Chương 5 (p2)
Ông đã đạt được mục đích của mình.
Nhưng Lộc Chính Thanh không hề vui vẻ, trên mặt ông càng mệt mỏi hơn, trong lòng lại khó hiểu, ông dời đôi mât đối diện với Lộc Dư An đi, không được tự nhiên quay đầu đi , há miệng, như là muốn đền bù áy náy không rõ lý do:"Dư An, trong trường có gì không thể thích ứng thì cứ việc nói với cha, ngày mai chuyển lớp, cha sẽ đưa con đi--"
Chỉ là ông còn chưa nói xong, quản gia ngoài cửa đã vội vàng cắt ngang:"Lộc tiên sinh, Dương đại sư bỗng thay đổi lịch trình, hôm nay sẽ đến. Ngài nghĩ chúng ta có nên tổ chức bữa tiệc trước không?"
Dương đại sư là trụ cột vững vàng trong giới mỹ thuật trong nước, viện trưởng kinh Mỹ. Là họa sĩ đại diện cho phái Thanh Tráng*, tranh vẽ liên tiếp được bán với giá cao vượt kỷ lục ở nước ngoài. Mấy năm nay tin tức lộ ra, Dương đại sư muốn thu nhận một đồ đệ nhỏ để dạy dỗ thật tốt, kế thừa Y Bát**.
*Thanh Tráng:là nhận thức về trường phái của những người trẻ, nhưng thực chất Thanh Tráng đồng nghĩa với phái cấp tiến, dũng cảm thay đổi, cầu tiến mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
**Y Bát: Áo cà sa và dụng cụ đựng đồ ăn của tu sĩ đạo Phật. Tượng trưng cho giáo lí nhà Phật.
Nhiều người nghe tin lập tức hành động, không chỉ vì địa vị của Dương đại sư, mà càng bởi vì Dương đại sư là đại đệ tử của cụ Nhan - bậc thầy trong nước. Một bức tranh tùy hứng của cụ Nhan thôi đã đủ để xem như một món quà của quốc gia tặng cho các nhà lãnh đạo của các nước khác khi đến thăm Trung Quốc. Các bức tranh của ông cũng được lưu trữ trong các bảo tàng lớn trên thế giới như một nhân vật huyền thoại, đệ tử trải rộng toàn bộ giới mỹ thuật toàn quốc, có thể trở thành đồ tôn của cụ, con đường tương lai chắc chắn rộng mở.
Lộc Dư Ninh từ nhỏ đã có thiên phú về hội họa, tuổi còn nhỏ mà đã bộc lộ tài năng.
Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc đương nhiên cũng suy tính vì Lộc Dư Ninh. Hơn nữa phu nhân nhà họ Lộc là thế giao*** với Dương đại sư, sau đó biết được Dương đại sư sẽ đến phía Nam trước thời hạn bởi vì buổi triển lãm bảo vật quốc gia 'Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ' được truyền lại cho đời sau. Lộc Vọng Bắc nhờ ông ngoại dựa vào quan hệ với Dương đại sư mời về nhà đón gió tẩy trần, hy vọng dựa vào cơ hội này, Lộc Dư Ninh có thể trở thành đệ tử quan môn của Dương đại sư.
***thế giao:Từ đời trước hoặc từ mấy đời có giao tình.
Trên dưới nhà họ Lộc đều vô cùng coi trọng, thời gian gần đây Lộc Dư Ninh đều nhốt mình ở trong phòng vẽ tranh. Không ngờ cuối cùng ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện nằm viện, Dương đại sư còn đến trước lịch trình.
Quản gia vội vàng bổ sung:"Hình như là bởi vì quyên tặng quyển 'Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ'."
Lộc Chính Thanh nhanh chóng hiểu rõ, Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ được ca ngợi là tác phẩm đỉnh cao của tranh cuộn phong cảnh trong nước, hầu như người Trung Quốc nào cũng biết bức tranh này.
Từ khi nó xuất hiện đã vô số lần khiến các văn nhân văn chương các triều đại trước bất ngờ, hòa vào dòng máu văn hóa Trung Hoa. Trên đó có vô số đề bút của Hoàng đế và Đại văn hào. Nhưng trong chiến loạn cận hiện đại lại bị chiến tranh làm tổn hại, được chia thành ba phần, trong đó quyển thượng được coi là bảo vật trấn quán trân quý ở bảo tàng quốc gia, quyển trung, quyển hạ thất lạc ở bên ngoài không biết tung tích. Đoạn thời gian trước quyển hạ lại bất ngờ xuất hiện trong cuộc đấu giá mùa xuân của Nhà đấu giá Bonhams ở Châu Âu. Những bảo vật quốc gia bị chia cắt hàng chục năm cuối cùng có cơ hội tái hợp lần nữa. Quốc gia cực kỳ coi trọng, giao phó cho Dương đại sư đứng ra làm trung gian hòa giải với các bên, bằng bất cứ giá nào cũng để bảo vật quốc gia về nước.
Đến ngay cả Vọng Bắc cũng làm trung gian trong chuyện này giúp Dương đại sư, nên mới nối lại mối quan hệ đã đứt đoạn nhiều năm.
Cũng may [Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ] cuối cùng cũng được Mạc Nhân Tuyết - cháu đích tôn của Mạc Thị - tập đoàn đầu tư tác phẩm nghệ thuật lớn nhất châu Á mua về thành công, dùng phương thức quyên tặng, trả về cho viện bảo tàng Nam Thành. Sự tình tuy rằng trần ai lạc định****, nhưng công việc quyên tặng quả thật cũng cần một người có đủ thân phận chủ trì để thể hiện sự coi trọng của quốc gia, cháu đích tôn Mạc thị Mạc Nhân Tuyết cũng là cháu ngoại của cụ Nhan, mà cụ Nhan lại là sư phụ của Dương đại sư, cho nên Dương đại sư ra mặt là vô cùng thích hợp.
**** trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Chẳng trách Dương đại sư muốn đến phía nam trước lịch trình.
Lộc Chính Thanh lập tức sức đầu mẻ trán, làm sao còn quan tâm đến Dư An, gần như ngay lập tức nghĩ đến đứa con còn ở trong bệnh viện, nhíu mày hỏi:"Ninh Ninh đâu?"
"Tiểu thiếu gia khi biết tin liền từ bệnh viện trở về nhà." Quản gia đau lòng thở dài một tiếng.
Quả nhiên! Lộc Chính Thanh vội vàng quay sang nói với quản gia:"Ninh Ninh tại sao lại ra khỏi bệnh viện? Quá không yêu quý sức khỏe của mình."
Ông đi tới cửa, chợt nhớ ra còn chưa nói xong với Dư An, xoay người về phía Dư An trong phòng với chút áy náy khó có được:"Dư An-- cha trước tiên--"
Lộc Chính Thanh nói được một nửa bỗng dưng ngừng lại.
Thiếu niên ngồi ở trên ghế cúi đầu xuống, rõ ràng là thất thần, cũng không quan tâm ông nói cái gì.
Lộc Chính Thanh bỗng nhiên ý thức được cảm giác kỳ quái luôn quanh quẩn trong lòng mình là gì. Lúc trước khi nói chuyện cùng thiếu niên, thiếu niên mặc kệ chuyện có quan trọng cỡ nào, đều sẽ ngẩng đầu đứng dậy nghiêm túc nhìn mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to, trong mắt đều là bóng dáng của mình, không chứa nổi đồ vật khác.
Giống như cố gắng nhớ rõ ràng từng câu từng chữ mà ông nói.
Chỉ là hôm nay--
Thiếu niên từ đầu đến cuối đều không hề đứng lên.
Biểu cảm trên mặt Lộc Chính Thanh cứng lại, nửa câu nói sau đột nhiên nói không nên lời, mấp mái môi, không kiềm được nắm chặt tay, im lặng xoay người đi nhanh xuống dưới lầu, như có thứ gì kinh khủng ở đằng sau.
"Lộc tiên sinh?" Quản gia khó hiểu nhìn hành động thất thố của Lộc Chính Thanh , không khỏi quay đầu nhìn về phía Lộc Dư An.
Ở trong ấn tượng của ông, thiếu gia Dư An giống như luôn có tính công kích, khiến mọi người lo lắng nếu đứng bên cạnh có thể bị gai nhọn của cậu làm bị thương hay không, hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt như hôm nay. Thiếu niên uể oải ghé vào trên ghế, cằm để trên lưng ghế, rõ ràng là tư thế lười biếng, nhưng đường cong sống lưng dưới áo sơ mi lại vô cùng thẳng. Giống như đã rất mệt mỏi nhưng lại không muốn thả lỏng ý thức trong lãnh địa của mình, như loài động vật hoang dã có ý thức đề phòng cực cao, tinh thần mạnh mẽ đề phòng kẻ địch.
Trong lòng quản gia khó có được chút chần chờ, đối với đứa trẻ không thích nói chuyện, trong lòng có chút thương hại. Nhìn kỹ thì gương mặt thiếu niên có chút đỏ không bình thường, giống như đang bị bệnh vậy?
Nhưng dáng vẻ Lộc tiên sinh đối với con trai-- chắc là không phải đâu?
Nếu bị bệnh, Lộc tiên sinh sao lại không biết? Nhưng khi quản gia rời đi, vẫn là đóng cửa phòng của Lộc Dư An lại bằng âm thanh nhỏ nhất.
Mặc kệ thế nào, dáng vẻ đó đều cần được nghỉ ngơi.
Sau khi Lộc Chính Thanh rời đi, Lộc Dư An cẩn thận ngẫm nghĩ.
Kiếp trước Lộc Chính Thanh sau sự việc đó cũng nói qua với cậu về việc chuyển lớp.
Vẫn dùng danh nghĩa là cậu không theo kịp, cậu lúc ấy sao có thể đồng ý. Thứ nhất là cậu đã học lớp 11 rồi, khó khăn lắm mới thích ứng với phương thức giảng bài của giáo viên. Cậu cảm thấy nếu mình cố gắng thêm một chút, một ngày nào đó có thể đứng gần cha con nhà họ Lộc thêm một chút. Cho nên cuối cùng mọi chuyện vẫn không vui.
Sau đó Lộc Dư Ninh được nhân vật mọi người kính trọng nhận làm đệ tử quan môn, không chăm lo được cho việc học hành, Lộc Chính Thanh liền mời gia sư đến nhà dạy cho Lộc Dư Ninh, về sau ông không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Thì ra từ lúc này Lộc Chính Thanh đã không muốn cậu đến gần Lộc Dư Ninh. Cũng tốt, cậu cũng chán ghét Lộc Dư Ninh chướng mắt, có thể không nhìn thấy, cậu cầu mà không được. Nhớ đến kiếp trước bệnh chết một cách đau khổ, biểu cảm cậu ảm đạm. Tuy rằng cơ thể cậu không được tính là tốt, nhưng mà cũng không kém.
Vì vậy cậu chưa từng nghĩ mình sẽ chết sớm vì bệnh. Sau lại tự mình ngẫm nghĩ, thời điểm ầm ĩ khó chịu ở nhà họ Lộc, cơ thể cậu đã ẩn ẩn dấu hiệu không thoải mái, chỉ là tâm tư cậu đều ở nhà họ Lộc, không để ý nên lỡ mất thời cơ trị liệu tốt nhất.
Lộc Dư An gửi một email cho chú luật sư mà mẹ để lại. Khi cơ thể mẹ từ từ suy nhược, cũng nghĩ đến khả năng bà không đợi được đứa con mình yêu thương nhất trở về. Trước khi chết, bà cắn răng chịu đựng, đem sự việc sau này sắp xếp thật tốt, bao gồm di sản của mình, bà nhờ cậy người bạn tốt làm luật sư lập quỹ-- để lại cho con trai của mình cho dù về sau chẳng làm nên trò trống gì cũng không phải lo cơm ăn áo mặc.
Ở kiếp trước sau khi trưởng thành dọn ra khỏi nhà họ Lộc, chú luật sư liên hệ với cậu, giúp cậu kế thừa di sản. Cũng nhờ vào số tiền này mà cậu không phải lo về phí chữa bệnh, thậm chí còn dùng số tiền để sắp xếp cho Vương Như và Nhạc Nhạc thật tốt, nhờ người khác chăm sóc cho con mèo cam.
Mà hiện tại cậu định chuẩn bị sớm, kế thừa di sản, gửi email xong, Lộc Dư An lại nhanh chóng hẹn trước hôm nay kiểm tra sức khỏe cho mình.
Ra cửa phía trước, toàn bộ người nhà họ Lộc đều bận rộn vì Dương đại sư sắp đến, cậu nhớ rõ lần này Lộc Dư Ninh đã được nhận làm đệ tử. Trong đầu cậu mơ hồ nhớ lại trong truyện cũng có viết, chuyện này là một bước ngoặt lớn trong đời của Lộc Dư Ninh, bởi vì một bức tranh của cậu ta được Dương đại sư liếc mắt nhìn trúng, mang theo bên người đi đến thủ đô.
Dương đại sư đến tận dốc núi để truyền thụ.
Từ bước ngoặt này, Lộc Dư Ninh chính thức lọt vào mắt của các đại sư trong giới mỹ thuật. Hơn nữa nhờ vào ưu thế người gặp người thích, ở trong giới mỹ thuật hô mưa gọi gió, được các thiên chi kiêu tử bảo vệ, cậu ta cũng gặp được chân ái.
Chỉ là, việc này liên quan gì đến cậu? Không để ý đến cha con nhà họ Lộc, cậu và Lộc Dư Ninh cũng không có quan hệ gì.
Chẳng qua kiếp trước cậu gây náo loạn với Lộc Chính Thanh vì việc chuyển lớp, cũng vì chứng minh cho mình, cậu dọn đến ký túc xá của trường, vì vậy không có gặp Dương đại sư.
Cậu quả thực biết vẽ tranh, không được học hành chính thức. Nhưng thời điểm ông lão còn sống luôn thích bắt cậu vẽ.
Sau khi trở lại nhà họ Lộc, cậu cũng từng nói qua với Lộc Chính Thanh muốn được học vẽ tranh.
Chẳng qua Lộc Chính Thanh có chút hiểu lầm, chỉ uyển chuyển giải thích Lộc Dữ Ninh hiện tại đi theo học vẽ với sư phụ ngưỡng cửa rất cao, chỉ nhận đệ tử mình thích, ông chỉ có thể tìm giáo viên vỡ lòng cho Lộc Dư An.
Nhưng giáo viên đó giống như không nguyện ý dạy cậu, tính tình không tốt lắm, thấy Lộc Dư An vừa động tay, liền khịt mũi coi thường, nói hội họa Trung Quốc là đồng tử công*, không phải ai cũng có thể học, rồi ném cho Lộc Dư An mấy quyển bản mẫu tập vẽ, liền mặc kệ không hỏi.
*đồng tử công:Là một trong những môn quyền thuật Thiếu Lâm, rất khó và phải được luyện tập từ nhỏ.
Sau đó giáo viên lại cười nhạo Lộc Dư An, những thứ lão Lý dạy cậu đều là đầu đường có chợ, không có giá trị gì. Lộc Dư An không nhịn được cãi lại, đem bức tranh của giáo viên đó bắt bẻ không đáng một đồng, bị đuổi khỏi phòng học, sau đó liền dứt khoát không đi nữa.
Cho đến khi Lộc Chính Thanh tìm được cậu hỏi cậu vì sao lại bỏ giữa chừng, cậu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói mình chỉ tùy tiện vẽ tranh chơi chơi.
Lộc Chính Thanh liền không hỏi cậu lại việc vẽ tranh nữa.
Lộc Dư An không để ý, trên bàn sách của cậu, mấy bức phác thảo tranh thủy mặc ở trong góc vào lúc cậu kéo ngăn tủ theo gió từ cửa sổ đẩy ra bay xuống vườn hoa.
Người làm vườn dưới lầu đang cắt tỉa cành cây du, cúi người nhặt ba tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy vẽ chỉ có những đường vẽ cong cong màu đen đơn giản, thoạt nhìn giống như không hề có kết cấu. Miệng chú ấy lẩm bẩm nói:"Đây là cái gì?"
Lão nguời hầu đến gần nhìn thấy, khẳng định nói:"Là tranh của tiểu thiếu gia, chắc là bị gió thổi xuống dưới, để lại cho tiểu thiếu gia là được."
Lầu 3 chính là phòng vẽ tranh của tiểu thiếu gia, thường xuyên có bản phác thảo bị gió thổi bay xuống dưới, những người hầu thấy mãi thành thói quen, mỗi lần đều để lại là xong.
"Chúng ta vẫn là hỏi tiểu thiếu gia một câu đi?" Người làm vườn chần chờ nói:"Tôi--"
"Nghe tôi chỉ có đúng chứ chẳng có sai đâu." Lão người hầu lắc đầu lấy bức tranh từ trong tay người làm vườn, khẳng định nói:"Trong nhà chỉ có tiểu thiếu gia vẽ tranh, trừ tiểu thiếu gia ra còn có thể là của ai?" Nói xong liền cầm bức tranh hướng phòng vẽ tranh ở lầu 3, trước đây đã xảy ra chuyện này rồi.
Tiểu thiếu gia thích tranh của mình nhất, nhưng đôi khi có hứng thú, sau khi vẽ xong liền tiện tay đặt ở chỗ cũ, bởi vậy những nguời hầu ở nhà họ Lộc ngày đầu tiên đã được nói qua, cho dù nhìn thấy tranh của tiểu thiếu gia ở đâu, đều phải đem để lại trong phòng vẽ tranh của cậu ấy.
Nguời làm vườn không kịp đề phòng bị lấy mất bức tranh, thấy lão người hầu đã đi rồi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Nhưng-- nhưng cửa sổ phòng vẽ tranh của tiểu thiếu gia đóng rất kín mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro