🐣Chương 7: Hậu Viện đoàn🐣
Chương 7: Hậu Viện đoàn.
Biên tập : Cải
Lúc này, Bùi Thần đi đến quán net chuẩn bị đem video quay Vân Tú Châu đánh đàn chỉnh sửa một chút, sau đó đem cho Nghiêm đại sư xem. Cho dù không được chọn cũng không sao, Bùi Thần tin tưởng chỉ cần Vân Tú Châu biết Nghiêm lão sư nghe cô diễn tấu thì sẽ thật cao hứng.
Không thế không nói, cho dù thời gian Bùi Thần quen biết Vân Tú Châu ngắn nhưng bởi vì dụng tâm tìm hiểu, cho nên cậu quả thật hiểu rất rõ Vân Tú Châu.
Bùi Thần rời nhà trốn đến trấn nhỏ hẻo lánh lạc hậu này, cơ hồ cái gì cũng không đem đến. Dĩ vãng, Bùi Thần cảm thấy chính mình như vậy là đủ rồi, chính là từ khi nhận thức Vân Tú Châu, Bùi Thần liền cảm thấy chính mình chỗ nào cũng không đủ.
Cậu còn phải đi mua một cái notebook, ví dụ như tình huống như bây giờ, vẫn là làm ở nhà thì tốt hơn. Dĩ vãng, thiết bị điện tử trong nhà rất ít bởi vì Bùi Thần không muốn khiến bản thân có cơ hội , cũng không muốn cho những người khác có cơ hội liên hệ với cậu.
Loại chuyện như chỉnh sửa video này là lần đầu tiên Bùi Thần làm, nhưng mà bản thân cậu thiên tư thông minh, ở trên mạng học tập một lúc liền có thể làm ra hình ra dáng. Huống chi, việc này còn có thể giúp cho Vân Tú Châu ở trước mặt Nghiêm đại sư có một cái ấn tượng tốt, Bùi Thần lại càng thêm ra sức làm. Nghiêm đại sư còn lưu lại ở trấn nhỏ mấy ngày, cho nên Bùi Thần tìm ông cũng không khó.
Đặc biệt, Nghiêm đại sư tuy rằng có tài nhưng chính ông cũng không phải người cậy tài khinh người, đối với những người đến thỉnh giáo rất là nhiệt tâm (nhiệt tình cùng tận tâm) . Bùi Thần dựa vào điểm này liền lấy danh nghĩa xin chỉ giáo tiếp cận Nghiêm đại sư, lấy ra video mà chính mình đã quay lại.
"Nghiêm lão sư, em chỉ là muốn cho thầy xem cái này" Bùi Thần tuy rằng kiệt ngạo bất tuân nhưng đối mặt với người chân chính có tài hoa, cậu cũng vẫn là tôn kính.
Bùi Thần nói làm Nghiêm đại sư nổi lên hứng thú, cậu giải thích nói "Đây là do một nữ sinh nhiệt tình , yêu đàn dương cầm diễn tấu, em tin tưởng thầy sau khi nghe qua nhất định sẽ không cảm thấy hối hận" Bộ dáng Bùi Thần tự tin cong môi làm Nghiêm đại sư vẻ mặt lộ ý cười, hòa ái nói "Nếu như em đã mạnh mẽ đề cử, tôi đây cũng nên hảo hảo nghe một chút"
Bất quá, gừng càng già càng cay, Nghiêm đại sư tuy rằng say mê âm nhạc nhưng cũng không phải là người không biết thế sự "Chàng trai trẻ, nữ sinh này hẳn là không biết em làm như vậy đi?" Nghiêm đại sư đối với Bùi Thần chắc chắn nói "Mà em lại tận tâm như vậy chắc hẳn nữ sinh đó chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng em"
Nghiêm đại sư từ trên người Bùi Thần nhìn thấy được sự chân thành ái mộ tha thiết đơn thuần của thiếu niên, cái này làm trong lòng ông rất xúc động, cho nên thái độ đối với Bùi Thần cũng rất tốt.
Bị Nghiêm đại sư vạch trần tâm tư, đại thiếu gia Bùi Thần cảm thấy có chút thẹn, chỉ là cậu vẫn cố gắng trấn định.
"Vâng, còn hy vọng thầy có thể thay em giữ bí mật" Bùi Thần đối với Nghiêm đại sư thỉnh cầu nói. Xuất phát từ biệt nữu tự tôn, hiện giờ Bùi Thần không muốn Vân Tú Châu phát hiện những việc cậu làm sau lưng cô.
Cậu vốn dĩ làm những việc này không phải vì muốn hướng cô tranh công, chỉ là muốn cô vui vẻ, đạt được ước nguyện mà cô vẫn luôn mong muốn. Mặc kệ từ đầu đến chân Bùi Thần đều là bộ dáng thiếu niên phản nghịch, ánh mắt Nghiêm đại sư nhìn cậu vẫn đầy nhu hòa.
Ông thật cao hứng khi bản thân ở trấn nhỏ này lại có thể bắt gặp loại sự tình tốt đẹp như vật, thậm chí vì việc này mà ông đã có linh cảm có tác phẩm tiếp theo.
Sau khi cùng Nghiêm đại sư nói chuyện, tâm tình Bùi Thần thực tốt, cậu bởi vì chính mình đã hoàn thành một chuyện lớn mà cao hứng.Ở trong lòng Bùi Thần, Vân Tú Châu tự nhiên là tốt nhất, tài hoa của cô không nên bị che giấu.
Không bao lâu sau, Vân Tú Châu nhận được điện thoại của Nghiêm đại sư. Việc này làm cho cô rất là kinh ngạc cùng khiếp sợ, hơn nữa đối phương còn đưa ra yêu cầu gặp mặt, Vân Tú Châu tự nhiên là vội không ngừng đáp ứng.
"Nghiêm đại sư" Nghiêm đại sư hẹn Vân Tú Châu ở một nhà hàng trong trấn nhỏ gặp mặt, cô đi tới hướng Nghiêm đại sư chào hỏi. Nghiêm đại sư sau khi xem video liền biết nữ sinh đánh đàn trong video chính là nữ sinh cuối buổi diễn tấu hôm trước đến xin mình chỉ giáo, ấn tượng của Nghiêm đại sư đối với Vân Tú Châu vỗn dĩ không tồi.
Vân Tú Châu là thực tình yêu thích dương cầm , cũng trả giá nỗ lực, hỏi vấn đề nào cũng đều trả lời rất tốt. Nghiêm lão sư lấy ánh mắt trưởng bối từ ái đánh giá Vân Tú Châu, người như cô bé này, bị người như vậy (Bùi Thần) khuynh mộ cũng là bình thường.
"Hài tử, thầy đã nghe qua em đánh đàn, thực sự rất có linh khí" Nghiêm đại sư đi thẳng vào vấn đề, hướng Vân Tú Châu nói. Chính là lời ông nói làm Vân Tú Châu rất nghi hoặc, không đợi cô hỏi, Nghiêm đại sư đã chủ động giải thích.
"Đây là có người cho thầy nghe, nhưng là thầy không thể tiết lộ người đó là ai" Cái này làm cho Vân Tú Châu trong lòng càng thêm hoang mang, chính là cô đã nhận ra ý tứ của Nghiêm đại sư , chỉ có thể trước tiên ghi nhớ ở trong lòng.
Sau khi nghe Nghiêm đại sư nói, Vân Tú Châu đích xác rất kinh hỉ, đương nhiên , cô cũng không có mơ tưởng gì, được một đại sư dương cầm nghe bản thân diễn tấu lại đến bình một phen , đối với Vân Tú Châu mà nói đã là đại kinh hỉ rồi.
"Tuy rằng kỹ xảo còn có chút thiếu xót nhưng nếu chăm chỉ luyện tập thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ tiếc, tôi dù có lòng, cũng không có cơ hội để chỉ điểm cho em" Lời Nghiêm đại sư nói là sự thật, cũn không phải vì Vân Tú Châu tư chất không đủ mà cự tuyệt.
Nhân vật lớn như Nghiêm đại sư, vốn dĩ hiện tại đã không có quá nhiều thời gian tiêu phí trên người đệ tử, huống chi Vân Tú Châu lại ở xa như vậy, đích thực là không có cách nào. Vân Tú Châu tuy rằng trong lòng đáng tiếc nhưng mà cũng không có quá thất vọng.
Hơn nữa, Nghiêm đại sư tuy rằng không thu cô làm đệ tử nhưng lại lưu lại phương thức liên lạc, đáp ứng vì cô mà chỉ điểm một hai. Việc này làm Vân Tú Châu vui mừng khốn xiết.
Vân Tú Châu rạo rực đi trở về, chỉ là nghi vấn trong lòng chẳng thể tiêu tan. Rốt cuộc là ai đã âm thầm giúp cô? Chỉ là chính mình có muốn cảm tạ người đó một phen cũng không được, cái này làm cho Vân Tú Châu không khỏi thở dài một hơi, cảm giác có chút áy náy.
Vân Tú Châu tâm tình phức tạp đi đến phòng học nhạc. Cô nghĩ nếu đối phương có thể làm cho Nghiêm đại sư nghe được cô đàn , khẳng định là người có thể đi vào phòng học nhạc, hơn nữa, đối phương không muốn để mình biết, Vân Tú Châu cũng cảm thấy bản thân không nên miễn cưỡng người khác. Chỉ là, cô vẫn muốn hướng người đó nói lời cảm tạ, cho nên, Vân Tú Châu liền dán một tờ giấy nhớ lên cửa sổ.
Bùi Thần ở xa xa nhìn, sau khi thấy được một màn này, tươi cười trên mặt so với ánh mặt trời còn muốn sáng lạn hơn, trong lòng cũng tràn đầy nhu tình.
Chờ sau khi Vân Tú Châu rời khỏi, Bùi Thần liền đi vào trong phòng học, đem mảnh giấy nhớ kia lấy xuống. Trên tờ giấy chỉ đơn giản ghi ba chữ 'Cảm ơn anh', vốn dĩ Vân Tú Châu cũng không phải người giỏi ăn nói.
Chỉ là, Bùi Thần nhìn mảnh giấy nhỏ, trong lòng mềm thành một đống, cầm lòng không đậu mà hướng trên tờ giấy hôn hôn. Góc cất chứa đồ của Vân Tú Châu tại nhà cậu lại nhiều thêm một thứ, Bùi Thần thực quý trọng đem mảnh giấy nhớ giấu trong ngực mình.
Chờ ngày hôm sau Vân Tú Châu đến luyện đàn đã không còn nhìn thấy mảnh giấy nhớ đâu, lại thấy trên bảng đen có viết bốn chữ to 'không cần khách khí', khiến cô cong môi mỉm cười. Vân Tú Châu biết đối phương đã nhìn thấy ba chữ kia, tuy rằng việc này cũng không tính là cái gì những vẫn khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Việc này đối với Bùi Thần lại có một loại cảm giác vui sướng cùng bí ẩn kích thích, phảng phất như chính mình cùng Vân Tú Châu có liên hệ tình ý.
Sau lần chịu nhục bởi Hậu Viện đoàn của Vân Tú Châu, Bùi Thần vẫn luôn hỏi thăm về câu lạc bộ đó. Hậu Viện đoàn mặc kệ là của ai, ở trong trường vẫn luôn là một sự tồn tại thần bí. Trừ bỏ đoàn viên, những người khác không thể nào biết được trong Hậu Viện đoàn đích xác có những ai. Cuối cùng, dựa vào bản lĩnh của chính mình, Bùi Thần đã tìm ra được dấu vết của Hậu Viện đoàn.
Nữ sinh ngồi cùng bàn với Vân Tú Châu là một gái nhỏ mặt tròn tròn đáng yêu, ngày thường đối với cô rất nhiệt tình chu đáo, khiến Vân Tú Châu có chút ngượng ngùng.
"Tú Châu, ghế này tớ đã lau khô rồi, bạn ngồi đi" Vân Tú Châu sau khi cảm ơn liền ngồi xuống, Nguyễn Nguyễn liền lấy ra một thanh chocolate đen ra cho cô "Tú Châu, tớ biết bạn thích nhất là ăn loại chocolate này"
Vân Tú Châu muốn từ chối, nhưng Nguyễn Nguyễn lại lấy cớ là cảm ơn Vân Tú Châu ngày thường vẫn luôn giảng bài cho cô ấy. Vân Tú Châu có chút không biết phải làm sau, bạn ngồi cũng bàn quá tốt làm cô có chút tiêu thụ không được. Kỳ thật, Vân Tú Châu không biết, bạn ngồi cùng bàn của mình lại chính là đoàn trưởng của Hậu Viện đoàn.
Đúng là bởi vì thân phận này làm cô ấy có thể trổ hết tài năng , trở thành bạn cùng bản của Vân Tú Châu, cũng bởi vì là bạn cùng bàn của Vân Tú Châu mà cô ấy mới có cơ hội cung cấp phúc lợi cho Hậu Viện đoàn. Đương nhiên, cô gái nhỏ cũng có giới hạn, sẽ không làm ra chuyện gì quá phận. Cô ấy chỉ là cung cấp cho thành viên mấy bức ảnh đẹp của Vân Tú Châu, còn có ảnh quét tước vệ sinh, đi học, còn có các loại vật phẩm mà Vân Tú Châu không cần nữa cùng với chữ viết của cô.
Chỉ là này đó nhưng cũng đủ làm cho Hậu Viện đoàn điên cuồng. Bùi Thần đem những việc này đều hỏi thăm rõ ràng, cho nên sau khi tan học, cậu liền cản vị đoàn trưởng Hậu Viện đoàn lại
"Cậu muốn làm gì?" Nguyễn Nguyễn đối mặt với Bùi Thần có chút sợ hãi nói.
Bùi Thần ở trong trường học nhân khí rất cao nhưng mà Nguyễn Nguyễn đối với cậu vô cảm, chỉ là vẫn sợ hãi bộ dáng lưu manh của cậu.
Bùi Thần khóe miệng hơi nhếch nói "Điều kiện tiến vào Hậu Viện đoàn của hoa hậu giảng đường là gì?"
Nguyễn Nguyễn "...."
Cô thần sắc ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng lại, không dám tin bản thân vừa từ trong miệng giáo bá nghe thấy cái gì. Chỉ là, Bùi Thần mặt mày âm trầm, ngoài Vân Tú Châu ra cậu đối với người ngoài có rất ít kiên nhẫn.
Nguyễn Nguyệt giật mình, vội hoàn hồn đáo "Hoa hậu giảng đường nhân vật bách khoa" Chính là muốn nói đến sở thích cùng ghét của Vân Tú Châu, nếu không biết, thì làm sao có thể chứng minh rằng bản thân yêu thích Vân Tú Châu.
Chỉ là, sau khi Nguyễn Nguyễn nói xong vẫn cảm thấy có chút không chân thật, phải biết rằng Hậu Viện đoàn của Bùi Thần ở trường học cũng không thua gì của hoa hậu giảng đường, chính là lúc này chẳng nhẽ cậu ta lại muốn nhập hội hay sao? Nguyễn Nguyễn nghĩ không sai, Bùi Thần thực sự là thuận lợi nhập hội.
Đối với việc hiểu biết Vân Tú Châu, Bùi Thần tự nhiên sẽ không thua bất cứ ai, chẳng qua , nhập đoàn là bước đầu tiên thôi. Hậu Viện đoàn có chế độ cấp bậc nghiêm khắc, Bùi Thần nhiều nhất cũng chỉ là người mới mà thôi.
Càng là hội viên cấp cao, càng tới gần Vân Tú Châu, Bùi Thần tự nhiên là không thể chấp nhận bản thân ở tình cảnh như vậy, cậu muốn bản thân là người ần Vân Tú Châu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro