Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐣Chương 28: Lễ phục🐣

Chương 28: Lễ phục.

Biên tập: Cải

"Tiểu bảo bối, có nhớ mami không?" Vân Tú Châu khom lưng đem Miêu Tổ Tông ôm vào ngực mình, cực kỳ tự nhiên mà hỏi nó những lời kia. Chỉ là, câu hỏi kia vừa dứt , Vân Tú Châu chính mình có chút không dám tin tưởng.

Cô chính mình tự nhận là mami, kia chẳng phải là cam chịu Bùi Thần là baba nó sao. Vân Tú Châu hướng chỗ Bùi Thần nhìn một cái, quả nhiên, lúc này Bùi Thần đang cười đến là khoe khoang, khiến Vân Tú Châu nhìn thấy trong người có chút không khỏe.

Vân Tú Châu tận lực làm bản thân không để ý đến Bùi Thần nữa, đem lực chú ý của mình tập trung lên người Miêu Tổ Tông. Việc này quả nhiên làm Vân Tú Châu có cảm giác dễ chịu hơn nhiều nhưng ngược lại, Bùi Thần lại là sắc mặt ngày một thối.

Bùi Thần trong lòng biết trải qua chuyện lần trước, lần này mời Vân Tú Châu đến nhà quả thực rất khó khăn. Thời điểm Vân Tú Châu định cự tuyệt, cậu liền nhanh trí lấy Miêu Tổ Tông ra làm lý do "Cậu rất lâu chưa hề gặp Miêu Tổ Tông, cậu không nhớ nó sao?"

Bùi Thần bày ra vẻ mặt đáng thương làm Vân Tú Châu liên tưởng đến bộ dáng của Miêu Tổ Tông, có chút mềm lòng. Nghe nói mèo cũng có nhân tính, nếu chủ nhân không thường bầu bạn thì sẽ dễ có khả năng mắc bệnh trầm cảm. Tuy rằng Miêu Tổ Tông có Bùi Thần chiếu cô, Vân Tú Châu cũng tin tưởng cậu có thể chăm sóc nó thật tốt. Chỉ là, nếu Miêu Tổ Tông thực sự nhớ cô, mà cô lại không đi thăm nó chỉ sợ việc này có thể đối với tinh thần của nó ảnh hưởng không tốt. Nhưng mà, Bùi Thần nhìn con mèo tâm cơ kia, ngày thường mỗi lần cậu bế nó, xoa cằm nó đều bày ra bộ dáng cao lãnh, hiện tại ở trước mặt Vân Tú Châu liền biến thành một cục cưng đáng yêu hiểu chuyện.

Bùi Thần nhìn nhìn, nhịn không được cười lạnh hai tiếng, quả nhiên là còn kỹ miêu tâm cơ. Đặc biệt cay mắt là, cái đầu xù của nó còn đang gối ở trên ngực Vân Tú Châu, lại còn đắc ý dụi dụi.

Phải biết rằng, nơi mềm mại đó cậu đụng không được đụng, sờ không được sờ , càng đừng nói đến gối đầu lên. Bùi Thần làm sao có thể chịu được bạn gái mình bị một con mèo chiếm tiện nghi. Cậu nhanh chóng tiến lên, đem mèo con ở trong ngực Vân Tú Châu ôm vào lòng mình.

Tuy rằng trong lòng Bùi Thần hận không thể băm vằm con mèo háo sắc này thành trăm mảnh nhưng trên mặt vẫn như cũ ôn nhu hướng Vân Tú Châu cười nói "Tú Tú, gần đây Miêu Tổ Tông vẫn luôn tăng cân, hiện tại nó quá nặng, cậu ôm sẽ mệt mỏi vẫn là nên để tớ ôm cho"

Lý do này của Bùi Thần không có chỗ nào có thể bắt bẻ, hơn nữa còn thể hiện được phẩm chất tốt đẹp của một người bạn trai đạt chuẩn, Vân Tú Châu nghe vậy quả nhiên không có phản đối. Chỉ là Miêu Tổ Tông nghe mấy lời kia của Bùi Thần , thiếu chút nữa muốn dựng lông, đồ giống đực nhân loại xảo trá, chính mình không được tiểu tỷ tỷ yêu thích, cư nhiên còn bôi nhọ nó, nhất định là ghen ghét nó lớn lên quá soái.

Bùi Thần mang theo Vân Tú Châu ngồi xuống. Hôm nay Vân Tú Châu có mang theo vải dệt lại đây nhưng Bùi Thần thực ra đã đem nguyên liệu cần dùng chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Vân Tú Châu không quen ở nhà người khác loạn đi loạn xem cho nên bọn họ chỉ ngồi ở phòng khách làm việc. Phòng khách đã được Bùi Thần dọn thành một bãi đất trống để tiện cho công việc.

Nhà Bùi Thần chỉ là một căn nhà trọ đơn giản, rộng mấy chục mét vuông, gồm có một phòng bếp thông với phòng khách và một phòng ngủ. Vân Tú Châu chưa từng nhìn thấy nhà của Bùi Thần hồi cậu mới dọn đến đây, một mảnh hỗn độn căn bản không đủ để hình dung căn nhà lúc ấy. Thật khó cho Bùi Thần, một quý công tử ngậm thìa vàng lớn lên có thể không chút để ý, ở chỗ này hảo hảo sinh hoạt.

Rốt cuộc, đối với Bùi Thần mà nói, nơi này đơn giản chỉ là chỗ để đặt chân thôi. Cậu ngày thường trên cơ bản đều không có ở nhà, chỉ có lúc mệt mỏi mới trở về ngủ một chút, cậu căn bản không có thèm để ý nhiều đến như vậy. Nhưng mà, sau khi ý tưởng mời Vân Tú Châu đến nhà này lên trong đầu, Bùi Thần liền bắt đầu lên kế hoạch thu thập lại nhà cửa. Dù sao thì cậu cũng cần phải có một 'căn nhà' không tồi, dù sao đây cũng coi như một phần mặt mũi của cậu. Bùi Thần không muốn Vân Tú Châu có bất cứ ấn tượng không tốt nào về mình. Cậu không có đủ tiền mời thợ đến trang hoàng vì vậy đành tự mình động thủ. Năng lực hành động của Bùi Thần không tồi, ít nhất lần đầu tiên Vân Tú Châu đến đấy, không hề nhìn ra bất kì cái gì dị thường.

Hơn nữa, Bùi Thần còn chiếu theo sở thích của Vân Tú Châu mà bày biện căn nhà, khiến cô có cảm giác càng thêm thân thiết. Vân Tú Châu yêu thích nhà ở có bố cục ấm áp, mỗi một chi tiết đều biểu lộ lên tâm tư tinh tế của chủ nhân.

Tuy rằng Bùi Thần là nam sinh nhưng nếu cậu thực sự để bụng một chuyện gì đó, cậu nhất định có thể làm được thực tốt. Cậu đem đồ dùng trong nhà toàn bộ sửa sang lại, bố trí căn nhà theo tông màu chủ đạo là hồng và xanh dương. Phòng bếp lấy màu trắng làm chủ đạo, Bùi Thần còn treo rất nhiều móc treo ở trên tường làm cho căn bếp thoạt nhìn rất sạch sẽ, chỉnh tề. Phòng khách Bùi Thần dùng vật liệu chủ đạo là gỗ thô, nhìn trông vừa đơn giản lại thoải mái, rất phù hợp với tâm tư của cô gái nhỏ. Một góc phòng khác thì bày biện một số đồ vật lông lông đáng yêu, trên bàn trà còn đặt một lọ hoa tươi do chính Bùi Thần tự tay cắm.

Vân Tú Châu lần đầu tiên nhìn thấy nhà Bùi Thần cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cậu là người có cùng sở thích với mình. Bùi Thần chính là lợi dụng điểm này thành công xoát hào cảm của Vân Tú Châu, làm cô không còn quá kháng cự chính mình.

Hiện tại, bàn trà ở phòng khách đã được dời đi, dưới sàn nhà lại trải một lớp thảm lông mềm mại, ngồi lên nhất định sẽ rất thoải mái. Chỉ là, Vân Tú Châu là một cô gái nhỏ tâm tư tinh tế, từ chút chi tiết nhỏ này, cô liền nhạy cảm nhận ra một thứ gì đó.

Bạn trai đối với yêu thích của mình biết rõ như lòng bàn tay, người khác có thể vì điều này mà cảm thấy thật cao hứng. Nhưng mà, Vân Tú Châu một chút cũng không mà ngược lại, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh. Quả nhiên, cùng Bùi Thần ở chung, cô cũng chỉ có thể xem nhẹ mấy sự tình này nọ, nếu không cô thực sự là thích ứng không được.

Tỷ như cô chưa bao giờ ở trước mặt Bùi Thần đề lộ sở thích của bản thân , Bùi Thần có lẽ thông minh nhưng cậu không phải là Holmes. Cho dù có là Holmes đi chăng nữa cũng chẳng thể biết được tường tận sở thích của một người nói chi đến Bùi Thần.

Vân Tú Châu một chút cũng không muốn biết Bùi Thần là làm cách nào mà có thể điều tra được sở thích của cô. Trên mặt thoạt nhìn cô vẫn còn bình tĩnh, cùng Bùi Thần ngồi xuống thảm lông. Thời điểm bước vào nhà, Vân Tú Châu liền nhanh chóng nhận ra trong nhà Bùi Thần có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu. Đó là mùi của hoa tươi cùng mùi quả chín đan xen vào nhau.

Vô luận là cái gì, ở trấn nhỏ bất tiện này, chất lượng sinh hoạt hiện tại của Bùi Thần so với ban đầu khác nhau một trời một vực. Nhưng mà cũng chỉ có như vậy mới có thể nhận ra tâm tư xảo diệu của Bùi Thần.

Vân Tú Châu im lặng một chút, đột nhiên cảm thấy Bùi Thần rất có tư chất trở thành hiền thê lương mẫu. Có lẽ cậu và mẹ Vân sẽ có tiếng nói chung. Vân Tú Châu nghĩ đến đây thân thể liền thả lỏng xuống, tinh thần cũng cảm giác được chút nhàn nhạt sung sướng.

Một góc phòng khách được Bùi Thần sử dụng làm nhà cho mèo, vẻ ngoài rất tinh mĩ, bố cục bên trong cũng mềm mại , thoải mái. Bùi Thần ở trong nhà tạo nên một hoàn cảnh thoải mái, nếu không, cậu như thế nào có thể dụ dỗ Vân Tú Châu lại đây chứ.

Sau khi bắt đầu động thủ cải tạo lại váy, Vân Tú Châu liền hết sức chăm chú, không còn có tâm tư đi để ý đến những thứ xung quanh. Tay nghề thủ công của Vân Tú Châu không tồi, hơn nữa thời gian rảnh cũng ưa thích làm mấy món đồ handmade, nếu không cô cũng không có tự tin để chính mình động thủ cải tạo váy.

"Phối màu gì bây giờ" Vân Tú Châu cầm một tấm vải màu xanh lục cùng một tấm màu lam dò hỏi Bùi Thần

"Dùng màu lam làm đai lưng còn màu xanh lục làm thành một đóa hoa điểm xuyến trên đai lưng đi"

Vân Tú Châu đem đến đây là một chiếc váy đơn giản hơi trễ vai , dài đến đầu gối. Bùi Thần kiến nghị ở trên thân váy may thêm một tầng ren mỏng. Cậu không tự giác ngày càng tiến gần đến bên người Vân Tú Châu, ở sau lưng ôm lấy cô, đem cả người cô bao phủ trong ngực mình.

Bùi Thần vừa nói vừa vẽ bản thiết kế, Vân Tú Châu cũng luôn cùng cậu thảo luận cách sửa chữa. Hai người bọn họ đều chìm đắm trong công việc, trong không khí một tia ái muội kiều diễm cũng không có nhưng thật ra lại có vẻ ấm áp.

Dưới sàn phòng khách rải rác đầy vải vụn, Vân Tú Châu cầm kéo cùng kim chỉ bận việc khí thế ngút trời. Thật vất vả dưới sự hợp tác của hai người, một bộ lễ phục có hình có dạng đã ra lò. Vân Tú Châu cùng Bùi Thần lúc này đều nhịn không được mà thở dài nhẹ nhõm.

Bọn họ cầm lấy thành quả của bản thân ,chiêm ngưỡng một lượt. Hai người trong lòng đều dâng lên chút nhàn nhạt kiêu ngạo cùng vui sướng. Bùi Thần và Vân Tú Châu liếc nhìn nhau, cái loại cảm giác thành tựu phát ra từ nội tâm này thật khiến con người ta sảng khoái.

Vân Tú Châu cũng vì thế mà cảm giác mình cùng Bùi Thần càng thêm thân cận một chút . Bùi Thần trong lòng tràn đầy thoải mái, được cùng Vân Tú Châu ở bên nhau làm chuyện gì đó, đối với cậu mà nói đều có ý nghĩa rất quan trọng, đáng giá ghi nhớ vào trong tâm khảm.

Bùi Thần thực hưởng thụ bầu không khí hiện tại, cậu thích việc mỗi chuyện nhỏ trong sinh mệnh của Vân Tú Châu đều có sự tham dự của mình.

"Tú Tú, cậu đi thử một chút xem"

Vân Tú Châu xác thực cũng đang có ý định này, nếu thử thấy có gì không thích hợp liền có thể nhanh chóng sửa chữa. Chỉ là, Vân Tú Châu nhìn hoàn cảnh hiện tại, đánh giá một chút. Hiện tại không có ở nhà mình làm Vân Tú Châu có chút không được tự nhiên. Cô tính toán định đi đến nhà vệ sinh thay đồ nhưng Bùi Thần lại trực tiếp mang cô đi vào phòng ngủ của chính mình.

Phòng ngủ là một cái tư mật địa phương, Vân Tú Châu cảm giác chính mình đi vào phòng ngủ của Bùi Thần có phần quái quái. Nhưng mà, Bùi Thần rất mau liền rời đi, còn tri kỉ đóng cửa lại, Vân Tú Châu cũng không thể không biết điều mà cự tuyệt, dù sao cũng chỉ là thay quần áo mà thôi.

Âm mưu thực hiện được, Bùi Thần sung sướng bật cười. Tú Tú hiện tại đang ở trong phòng của cậu a, xem ra tối nay nhất định cậu có thể mơ thấy mộng đẹp rồi, giấc mộng ngọt ngào lại kiều diễm.

Vừa rồi không có nhìn kỹ, hiện tại nhìn lại Vân Tú Châu cảm thấy phòng của Bùi Thần cùng phòng mình giống nhau y như đúc.

Vân Tú Châu "...." Cô không tin bản thân cùng Bùi Thần tâm ý tương thông đến mức như vậy ! Việc này làm thân mình Vân Tú Châu cứng đờ trong chốc lát. Cũng không biết Bùi Thần cậu ta ở cái phòng ngủ nữ tính hóa này có cảm giác gì.

Nếu Vân Tú Châu thực sự muốn biết, Bùi Thần khẳng định sẽ nói cho cô, cái cảm giác kia cực kì mỹ diệu. Phảng phất như cậu cùng Vân Tú Châu thời thời khắc khắc đều ở bên nhau, đêm đêm đều được cùng cô đi vào mộng đẹp.

Vân Tú Châu đem quần áo trên người cởi ra, mặc cái váy kia lên. Trên thực tế , Bùi Thần ngồi ở phòng khách đợi cảm thấy thực dày vò, cậu không cách nào xem nhẹ việc Vân Tú Châu đang thay quần áo ở trong phòng ngủ của mình. Suy nghĩ bậy bạ khiến tâm thần cậu nhộn nhạo, Bùi Thần hít sâu vài hơi, muốn cho chính mình bình tĩnh một chút miễn cho ở trước mặt Vân Tú Châu lộ ra bộ dáng chật vật.

Không bao lâu, cửa phòng ngủ mở ra, Vân Tú Châu đi ra. Bùi Thần nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, sau đó toàn bộ thân mình đều dại ra. Việc học ở cao trung bận rộn, kỳ nghỉ cũng ít, Vân Tú Châu đa số thời gian đều mặc đồng phục. Cho dù là kỳ nghỉ cùng Bùi Thần hẹn hò, Vân Tú Châu cũng chưa từng mặc váy. Chính là, hiện tại nhìn, Bùi Thần suýt chút nữa không kiếm chế được xúc động.

Sự khác thường của Bùi Thần , Vân Tú Châu có nhìn ra được nhưng cô cũng không hiểu tại sao cậu lại như vậy. Vân Tú Châu cúi đầu đánh giá bản thân một phen, cô trước đó ở trong phòng ngủ của Bùi Thần cũng đã soi gương xem qua, không có cái gì không thích hợp a. Hơn nữa, Vân Tú Châu thấy bộ váy này rất vừa người, căn bản không cần sửa chữa.

Nhưng mà, đối với Bùi Thần mà nói là quá vừa người, chiếc váy vừa vặn ôm lấy thân hình Vân Tú Châu, phác họa ra dáng người hoàn hảo của cô. Làn da trắng đến lóa mắt, xương quai xanh tinh xảo dẫn dụ người đến vuốt ve, chiếc cổ thon dài trắng ngần khiến Bùi Thần nhịn không được muốn áo xuống môi hôn. Thậm chí, cậu còn muốn hung hăng xé rách cái váy kia để bản thân có thể chiêm ngưỡng phong cảnh tốt đẹp phía dưới. Bùi Thần cảm thấy máu nóng toàn thân đều dồn xuống dưới làm đại não cậu trống rỗng, đôi mắt bừng bừng dục hỏa khiến người ta hoảng sợ.

Vân Tú Châu bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, nhịn không được lui về sau vài bước. Bộ dáng Bùi Thần hiện tại trông thật dọa người.

Nhưng mà, Bùi Thần đôi tay nắm thành quyền . Cậu hiểu rõ bản thân không thể xúc động làm ra hành động gì, tuy rằng hiện tại thân thể cậu căn bản không nghe đầu óc sai sử.

= = =


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro