Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 (p2)

Dương Xuân Quy thở dài một hơi trong lòng.

Cũng may lúc sau Dương Xuân Quy không hề nhắc đến Lộc Dư An.

Lộc Dư Ninh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng bác Dương đi nhìn một vòng phòng vẽ tranh của cậu ta, lại không hề nhắc đến việc thu nhận đệ tử.

Ngày cả nụ cười trên mặt cha cũng nhạt đi một chút.

Tuy rằng Lộc Dư Ninh cũng nhận thấy bác Dương không thích cậu ta cho lắm. Cậu ta biết cơ hội này khó có được, trong lòng không khỏi cuống lên, vội vàng lấy cuộn tranh sơn thủy mới vẽ cách đây không lâu từ trên bàn sách, ai ngờ không cẩn thận đem mấy bản phác thảo trên bàn sách làm rơi.

Lộc Dư Ninh định cuối người đem ba bức tranh trải rộng trên mặt đất nhặt lên.

"Ôi." Dương Xuân Quy lên tiếng làm cậu ta ngừng động tác lại, tự mình khom lưng đem mấy bức tranh trên mặt đất nhặt lên, "Để tôi nhìn xem."

Lộc Dư Ninh sửng sốt, ánh mắt nhìn kỹ thêm một chút, liền phát hiện những bức tranh có chút xa lạ, đường nét trên bản thảo lộn xộn, thoạt nhìn giống như trẻ con vẽ chơi, cũng không phải tác phẩm của mình.

Lại còn sử dụng giấy Tuyên Thành, chất lượng cũng rất thô ráp, không phải loại cậu ta hay dùng. Trong mắt cậu ta giống như người mới tập vẽ vẽ đại một chút.

Nhưng giữa mày Dương Xuân Quy khẽ nhúc nhích, quan sát tỉ mỉ, sau đó nhanh chóng điều chỉnh trình tự của ba bức  tranh, chồng lên nhau, nhịn không được liền khen ba tiếng:"Tốt tốt tốt."

Trong lòng Lộc Dư Ninh thịch một cái, ba bức phác thảo dưới ánh mặt trời chồng lên nhau, nhìn như đường nét lộn xộn nhưng chồng lên lại tạo thành một bức sơn thủy. Tuy rằng chỉ là đường nét tranh thủy mặc đơn giản, nhưng lại thanh thản thanh nhã, dương dương tự đắt. Càng khó hơn nữa là, khi chồng ba bức lên nhau núi non sông ngòi càng trở nên lập thể, có điểm thú vị khác.

Đem một bức tranh tách ra thành ba bức, người vẽ tranh không chỉ nắm vững đường nét hoàn hảo mà còn phải nắm vững cấu trúc tổng thể và từng chi tiết ở trong lòng.

Hơn nữa ngoài kỹ thuật này ra, bản thân bức tranh đã toát ra linh khí, chỉ với vài nét vẽ, sông núi tự nhiên hiện lên sống động trên giấy, kết hợp với phương pháp vẽ đặc biệt này lại càng tăng thêm sức mạnh.

Cũng khó trách Dương Xuân Quy hài lòng như vậy. Nhưng tranh này không phải của cậu ta, trong lòng Lộc Dư Ninh không khỏi thịch một tiếng, ngay cả lời khen của bác Dương cậu ta chờ đã lâu giống như cái gai đâm vào tai cậu ta, mặt cậu ta đỏ bừng. Trong lòng nhanh chóng hoảng loạn.

Đây là tranh của ai? Nhưng trong nhà trừ cậu ta ra còn có người khác vẽ tranh sao? Chẳng lẽ là anh ấy? Trong lòng Lộc Dư Ninh nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này. Sao có thể là anh hai, anh hai cái gì cũng không biết, huống chi từ nhỏ đã sống ở khu ổ chuột, anh ấy có thể học ở đâu chứ?

Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất, âm thanh kích động của bác Dương cắt ngang suy nghĩ của cậu ta:"Dư Ninh, phương pháp này là ai dạy con?"

Âm thanh của Dương Xuân Quy có chút run rẩy, vô cùng muốn biết tại sao Lộc Dư Ninh có thể học được cách vẽ tranh này.

Loại phương pháp vẽ tranh này là chia các đường nét trong một bức tranh thành ba bức tranh, chỉ nhìn riêng một bức tranh thì không thành hình vẽ, nhưng chồng ba bức lên nhau thì có thể làm cho sông núi trong tranh hiện ra hiệu ứng lập thể. Để có tạo ra hiệu ứng như vậy, lúc phác thảo sơn thủy nét nào là ở bức thứ nhất, nét nào nên ở bức thứ hai, đều phải chú ý.

Nhìn như đơn giản, nhưng thực tế muốn vẽ lại vô cùng khó khăn, không kiên trì luyện tập hằng năm thì không làm được.

Quan trọng hơn là cách vẽ này vô cùng hiếm thấy, cũng là phương pháp nét móc đơn tranh thủy mặc sư môn bọn họ thường dùng để huấn luyện đệ tử.

Mà lần này ông ấy đến phía nam, ngoài việc giúp đứa cháu Mạn Nhân Tuyết hoàn thành quyên tặng 'Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ', còn có việc lớn hơn, đó là em trai duy nhất của sư phụ Nhan là Lý sư thúc. Sau nhiều năm mất tích, gửi cho sư phụ một lá thư, trong thư nói, Lý sư thúc mấy năm đều ở phía nam, còn nhận một đệ tử. Hiện giờ cảm thấy thời gian không còn nhiều, lo lắng duy nhất là đệ tử nhỏ tuổi, bị người khác khi dễ, hy vọng anh có thể đem nó rước về, dạy dỗ thật tốt.

Sư phụ Nhan khi nhận được bức thư đã rơi nước mắt, thế nhưng trời xui đất khiến làm cho lá thư cách hai mươi năm mới đến tay sư phụ. Sư phụ đã 80 tuổi bất chấp muốn xuống phía nam, bị bọn họ ngăn lại, ông làm đại sư huynh cũng nói với sư phụ dù thế nào cũng tìm được Lý sư thúc không rõ sống chết cùng tiểu sư đệ.

Hiện giờ lại thấy cách vẽ của Lộc Dư Ninh, không khỏi khiến ông kích động, trên đời này chẳng lẽ còn có sự trùng hợp như vậy?

Ánh mắt ông sáng quắc nhìn chằm chằm Lộc Dư Ninh.

Lộc Dư Ninh căng da đầu không biết nên nói thế nào mới tốt, bác Dương giống như đã nhận định đó là tranh của cậu ta, nhưng mà cậu ta biết rõ ràng là không phải. Cậu ta lấy lại bình tĩnh, cho dù đây là tranh của ai, cậu ta đều không nên nhận bừa. Cậu ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, miệng giật giật, nhưng đến lúc muốn nói ra, ánh mắt Dương Xuân Quy hài lòng nhìn bức tranh hiện lên trong đầu, lời nói đến bên miệng nhưng lại không thể nói nên lời.

Nếu bác Dương thất vọng quá, không muốn thu nhận cậu ta làm đồ đệ thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là bác Dương nhất định phải tìm ra người vẽ tranh, thu nhận người kia làm đồ đệ thì sao?

Chẳng qua chỉ do dự một lát.

Lộc Chính Thanh đã mở miệng, trong giọng nói không giấu được tự hào, hướng cậu ta hỏi:"Đúng vậy, Dư Ninh, tại sao trước kia ba không thấy con vẽ loại tranh này?" Ánh mắt ông nhìn về phía Lộc Dư Ninh tràn đầy kiêu ngạo.

Lộc Dư Ninh cắn cắn môi, lời nói trong miệng, cuối cùng không nói nên lời, nhìn Lộc Chính Thanh, cuối đầu. Cậu ta không muốn làm cha thất vọng-- cậu ta sợ ánh mắt của cha khi nhìn anh hai sẽ xuất hiện trên người mình.

Một ý nghĩ sai lầm, Lộc Dư Ninh cuối đầu nói nhỏ:"Vào mấy năm trước, ngẫu nhiên học được ạ." Cậu ta không dám nói cụ thể, sợ bị vạch trần.

Nhưng Lộc Chính Thanh hiển nhiên hiểu lầm cái gì mở miệng:"Có phải ông lão ở công viên dạy con vẽ?"

Lộc Dư Ninh vội vàng gật đầu, ngay cả Lộc Chính Thanh nói gì đều không nghe rõ.

Lộc Vọng Bắc cũng giải thích với Dương Xuân Quy:"Lúc Dư Ninh mới học vẽ tranh không lâu có gặp một ông lão ở công viên, ông ấy đối với Dư Ninh rất tốt. Dư Ninh mỗi ngày đều chạy đến công viên cùng ông ấy học vẽ. Nhưng mà sau đó có một ngày ông lão không đến công viên nữa, Dư Ninh đối với mấy bức tranh ông lão để lại cho mình, đã khổ sở rất lâu."

Ánh mắt hắn nhìn về phía Lộc Dư Ninh ôn nhu, sỡ dĩ Dư Ninh đi công viên, là bởi vì ở đó có một trận bóng rổ. Hắn mỗi ngày đều đến đó chơi bóng rổ, khi đó mẹ vừa mới mất, tâm tình hắn buồn bã, mà Dư Ninh lại dùng phương pháp yên lặng làm bạn với hắn.

Trong mắt Dương Xuân Quy khẽ nhúc nhích, đáy lòng ông lặp lại suy nghĩ "Ông lão đó", vội vàng hỏi:" Các con có biết tên của ông lão không?"

Lộc Dư Ninh cúi thấp cằm mờ mịt lắc đầu, chột dạ cùng hoảng loạn khiến cậu ta không hiểu bác Dương hỏi gì.

Đáy mắt Dương Xuân Quy chợt lóe qua thất vọng, nhưng trong lòng biết không thể nào nóng vội, làm sao có thể có việc trùng hợp như vậy được. Cách vẽ tranh này tuy rằng hiếm thấy, nhưng không phải không có người biết. Huống chi cháu ngoại của sư phụ Mạc Nhân Tuyết ngày mai cũng sẽ đến phía nam, Nhân Tuyết từ nhỏ đã biết rất nhiều phương pháp, quan hệ rộng, chờ khi xong chuyện 'Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ', bọn họ cùng nhau đi tìm Lý sư thúc, nhất định có thể tìm được.

Dương Xuân Quy lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn có chút khó hiểu, không rõ tại sao ông lại kinh ngạc đến vậy.

Vì thế ông ấy gấp những bức hoành phi chồng lên nhau kia lại, gấp mấy lần, khoa tay múa chân giải thích với bọn họ:"Mọi người xem kích thước này, vừa khéo là quy cách của những chiếc đèn lồng cung điện lục giác trong tiền triều. Tiền triều đã từng hưng thịnh cái này, bên ngoài dùng ba lớp lụa mỏng để vẽ tranh. Khi những chiếc đèn lồng được thắp sáng trong cung điện vào ban đêm, phong cảnh sẽ hiện lên lập thể, như là xuất hiện ở trước mắt. Hiện tại viện bảo tàng thủ đô hẳn là còn giữ lại một món đồ sưu tầm như vậy.”

Sư tổ bọn họ chính là họa sĩ cung đình tiền triều, vì vậy loại kỹ thuật này mới có thể truyền xuống bọn họ. Dương Xuân Quy quay đầu nhìn Lộc Dư Ninh, có một tầng quan hệ sâu xa như vậy, mặt mày giãn ra rất nhiều, trong giọng nói mang theo cổ vũ:"Dữ Ninh, con chắc là cũng làm khung xương cho đèn cung đình phải không?"

Ông vốn cảm thấy phong cách của Lộc Dư Ninh cùng ông không hợp nhau lắm. Nhưng bức tranh này tuy rằng trúc trắc, lại toát ra linh khí, lại là kỹ thuật giống sư môn bọn họ. Dương Xuân Quy không khỏi có chút yêu tài, ánh mắt nhìn Lộc Dư Ninh cũng ôn hòa hơn rất nhiều:"Nét bút trên bức tranh này có thể linh hoạt hơn, thời gian bác còn ở phía nam này , Dư Ninh con cứ việc đến tìm bác."

Đây là đã qua cửa thứ nhất thu nhận đồ đệ. Khẳng định tài năng của Lộc Dư Ninh, kế đến phải thử nghiệm nhân phẩm và tính tình của cậu ta.

Lộc Dư Ninh rõ ràng nên vui vẻ, nhưng trong lòng cậu ta giống như bị đổ một thứ gì đó, chua xót đáng sợ, cậu ta gần như mất đi năng lực tự hỏi. Cho đến khi Lộc Chính Thanh đẩy nhẹ cậu ta từ phía sau, cậu ta mới miễn cưỡng mỉm cười mơ màng đáp:"Cảm ơn thầy."

Trong lòng cậu ta có một âm thanh nho nhỏ luôn lặp lại âm thanh trong lòng, thật ra không nhất thiết phải có quan hệ với bức trang kia.

Dương Xuân Quy đối với cậu ta cũng rất hài lòng, cậu ta trong giới mỹ thuật cũng là thiếu niên nhân tài kiệt xuất có tiếng. Trong cả nước người cùng lứa tuổi có thể so sánh với cậu ta cũng không có mấy người.

Bức tranh đó  không quan trọng gì. Nhất định là như thế.

Chỉ là, Lộc Dư Ninh mất hồn mất vía đi theo bọn họ rời đi, lúc đi đến chỗ ngả rẽ, nhịn không được nhìn về căn phòng từng là của cậu ta ở lầu hai, không ngừng lặp lại cái suy nghĩ không có khả năng kia--

Là anh ấy sao?
-----
Xinloi mn vì thời gian qua không ra chương ạ 🥲
Mới tuần đầu mà trường đã sắp cho lịch học kín mít nên tui ko có tgian ra chương mới, chắc là từ giờ về sau mỗi tuần mình sẽ ra một hai chương 🥲 mong mn thông cảm 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro