Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Khóa học đầu của học viện Đế Quốc

Trans: juki_maiVN

Mọi người đi theo nam nhân trung niên kia đến nơi, khoảng năm phút sau, nam nhân trung niên lại lần nữa liếc mắt kiểm tra kĩ những người kia.

"Ai được nhắc thì bước ra khỏi hàng." Nam nhân trung niên khoanh tay đi xuống, bắt đầu điểm danh từ người đầu hàng.

Mọi người đều là không rõ, điểm danh là thế nào? Hơn nữa điểm danh riêng là sao?

"Vân Thiên Lan, Vân Ninh Thấm." Nam nhân trung niên nhắc tên hai người sau khi đi tới chỗ họ.

Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm ngoan ngoãn đứng chung hàng với những người bị nhắc tên, năm mươi người, cũng chỉ có khoảng năm người họ biết tên, những người khác bọn Thiên Lan đều không quen biết, ăn mặc cũng không giống người trong đại gia tộc, một là Viêm Ngự, một là Mặc Quân Linh.

Hai người này một lạnh như băng, một thì cực cợt nhả, quả thực chính là tính cách trái ngược, nhìn thoáng qua thì mới chỉ mười lăm mười sáu, nhưng Thiên Lan cảm thấy có chút quái dị, con ngươi của bọn họ thể hiện họ đã trải qua vạn sự tang thương cảm, sự tương đồng duy nhất chính là hai người này lớn lên đều không tồi, nam tử ở đây, sợ là không ai có thể vượt qua bọn họ, ăn mặc bình thường nhưng lại là mỹ nam tử... Đột biến gen sao?

Hai người đứng chung một chỗ có vẻ thập phần hài hòa, hai người này nhìn qua thực rất giống nhau, người cợt nhả kia tên Viêm Ngự, thấy Thiên Lan cùng Vân Ninh Thấm đi tới, liền sung sướng vẫy tay với hai người.

Mà Mặc Quân Linh chỉ nhìn lướt qua hai người họ, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn nam nhân trung niên kia.

"Chào mỹ nhân, ta tên Viêm Ngự." Viêm Ngự cười hì hì tiến đến trước mặt Thiên Lan, biểu lộ trong mắt chính là thưởng thức, lại có chút xấu xa.

Thiên Lan cười nhạt gật đầu, mà Vân Ninh Thấm cũng giống Mặc Quân Linh, mặt vô cảm nhìn qua Viêm Ngự, đứng yên bên người Thiên Lan, trong chốc lát đã khiến biểu hiện của Viêm Ngự cứng đờ, bên người đã có một băng sơn, mỹ nhân mới tới này cũng là băng sơn, thật là...

Vân Vũ Nhu có chút xa lạ, tầm mắt vẫn luôn đảo quanh trên người Mặc Quân Linh, gương mặt có chút đỏ lên, con ngươi có chút thẹn thùng của nữ nhi.

"Những người còn lại, chạy quanh học viện mười vòng, không được phép sử dụng linh lực, nếu gian lận, sẽ bị trục xuất." Nam nhân trung niên khoanh tay đứng phía trước, trung khí mười phần nói to.

"A, tại sao?"

"Mười vòng, còn không cho dùng linh lực, này không phải muốn bọn ta chết sao?"

"Bọn họ dựa vào cái gì mà không chạy."

"Phải, sao chúng ta phải chạy, bọn họ không chạy, không công bằng!"

Người phía dưới lập tức liền cãi cọ ầm ĩ lên, võ trường này có cái sân lớn thế, không cần linh lực chạy mười vòng, những thế gia đệ tử nuông chiều từ bé kia đâu có thể kiên trì xuống dưới.

Nếu sử dụng linh lực, bọn họ cũng sẽ kiên trì.

Nam nhân trung niên chờ mọi người nói hết mới mở miệng, thanh âm uy nghiêm truyền khắp toàn bộ võ trường, "Hai mươi vòng, nghi ngờ gian lận, tăng lên, chạy ngay đi!"

Họ càng là không vui, đều là đứng ở tại chỗ, không một ai động đậy, bọn họ là tới học tập, không phải tới chịu tội.

Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, "Lần đầu tiên chạy mười vòng là bởi vì tốc độ tập hợp của các ngươi quá chậm, tới học viện Đế Quốc cũng chưa biết rõ quy củ, các ngươi còn không bằng không lòng, lần thứ hai mười vòng là bởi vì các ngươi tổn hại mệnh lệnh của ta, ở Đế Quốc Học Viện thực hành chính là quân thức giáo dục, ngày thường các ngươi có thể không nghe, nhưng lúc đi học, ai nếu là không nghe, vậy đừng trách đạo sư nhóm tâm tàn nhẫn."

Khóa học đầu của học viện Đế Quốc đều do hắn chủ nhiệm, lời này hắn cũng không biết nói bao nhiêu lần, cũng may lần này có năm học sinh tương đối nghe lời, trước giờ đều khó, đều là được đại gia tộc trung dưỡng ăn chơi trác táng.

"Còn không chạy?" Nam nhân trung niên trừng mắt, một tiếng khiến những người đó kinh sợ bừng tỉnh, lập tức cất bước liền chạy.

Trung niên nam nhân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến trước mặt Thiên Lan, "Các ngươi đến linh tuyển viện đi, thí nghiệm lúc sau chờ ở nơi đó."

Linh tuyển viện, đối năm mươi người lại lần nữa tiến hành thí nghiệm bậc thiên phú cao cấp, cũng là nơi các học sinh ban đầu không được lựa chọn tập trung, có thể nói là một bước ngoặt thần kỳ.

Linh tuyển viện ngày thường còn phụ trách giám định cấp bậc, đạt đủ cấp giám định là được ở lại, người giám định đều là linh sư trở lên, sau đó phát cấp bậc huân chương, người bình thường không muốn đem huân chương cấp bậc linh sư mang ở bên ngoài, như vậy sẽ bại lộ cấp bậc của mình, nhưng huân chương này có tác dụng cực tốt, bọn họ lại không thể không mang theo.

Mà linh tuyển viện phát huân chương cấp bậc lại không giống nhau, nó là dấu mốc của Đế Quốc học viện, cấp bậc huân chương trong học viện này, nói trắng ra là giống như là kiểm tra bài cũ vậy, chờ tốt nghiệp đến bậc linh sư sẽ giám định, lĩnh cấp bậc huân chương này.

Cho nên lúc bọn Thiên Lan đến linh tuyển viện, nơi này cũng không phải không có một bóng người, ngược lại còn có chút ''tắc''.

Nhìn thấy có người tiến vào, những người đó lập tức liền hô ''Tới rồi'', bọn họ chờ ở nơi này không phải là vì giám định, có thể thấy được năm học sinh mới tiến vào.

Danh sách học sinh mới chiêu sinh không bao giờ công bố trừ khi đã kết thúc, muốn biết, chỉ có thể tự mình tới xem.

"Nhiều người như vậy a." Viêm Ngự kia trên mặt vẫn tươi cười.

Thiên Lan cảm thấy vẫn luôn cười như thế, mặt không bị gì sao?

"Oa, hảo soái!" Nhìn thấy Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh lập tức liền có người ngạc nhiên lên tiếng, không khí của Thương Loan trên đại lục này có chút tốt lên, loại sự tình này nhìn mãi cũng quen mắt.

Nữ đem tầm mắt đặt ở trên người Viêm Ngự cùng Mặc Quân Linh, còn nam lại đem tầm mắt đặt ở trên người bọn Thiên Lan.

So với Vân Vũ Nhu kia đẹp tinh xảo, Thiên Lan vừa nhìn sẽ có chút không sánh bằng, nhưng nhìn kỹ lại sẽ cảm thấy nàng ngũ quan đều ổn, cả người đều tản ra chút lười biếng lịch sự tao nhã, không tự chủ được hấp dẫn tầm mắt người ta.

"Mặc Linh, mau xem, thật nhiều mỹ nhân a, đẹp quá đi mất." Vẻ mặt Viêm Ngự hưng phấn chọc chọc Mặc Quân Linh bên cạnh.

Mặc Quân Linh lãnh đạm nhìn lướt qua Viêm Ngự, thanh âm lạnh băng vang lên, "Mặc Quân Linh."

Viêm Ngự vẫn luôn kêu Mặc Quân Linh là Mặc Linh, ba chữ này, hắn cảm thấy không hợp nên liền rút gọn, Viêm Ngự còn lời lẽ chính đáng nói Mặc Quân Linh đâu xứng với tên này, không gọi thì còn hay hơn.

Mà mỗi lần Viêm Ngự kêu Mặc Quân Linh như vậy, hắn đều sẽ lạnh mặt, thực nghiêm túc sửa đúng, tuy rằng kết quả không có chút nào thay đổi, nhưng hắn làm không biết mệt.

Thiên Lan đối với quan hệ của hai người này rất tò mò, nên trên đường hỏi rất nhiều, hai người này đã là bạn từ thời ''cởi chuồng tắm mưa'', xưa giờ hắn luôn kêu Mặc Quân Linh như thế, giờ sửa cũng khó.

"Lần này có học sinh mớikhông bị phạt, Nghiêu Thịnh đạo sư lần này điên rồi."

"Ha ha, năm ngoái mấy tên ăn chơi trác táng kia làm Nghiêu Thịnh đạo sư rất tức giận, năm nay cuối cùng cũng an ủi thương tâm hắn."

Nghiêu Thịnh đạo sư chính là nam nhân trung niên ban nãy, đừng nghĩ chỉ có lúc hắn đi dạy mới nghiêm trang, hắn nghiêm túc đến mức có thể khiến hiệu trưởng chết đứng, lúc tan học hắn như thể một bức tượng, khí tức trước mặt học sinh đã là tốt nhất rồi.

Hắn ở học viện phụ trách vấn đề tài chính, bình thường đi dạy số lần cực nhỏ, nhưng khóa học đầu của học viện Đế Quốc đều do hắn chủ nhiệm, khiến không ít học sinh mới sợ hãi.

"Nha, năm nay học sinh mới không biết lớn lên nhân mô cẩu dạng* thế nào đây." Một thanh âm tùy tiện từ bọn họ truyền đến.

*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Những người khác vừa nghe thanh âm này đều là đều trầm mặc không dám bật cười, hai mặt như thế, mặt nào chủ chốt?

Thiên Lan quay đầu lại nhìn lại, một thiếu niên mang theo một đám người từ linh tuyển viện tiến vào, một thân tinh xảo cẩm y hoa phục, vừa thấy chính là loại chủ nhân có tiền, vẻ mặt khiêu khích.

"Phong thiếu, này Đế Quốc Học Viện soái khí nhất vẫn là ngài, bọn họ bất quá là một đám tiểu lâu la, xách giày cho ngài cũng không xứng," tuỳ tùng bên người lập tức liền nịnh nọt nịnh hót.

Thiếu niên kia cười kiêu ngạo, hiển nhiên thực hưởng thụ sự nịnh hót, Viêm Ngự cũng quay đầu lại liếc mắt một cái đánh giá kia thiếu niên, chuyển thân mình đến trước mặt thiếu niên qua, "Ngươi cũng chưa gặp qua chúng ta, sao biết chúng ta lớn lên nhân mô cẩu dạng?"

"Hừ, còn phải biết? Bản công tử muốn biết gì thì đều biết hết." Thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng.

Viêm Ngự đem mặt mình nhìn về phía khuôn mặt của thiếu niên kia, chỉ vào gương mặt trắng nõn, "Ta thế này này mà kêu là nhân mô cẩu dạng à? Vậy ngươi chẳng phải là không bằng nhân mô cẩu dạng."

Diện mạo Viêm Ngự so với kia thiếu niên xinh đẹp gấp đôi, lời này của hắn thật ra không sai.

"Ngươi..." Sắc mặt thiếu niên kia trắng nhợt, tức giận từ đáy lòng không ngừng dâng lên, tiểu tử thúi này từ đâu bước đến nơi đây? Dám cùng hắn phong giang nói chuyện như vậy?

"Ngươi cái gì mà ngươi, ta biết ta lớn lên soái, ngươi ghen ghét ta." Viêm Ngự đang tức giận, nhưng trên mặt hắn tươi cười mang theo vài phần nghịch ngợm.

"Được lắm... Được lắm đồ tiện dân, dám cùng ta nói chuyện như vậy." Vẻ mặt Phong Giang tràn phẫn nộ, trong tay nhanh chóng ngưng tụ linh lực màu vàng, trực tiếp đánh vào ngực Viêm Ngự.

Viêm Ngự vốn là ở gần hắn, một chưởng này lúc tung ra sẽ khiến hắn xanh mét, ngay lúc Thiên Lan nghĩ thế, hắn đã khiến nàng mở rộng tầm mắt, Viêm Ngự thật giống như là từ đại gia trước mắt đột nhiên biến mất, xuất hiện trước mặt Phong Giang để công kích.

Năng lực như vậy, khiến mọi người sợ ngây người, bọn họ hoàn toàn không có thấy rõ ràng hắn rời đi thế nào, tốc độ này quá nhanh.

"Ai nha nha, muốn đánh ta, Mặc Linh, hắn muốn đánh ta." Viêm Ngự tươi cười, bổ nhào vào Mặc bên người Quân Linh, ôm hắn cánh tay ủy khuất thực.

Thiên Lan đen mặt, chuyển biến này hình như sai sai?

Mặc Quân Linh rất phối hợp quét về phía Phong Giang, con ngươi kia lạnh băng đến không có chút ấm nào làm cả người Phong Giang cứng đờ, như thể đặt mình trong băng thiên tuyết địa, tứ chi tất cả đều lạnh lẽo, dũng khí động đậy một chút cũng không có.

Trong lòng Phong Giang rất sợ hãi, tiểu tử thúi này rốt cuộc là địa vị gì, chỉ một ánh mắt liền làm hắn có loại cảm giác này.

Đáng chết, không phải nói học sinh mới năm nay không có người của đại gia tộc sao? Sao lại có một tiểu tử thúi như thế này ở đây?

"Mặc Linh nhà ta lợi hại quá chứ gì." Viêm Ngự buông Mặc Quân Linh ra, đến bên Thiên Lan, vẻ mặt kiêu ngạo.

Thiên Lan đen mặt, nhà ngươi... Tên điên này đang nói gì vậy, đang giáo huấn tư tưởng bậy bạ vào đầu nàng à?

Phong Giang cũng cảm nhận được từ trên người Mặc Quân Linh phát ra băng hàn chi khí, bắp chân đều đang không ngừng run lên, "Phong thiếu, ta... Ta thấy chúng ta ai chết trước đấy."

Chỉ khí thế đã có thể làm tâm sinh ra sợ hãi, con ngươi Thiên Lan ở trên người Mặc Quân Linh lại đánh giá một phen, xiêm y bình thường ở trên người hắn, không những không khiến hắn tầm thường mà nhìn lại rất phi thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro