Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 (p3)

Nhưng mà Nhạc Nhạc lớn lên lại càng ngày không thích hợp, rõ ràng không giống với những  đứa trẻ khác, cậu cùng Vương Như mang Nhạc Nhạc đến bệnh viện, cuối cùng chuẩn đoán chính xác Nhạc Nhạc gặp vấn đề về trí óc. Yêu cầu liên tục uống thuốc, tình huống mới không chuyển biến xấu.

Tình hình kinh tế nhà họ Lý vốn lấy trứng chội đá cũng vì thế mà trở nên nát bét, mà Lý Phương Gia ngày càng trầm trọng hơn, mỗi lần uống rượu đều bắt đầu nổi điên, Vương Như đều nằm trên người cậu và Nhạc Nhạc. Vết thương trên người Vương Như đều không quá tốt, cho đến một lần cậu cầm dao chém vào tay họ Lý thì hắn mới tém lại.

Nhưng cậu lại không ngờ là ở Lộc gia khi hắn lạc được một năm, người nhảy xuống nước cứu cậu là mẹ mình khiến căn bệnh của bà chuyển biến xấu. Ba cậu nghe theo lời trưởng bối, tính toán qua bát tự rồi nhận nuôi Lộc Dữ Ninh xấp xỉ cậu ở cô nhi viện.

Có lẽ thật sự có ích, sau khi Lộc Dữ Ninh về đến nhà, bệnh tình của mẹ liền chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Mà sự tồn tại của Lộc Dữ Ninh cũng giảm bớt sự buồn bực của mẹ khi lạc mất cậu, khoảng thời gian cuối cùng của mẹ cũng có chút tiếng cười.

Sau khi mẹ chết, Lộc Dữ Ninh ở lại nhà họ Lộc, cậu ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại an ủi vết thương trong lòng của cha và anh cả.

Dần dần tiêu hủy toàn bộ dấu vết của Lộc Dư An ở nhà họ Lộc.

Từ nay về sau nhà họ Lộc không có Lộc Dư An, chỉ có Lộc Dữ Ninh.

Sau khi cậu trở lại nhà họ Lộc, khác với chủ nhân nhà họ Lý lúc nào cũng say khướt, Lộc Chính Thanh thỏa mãn chữ cha cậu luôn chờ mong.

Lúc Lộc Chính Thanh đưa cậu từ Lý gia trở về, cậu đối với cha mình tràn đầy ngưỡng mộ, đắm chìm trong khoản thời gian trở về nhà, sống vô cùng hạnh phúc một thời gian.

Mãi đến khi cậu nhận ra nhà họ Lộc ba người hòa thuận vui vẻ, bộ dạng cậu chen vào không được vô cùng chói mắt.
Cậu biết cậu không nên ghi hận, cậu phải cảm ơn Lộc Dư Ninh vì đã bầu bạn với ba và anh cả suốt mấy năm.

Nhưng cậu không làm được, ghen tị như lửa rừng thiên đốt trái tim cậu.

Tay của Lộc Dư Ninh trắng nõn thon dài, có thể dùng đàn dương cầm mà cậu lúc nhỏ chỉ dám nhìn xa xa bên ngoài tủ kính, đàn ra một khúc nhạc êm tai, cũng biết ý nghĩa của những việc đó đối với mình mà nói tựa như sách trời.

Mà tay của cậu lại đầy vết thương, thô ráp xấu xí, chỉ biết phải đánh người thế nào mới có thể khiến người đó nằm sắp xuống, lại nhìn không ra bất cứ dấu vết nào.

Lộc Dư Ninh học ở trường tốt nhất Nam Thành, thành tích ưu tú, mà cậu lại ở  trường học rác rưởi bên cạnh, giáo viên nhìn cậu chỉ lắc đầu.

Cậu giống như con vịt xấu xí, ngay cả trái tim không ghen tị cũng không có được.

Cậu ghen tị, dáng vẻ bố dịu dàng mà uy nghiêm dặn dò Lộc Dư Ninh, ghen ghét anh cả dẫn Lộc Dư Ninh đi chơi bóng rổ cúi đầu dịu dàng mỉm cười, ghen ghét ba người họ trên bàn cơm nhìn nhau cười ăn ý.

Ba người bọn họ dường như có kết giới mà cậu không nhìn thấy, cho dù cậu nỗ lực như thế nào cũng không thể đi vào.
Khi đối mặt với bố cùng anh cả của mình chỉ có xa lạ và không được tự nhiên.

Cậu làm rất nhiều chuyện, muốn làm bố nhìn đến cậu, thừa nhận cậu.
Nhưng càng làm như vậy, cậu càng thêm ghen ghét.

Cuối cùng giống như dự định, mâu thuẫn của cậu và Lộc Dư Ninh càng lúc càng lớn. Những người xung quanh nhìn cậu, tựa như nhìn một con quái vật không biết thỏa mãn mưu tính dùng huyết thống đi ức hiếp con nuôi đáng thương lại tốt bụng.

Sâu trong đôi mắt bố nhìn cậu chỉ có thất vọng, mà cậu làm tất cả mọi thứ chỉ muốn bố và anh nhìn cậu một chút thôi.
Năm thi đại học, đầu cậu đều là Lộc Dư Ninh, hơn nữa tay cậu bị thương dẫn đến thất bại thảm hại. Cuối cùng cậu chỉ vào một trường đại học tầm thường, bố cùng anh cả đều là thiên chi kiêu tử, việc học chưa bao giờ phải lo lắng, cậu quả thật là lạc loài ở Lộc gia.

So sánh với cậu, học viện mỹ thuật lớn nhất cả nước, hơn nữa còn được đại sư* thu làm quan môn đệ tử**, Lộc Dữ Ninh lại càng giống con của nhà họ Lộc.

*đại sư: hay còn được gọi là thầy giáo
**quan môn đệ tử: Quan môn = đóng cửa đệ tử được thu cuối cùng của 1 người. Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ.

Lộc Dư Ninh hoàn mỹ khiến cậu càng thêm xấu xí.

Tính cách của cậu và Lộc Dư Ninh không hợp, mâu thuẫn không ngừng trở nên gây gắt, cuối cùng cậu không có cách nào sinh hoạt cùng Lộc Dư Ninh dưới một máy nhà.

Nhưng cậu biết Lộc Dư Ninh không thể rời đi.

Cho nên chỉ có thể là cậu rời đi.

Thậm chí bố cậu còn tức giận mắng cậu rời đi thì không cần trở lại, cũng không có ngăn cản cậu rời đi.

Nhưng nếu ở cùng một chỗ với Lộc Dư Ninh, cậu không biết mình sẽ làm ra cái gì, cậu không nghĩ cuối cùng mình lại lưu lạc thành cái bộ dạng không chịu được, triệt triệt để để làm bố và anh thất vọng.

Ba năm trước cậu xách vali thấp thỏm bước vào nhà họ Lộc, ba năm sau cậu lại xách cái vali kia chật vật rời khỏi nhà họ Lộc, thời gian ba năm cậu mang đi món đồ duy nhất của nhà họ Lộc là bức tranh vẽ một nửa của mẹ.

Cậu rời khỏi nhà họ Lộc một ngày, giống như suy nghĩ của cậu, nhà họ Lộc không có bất kì gợn sóng nào. Bố cứ như thường ngày sáng sớm đều tham gia hội đồng quản trị, anh cả mang Lộc Dư Ninh đi kiểm tra sức khỏe. Lúc cậu kéo vali rời khỏi nhà họ Lộc, trong đại sảnh vắng tanh không một bóng người.

Cậu cũng thật sự làm được không quay về nhà họ Lộc, cậu đi theo hàng xóm học vẽ không có quy tắc, thế nhưng ở trên mạng lại được hoan nghênh, cậu dựa vào chính mình nhận một ít yêu cầu, nuôi sống chính mình không thành vấn đề. Sau khi cậu bị chẩn đoán bệnh ung thư, cậu lấy quỹ mà mẹ để lại cho mình, lo liệu việc trị liệu cũng không có vấn đề gì.

Nhà họ Lộc giống như chưa từng có đứa con là cậu, chưa bao giờ đi tìm cậu.
Chẩn đoán chính xác ung thư cậu cũng không nói cho bọn họ, ban đầu cậu đinh nói cho bọn họ, thời điểm chẩn đoán chính xác, cậu rất hoảng loạn, phản ứng đầu tiên là muốn tìm bố và anh của cậu. Nhưng cậu gọi cho bọn họ không được, cậu mạo hiểm mưa to chạy đến nhà họ Lộc, cậu loay hoay trước cổng lớn một buổi trưa, cuối cùng gặp thư ký Đỗ đến lấy văn kiện ở nhà họ Lộc. Trong ánh mắt thương hại của thư ký Đỗ, mới biết được gia đình bọn họ mang Lộc Dư Ninh ra nước ngoài du lịch, thời gian gần đây sẽ không trở về.

Vì vậy cậu từ bỏ.

Chỉ là hôm nay, hôm nay là sinh nhật của bố.

Cậu nhớ rất rõ lúc còn nhỏ mẹ cậu lén mang theo cậu đi chuẩn bị bức tranh này, muốn lấy nó làm bất ngờ cho sinh nhật bố, mẹ còn nói bố cùng anh cả tính tình không tốt, mẹ muốn cậu cùng mình nhường nhịn hai người bọn họ, chiếu cố họ thật tốt.

Chỉ là đáng tiếc mẹ cậu không thể vẽ xong.

Bố cùng anh cả tựa hồ không cần cậu chiếu cố.

Cậu chỉ là muốn hòan thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ.

Cậu cũng không có thời gian.

Bức tranh cũng không lớn, cậu vô cùng cẩn thận đem vải vẽ tranh tháo xuống, đơn giản vẽ thêm phần còn lại, cậu đặt vào ba lô của mình, ba lô còn có phiếu khám bệnh của cậu. Cậu vốn muốn lấy nó ra, nhưng lúc lấy ra lại hơi do dự.
Sau khi đã thản nhiên tiếp nhận, cậu vẫn có hy vọng rằng người thân sẽ ở bên cạnh cậu.

Cậu cũng có chút sợ hãi.

Trước khi rời khỏi nhà, Lộc Dư An đã thay một bộ tây trang màu trắng khéo léo, tuy rằng cậu thích đồ thể dục nhẹ nhàng hơn.

Nhưng như vậy khiến cậu thoạt nhìn giống người nhà họ Lộc hơn.
---
xĩu😖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro