Chương 3(p2)
Lộc Dư An không có phòng bị, bị cha lấy mất cuộn tranh, trơ mắt nhìn bức tranh mình cố gắng hoàn thành thật tốt bị nước nhấn chìm. Cậu không chút do dự bước vào trong nước, đem cuộn tranh nhặt lên nhưng vẫn là trễ rồi.
Hơn phân nửa đã bị hủy, điều duy nhất cậu có thể làm giúp mẹ cuối cùng cũng không làm được.
"Con hẹp hòi ích kỷ như vậy, Ninh Ninh đối với con đều nhường nhịn, chưa bao giờ lấy của con bất cứ cái gì, nhưng con hết lần này đến lần khác làm hại nó--"
Ông đem sự việc mấy năm nay nói ra hết.
Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Chính Thanh, biểu cảm ngơ ngác thậm chí mang chút mờ mịt, một lát sau mới phản ứng lại cảm thấy như có từng đợt dao đâm vào người phát đau.
Vậy ra, ở trong mắt bọn họ cậu là người như vậy?
Nhưng cậu chỉ muốn lấy lại đồ của mình? Như vậy cũng là sai sao.
Nhưng cậu không giải thích.
Nếu nói cho bọn họ, cậu chưa bao giờ để ý tài sản nhà họ Lộc? Bọn họ sẽ tin sao?
Lộc Dư An quay đầu nhìn về phía Lộc Vọng Bắc.
Khác với Lộc Chính Thanh uy nghiêm, Lộc Vọng Bắc luôn chịu đựng cậu như một người anh trai.
Chỉ là lúc này, ánh mắt Lộc Vọng Bắc nhìn cậu, xa lạ giống như không quen biết cậu. Lộc Vọng Bắc lạnh nhạt nhìn cậu:"Vốn dĩ cho rằng đối xử tốt với cậu, cậu có thể bớt lại một chút, đối xử với Ninh Ninh tốt hơn."
"Bản tính khó dời. Thư ký Đỗ nói cậu mấy hôm trước đi đến công ty, cậu từ hắn biết được Ninh Ninh sắp phẫu thuật tim? Muốn em ấy bỏ lỡ cơ hội cấy ghép đã vất vả chờ sao?"
"Cậu một hai phải hại chết những người bên cạnh tôi sao?"
"Anh--" Lộc Dư An nhìn Lộc Vọng Bắc trước mặt.
Phẫu thuật cái gì? Cậu căn bản là không biết. Cậu cũng chưa từng đến công ty.
Cậu còn chưa nói xong, Lộc Vọng Bắc đã lộ ra biểu cảm chán ghét chưa từng nhìn thấy:"Đừng gọi tôi là anh, tôi không xứng--"
Âm thanh hắn tạm dừng, như thể đã chịu đựng đủ cái gì đó rất đáng ghét, trong ánh mắt Lộc Vọng Bắc vậy mà lộ ra chút thoải. Hắn khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Lộc Dư An nói rõ từng câu từng chữ:"Cậu hại chết mẹ còn chưa đủ sao?"
Bước chân Lộc Dư An cứng lại, đôi mắt màu hổ phách kinh ngạc nhìn về phía anh cả.
Hại chết mẹ?
Âm thanh Lộc Vọng Bắc bình tĩnh nhưng lại lạnh tới thấy xương:"Nếu không phải vì sinh cậu, mẹ sao lại khó sinh? Nếu không phải cậu tùy hứng chạy loạn, mẹ tại sao lại qua đời sớm?" Từ lúc có ký ức, Lộc Vọng Bắc đã bắt đầu không thích đứa em trai này, vì cậu sinh ra, cơ thể mẹ không như trước. Tính cách tùy hứng kiêu ngạo, ở trong nhà vừa ngang ngược vừa không nói đạo lý. ( Anh có biết nói chuyện không vậy hảaaaaaa?)
Cậu cũng không phải lần đầu trốn cha mẹ chạy ra hồ nương chơi, mỗi lần cậu trốn ra ngoài, bị quở trách đều là người làm anh như hắn.
Mỗi lần bị tìm trở về, bọn họ đều nói đi nói lại một vạn lần không được lén đi nghịch nước một mình, nhưng một chút cũng không tiếp thu.
Lộc Vọng Bắc nhớ rõ hôm đó là sinh nhật mình, hắn cùng bạn bè đã hẹn nhau, nhưng Lộc Dư An lại quậy phá đòi đi công viên, hắn không có cách nào, chỉ có thể đi theo cậu, dẫn cậu cùng mẹ đi đến bờ hồ bên cạnh công viên.
Hắn nhớ rõ khi Dư An cùng mẹ rơi xuống nước, trên lan can có treo một biển cảnh cáo. Bởi vì từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư nên Lộc Dư An làm sao có thể ngoan ngoãn nghe theo người lớn? Cuối cùng sự tùy hứng của Lộc Dư An đã hủy hoại cả giai đình họ.
Mà hắn cũng từ ngày đó không còn tổ chức sinh nhật nữa.
Lộc Dư An khi rơi xuống không được tìm thấy, ai cũng cho rằng cậu đã chết đuối. Chỉ có duy nhất mẹ là không tin, tìm kiếm mấy ngày, mẹ càng ngày càng tiều tụy.
Sau đó có người nói từng thấy cậu ở cửa sông, thậm chí còn lấy ra viên ngọc tùy thân của cậu. Chắc nịt nói rằng có người đã vớt đứa nhỏ này lên, mẹ lại phát điên bắt đầu tìm kiếm.
Thời gian này Ninh Ninh vẫn chưa vào nhà, mẹ nằm trên giường không ngồi dậy nổi, khuôn mặt dần dần tiều tụy. Cha luôn nhíu chặt mày dường như chưa bao giờ thả lỏng, ký ức đen tối lúc nhỏ ép hắn tới không thở nổi, toàn bộ mạnh mẽ xông vào đầu Lộc Vọng Bắc.
Mọi bi kịch của gia đình đều bắt đầu từ em trai hắn.
Trong thời gian trưởng thành, Lộc Vọng Bắc luôn lặp đi lặp lại một suy nghĩ--
Sau Lộc Dư An không chết đuối luôn đi.
Nếu hắn không có đứa em trai này, Ninh Ninh mới là em trai hắn, gia đình bọn họ nhất định sẽ không như bây giờ.
Sau khi Lộc Vọng Bắc nói xong, mọi người im lặng lạ thường.
Loại im lặng này không phải xấu hổ, mà giống như là mọi người ăn ý im lặng sau khi hành vi đạo đức giả bị vạch trần.
Lộc Chính Thanh sau một lúc lâu mới quát nhẹ một câu không thể gọi lại nặng nề trách móc:"Vọng Bắc."
Một câu đơn giản, tất cả đều rõ ràng.
Thì ra là như vậy.
Lộc Dư An bỗng nhiên cong khóe miệng, nhìn người thân máu mủ trước mặt rốt cuộc cũng đã hiểu, vấn đề khiến cậu bối rối bấy lâu thì ra là có nguyên nhân. Tại sao bọn họ lại yêu thích Lộc Dư Ninh hơn cậu.
Cậu tưởng chính mình không đủ ưu tú, chính mình làm bọn họ thất vọng.
Thì ra bọn họ vẫn luôn trách cậu, cũng chưa từng yêu cậu, chưa từng có thì làm sao có thể gọi là bị người khác đoạt mất?
Chỉ là, lúc trước là bọn họ dẫn cậu về nhà họ Lộc, cậu vốn không cần bọn họ dẫn cậu về nhà họ Lộc.
Nếu không phải vì muốn cậu, tại sao lại đưa cậu trở về? Cần gì phải giả mù sa mưa đến tận bốn năm cho cậu hy vọng không thể xảy ra. Cậu không phải người không có tình yêu liền không thể sống sót, khoảng thời gian mười năm cậu đều sống như thế, nếu bọn họ nói rõ cậu sẽ không dây dưa.
"Đây là cái gì?" Có vẻ không khí quá mức ngượng ngùng, Lộc Dư Ninh từ trong hồ nước vớt lên một tờ giấy ướt nhẹp. Mặt khác là để tìm đề tài, mạnh mẽ cắt ngang.
"Đây là-- ung thư biểu mô tế bào nhẫn dạ dày -- tỉ lệ phát sinh di căn cao--" Lộc Dư Ninh nghi hoặc đọc ra, tờ giấy thông báo đã ướt nhẹp, chữ cũng không nhìn ra được nhiều, cũng không nhìn được đây là thông báo gì.
"Đây là của ai?" Lộc Dư Ninh tưởng của nhân viên công tác rớt ở đây, hai mắt lo lắng sốt ruột. Vì người xa lạ không quen biết mà lo lắng, bỗng cậu ta nhìn về phía Lộc Dư An, nghĩ đến một khả năng, trừng lớn đôi mắt.
Cậu ta còn chưa kịp nói ra, Lộc Vọng Bắc đã nhẹ nhàng lấy tờ giấy từ trong tay Lộc Dư Ninh, ném xuống đất, chán ghét nói:"Ninh Ninh ngoan, đừng chạm vào, bẩn."
"Nhưng mà--" Lộc Dư Ninh còn muốn nói cái gì đó.
Theo ánh mắt Lộc Dư Ninh, hắn gần như khắc nghiệt đánh giá Lộc Dư An, sau đó trào phúng:"Sao? Chẳng lẽ lại là Lộc Dư An sao?" Hắn dừng một chút, lạnh nhạt nói:"Cậu lại nghĩ ra trò gì mới? Bắt đầu giả bệnh sao?"
"Anh--" Hắn còn chưa nói xong Lộc Dư Ninh đã kéo lấy ông tay áo Lộc Vọng Bắc ngăn hắn lại, Lộc Dư Ninh lo lắng nhìn về phía Lộc Dư An:"Anh hai--" vừa rồi trạng thái của anh hai không tốt lắm.
Lộc Dư An ngước mắt nhìn ba người nhà họ Lộc.
Cậu vốn dĩ cho rằng Séc đau khổ, nhưng tại thời điểm này, trong lòng cậu chỉ có sự chán ghét nhàn nhạt.
Lộc Dư An cụp mắt nhìn thông báo bị Lộc Vọng Bắc giẫm dưới lòng bàn chân, ngược lại còn cười một tiếng, mặt mày ủ rũ chợt tiêu tan. Cậu nâng đôi mắt rũ xuống lên, như không liên quan đến mình lãnh đạm nói:"Không phải."
Thậm chí còn không muốn nhiều lời với bọn họ.
Cậu quay đầu đi, động tác đột ngột làm Lộc Vọng Bắc sửng sốt.
Loại người như Lộc Dư An chẳng phải sẽ xông lên cho hắn một quyền, tiếp tục vô cớ gây rối một phen, xé nát mặt nạ anh trai tốt của hắn, sẽ nói ra những suy nghĩ xấu xa nhất trong lòng bao nhiêu năm.
Chỉ là Lộc Dư An đều không làm cái gì.
Thậm chí thời điểm vừa rồi, ánh mắt Lộc Dư An nhìn về phía hắn xa lạ đến đáng sợ, đôi đồng tử màu nâu nhạt mang ánh sáng tựa như đã biến mất.
Trong lòng Lộc Vọng Bắc bỗng dâng lên khó chịu không thể nói, co rút khó chịu, chua xót lạ thường.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía cha, ông cũng mờ mịt nhìn bóng dáng Lộc Dư An, cơ hồ không có tự hỏi, theo bản năng dùng uy nghiêm, lạnh giọng nói:"Lộc Dư An, con đứng lại cho ta."
Lộc Dư An giống như không nghe thấy.
"Nếu hôm nay con rời khỏi nhà họ Lộc, thì sau này đừng quay về nữa."
Nhưng bước chân Lộc Dư An thậm chí còn không dừng lại, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Lộc Dư An cho rằng mình có thể về đến nhà.
Nhưng cậu lại mất hết sức ngất ở dưới chân núi, được người tốt không biết tên đưa vào bệnh viện.
Thời gian còn lại của cậu không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cậu an bài một số việc sau này, chẳng hạn như nhận nuôi con mèo cam.
Không biết tại sao, bệnh tình của cậu chuyển xấu rất nhanh.
Trong thời gian cuối cùng, nguời phụ trách hiến tạng liên tục xác nhận với cậu, thời khắc cuối cùng có muốn giúp tìm người nhà đến bên cạnh hay không.
Tivi trong phòng bệnh phát sóng bản tin-- trong nghi thức khai mạc triển lãm tranh của Lộc Dư Ninh, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Lộc Dư An dùng chút sức lực cuối cùng lắc đầu.
Bọn họ chán ghét cậu, vậy thì cậu cũng không cần bọn họ.
Trước mắt một mảnh tăm tối, cậu mơ hồ thấy một nữ nhân dịu dàng vẫy tay về phía cậu, giống như trong bức tranh, mặc một bộ sườn xám màu trắng.
Khóe miệng cậu mang theo ý cười nhàn nhạt, nghĩ, người nhà thực sự của cậu đang đợi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro