nàng mặt trắng mảnh khảnh. Dù sao cũng là tiểu thư trong phủ, chỉ mang hai đóa châu hoa ra cửa, thật sự không ra gì! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro