🐣Chương 27: Dương cầm🐣
Chương 27: Dương cầm
Biên tập : Cải
Vân Tú Châu khó có khi cảm thấy thẹn thùng, ngày ấy sau khi về nhà nhìn thấy mấy vệt đỏ trên vai, lại nghĩ đến Bùi Thần là như thế nào ở trên người cô gây ra dấu vết đó liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, mặt nóng đến hoảng.
Vài ngày sau đó, Vân Tú Châu mỗi lần soi gương đều không dám nhìn đến bả vai. Cô thật vất vả mới có thể quên được chuyện này không ngờ tới lần này Bùi Thần lại chủ động nhắc đến, khiến cô lại nhớ lại.
Vân Tú Châu trong lòng run lên, cô biết Bùi Thần nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến chuyện này. Chỉ là, Vân Tú Châu không nghĩ để Bùi Thần được thỏa mãn cho nên liền trầm mặc không lên tiếng.
Nhưng mà, Bùi Thần mới không cần Vân Tú Châu trả lời, cậu tự chính mình nói "Tú Tú, tớ là nghĩ đến cậu mới cảm thấy thoải mái" ánh mắt nóng rực của Bùi Thần nhìn chằm chằm Vân Tú Châu, phảng phất như ngay sau đó sẽ đem cô nuốt vào trong bụng.
Cho dù Vân Tú Châu tư tưởng thuần khiết nhưng cô cũng không thể nào tỏ ra không hiểu cái ánh mắt kia của Bùi Thần. Quanh thân đều bị bao phủ bởi hormone nam tính của Bùi Thần, mặt Vân Tú Châu hồng đến nhỏ ra máu.
Cô tránh đi ánh mắt của Bùi Thần nhưng Bùi Thần chính là không chịu buông tha. Cậu vươn tay nhẹ nắm lấy cằm của Vân Tú Châu, đem mặt cô xoay ra, đối diện với chính mình.
Tâm tình của Bùi Thần lúc này hưng phấn đến tột đỉnh, Vân Tú Châu trước nay đều chưa từng ở trước mặt cậu bày ra bộ dáng cô gái nhỏ thẹn thùng, tuy rằng Bùi Thần vẫn luôn đối với cô yêu thương vô cùng.
Nhưng mà, Vân Tú Châu lúc này lại làm Bùi Thần nhiệt huyết sôi trào. Hiện tại cậu giống như một con mãnh thú đang vận sức chờ phát động khiến Vân Tú Châu chỉ muốn trốn đi. Nhưng là, thân thể cô vừa lui về sau một chút liền ngay lập tức bị Bùi Thần kéo lại.
Tay Bùi Thần gắt gao ôm lấy eo nhỏ của Vân Tú Châu, đem cô ôm vào trong lồng ngực. "Tú Tú" Bùi Thần thỏa mãn thở dài làm Vân Tú Châu nhịn không được run rẩy.
Bàn tay to của Bùi Thần nhẹ nhàng vỗ về , an ủi cô nhưng cũng chẳng thể làm Vân Tú Châu cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Bùi Thần bắt đầu hướng Vân Tú Châu thổ lộ nỗi lòng "Tú Tú, cậu biết tớ khi đó ở dưới nhìn cậu đánh đàn, trong lòng đã nghĩ gì không?"
Sắc mặt Bùi Thần sung sướng nhưng Vân Tú Châu lại là một bộ dáng đầy kháng cự. Không, cô một chút cũng không muốn biết, khẳng định là không phải là cái suy nghĩ tốt đẹp gì.
Bùi Thần xem như không nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Vân Tú Châu, chậm rì rì nói "Tớ khi đó nghĩ, chính là những chuyện sắp tới sẽ làm với cậu"
Dứt lời, cậu làm Vân Tú Châu thêm sát vào người mình. Vân Tú Châu cho rằng Bùi Thần lại muốn hôn môi, chủ động đem mắt nhắm lại. Nhưng mà, sau khi Vân Tú Châu nhắm mắt lại, thật lâu cũng không thấy xảy ra sự tình như mình tưởng tượng khiến cô kỳ quái mở bừng mắt.
Bùi Thần mặt kề sát mặt cô, chóp mũi hai người thân mật cọ cọ. Sau khi nhìn thấy Vân Tú Châu mở mắt, Bùi Thần liền nhịn không được vui vẻ cười ra tiếng "Tú Tú, cậu thật đáng yêu"
Bùi Thần dùng mũi cọ cọ gương mặt trắng nõn của Vân Tú Châu. Vân Tú Châu cảm thấy dường như bản thân đang bị Bùi Thần trêu đùa, có chút thẹn quá hóa giận , giơ tay đánh đánh Bùi Thần .
Bộ dáng vừa rồi nhắm mắt chờ hôn của cô thực sự giống như đang rất khát cầu vậy, Bùi Thần cũng là bởi vì vậy nên mới đặc biệt sung sướng
"Tớ đã nghĩ, đem cậu ôm đến ngồi trên dương cầm, sau đó hung hăng hôn cậu, đem cậu đè ở dưới thân"
Cánh môi Bùi Thần dán sát bên tai cô, nhẹ giọng kể lại. Cánh môi cậu như có như không vuốt ve, hôn hôn vành tai của Vân Tú Châu khiến thân mình cô run rẩy càng thêm lợi hại. Vân Tú Châu dùng tay muốn đẩy cậu ra nhưng Bùi Thần lại càng thêm ôm cô chặt hơn.
Khuôn mặt Vân Tú Châu bởi câu nói vô sỉ vừa rồi của Bùi Thần mà càng thêm đỏ bừng. Bùi Thần thấy vậy liền cầm lòng không đậu mà rên lên một tiếng, hôn thật sâu lên mặt cô. Nụ hôn trong dự đoạn cuối cùng cũng hạ xuống khiến Vân Tú Châu thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhịn không được 'ưm' một tiếng khiến Bùi Thần càng thêm được một tấc muốn tiến thêm một bước. Thời điểm hiện tại nơi này cảnh này đều khiến Bùi Thần càng thêm động tình.
Nhìn qua cảnh này giống như Bùi Thần đem Vân Tú Châu đè lên trên đàn dương cầm hung hăn hôn. Nghĩ đến chỗ luyện đàn thần thánh của mình lại bị Bùi Thần dùng để làm loại chuyện này, Vân Tú Châu trong lòng càng thêm thẹn thùng chỉ là điều này đối với Bùi Thần mà nói, lại là càng thêm kích thích.
Vân Tú Châu kề sát thân thể của Bùi Thần, cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa trên người cậu. Người Bùi Thần nóng đến dọa người, độ ấm phảng phất cũng đang dần truyền đến trên người Vân Tú Châu, làm cả người cô đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đặc biệt là sự biến hóa của 'Bùi Thần nhỏ' , thân là học sinh giỏi môn sinh học, Vân Tú Châu đương nhiên biết sự biến hóa kia có nghĩa là gì. Cái này làm cô không dám lộn xộn, như thế càng tiện cho Bùi Thần muốn làm gì thì làm.
Vân Tú Châu khó có khi ngoan ngoãn ở trong lòng mình, tùy ý để cậu hôn môi khiến tình cảm mãnh liệt trong lòng Bùi Thần thiếu chút bạo phát.
Thân thể cậu nhẫn nhịn đến suýt phát nổ, khoái cảm cùng Vân Tú Châu tiếp xúc da thịt càng làm nhiệt độ trên người Bùi Thần tăng cao. Vân Tú Châu cảm giác hai cánh môi của mình đã bị Bùi Thần hôn đến sưng đỏ lên, lưỡi nhỏ cũng vẫn luôn bị Bùi Thần cuốn lấy dây dưa, không chịu buông.
Vân Tú Châu chống đỡ không nổi thế tấn công mãnh liệt của Bùi Thần, ở trong lòng cậu mềm thành một bãi xuân thủy. Nhưng mà, Bùi Thần lại nhẹ động thân mình, môi mỏng rời đi cánh môi ngọt ngào của Vân Tú Châu, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Sau khi Vân Tú Châu rốt cuộc lấy lại được hơi thở của chính mình, Bùi Thần lại tiếp tục một lần nữa hôn lên. Ngụm không khí mà Vân Tú Châu vừa mới hít vào kia cuối cùng bị Bùi Thần đoạt lấy. Tất cả giãy dụa của cô đều bị Bùi Thần mềm nhẹ áp xuống, cậu cùng cô mười ngón tay đan xen quấn quýt, xâm nhập đến từng hơi thở của cô.
Một lần lại một lần, Bùi Thần căn bản không màng đến thân mình nóng bỏng của bản thân , hoặc là nói bởi vì trong lòng Bùi Thần biết rõ bản thân không có khả năng đối với Vân Tú Châu làm ra hành động gì quá phận, chỉ có thể mượn hành động hôn môi thân mật để giảm bớt tình cảm mãnh liệt đang dâng lên.
Cuối cùng, Vân Tú Châu bị Bùi Thần hôn đến cả người vô lực, bị cậu ôm rời khỏi phòng học nhạc. Vân Tú Châu mơ mơ màng màng nghĩ, một đoạn thời gian sau chỉ sợ bản thân sẽ không có cách nào hảo hảo nhìn thẳng vào dương cầm.
.....
Trang phục biểu diễn ở ngày thành lập trường đều do học sinh tự mình mua sau đó đến tìm lớp học chi trả. Nhưng mấy cửa hàng quần áo ở trấn nhỏ này đối với Vân Tú Châu mà nói, thật sự là phẩm vị không tương xứng. Mà lấy con mắt của Bùi Thần đến xem xét , thực là cay đôi mắt.Cậu không có biện pháp để trân bảo của chính mình bị đạp hư, nhưng mà hiện tại cậu cũng không có đủ tài lực để mua cho Vân Tú Châu một bộ lễ phục xa xỉ
"Tớ chuẩn bị tự may trang phục cho chính mình, Bùi Thần cậu tới giúp tớ một tay được không" Vân Tú Châu hướng Bùi Thần hỏi.
Đối với tình huống hiện tại chỉ có thể chính mình động thủ. Vân Tú Châu cũng có mấy bộ váy không tồi, vải dệt ở nhà cũng có một chút, cô chuẩn bị tự mình cải tạo một phen. Hơn nữa, Vân Tú Châu tin tưởng Bùi Thần dù không biết gì về kỹ năng may mặc cũng có thể đưa ra cho bản thân kiến nghị không tồi.
Bùi Thần nghe thấy lời này của Vân Tú Châu , ánh mắt sáng ngời, nhịn không được ôm lấy cô "Đương nhiên là được rồi Tú Tú"
Vân Tú Châu bất đắc dĩ xoa xoa mặt, tật xấu động tý lại động tay động chân này của Bùi Thần mãi không sửa được "Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi"
Vân Tú Châu không muốn cùng Bùi Thần nói tiếp, nói tiếp khẳng định bản thân sẽ ăn thiệt, vẫn là làm chính sự quan trọng.
Muốn cùng Bùi Thần cùng nhau làm việc tự nhiên là không thể làm ở nhà cô, nhà Bùi Thần mới là nơi tiện nhất. Tuy rằng cô trong lòng không quá muốn đến đó nhưng cuối cùng cũng đành chịu
"Tú Tú, mau tới" Bùi Thần nhiệt tình tiếp đón Vân Tú Châu vẫn chưa thể thích ứng được. Còn may, Miêu tổ tông thực mau liền chạy tới trước mặt cô, hướng cô làm nũng kêu 'meo meo', móng vuốt nho nhỏ chạm chạm chân cô, cái này Vân Tú Châu lập tức nở nụ cười.
= = =
thực sự không giỏi tả cảnh thân mật =.,=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro