Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Dọn về nơi ở cũ (1)

Editor : TNTN
Hoàng thái tôn Lưu Mậu từ khi ngoài ý muốn gặp được Bạch Tĩnh Hảo liền đối với nàng nhớ mãi không quên, bất hạnh là hắn không có cơ hội tìm nàng, giờ phút này thấy tiểu mỹ nhân suy nhược ngã dưới ánh nắng chói chang, vốn định khom người nâng lên, nhưng quay đầu nhìn thấy Bạch Thắng, hắn đành nhịn xuống, nói với Nhĩ Diên : "Trời nắng như vậy, đại tiểu thư nhà ngươi bị bệnh còn rơi xuống nước, không mau đỡ nàng vào trong."
Nhĩ Diên sợ hãi nhìn đại phu nhân Tần Nhu.
Lưu Mậu nhìn theo về phía Tần Nhu, thuận thế tán dương nói: "Dì không hổ là phu nhân kinh thành, thật là biết cách giáo dục nữ nhi, nhị tiểu thư tri thư đạt lý, đại tiểu thư mỹ lệ thiện lương, Bạch thượng thư cũng thật có phúc a."
Hoàng thái tôn nói vậy , các phu nhân thái thái ở đây liền bắt đầu khen tặng .
Đại phu nhân có chút ngừng trệ, nhưng nàng phản ứng cực nhanh đáp: "Thái Tôn điện hạ quá khen, thần phụ thẹn không dám nhận."
Nàng mỉm cười, nói với đám người hầu đối diện: "Các ngươi còn không đỡ đại tiểu thư vào trong nghỉ ngơi, ta ngày thường dặn dò các ngươi cố gắng hầu hạ, thế nhưng để đại tiểu thư không yêu quý thân mình như vậy!"
Tần mụ mụ nhanh chóng hồi phục tinh thần, tức khắc đi lên.
"Đa tạ mẫu thân." Bạch Tĩnh Hảo yếu ớt như liễu đứng dậy, lại không chịu dịch bước, nàng đã tới sao có thể dễ dàng rời đi? Đang muốn nói tiếp, lại phát hiện cách đó không xa, trong đám người tới có kẻ mang theo ánh mắt xem kịch vui, còn không phải là nam nhân nói nàng "Không biết xấu hổ"!
Lúc trước ở hồ nước, hắn mảy may không lo lắng nghiêm túc xem, giờ phút này lại lặng lẽ nhìn, nam tử mặt như phấn ngọc đẽo mài, mãng bào đầy quý khí đứng bên người Lục vương gia , càng có vẻ thanh quý ôn nhuận.
Bạch Tĩnh Hảo không thể không thừa nhận,ánh mắt Bạch Cẩm Châu xác thực không tồi, chỉ là người này tươi cười nhưng không đạt đến đáy mắt, tuyệt không đơn giản. Hắn có thể đứng bên người Lưu Khâm, thân phận cũng không tầm thường, hắn mới vừa cự tuyệt Bạch Cẩm Châu, hiện giờ lại phát hiện thân phận của nàng, nói vậy ấn tượng với Bạch gia cực kỳ không tốt, cũng không biết Lục vương gia khi hiểu rõ có còn đánh chủ ý lên người Bạch Cẩm Dao hay không?
Nếu có thể phá hỏng chuyện tốt của Bạch Cẩm Dao, chính là kinh hỉ ngoài ý muốn với nàng !
Nàng mải cân nhắc, nhất thời thất thần, khiến người bên cạnh sợ hãi.
Tròng mắt Lưu Mậu quan sát trên người Bạch Tĩnh Hảo, thấy nàng hơi trợn mắt rồi bất động, hắn ôn nhu vội hỏi: "Đại tiểu thư, ngươi có chỗ nào không thoải mái?"
Bạch Tĩnh Hảo ru rú trong viện đương nhiên không nhận thức được hậu duệ hoàng thất,nàng rụt rè, chỉ lễ phép hướng hắn cười, thấy hắn thất thần liền chuyển tầm mắt sang Bạch Thắng cùng Tần Nhu, suy yếu hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, Nhị muội muội nàng có tốt hay không?"
"Nàng rất tốt, ngươi vẫn là nên tự chú ý thân mình." Thanh âm Bạch Thắng nhàn nhạt , nhìn về phía thê tử.
Tần Nhu cười hiền hoà nắm tay nàng, "Tĩnh Hảo đừng lo lắng,Nhị muội con không có việc gì, nhưng thật ra chính con, như thế nào đang êm đẹp lại rớt xuống nước, nhìn tỷ muội các con nháo như vậy......"
Bạch Tĩnh Hảo vô tội đáp: "Hồi mẫu thân, nữ nhi cũng không biết, lúc ấy Nhị muội muội kêu con đi hái hoa sen, nữ nhi nghĩ Nhị muội thường phụng dưỡng bên người tổ mẫu, tất sẽ biết tổ mẫu thích gì, nữ nhi liền đi xuống ngắt lấy, ai ngờ giống như có người dùng sức chạm vào, con liền rơi xuống." Nàng càng nói càng gấp, đỏ mặt hỏi ngược lại: "Nữ nhi, nữ nhi lúc ấy như thế nào liền rớt xuống......"
Tần Nhu miễn cưỡng cười vỗ tay nàng, lập tức ngắt lời nói: " Hài tử ngoan, con bệnh đến hồ đồ, chỉ là trượt chân mà thôi, cũng may đều đã qua rồi ,mau chóng điều dưỡng thân thể cho tốt, Nhị muội con mới tỉnh vẫn còn nhớ thương con kìa."
Khách khứa trong viện không ngừng truyền đến thanh âm nghị luận :
"Lúc ấy trừ bỏ đại tiểu thư không phải chỉ còn chủ tớ nhị tiểu thư hay sao, là ai đẩy nàng?"
"Thật là đáng thương, đại tiểu thư rơi xuống nước ra sức giúp nhị tiểu thư, còn nàng chỉ có cái nha đầu cứu lên bờ."
"Bạch gia đại tiểu thư thật hiếu thuận, lại yêu quý ấu muội, lão phu nhân ngài thật là có phúc khí."
"Đúng vậy, từ trước ta chỉ biết Bạch gia nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư, hôm nay thấy đại tiểu thư quả nhiên khí độ phi phàm, không hổ là trưởng nữ Bạch gia."
Bạch Tĩnh Hảo lần đầu tiên trong đời được mọi người vây quanh khen ngợi, Bạch lão phu nhân không thích nàng nhưng vẫn biểu lộ quan tâm, nàng tỏ vẻ thực hưởng thụ.
Chịu không nổi việc nữ quyến nhà mình trở thành đề tài câu truyện , Bạch Thắng lên tiếng: " Đừng vây quanh Tĩnh Hảo, để cho đại phu đến nhìn nàng một cái."
Lưu Mậu nghe vậy lập tức vẫy tay người phía sau, "Lục thái y, ngươi tới chẩn đoán bệnh cho đại tiểu thư."
Thái y tuân lệnh, mang theo hòm thuốc tiến đến.
Bạch Tĩnh Hảo lộ ra sợ hãi: "Ta...ta làm sao có thể làm phiền thái y, đây là đến xem bệnh cho Nhị muội." Nàng lại khẩn trương nhìn Tần Nhu.
***Notes : Chỉ là một editor nghiệp dư , còn cầu các nàng chiếu cố !!! Mọi góp ý qua comment phía dưới , ta đều đọc hết , chúc các nàng một ngày vui vẻ !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro