Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Xoay chuyển cục diện

Editor : TNTN
Nàng " bùm " một tiếng quỳ xuống
Nhĩ Diên đỏ mắt , nằm bên chân Bạch Tĩnh Hảo khóc ròng nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý phản bội ngài, nô tỳ không còn cách nào khác,cả nhà nô tỳ đều làm việc trong phủ, sao dám không nghe phân phó của nhị tiểu thư ? Nô tỳ cầu xin đại tiểu thư cứu nô tỳ."
Bạch Tĩnh Hảo bật cười, "Chưa nói tới phản bội hay không, ngươi vốn là người của đại phu nhân, có chủ tử chiếu cố, giờ phút này cầu xin ta làm gì?"
Từ sau khi lão thái gia mất, nàng bị chuyển từ Mai Hiên dịch đến nơi này, mụ mụ và tỳ nữ hầu hạ cũng bị đại phu nhân lấy cớ không chu toàn đuổi ra, phái người mới tới để trông giữ nàng.
"Ngài cùng nhị tiểu thư đi du hồ, nàng rơi xuống nước, ngài lại không sao, khi lão phu nhân truy cứu, ngài cũng trốn không thoát. Đại tiểu thư cứu nô tỳ, cũng giống như cứu bản thân." Nhĩ Diên khôn khéo.
"Ta không phải còn có ngươi sao? Ngươi hầu hạ ta trung thành, đem ta cứu lên, trong hồ sen xảy ra chuyện gì, ta sao có thể biết ?"
Nhĩ Diên nghe giọng muốn đem tất cả đẩy lên người mình rất tức giận nhưng không có biện pháp, đành tiếp tục cầu xin: "Đại tiểu thư, nô tỳ về sau không dám nữa, chỉ cần ngài cứu nô tỳ, nô tỳ tương lai làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài, không dám sinh hai lòng. Nô tỳ cầu xin ngài, nô tỳ nếu không còn nữa, đại phu nhân khẳng định sẽ phái những người khác tới đây, còn không bằng nô tỳ tiếp tục hầu hạ ngài có phải không?"
"Ngươi nói cả nhà ngươi đều làm việc trong phủ nên mới nghe các nàng phân phó, ta làm sao dám dùng ngươi?"
" Là nô tỳ sai lầm, nhị tiểu thư hoài nghi nô tỳ, không đánh chết cũng sẽ bán cho mẹ mìn .Cầu đại tiểu thư để nô tỳ lưu lại, nô tỳ bảo đảm về sau chỉ nghe lời ngài, đại phu nhân cùng nhị tiểu thư có phân phó gì cũng sẽ nói cho ngài."
Bạch Tĩnh Hảo không cho là đúng, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy các nàng vẫn sẽ dùng ngươi làm việc?"
Nhĩ Diên nghẹn lời, chỉ có thể khóc lóc tiếp tục dập đầu.
Bạch Tĩnh Hảo thấy không sai biệt lắm, bắt nàng dừng lại, " Im lặng, khóc lóc sướt mướt cái gì, rơi xuống nước hôn mê không phải ta, muốn khóc đi đến trước giường nhị tiểu thư."
Nàng ngữ khí hung ác , Nhĩ Diên vừa ngừng khóc lại tiếp tục.
Bạch Tĩnh Hảo tức giận nói: "Muốn ta cứu ngươi, phải nghe lời, đứng lên!"
Nhĩ Diên bán tín bán nghi đứng dậy
" Hôm nay hoàng thái tôn điện hạ tới phủ?"
Nhĩ Diên đáp: " Đúng vậy, không những Thái Tôn điện hạ, mà còn có vài vị Vương gia."
" Tốt, ngươi ra ngoài hỏi thăm tình huống nhị tiểu thư thế nào."
Chờ nàng ra ngoài, Bạch Tĩnh Hảo ngồi trước bàn trang điểm, nghiêm túc vẽ mi tô phấn.
Bệnh không khỏi khiến nàng cũng đã lâu chưa chạm phấn mặt này, có mấy hộp vẫn là tổ phụ từ trước mua cho nàng, Bạch Tĩnh Hảo thầm thở dài.
Nàng biết chính mình dung mạo xuất sắc, đặc biệt là cặp mắt, không trang điểm mà mị hoặc, đại phu nhân nói nàng lớn lên câu dẫn nam nhân , mất đoan trang mà tiểu thư khuê các nên có, bất quá là ghen ghét mà thôi.
Thân là nữ tử, ai không muốn có dung mạo xinh đẹp, hoàng thái tôn thấy nàng một lần liền nhớ mãi không quên, khiến Bạch Cẩm Dao nổi lên sát tâm, gương mặt này có lực sát thương quá lớn.
Bạch Tĩnh Hảo còn nhớ , trước kia nhũ mẫu nói khuôn mặt nàng như vậy mặc dù làm chuyện xấu , người khác vẫn sẽ tin tưởng nàng bất đắc dĩ, không nói lời nào cũng khiến người khác thương tiếc.
Đối với Bạch Tĩnh Hảo hai bàn tay trắng mà nói, đây là vũ khí lợi hại !
Chỉ là trước giờ sợ mẹ cả cùng đích muội nên nàng luôn giả vụng giả xấu, càng không dám đoạt thanh danh của tỷ muội Bạch Cẩm Dao. Thiện lương bị khinh thường, có chút khó khăn không thể vượt qua, chỉ cần sắc bén,ai cũng không dám động vào.
Nàng trang điểm đến không sai biệt lắm, Nhĩ Diên mang tin tức trở về, Bạch Cẩm Dao đã tỉnh, là thị vệ của Cửu vương gia xuống nước cứu lên, hoàng thái tôn mời thái y, Lục vương gia đang ở lại thăm bệnh nàng .
Bạch Tĩnh Hảo cười lạnh, người của hoàng thất thật đúng là ỷ vào thân phận, chỉ sợ người khác không biết tâm tư của bọn họ đối với Bạch Cẩm Dao?
"Gần đây Lục vương gia có phải hay tới phủ không ?"
Nhĩ Diên gật đầu, " Lão gia là cận thần triều đình, được nhận thánh sủng, ai làm cô gia phủ chúng ta chẳng phải là được Bạch gia duy trì hay sao? Hoàng thái tôn chậm chạp không đáp ứng Thái Tử Phi cưới nhị tiểu thư làm Thái Tôn phi, lục vương phi bệnh nặng, lục vương thường xuyên tới bái phỏng lão gia, mỗi lần tới đều mang lễ vật cho các tiểu thư cùng thiếu gia, đặc biệt là nhị tiểu thư, lễ vật vô cùng độc đáo......" Nàng nói một nửa, nghĩ đến Bạch Tĩnh Hảo lập tức ngừng lại.
Bạch Tĩnh Hảo không thèm để ý, " Không có vấn đề gì, ta xác thật không coi là tiểu thư trong phủ, ngày lễ ngày tết có mấy ai đem ta trở thành chủ tử?" Nàng đứng lên tự mình chọn một thân váy lụa nửa cũ nói " Thay cho ta."
Nhĩ Diên khó hiểu, "Đại tiểu thư rất ít khi chọn màu sắc như vậy?"
Bạch Tĩnh Hảo liếc mắt, thanh âm không tốt nói: " Tuổi của ta không lớn, cả ngày chọn màu sắc như lão nhân gia làm gì?"
Nhĩ Diên cảm thấy đại tiểu thư biến hóa thật lớn, không chỉ là tính tình, ngay cả dung mạo khí chất đều bất đồng: " Vâng, nô tỳ liền thay cho ngài."
Bạch Tĩnh Hảo đổi xiêm y, đứng trước gương sửa sang lại dung nhan, thuận tay đem hai khối ngọc bội trên người Bạch Cẩm Dao ném cho Nhĩ Diên, "Ngày mai ngươi lặng lẽ ra phủ đem chúng bán, thay ta đi Thiên Xảo các mua hai thân xiêm y cùng phấn mặt tốt nhất trở về."
Nhĩ Diên trố mắt, nhìn ngọc bội trong tay hoảng loạn: "Đại tiểu thư, cái này không phải là ngọc bội tùy thân của nhị tiểu thư hay sao?"
Nếu không phải bên cạnh không có ai, Bạch Tĩnh Hảo thật không muốn lưu lại nô tỳ đã hại chết nàng ở kiếp trước.
"Ngươi nghe lời ta chính là ngươi có ngày mai."
Nhĩ Diên sau khi suy tính, biết nàng ngầm đồng ý, vui mừng ra mặt.
Bạch Tĩnh Hảo cùng Nhĩ Diên vừa đi đến Lan Uyển, liền thấy Tần mụ mụ bên người đại phu nhân mang theo hai bà tử tới.
Mấy người thấy Bạch Tĩnh Hảo đều ngây người, mục đích ra cửa đều quên, trơ mắt xem nàng vào sân mới phản ứng lại, vội đuổi theo nói: "Đại tiểu thư, người cố ý đẩy nhị tiểu thư vào nước, lão nô phụng chỉ phu nhân muốn đem tiểu thư đi xử trí."
Bạch Tĩnh Hảo không để ý tới nàng, linh hoạt tới trước cửa phòng Bạch Cẩm Dao, không quản mặt đất nóng bỏng, cách rèm cửa liền quỳ xuống bậc thang, nức nở nói: "Nhị muội, đều là tỷ tỷ không tốt, trượt chân rơi vào nước, liên lụy muội muội cứu ta, nếu không phải vì đưa ta đi hái sen chúc thọ tổ mẫu, muội muội cũng không rơi xuống nước, thật là khiến muội chịu khổ! Nhĩ Diên nô tỳ này cũng không tốt, ngày thường nghe muội muội dặn dò chỉ biết chiếu cố ta, cũng may Nhị muội không có trở ngại, nếu không, tỷ tỷ tất sẽ đi cùng muội a!"
Nàng than thở khóc lóc, cúi đầu lấy khăn lau mắt, diễn đến chân thành. Nhĩ Diên bên cạnh sớm học được công phu, lập tức dập đầu cao giọng phụ họa: "Đại tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói như vậy,là nô tỳ không phải, nô tỳ thấy nhị tiểu thư được cứu ra, lúc sau trên bờ không ai bận tâm tiểu thư vẫn còn trong nước mới tự tiện cứu ngài rời đi, không quan tâm tình huống nhị tiểu thư, là nô tỳ sai, cầu mong phu nhân cùng nhị tiểu thư trách phạt.
Nhưng nhị tiểu thư ngàn vạn lần không thể hiểu lầm đại tiểu thư, ngài nhảy xuống cứu đại tiểu thư, đại tiểu thư càng là ở trong nước ra sức đẩy ngài ra ngoài, nếu không nhị tiểu thư cũng không thể nhanh như vậy được cứu ra. Đại tiểu thư, ngài ở trong nước giúp nhị tiểu thư được cứu, nhưng bản thân lại rơi xuống nước, nhị tiểu thư sẽ cảm tạ ngài, ngài không cần tự trách......"
Phòng ngủ truyền đến tiếng loảng xoảng, là thanh âm chén thuốc rơi xuống đất.
Bạch Cẩm Dao đang uống thuốc hận đến ngứa răng, nhìn Hoa Tuệ suy yếu cả giận nói: "Rõ ràng là nàng kéo ta xuống nước, còn ở trong nước kéo lấy ta không cho kêu cứu!"
Bạch Tĩnh Hảo nghe thấy thanh âm rơi chén, lập tức nói: "Nhị muội cần phải uống thuốc, ngàn vạn lần không cần tới thăm ta, bên ngoài rất lạnh, thân mình muội mảnh mai như vậy nên bảo trọng a. Chỉ cần muội muội không có việc gì, tỷ tỷ thế nào cũng tốt......" Nàng liếc mắt nhìn hoàng thân quốc thích trong phòng khách đang tới, cố ý hướng bên kia ngã xuống.
Nhĩ Diên vội đỡ lấy nàng, khóc lóc nói: "Đại tiểu thư ngài còn bệnh, nô tỳ đã nói nhị tiểu thư khẳng định sẽ thông cảm cho ngài, ngài vì sao còn một hai  phải tới đây "
Nàng nói xong, thiếu niên áo bào màu vàng dẫn đầu mọi người liền vọt tới, khẩn trương nói: "Đại tiểu thư "
*** Notes : 1 chương giờ tăng lên >2000 chữ lận , ta không edit nổi, nên chia thành các chương bé để có thời gian hoàn thành một cách tốt nhất , còn cần các nàng thông cảm a -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro