Chương 2 : Làm hỏng chuyện tốt
Editor : TNTN
Bạch Tĩnh Hảo nghịch dưới nước đến hăng say, hai tay sờ soạng trên người Bạch Cẩm Dao thấy không ít hương liệu cùng ngọc bội, cảm thấy hương liệu không đáng tiền liền bỏ qua, đem ngọc bội nhét vào trong ngực, mắt thấy Bạch Cẩm Dao ở trong nước sức lực vùng vẫy ngày càng nhỏ, trong lòng vừa động, liền thấy con mồi trong tay bị người ta trực tiếp dùng khinh công cứu lên bờ .
Bạch Tĩnh Hảo sợ chính mình bị mang lên, vội vàng buông tay, thầm mắng ai không có nhãn lực như vậy.
Phía trên loạn thành một đoàn, Bạch Cẩm Dao đã lâm vào hôn mê, Hoa Tuệ ôm nàng kêu người hỗ trợ.
Cũng không ai chú ý Bạch Tĩnh Hảo cùng rơi xuống nước .
Nàng suy nghĩ, nơi này không thể đi lên, cũng may đại phu nhân lúc trước vì muốn đem đến cho lão phu nhân niềm vui mà đào các hồ nước lớn trong phủ, đặc biệt hồ sen này là biệt viện xây thêm, lá sen che kín, nàng liền theo hướng khác bơi đi.
Ở đây có núi giả che,nàng vừa chuẩn bị từ trong nước bước ra liền nghe thấy phía trên truyền đến thanh âm nam tử : " Tam tiểu thư, thỉnh tự trọng."
Bạch Tĩnh Hảo nghe lời này liền hiểu rõ, đây là Bạch Cẩm Châu bị cự tuyệt?
Nghĩ đến nàng ta thường ngày tác phong đội trời đạp đất, Bạch Tĩnh Hảo có chút tò mò về thân phận nam tử .
Có lẽ ngôn ngữ nam tử không đủ vô tình, Bạch Cẩm Châu đánh bạo lại nói: " Phụ thân rất thương ta, giữa ba nữ nhi , ngài thương nhất chính là ta."
Nam tử trẻ tuổi ngữ khí ôn nhuận đáp : " Nhị tiểu thư quý phủ rơi xuống nước, chẳng lẽ tam tiểu thư không quan tâm tới an nguy của đích tỷ hay sao?"
Lời này mang tính chất nghiêm trọng, Bạch Cẩm Châu đương nhiên không để người khác nghĩ tình tỷ muội không đáng giá, xấu hổ hành lễ cáo từ.
Bạch Tĩnh Hảo nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng nghĩ trên bờ không có ai , liền từ trong nước bước lên.
Nàng vui vẻ thoải mái chuẩn bị lên bờ, lại phát hiện đỉnh đầu một mảnh râm mát. Bạch Tĩnh Hảo ngẩng đầu, liền đối diện với con mắt nam tử đang mỉm cười phía trên.
Hắn một thân bạch y áo gấm thêu tơ vàng, cười đến xán lạn, thanh âm cũng thực êm tai: "Ngươi là tiểu thư nhà ai, cư nhiên tránh trong nước lạnh?"
Thanh âm này, còn không phải là nam tử vừa mới cự tuyệt Bạch Cẩm Châu ? Hắn không phải đã đi rồi ?
Bạch Tĩnh Hảo thấy hắn đột nhiên xuất hiện, khiến nàng sợ tới mức lảo đảo muốn ngã .
Nàng thật vất vả để tránh Bạch Cẩm Dao, thật không nghĩ bởi chân vì gân bị rút mà muốn ngã, mở miệng kêu: "Mau kéo ta lên!"
Hắn từ trên cao nhìn xuống, thiếu nữ da trắng tóc đen, má ngọc môi anh đào, mị nhãn mang hàm ý tức giận, tuyệt mỹ diễm lệ đến không thể nhìn. Nàng hướng hắn cầu cứu, nhưng hắn vẫn bất động.
Vẫn là Bạch Tĩnh Hảo nhanh tay, dùng sức chặt chẽ kéo đối phương.
Hắn cứng đờ, nhìn bàn tay mềm mại bắt lấy chính mình, một lúc lâu mới dùng sức đem nàng lên từ trong nước, ném tới bãi cỏ bên cạnh.
Bạch Tĩnh Hảo cả người đều đau, nhưng chân lại càng đau, không quan tâm nam nữ khác biệt , cách váy lụa liền xoa xoa. Mạng sống quan trọng nhất .
"Không biết xấu hổ."
Nam tử thấy nàng không quan tâm thân thể, cảm thấy nhìn không được, gạt ống tay áo dính ướt muốn rời đi.
"Cái gì không biết xấu hổ? Ngươi ngồi trên bờ đánh giá ta, là việc quân tử nên làm? Ta không thể che mắt của ngươi, lên đây chẳng lẽ còn phải một hai câu ai nha mắc cỡ chết người hay sao! " Bạch Tĩnh Hảo nói thầm.
Hắn hiển nhiên nghe được rõ ràng, muốn xoay người, lại cảm thấy khó có thể nhìn thẳng, xoay trở về nói "Miệng lưỡi sắc bén" liền rời đi.
Bạch Tĩnh Hảo cười nhạo một phen, đã từng chết một lần, nàng nào còn chú trọng lễ giáo, chân bớt đau liền thừa dịp không người chú ý chạy về tiểu viện.
Vào viện thay xiêm y, mở cái rương, Nhĩ Diên còn chưa tỉnh.
Đem nàng kéo ra, Bạch Tĩnh Hảo chuẩn bị cầm ấm trà làm nàng tỉnh, chỉ là ấm trà trong phòng ngủ trống không.
Nhĩ Diên xưa nay làm việc chậm trễ, Bạch Tĩnh Hảo đành phải đi lấy nước giếng trong viện, trực tiếp đổ .
Nhĩ Diên choáng váng tỉnh lại, thấy Bạch Tĩnh Hảo đứng ở trước mặt, đồng tử trừng đến lợi đại, lăn lộn trên mặt đất muốn chạy thoát.
Bạch Tĩnh Hảo đá nàng, đe dọa nói: "An tĩnh lại cho ta, ngươi muốn bị ném xuống giếng ? "
Lời này quả nhiên có tác dụng, Nhĩ Diên lập tức bất động, cảm xúc dần ổn định.
Bạch Tĩnh Hảo khom người, đôi mắt tuyệt mỹ không phải yếu đuối hèn mọn quen thuộc, mà sắc bén bức người: "Nhĩ Diên, ta hiện tại có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi trả lời đúng sự thật, biết không?"
Nhĩ Diên gật đầu như đảo tỏi.
Bạch Tĩnh Hảo đi thẳng vào vấn đề nói: "Nhị tiểu thư vì sao phải giết ta?"
"Cái, cái gì? Nô tỳ... không rõ ý tứ của đại tiểu thư ." Nhĩ Diên hoảng loạn, nhưng trực tiếp không thừa nhận.
Bạch Tĩnh Hảo lại nói: "Ta vừa rồi nếu không đánh, ngươi không phải sẽ để ta uống chén mê dược kia sao? Chờ ta cùng nhị tiểu thư du hồ, ngươi liền sẽ từ phía sau chế trụ trực tiếp đẩy ta vào trong nước, ta trúng mê dược, rơi xuống nước căn bản không thể giãy giụa, liền sẽ mất mạng, đúng không?"
Nhĩ Diên mặt không thể tưởng tượng, cứng lưỡi hỏi: " Tiểu thư như thế nào có thể biết?"
"Đương nhiên là ngươi nói cho ta nha."
Bạch Tĩnh Hảo mỉm cười, cười đến sáng lạn loá mắt, tùy tiện cầm cây kéo bên cạnh thưởng thức, không nhanh không chậm lại nói: "Hiện tại ta không uống chén mê dược kia, cùng nhị tiểu thư du hồ sen, còn như các ngươi mong mà ngã xuống, nhưng nhị tiểu lúc này rất thảm, bị thị vệ cứu lên, ướt sạch trước mặt mọi người, chính là ảnh hưởng khuê danh. Nhĩ Diên, rơi xuống nước là nhị tiểu thư, ta lại bình yên vô sự, ngươi nói , chờ sau khi nàng tỉnh lại có thể hoài nghi ngươi đem kế hoạch tiết lộ cho ta hay không ? "
Nhĩ Diên sắc mặt trắng bệch, ngã trên mặt đất run run.
"Nói đi, Bạch Cẩm Dao vì cái gì muốn giết ta?"
Nhĩ Diên nhìn đại tiểu thư xa lạ, không còn sức lực giảo biện, sợ hãi trả lời: "Đại tiểu thư nhớ không rõ, tháng trước có vị khách quý xông nhầm nơi này, đó là hoàng thái tôn điện hạ."
" Hoàng thái tôn thì thế nào?"
Bạch Tĩnh Hảo suốt ngày ở trong tiểu viện , tin tức bị phong bế, huống chi việc này còn đựơc đại phu nhân dặn dò kỹ lưỡng, nàng thật đúng là không biết.
Nhĩ Diên đáp: "Hoàng thái tôn nhìn thấy ngài, liền hỏi thăm mỹ nhân Tây Thi của Thượng Thư phủ, nhị tiểu thư thực không cao hứng."
Bạch Tĩnh Hảo cũng không vui, nhíu mày, lại hỏi: "Hôm nay chính là đại thọ lão phu nhân, nàng tại sao muốn động thủ?"
Nhĩ Diên lại đáp: "Hôm nay hoàng thái tôn điện hạ cũng tới. Cùng chư vị tiểu thư ở hoa viên đối thơ, thế nhưng hoàng thái tôn lại nói chướng mắt biểu muội nàng, cư nhiên coi trọng đại tiểu thư , nhị tiểu thư liền tức giận."
Bạch Tĩnh Hảo cười lạnh, Hiếu Mẫn Thái Tử mất sớm,hoàng đế đã sớm phong hoàng thái tôn, Hoàng thái tử phi cùng đại phu nhân là thân tỷ muội, Bạch gia ở trong triều lại hết sức quan trọng, đã sớm muốn đưa Bạch Cẩm Dao làm hoàng thái tôn vương phi tương lai.
Nhưng quý nữ kinh thành muốn vị trí này rất nhiều , ái nữ Đại tướng quân Thẩm Thế Nghiên là một trong số đó.
Bạch lão phu nhân có bảo bối là đứa cháu gái này, càng sủng ái đích tôn nữ Bạch Cẩm Dao, hai người khi còn nhỏ không xảy ra mâu thuẫn, hôm nay tai ương đột ngột đến ?
Bạch Tĩnh Hảo vô tội, nhưng tình huống này không phải không có, trừ lão thái gia đã qua đời , nàng trong phủ không có ai để dựa vào, chỉ có thể sống hèn mọn. Cẩn thận không đổi được bình an, về sau sẽ không bao giờ như thế.
Bạch Tĩnh Hảo cởi bỏ dây thừng cho nàng, phân phó nói: "Đi mang trà tới."
Nếu là bình thường khi nghe nàng sai sử , Nhĩ Diên sẽ bất động, vì tiểu thư không được sủng ái trong phủ xưa nay còn không bằng hạ nhân. Nhưng giờ phút này Nhĩ Diên không dám chậm trễ, vội vàng đi thêm trà.
Trong tiểu viện không có trà gì tốt, Bạch Tĩnh Hảo cũng không so đo,phất tay cho nàng đi xuống.
***Notes : Một mình edit khổ lắm các nàng ơi, cầu một ⭐️ để tiếp thêm động lực , một chương gần 2000 chữ thật muốn giết người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro