Chương 6 : Âm thầm mưu kế
Editor : TNTN
***Notes : Tác giả đại nhân thật là khiến một Editor nghiệp dư như ta phát hoảng , có hôm thì 2000 chữ , hôm thì 1000 chữ , hôm thì 1500 chữ , khiến ta không biết chia chương luôn -.-
Phẩm Mai Hiên đông ấm hạ mát, dù cho phủ đệ có tiếp giáp với Vinh Phúc Đường, nhưng xung quanh không dám ồn ào, thập phần yên tĩnh.
Vào đêm, gió nhẹ thổi tới, mang theo hương thơm u nhã. Hành lang vòng tròn treo đèn lồng, Bạch Tĩnh Hảo ở bên cửa sổ phía Tây khắc hoa lan hóng mát.
Không bao lâu, Nhĩ Diên thần bí từ ngoài viện trở về, lo lắng đem đồ vật trong ngực đến thẳng phòng ngủ chính.
Trên hành lang, nàng liền thấy ánh nến rạng rỡ, thiếu nữ ngũ quan tinh xảo như ẩn như hiện, ngăn không được muốn so sánh mắt ngọc với hoa hoè rực rỡ bên kia.
Nàng vội vàng xốc mành tiến vào bên trong, cẩn thận khép cửa phòng, đi thẳng đến bên người chủ tử, hành lễ kêu: "Đại tiểu thư."
"Mang đồ vật tới?" Bạch Tĩnh Hảo vẫn chưa quay đầu.
Nhĩ Diên gật đầu, từ trong ngực móc ra cái túi màu xanh, đặt ở bên cạnh tủ gỗ, là bát hương cùng hương nến và tiền giấy.
Đồ vật không nhiều lắm, nhưng đủ dùng.
Bạch Tĩnh Hảo trên mặt lúc này mới có vài phần khác thường.
Nhĩ Diên từ tay áo lấy ra hộp gỗ nhỏ, cung kính để trên lòng bàn tay, đáp lời nói: "Đây là mỡ cùng tráp châu hoa, Nhị thiếu gia nói trước tiên đưa cho ngài lễ vật sinh thần."
Bạch Tĩnh Hảo trầm mặc tiếp nhận, mở ra mỡ trong hộp vàng như nến, thanh đạm nói: "Ngươi có nói với hắn về sau không cần hai tháng đưa mỡ một lần?"
" Nô tỳ theo lời ngài phân phó vừa thấy Nhị thiếu gia liền nói, thiếu gia nói đã hiểu, còn hỏi bệnh tình của ngài."
Nhĩ Diên lòng tràn đầy kinh ngạc, nàng ở trong tiểu viện giám thị Đại tiểu thư bao lâu, cư nhiên chưa từng phát hiện tiểu thư nhiều năm qua vẫn luôn cố ý giả xấu, càng không biết Nhị thiếu gia tặng đồ cho ngài.
Nàng đã quy phục, nịnh hót nói: "Đại tiểu thư thật thông tuệ, thu liễm mũi nhọn tránh tai mắt của người trong phủ."
Bạch Tĩnh Hảo cười lạnh, "Ta không làm như vậy, chẳng phải đã sớm bị hại chết?" Dứt lời, nàng tùy ý đem hộp mỡ đặt bên cạnh, chậm rãi mở ra tráp, là kiểu châu hoa mới, có gắn mấy viên trân châu mượt mà, tuy không quý báu, nhưng giá trị cũng không thấp.
Nhĩ Diên lập tức khen ngợi: "Nhị thiếu gia với ngài thật tốt, nhớ rằng năm ngày sau là sinh nhật ngài, đóa châu hoa này cực tốt, Đại tiểu thư hằng ngày đeo cũng rất được."
Nàng nói xong bỗng nhiên nhớ tới hộp trang điểm của Đại tiểu thư ở tiểu viện xác thật có không ít các kiểu châu hoa, nguyên lai đều là Nhị thiếu gia đưa?
" Trong phủ này, cũng chỉ có Nhị ca còn nhớ sinh nhật ta . "
Nhĩ Diên thấp giọng nói: "Mỗi năm lúc này trong phủ đều bận rộn, lúc trước là vì đại thọ của lão phu nhân, chờ đến mười hai ngày sau lại là sinh thần của Nhị tiểu thư, qua đi tất cả mọi người cũng chỉ chú ý Thất Tịch, ủy khuất tiểu thư."
Bạch Tĩnh Hảo phát hiện nàng thực có thể hiểu, cười qua loa.
Trời biết Nhĩ Diên hôm nay xảy ra những gì, đầu tiên bị Nhị tiểu thư gọi qua dặn dò hại Đại tiểu thư, sau lại bị Đại tiểu thư lấy bình hoa đập hôn mê nhốt trong rương, cuối cùng bị thiết kế đi uy hiếp Tam tiểu thư. Thật vất vả tìm được đường sống từ chỗ Đại phu nhân, trời tối còn bị sai đi trộm gặp mặt Nhị thiếu gia, ở ngày đại hỉ lão phu nhân như vậy nàng lại dám chạy tới chạy lui đi tìm hương nến cùng tiền giấy!
Người thay đổi kinh tâm động phách như vậy, giờ phút này đang nhìn nàng chằm chằm, Nhĩ Diên trong lòng sợ hãi nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư,nô tỳ nên làm gì tiếp theo?"
"Ngươi hôm nay tới Vinh Phúc Đường, nói không thể theo mệnh lệnh của Nhị tiểu thư đến hồ sen hại ta là vì trên đường gặp phải Tam tiểu thư, Tam tiểu thư tìm ngươi mới làm ngươi chậm trễ kế hoạch, chờ lúc ngươi chạy tới thấy sự tình đã nháo mới bất đắc dĩ xuống nước cứu ta. Nhĩ Diên, chuyện này tuy nói Tam tiểu thư giúp ngươi thông qua, nhưng Đại phu nhân cùng Nhị tiểu thư khẳng định rất bất mãn vì ngươi xuống nước cứu ta !"
Nhĩ Diên nghe vậy tâm đều run lên, nàng lại muốn tính kế cái gì?
"Nô tỳ hiện giờ đã là người của tiểu thư, coi tiểu thư là chủ tử duy nhất, nào dám quản Đại phu nhân cùng Nhị tiểu thư nghĩ gì?" Nàng mặt đầy trung thành, thề lời son sắt.
" Làm sao có thể mặc kệ? Cha mẹ ngươi còn ở trong phủ làm việc, ngươi phải một lần nữa làm Đại phu nhân tín nhiệm." Bạch Tĩnh Hảo cười đến giảo hoạt.
Nhĩ Diên da đầu tê dại, trực giác nghĩ chủ tử là đang thử chính mình.
Bạch Tĩnh hảo Hảo nhỏ nhẹ nói: "Thất Tịch là ngày giỗ của nương ta, trong phủ trên dưới đều kiêng kị việc này, đêm đó ta sẽ trộm đi đốt hương cho nương, ngươi đem tin tức này nói cho Đại phu nhân."
" Nô tỳ không dám!"
Nhĩ Diên trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ thật sự không dám, lúc trước ở trong chén thuốc của ngài hạ dược là Nhị tiểu thư phân phó, nô tỳ thật sự biết sai rồi, còn mong tiểu thư cho nô tỳ cơ hội hối cải, không cần lại nghi ngờ nô tỳ."
"Ngươi hoảng cái gì? Sai ngươi thì ngươi làm đi."
Bạch Tĩnh Hảo lạnh giọng, lời ít ý nhiều nói: "Ta nếu để ngươi thay ta đi gặp Nhị thiếu gia, chẳng lẽ còn không tin ngươi? Ta biết ngươi yêu mạng sống, sẽ không dám phản bội ta."
Nhĩ Diên nơm nớp lo sợ đứng lên, sắc mặt ưu tư.
Bạch Tĩnh Hảo buồn cười hướng nàng vẫy tay.
Nhĩ Diên đưa lỗ tai đến, càng nghe càng nghẹn họng trân trối.
Bạch gia trăm năm thế gia, gia quy nghiêm ngặt, Bạch lão phu nhân lại cực thích lập quy củ. Trời còn chưa sáng, Nhị phu nhân đã đi Hàm Di Đường hầu hạ nàng, mấy năm nay ngày nào cũng thế.
Lão phu nhân đã già, sau khi lão thái gia mất tính tình càng quái dị, toàn bộ trong phủ cũng chỉ có Trần thị khiến nàng cao hứng.
Từ Phật đường ra, lão phu nhân nắm tay nàng thở dài: "Trong phủ chỉ có ngươi hiếu thuận, đêm qua bồi ta lâu như vậy, hôm nay còn sớm lại đây, không giống như những kẻ kia."
Nhị phu nhân không thể không hiểu lão phu nhân là đang oán trách Đại phu nhân, nàng xảo diệu đáp: "Lão phu nhân đừng hiểu lầm Đại tẩu, hôm qua trong phủ nhiều khách quý tới như vậy, Đại tẩu bận bịu chiêu đãi, tự nhiên không thể giống con dâu thanh nhàn lúc nào cũng có thể bồi ngài."
"Ngươi không cần nói tốt cho nàng, ngày thường nàng vốn chẳng vội, thời điểm thỉnh an cũng là khoan thai tới muộn. Ai trong lòng có ta, lão bà tử ta trong lòng nhớ rõ."
Lão phu nhân bị tiệc mừng ngoài ý muốn hôm qua phá hỏng tâm tình, đại phòng nháo ra, trách nhiệm tự nhiên ở trên người Đại phu nhân.
Trần thị nhẹ nhàng nói: "Đại tẩu xuất thân cao quý, là đích nữ Tông Dự hầu phủ, Thái Tử Phi nương nương là muội muội, còn là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, làm bộ làm tịch cũng là bình thường. Ngài a , ngàn vạn lần đừng để trong lòng, con dâu bồi ngài không được hay sao?"
Lão phu nhân nghe vậy càng thêm bất mãn, đã gả vào Bạch gia chính là con dâu Bạch gia, còn dám ỷ vào địa vị nhà mẹ đẻ để lập uy phong?
Liền lúc này, Đại nha hoàn Thuý Chi tiến vào bẩm báo: "Lão phu nhân, Đại tiểu thư tới thỉnh an ngài."
Nghe thấy Bạch Tĩnh Hảo, lão phu nhân liền lộ vẻ chán ghét, không vui nói: "Nàng tới làm cái gì, cho nàng trở về!"
"Vâng." Thúy Chi hành lễ lui ra.
Trần thị bỗng nhiên nói: "Từ từ."
Nàng nhìn về phía lão phu nhân, uyển chuyển nói: "Đại tiểu thư hàng năm ốm đau, đột nhiên tới đây có lẽ vì hôm qua không thể dập đầu chúc thọ ngài mà canh cánh trong lòng. Ngài ngẫm lại, nàng vì hái hoa sen cho ngài mà rớt vào hồ, nói vậy thân mình còn không tốt, sớm như vậy lại đây thỉnh an, ngài sao không thể thành toàn cho một mảnh hiếu tâm?"
Lão phu nhân nhìn về phía Trần thị, tìm tòi nghiên cứu.
Trần thị vẻ mặt nhu hoà, thấp giọng lại nói: "Con dâu chỉ là cảm thấy, A Hảo đứa nhỏ này thật đáng thương. Từ khi lão thái gia qua đời, nàng đều là nhìn quá mấy ngày, rốt cuộc là nữ nhi của đại bá, cháu gái ngài. Đời này, lão thái gia khi sống sủng ái nhất chính là nàng, nếu biết nàng bị ủy khuất, ngài hẳn cũng rất đau lòng."
Nhắc tới lão thái gia, lão phu nhân liền mềm lòng, sửa lại lời , nói với Thuý Chi: "Cho nàng vào đi ! "
Phúc lợi nhỏ của các nàng đây !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro