🐣Chương 26: Tiết Minh Phỉ🐣
Chương 26: Tiết Minh Phỉ
Biên tập : Cải
Thanh âm Bùi Thần trầm thấp mang theo nhu tình mật ý, Vân Tú Châu cảm thấy chính mình có chút tâm động. Bùi Thần đã nói đến mức vậy, Vân Tú Châu tự nhiên sẽ không có không có thỏa mãn cậu.
Chỉ là, Vân Tú Châu luôn một lòng học tập, sẽ không nghĩ ra được Bùi Thần rốt cuộc trong mộng đã làm cái gì.
"Được rồi, vậy tớ nói chuyện với cậu một chút" thanh âm Vân Tú Châu cũng dần trở nên nhẹ hơn.
Bùi Thần ở đầu bên kia mỉm cười, ánh mắt nhu hòa như chứa đựng cả trời sao "Sẽ không lâu đâu, sẽ không chậm trễ cậu nghỉ ngơi"
Thanh âm Bùi Thần càng thêm mềm nhẹ, phảng phất như chạm một cái liền có thể vỡ. Không biết vì cái gì, Vân Tú Châu cảm thấy dường như thanh âm của Bùi Thần có tác dụng thôi miên, cùng cậu hàn huyên không bao lâu, đôi mắt cô liền không mở ra nổi.
Chỉ là, Vân Tú Châu vẫn câu được câu không cùng Bùi Thần nói chuyện, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Bùi Thần ở đầu dây bên kia cũng cảm giác được, cậu khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt "Tú Tú, ngủ ngon"
"Tớ hy vọng là, về sau mỗi buổi tối đều có thể cùng cậu đi vào trong giấc ngủ" Bùi Thần có tình đè thấp thanh âm, có cảm giác từ tính lại câu nhân.
Vân Tú Châu nửa tỉnh nửa mơ nghe được những lời này, chỉ là cô thật mau liền ngủ mất. Bùi Thần nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Vân Tú Châu, trên mặt tươi cười càng sâu.
"Ngủ ngon, Tú Tú" Bùi Thần lưu luyến nói.
.....
Vân Tú Châu đã quyết định sẽ tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, vậy nên thời điểm sau khi tan học liền muốn bắt đầu luyện tập. Vân Tú Châu làm cái gì cũng rất nghiêm túc, Bùi Thần cũng luôn ở bên cạnh bồi cô.
Vân Tú Châu đối với việc này không có bài xích, nếu cô đã cùng Bùi Thần kết giao, như vậy liền phải làm quen với việc sinh hoạt của bản thân vô luận làm gì cũng sẽ xuất hiện bóng dáng của Bùi Thần.
Vân Tú Châu ở phòng học nhạc luyện đàn, Bùi Thần vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô. Nhìn cô đàn, Bùi Thần nhịn không được thỏa mãn thở ra một hơi. Trước kia, cậu chỉ có thể tránh ở sau cửa sổ xem trộm, hiện giờ có thể quang minh chính đại bồi bên người cô, đây thật chính là một bước tiến lớn a.
Vân Tú Châu đàn dương cầm có một phen mị lực khác biệt, toàn thân giống như tỏa ra ánh hào quang thu hút ánh mắt người khác. Bùi Thần chăm chú nhìn ngắm cô, tâm tình thực sung sướng.
Cậu không biết đánh đàn nhưng lại biết thưởng thức, Vân Tú Châu tuy tài nghệ còn non nớt nhưng tiếng đàn lại rất có linh khí. Vân Tú Châu chính mình trong lòng biết rõ bản thân nghiệp dư, cho nên vẫn luôn cố gắng luyện tập. Cô toàn tâm toàn ý đánh đàn, đối với ánh mắt nóng rực của Bùi Thần làm như không thấy.
Chờ Vân Tú Châu đàn xong một khúc, Bùi Thần liền vỗ tay khen cô, đi tới trước mặt Vân Tú Châu ngồi xuống "Tú Tú, rất tuyệt. Cậu đã đánh đàn được một lúc rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút"
Vân Tú Châu nghe lời cậu nói liền gật đầu bất đắc dĩ "Được, bất quá tớ biết tiếng đàn của mình không có được hay như cậu nói, tớ sẽ tiếp tục nỗ lực"
Bùi Thần cười lắc đầu, kéo lấy tay nhỏ của Vân Tú Châu, nhẹ vuốt ve. Hiện tại, đối với hành động thân mật tầm này, Vân Tú Châu đã mặt không đổi sắc, đây cũng xem như Bùi Thần đã đạt được mục đích, khiến cô thích ứng sự tồn tại của cậu.
"Được. Nhưng mà Tú Tú, cậu không cần khiến bản thân quá mệt mỏi, tớ sẽ đau lòng" Bùi Thần nói, trên mặt xẹt qua một trận ưu tư, đem tay nhỏ của Vân Tú Châu hướng đến bên miệng, thương tiếc hôn hôn.
Vân Tú Châu cũng không có mặt đỏ nhưng đối với hành động bất ngờ này của Bùi Thần có chút giật mình. Cô có chút không được tự nhiên muốn rút tay lại, chỉ là trên miệng vẫn là đáp ứng Bùi Thần.
"Cậu yên tâm, trong lòng tớ hiểu rõ" lời nói này của Vân Tú Châu là thật lòng, cho dù cô khắc khổ nỗ lực học tập nhưng trước nay cũng chưa từng coi nhẹ thân thể của mình.
Bùi Thần nghe vậy cũng không có buông tay Vân Tú Châu ra, ngược lại càng thêm nắm chặt lấy, thương tiếc vuốt ve. Vân Tú Châu cũng không có cách với cậu liền để mặc Bùi Thần muốn làm gì thì làm.
"Tú Tú, nhìn cậu nghiêm túc lại nỗ lực như vậy .... Cậu có thể hay không sẽ cho rằng tớ không xứng với cậu?" Bùi Thần đột nhiên trong lòng căng thẳng, cầm lấy tay Vân Tú Châu, khẩn trương hỏi.
Bùi Thần luôn luôn tự tin, cao cao tại thượng, lúc nào cũng là bộ dáng thong dong tự nhiên, định liệu trước. Điều duy nhất ở cuộc sống khiến cậu suy sụp là việc mối tình đầu vứt bỏ cậu.
Tuy rằng Tiết Minh Phỉ không nói rõ nhưng Bùi Thần thông minh như vậy làm sao có thể nhìn không ra, Tiết Minh Phỉ chính là ghét bỏ xuất thân của cậu.
Vô luận như thế nào, Tiết Minh Phỉ cũng là người bạn gái đầu tiên của cậu, Bùi Thần đối với cô khẳng định là từng có hào cảm cùng động tâm. Tuy rằng thời gian bọn họ kết giao không dài, hơn nữa tình cũng chưa sâu nhưng mối tình đầu luôn người ta đặc biệt khó quên.
Đương nhiên, đối với Bùi Thần mà nói, khó quên cũng không phải là cái hồi ức tốt đẹp gì, chỉ là việc bị mối tình đầu vứt bỏ khiến cậu cảm thấy thất bại cùng không cam lòng, ký ức khắc sâu.
Tiết Minh Phỉ khinh thường Vân Tú Châu được chúng tinh phủng nguyệt, chính là thực tế cô ta ghen ghét hâm mộ cô. Nếu không, có cơ hội lưu lại học tập ở nước ngoài tốt như vậy, cớ sao cô ta vẫn lựa chọn trở về nước làm minh tinh.
Vân Tú Châu so với Tiết Minh Phỉ ưu tú hơn nhiều như vậy , không phải cô sẽ càng có lý do ghét bỏ mình sao ? Quả thực, thời gian đầu lúc Tiết Minh Phỉ rời đi, Bùi Thần có một đoạn thời gian tự sa ngã, uống rượu đánh nhau , gây rối đủ đường.
So với thương tâm, cậu càng có nhiều cảm xúc khác hơn. Sau này, khi để ý đến Vân Tú Châu, tất cả những không cam lòng về mối tình đầu đều biến mất. Bùi Thần chính là người đàn ông trong mắt chỉ chứa được bạn gái mình, sẽ không phí thời gian liếc mắt nhìn những người con gái khác dù chỉ một khắc.
Mà hiện giờ, Bùi Thần rất rõ ràng, bản thân không thể mất đi Vân Tú Châu. Bùi Thần đem những suy nghĩ cùng cảm xúc điên cuồng trong nội tâm áp xuống, cố gắng không để bản thân lộ ra chút khác thường.
Tiết Minh Phỉ rời đi đánh Bùi Thần một cái trở tay không kịp nhưng trước giờ Bùi Thần chưa từng suy nghĩ đến việc đuổi theo cầu cô ta quay lại. Nhưng mà, nếu đối tượng là Vân Tú Châu, cậu như thế nào cũng sẽ không để cô có cơ hội rời đi, cô chỉ có thể ở bên cạnh cậu.
Bùi Thần hỏi chuyện làm Vân Tú Châu trong lòng có chút bất ngờ, lại theo bản năng trả lời "Sẽ không a"
Học thức của Bùi Thần bỏ xa cô, chỉ riêng điểm này, cô kính nể cậu còn không kịp, sao lại có thể ghét bỏ cơ chứ. Huống chi, vấn đề xứng hay không xứng, Vân Tú Châu trước nay đều chưa từng nghĩ tới. Chỉ là , ánh mắt cô sáng lên, Bùi Thần như vậy có phải hay không nghĩ đến bạn gái cũ của cậu, Tiết Minh Phỉ.
Nói thẳng, Tiết Minh Phỉ đã thực sự vứt bỏ cậu mà rời đi, cho nên Bùi Thần cho rằng lý do cô ta rời đi là vì cảm thấy cậu không xứng. Hiện tại, vì câu nói này của Vân Tú Châu, khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thần sáng rực lên, cậu biết Tú Tú của cậu sẽ không ghét bỏ cậu mà.
Nhưng mà, Bùi Thần không nghĩ đến, tiếp theo liền nghe thấy Vân Tú Châu nói "Bùi Thần, cậu vẫn còn canh cánh việc Tiết Minh Phỉ rời đi sao?"
Tươi cười trên mặt Bùi Thần vội vàng rút đi, trong lòng dần cảnh giác. Nghe thấy Vân Tú Châu hỏi đến vấn đề này, cậu không hiểu sao có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì Bùi Thần cũng đã lên mạng đọc rất nhiều tài liệu về vấn đề yêu đương, loại đề tài về bạn gái cũ này cậu làm sao có thể không biết.
Bạn gái cũ vĩnh viễn là cái dằm trong mắt bạn gái hiện tại a, bất luận khi nào hai người cãi nhau bạn gái hiện tại đều có thể lôi nó lên. Đương nhiên, Bùi Thần cho rằng Vân Tú Châu thanh cao như vậy, khẳng định sẽ không bởi vì bản thân hạ giá bạn gái cũ, nâng cô lên mà cảm thấy sung sướng.
Đối với Bùi Thần mà nói, cậu sẽ không toàn bộ phủ định Tiết Minh Phỉ, dù sao đó cũng là một phần trong quá khứ của cậu, phủ định cô ta chẳng khác nào cậu phủ định quá khứ của chính mình. Chỉ là, Bùi Thần trong lòng nhịn không được mừng thầm, chỉ có để ý mới có ghen , không phải sao?
Vân Tú Châu không nghĩ đến, bản thân chẳng qua vô ý hỏi một câu lại có thể khiến cho Bùi Thần não bổ nhiều như vậy
"Đúng, Tú Tú, trước đây tớ xác thực có để ý" Bùi Thần hít sâu một hơi, hướng Vân Tú Châu trịnh trọng nói.
Sau đó lại sợ Vân Tú Châu vì thế không vui hoặc là tức giận liền vội vàng giải thích "Nhưng mà, kể từ khi kết giao cùng cậu, tớ liền không thèm để ý đến nữa"
"Cậu tốt như vậy, sao tớ còn có thể để ý đến những người khác chứ" Bùi Thần vẫn luôn không buông tha cơ hội hướng Vân Tú Châu thổ lộ,nói lời âu yếm. Vân Tú Châu đối với việc này cũng đã quen, cũng không có xuất hiện cảm xúc mặt đỏ tim đập gì.
Ánh mắt Bùi Thần sáng quắc nhìn Vân Tú Châu, sợ cô hiểu lầm.
Vân Tú Châu bị Bùi Thần nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, đành phải mở lời an ủi cậu "Kỳ thật, lựa chọn của Tiết Minh Phỉ cũng có thể hiểu được"
"Cậu nghĩ xem, nếu tớ ngoại trừ dung mạo thì chẳng có cái gì, cậu sẽ thích tớ sao?" Vân Tú Châu làm Bùi Thần đổi góc độ suy nghĩ "Nếu là tớ, tớ cũng sẽ không chọn một tên côn đồ chỉ có dung mạo, cậu trước kia cũng không có ở trước mặt Tiết Minh Phỉ triển lãm tài hoa của bản thân a"
Đây cũng là lời thật lòng, thời điểm Bùi Thần cùng Tiết Minh Phỉ ở bên nhau trước kia, đều là hút thuốc, uống rượu cùng đánh nhau. Tuy rằng cậu nhìn không giống người thường nhưng Tiết Minh Phỉ cũng không có biết cậu có thực lực của một học bá.
Bùi Thần không nghĩ tới, bạn gái hiện tại của mình còn có thể nói đỡ cho bạn gái cũ. Hành động này của Vân Tú Châu khiến Bùi Thần trong thời gian ngắn có chút mộng bức. Chỉ là, đôi mắt cậu nhịn không được dâng lên lệ khí.
Cậu cười nhạt một tiếng, nói "Cô ta có thể so với cậu sao"
Vân Tú Châu thân là hoa hậu giảng đường cùng học bá, vậy mà lại cùng một tên côn đồ ở bên nhau,đó là đạp hư người, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Nhưng, Tiết Minh Phỉ lại là loại người nào? Cô ta không quan tâm học hành chỉ được có mỗi cái mặt đẹp cùng tính cách nóng như lửa ấy vậy mà còn tự cho rằng bản thân mình cao giá, xứng đáng với một người tốt hơn.
Vân Tú Châu nghe thấy lời kia của Bùi Thần liền trầm mặc. Cô cảm thấy chính mình hiện tại giống như lục trà biểu[1] trong truyền thuyết a
[1] "Lục trà biểu" (green tea bitch) chỉ những người đã bán thân mà còn thích giả ngây thơ, yếu đuối, đa cảm, thực ra dã tâm rất lớn, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Bùi Thần lại là vui vẻ, cậu cúi người, hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt trắng nõn của Vân Tú Châu, mặt mày hớn hở nói "Được rồi, chúng ta không nói về cô ta nữa"
Thời điểm Vân Tú Châu còn chưa có phản ứng kịp, Bùi Thần đột nhiên vươn tay bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, đem cô nhấc lên, nhẹ nhàng đặt ở trên nắp đàn dương cầm.
"Cậu làm gì vậy?" Vân Tú Châu nghi hoặc hỏi, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện dự cảm xấu.
Bùi Thần trên mặt ý vị thâm trường cười cười, áp sát vào Vân Tú Châu, hô hấp phun lên trên mặt cô, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm.
"Tú Tú, cậu biết ngày đó trong phòng vệ sinh, sau khi cậu đi đã phát sinh chuyện gì không?" Bùi Thần hô hấp thô nặng, thanh âm trầm thấp, phảng phất như đang phải chịu cơn đau nào đó.
Mà Vân Tú Châu nghe lời Bùi Thần nói liền nhịn không được nghĩ đến mấy vệt đỏ trên vai.
= = =
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro