Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐣Chương 9: Mèo con🐣

Chương 9: Mèo con.
Biên tập: Cải

Vân Tú Châu tự nhiên không biết bên kia Bùi Thần làm cái gì nếu không chỉ sợ cô sẽ bị hù chết.

Vân Tú Châu cảm thấy bản thân chính là suy nghĩ nhiều, cô vốn dĩ đối với loại chuyện này không hiểu biết, so với học tập còn làm người ta phiền lòng hơn.

"Cảm ơn sự yêu mến của mọi người, tớ sẽ nỗ lực làm tấm gương tốt" Sau khi suy nghĩ, Vân Tú Châu từng câu từng chữ viết gửi đi.

Tuy rằng như vậy có điểm tự luyến nhưng mà một tấm gương tốt cũng giống như đèn dẫn đường vậy, chỉ dẫn bọn họ đi đúng hướng.

Bùi Thần nhìn tin nhắn Vân Tú Châu gửi đến không khỏi sửng sốt, cậu hiểu đối phương hoàn toàn không có hiểu sai.

Cái này làm cho lòng Bùi Thần không biết xuất hiện tư vị gì, cậu quả thực có chút mất mát. Bất quá, Bùi Thần cảm thấy bản thân không nên tỏ tình tùy ý như vậy, Vân Tú Châu đáng giá được cậu trịnh trọng đối đãi.

Chỉ là , những người khác không biết, Bùi Thần cùng Vân Tú Châu tùy ý nói vài câu liền đem cơ hồ toàn bộ cách cục (phong cách+ bố cục) trường học đều thay đổi.

Lời Vân Tú Châu nói tự nhiên là Bùi Thần để trong lòng, hơn nữa cậu luôn hành động nhanh, sau khi trong đầu hình thành được ý tưởng liền bắt đầu thực hiện.

Thân là đoàn trưởng hiện tại của Hậu Viện đoàn, lại là giáo bá, lời nói của Bùi Thần rất có trọng lượng, làm cho mọi người chỉ có thể nghe theo.

Bùi Thần đặt ra quy tắc mới cho Hậu Viện đoàn: trong kỳ thi tháng, hai người có thành tích cao nhất có thể được Vân Tú Châu tự mình phụ đạo; Người tiến bộ vượt bậc nhất sẽ được chụp hình cùng cô; Làm nhiều việc tốt nhất có thể có được chữ ký của Vân Tú Châu.

Việc này không thể nghi ngờ khiến mọi người trong Hậu Viện đoàn như được đánh máu gà, làm bọn họ nhịn không được mà hoan hô, phải vì nữ thần mà phấn đấu nỗ lực.

Chỉ là, kế hoạch của Bùi Thần cùng không phải chỉ có này đó đồ vật mặt ngoài, chẳng qua hiện giờ Vân Tú Châu không biết thôi.

Bùi Thần chưa hề từ bỏ kế hoạch xoát hào cảm trước mặt Vân Tú Châu, cậu tin tưởng chính mình chắc hẳn sẽ không thất bại đến lần thứ ba.

Chẳng qua, lúc này đây cũng không thể nói là Bùi Thần cố tình an bài. Bùi Thần còn chưa có nghĩ ra nên làm như thế nào thì cậu ở ven đường gặp được một chú mèo con bị bỏ rơi.

Không chỉ gầy nhom khó xem mà lông còn không thuần màu, có chút chướng mắt. Vốn dĩ , ngày thường Bùi Thần sẽ không để ý đến mấy loại động vật nhỏ này, cũng không biết làm sao, có lẽ bị Vân Tú Châu thiện lương , có trách nhiệm cảm nhiễm. Nghe thấy từng tiếng kêu đau thương của con mèo nhỏ kia, trong lòng Bùi Thần chợt dâng lên chút thương cảm. Lại có lẽ là sau khi Bùi Thần nhìn thấy con mèo nhỏ ấy, cảm thấy nó giống như Vân Tú Châu vậy, nhỏ yếu chọc cậu thương tiếc. Cho nên, Bùi Thần ngồi xổm xuống, vươn cái tay cao quý ra, nhẹ xoa đầu mèo con.

Xúc cảm cũng không tốt lắm, có chút dơ. Bùi Thần ghét bỏ chính là ghét bỏ tuy nhiên động tác lại rất ôn nhu.

"Vật nhỏ, mày là bị bỏ rơi sao?" Bùi Thần 'sách' một tiếng, không có cảm tình nói "Thật đáng thương"

Thời điểm Vân Tú Châu đi ngang qua vừa lúc nhìn thấy một màn này, cô dừng chân, không có biện pháp mặc kệ. Vân Tú Châu biết trên đời này người cùng động vật đáng thương có rất nhiều, cho nên cô rất quý trọng cuộc sống tốt đẹp hiện tại của bản thân. Cô cũng không quản được nhiều, chính là nếu như gặp được, Vân Tú Châu không có cách nào mặc kệ.

Vân Tú Châu vốn dĩ sợ hãi Bùi Thần, kế hoạch xoát hào cảm của Bùi Thần lại càng làm cô thêm sợ hãi.

Lúc này, Vân Tú Châu đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm đi tới chố Bùi Thần "Xin chào, bạn học Bùi"

Cô gái nhỏ thực khẩn trương, toàn thân đều căng lên, chỉ có đôi mắt đẹp là cứ chăm chăm nhìn cậu.

Bộ dáng Vân Tú Châu lúc này trong mắt Bùi Thần làm cậu yêu thương rồi lại nhịn không được muốn hung hăng bắt nạt. Chỉ là, Vân Tú Châu chủ động đi tới trước mặt mình, cùng cậu nói chuyện, khiến Bùi Thần nhịn không được mà vui sướng như điên.

Cậu xem như vô tình cắm liễu liễu lại xanh, Bùi Thần không nghĩ tới bản thân lại chó ngáp phải ruồi.

Thời điểm Bùi Thần nghe thấy âm thanh mềm mềm, ngửi thấy mùi hương độc đáo trên người cô gái nhỏ, toàn thân đều cứng đờ.

Cậu gắt gao nắm chặt tay lại mới miễn cưỡng khiến bản thân không thất thố. Chỉ là, sắc mặt Bùi Thần càng thêm lạnh lùng cùng nghiêm túc, làm Vân Tú Châu càng thêm sợ hãi.

Quả nhiên, nam chủ thực chán ghét chính mình, Vân Tú Châu nội tâm nhịn không được mà khóc thút thít, cô về sau không có chuyện thì tuyệt đối sẽ không đến gần cậu ta.

"Có chuyện gì?" Bùi Thần sợ chính mình một khi mở miệng liền bại lộ tâm tình, đành phải hạ giọng, tỏ vẻ lãnh đạm nói.

Bùi Thần hoàn toàn lo lắng bản thân ở trước mặt Vân Tú Châu biểu hiện không tốt mà không nghĩ tới thái độ bản thân như vậy có cái vấn đề gì.

Vân Tú Châu gian nan mở miệng "Mèo con này là của cậu sao? Nếu không phải, tớ muốn đem nó mang về nuôi, hảo hảo chiếu cố, có thể chứ?"

Vân Tú Châu đối với Bùi Thần khách khí dò hỏi, bởi vì cô không biết đối phương cùng mình có chung ý tưởng hay không.

Lời Vân Tú Châu nói làm Bùi Thần sửng sốt, cậu nhạy bén ý thức được có lẽ đây là một cơ hội tuyệt hảo cho bản thân.

"Nếu cậu muốn, đương nhiên là không thành vấn đề" Bùi Thần vội vàng đáp ứng cô. Chỉ là, còn chưa đợi Vân Tú Châu cao hứng, cậu liền do dự nói "Bất quá, tôi có thể cùng cậu cùng nhau chăm sóc không? Tôi thực thích nó"

Nói xong, Bùi Thần cẩn thận bế con mèo hoang nhỏ dơ hề hề kia lên, cùng với nó,bốn con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Vân Tú Châu.

Cái này làm cho Vân Tú Châu áp lực thật lớn, hơn nữa Bùi Thần một bộ diễn xuất thoạt nhìn giống như muốn đem mèo hoang nhỏ thu dưỡng, nhưng bởi vì Vân Tú Châu thích cho nên chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích.

Bùi Thần như vậy uyển chuyển có lễ, làm Vân Tú Châu chấn động cực mạnh, lời nói cự tuyệt đến môi cũng không có phát ra.

Huống chi, Vân Tú Châu vốn dĩ là người dễ mềm lòng, Bùi Thần là đoán chắc điểm này cho nên, cậu chính là bằng miêu thượng vị.

Rốt cuộc hiện tại nuôi một con mèo nhỏ, đặc biệt lại là cùng Vân Tú Châu nuôi, Bùi Thần có cảm gicas như hai người đang cùng nhau nuôi con nhỏ vậy.

Cậu là ba ba, cô là ma ma , nghĩ đến đây khiến Bùi Thần kích động không thôi, trong lòng ngọt như ăn mật. Mắt Bùi Thần trông mong nhìn Vân Tú Châu , hận không thể ngay lập tức khiến cô đáp ứng.

Mà khát vọng trong mắt Bùi Thần làm Vân Tú Châu cho rằng cậu là nhân sĩ yêu mèo, vì thế liền nguyện ý cúi đầu trước cô.

Nếu là như vậy, mèo con nếu giao cho Bùi Thần thì sẽ rất hạnh phúc, cô cũng có thể yên tâm. Chỉ là, nhìn con mèo nhỏ đang nhìn mình kêu đầy đáng thương, Vân Tú Châu đáy lòng mềm nhũn, cô thực sự không thể nhẫn tâm a!

Cho nên, Vân Tú Châu miễn cưỡng đáp ứng đề nghị của Bùi Thần "Nếu cậu thích, vậy mèo con liền nuôi ở chỗ cậu đi, tớ chưa từng chiếu cố qua động vật nhỏ, sợ sẽ làm không tốt"

Vân Tú Châu không nghĩ muốn cùng Bùi Thần có quá nhiều liên quan, chỉ là cũng không thể tránh né, chỉ có thể tận lực cùng cậu ta bảo trì khoảng cách.

"Nếu cậu có thể để tớ thường xuyên đến thăm thì càng tốt" Vân Tú Châu cúi đầu nhỏ giọng nói. Nếu có thể hỗ trợ chăm sóc một chút, Vân Tú Châu trong lòng liền rất cao hứng.

Bùi Thần tự nhiên là cầu còn không được, có tiểu bảo bối này ở trong tay, còn sợ không câu được Vân Tú Châu hay sao?

Lúc này, Bùi Thần không khỏi nghĩ tới trước kia ở trong đại viện bồi ông nội cùng bà nội xem cái kịch cung đấu vừa dài lại nhàm chán, bên trong phi tử không phải đều là nương vào hài tử mà đoạt lấy sủng ái của hoàng đế sao?

Đứa nhỏ đều đã cùng nhau dưỡng, con đường trở thành người một nhà còn xa sao? Bùi Thần mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, trong lòng vui mừng đến sắp nổ tung.

Vân Tú Châu cũng không biết nam chủ thoạt nhìn khó ở chung cư nhiên đã bổ não nhiều như vậy. Sau khi cảm thấy bản thân cùng nam chủ đã thỏa thuận ổn thỏa, Vân Tú Châu do dự một chút vẫn là mềm nhẹ duỗi tay vuốt ve đầu của mèo nhỏ, sau khi cùng nó ôn nhu cười cười liền lưu luyến không rời rời đi.

Chờ sau khi Vân Tú Châu xoay người, Bùi Thần rốt cuộc không cần áp chế ánh mắt si mê của bản thân nữa.

Cậu trong tay cầm lấy con mèo nhỏ, dùng sức xoa đầu nó, thiếu chút làm nó bị trọc. Nếu không phải hiện tại mèo con không có sức lực, nó tuyệt đối phải dùng móng vuốt hung hăng cho Bùi Thần vài đường cơ bản.

"Tiểu bảo bối, về sau ba ba đều dựa vào con" Bùi Thần dùng ngữ khí tràn đầy yêu thương khiến người khác nổi da gà đối với tiểu nãi miêu nói.

= = =

Tác giả có lời muốn nói : Xin lỗi, công tác xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro