Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐣Chương 15: Miêu tổ tông🐣

Chương 15: Miêu tổ tông.

Biên tập : Cải

Chỉ có thể nói, nam chủ từ nhỏ đã được chúng tinh phủng nguyệt[1], đại thiếu gia duy ngã độc tôn[2], đột nhiên lại học cách săn sóc người khác, hơn nữa còn vì cô mà áp chế chính mình **, việc này đã biểu hiện cậu ta thực yêu thích cô.

[1] Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

[2] Duy ngã độc tôn: Đề cao bản thân, cho rằng bản thân là đáng quý.

Đương nhiên, hiện giờ Vân Tú Châu một lòng nghĩ đến học tập không thể tinh tế nhận ra sự biến hóa vi diệu của nam chủ.

Bùi Thần tiếc nuối buông Vân Tú Châu để cô quy quy củ củ ngồi xuống, sau đó giấu tay về sau nhẹ nhàng vuốt ve.

Bùi Thần rất là lưu luyến ,tay cậu phảng phất như vẫn cảm nhận được xúc cảm dễ chịu vừa rồi cùng với hương thơm trên người Vân Tú Châu . Bùi Thần nghĩ như vậy, khóe môi liền không tự giác lộ ra một mạt ý cười.

Vân Tú Châu sau khi rời khỏi cái ôm của Bùi Thần liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên thực tế, Vân Tú Châu cũng coi như là người không màng đến ánh mắt người khác, trừ bỏ từ đầu không được tự nhiên cùng không thích ứng, hiện tại cô đã có thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt của các bạn học xung quanh.

Vân Tú Châu trước nay đều là nữ sinh có hoạch định rõ ràng về tương lai của bản thân, huống chi, cô luôn là người có sức tự chủ kinh người. Nếu không xuất hiện sự vật ngoài ý muốn là Bùi Thần, cô khẳng định có thể hoàn mỹ hoàn thành kế hoạch đã đề ra của bản thân.

Vân Tú Châu từ trước đến nay đều không nghĩ muốn ở cao trung nói chuyện yêu đương, hiện tại lại không thể không vì Bùi Thần mà phá lệ. Tuy rằng bọn họ trên danh nghĩa là bạn trai bạn gái nhưng trong lòng Vân Tú Châu trước nay đều không có thừa nhận qua.

Sau khi tan học, Bùi Thần tự nhiên là đi cùng một chỗ với Vân Tú Châu. Tuy rằng Vân Tú Châu rất muốn xem nhẹ cậu nhưng cũng không thể không buộc bản thân phải thích ứng. Chỉ là, Vân Tú Châu vẫn luôn chú ý bảo trì khoảng cách cùng Bùi Thần, cũng tuyệt đối không để cậu nắm tay.

Mà Bùi Thần chính là một Boy tâm cơ điển hình, thời điểm giữa trưa về nhà liền mang mèo con đi. Cậu đem cặp sách ra, giống như hiến vật quý mà mở khóa kéo, lộ ra khuôn mặt đáng yêu của bạn mèo nhỏ.

Mèo con còn nhớ rõ Vân Tú Châu, đối với cô mềm như bông mà nức nở một tiếng, nữ sinh chính là không có cách nào chống cự với tiếng kêu đó. Đôi mắt Vân Tú Châu quả nhiên nhu hòa xuống, tâm tình cũng tốt lên.

Cô cầm lòng không đậu mà vuốt ve mèo con, hướng Bùi Thần cười nói "Nó được cậu dưỡng tốt như vậy? Thật lợi hại" Đây là Vân Tú Châu từ nội tâm chân thật khen ngợi Bùi Thần, nhìn bộ dáng của mèo con, Bùi Thần xem ra đã rất dụng tâm nuôi nó.

Không nghĩ tới Bùi Thần thực sự là một người yêu mèo, cái này làm cho ấn tượng của Vân Tú Châu đối với Bùi Thần tốt hơn một chút. Tuy rằng từ trước đến này Bùi Thần cùng bạn mèo nhỏ hình thức chung sống đều là ghét bỏ lẫn nhau nhưng mà một người một mèo đều là kẻ thức thời, biết nên làm thế nào mới là tốt nhất cho chính mình.

Vân Tú Châu nói làm Bùi Thần nội tâm có chút giật mình, thiếu chút nữa nhịn không được xông đến ôm cô. Bùi Thần nỗ lực khắc chế tình cảm mãnh liệt từ nội tâm, rụt rè mím môi nói "Không có gì, Tú Tú, cậu quá khen, nó không có việc gì là tốt rồi"

"Đúng rồi, Tú Tú, cậu có muốn đặt cho nó một cái tên không?" Tuy rằng Bùi Thần thực không muốn để con mèo kia chiếm lấy ôm ấp của Vân Tú Châu, đó hắn phải là phúc lợi của cậu mới đúng nhưng là Bùi Thần thông minh, hiểu được hiện tại bản thân phải nhẫn nhịn, hiện giờ chỉ đành mượn mèo con đến theo đuổi Vân Tú Châu.

Tuy rằng cậu và Vân Tú Châu danh phận đã định nhưng mà đối với Bùi Thần mà nói, lúc nào cậu cũng muốn làm Tú Tú vui vẻ. Thấy ánh mắt Vân Tú Châu đều rơi xuống trên người mèo con, Bùi Thần rất là ghen ghét. Cậu đè xuống sắc mặt xấu xí của bản thân, gian nan đem con mèo nhỏ đến trong lòng Vân Tú Châu. Nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Vân Tú Châu , Bùi Thần thông minh nói ra lời nói đã nghĩ sẵn trong đầu.

Lời này quả nhiên làm Vân Tú Châu động tâm, lúc trước vì muốn tránh tị hiềm, chính là hiện tại bản thân cũng đã là bạn gái của Bùi Thần, Vân Tú Châu liền bất chấp.

Mèo con được Bùi Thần nuôi đến có chút thịt, ôm vào trong ngực mềm mềm, xúc cảm rất tốt. Đặc biệt đôi mắt nó u lục thần bí, mặt lại đáng yêu non nớt, loại tương phản manh này làm Vân Tú Châu kìm lòng không đậu mà thơm nó một cái.

Bùi Thần "...!!!!"

Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, Vân Tú Châu cư nhiên sẽ đối với mèo con làm hành động như vậy, tính sai a!!!

Bùi Thần thiếu chút nữa khống chế không được mà tiến lên đem mèo con trong ngực Vân Tú Châu lấy ra ném. Cậu hung hăng trừng mèo con, hận không thể đục một lỗ ở địa phương Vân Tú Châu mới hôn. Tú Tú còn chưa đối với cậu làn vậy đâu, con mèo này dựa vào cái gì ???

Cố tình mèo con giống như khiêu khích hướng Bùi Thần kêu một tiếng, thiếu chút nữa làm Bùi Thần bùng nổ. Còn may, Bùi Thần cũng không muốn ở trước mặt Vân Tú Châu bại lộ chính mình trò hề.

"Kia gọi nó là Miêu Tổ Tông, được không?" Vân Tú Châu sờ sờ đầu nhỏ của mèo con, dò hỏi.

Cái tên này làm Bùi Thần ngẩn ra, chính là trong mắt tình nhân hóa tây thi, tự nhiên là Tú Tú của cậu nói cái gì cũng tốt. Chỉ là, đôi mắt Bùi Thần hơi mị mị, làm chính mình kêu con mèo kia tổ tông? Ha Hả!

Nhưng mà, mèo con được Vân Tú Châu vô hạn trìu mến, nó chính là so với chủ nhân còn được sủng hơn nhiều. Vân Tú Châu cẩn thận ôm lấy nó vào trong lòng, đầu mèo con gối lên ngực mềm của cô.

Trước đó Bùi Thần còn không có chú ý, tuy rằng thường ngày cậu hay đối với Vân Tú Châu YY (ý dâm), nhưng mà tầm mắt cậu cũng sẽ tận lực tránh địa phương không lễ phép. Lúc này, Bùi Thần cách Vân Tú Châu quá gần, hơn nữa tầm mắt cậu lại chuyển theo con mèo nhỏ, liền không cẩn thận chạm phải địa phương không nên nhìn.

Vân Tú Châu luôn để ý đến dáng người của bản thân, hơn nữa cô ở độ tuổi này phát dục cũng rất tốt, phong cảnh trước ngực rất khả quan, làm Bùi Thần nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Trước kia Bùi Thần chưa từng nghĩ tới phương diện này, chính là người bên cạnh đối với cậu sức hấp dẫn tự nhiên là vô cùng lớn, Bùi Thần nhìn đến có chút miệng đắng lưỡi khô, cho nên cái đầu của con mèo kia trong mắt cậu càng thêm chói mắt.

Bùi Thần suýt nữa đem đồ vật trong tay mình bóp nát, cậu cũng không biết chính mình hôm nay mang con tổ tông kia đến đây rốt cuộc là đúng hay sai, nó cư nhiên đem tiện nghi Tú Tú của cậu chiếm gần hết rồi !

Lúc này, Bùi Thần rốt cuộc nhịn không nổi nữa, cậu không thể chấp nhận được người khác chiếm tiện nghi của Vân Tú Châu, cho dù là một con mèo cũng không được.

"Tú Tú, cậu ôm nó sẽ mệt mỏi, để tớ ôm cho" Bùi Thần hướng Vân Tú Châu vươn tay nói.

Miêu tổ tông còn nhỏ, cũng không nặng chẳng qua Vân Tú Châu muốn ôm một đoạn đường dài cũng là cố hết sức, cho nên cô liền đưa cho Bùi Thần. Điều này làm cho Bùi Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là trong lòng ghim thù, ghi nhớ khi về nhà nhất định phải hung hăng giáo huấn con mèo vô liêm sỉ này một trận, tiện nghi của ma ma cũng dám chiếm.

Đương nhiên, Vân Tú Châu không có nhận ra gợn sóng giữa Bùi Thần cùng Miêu tổ tông, tiếp tục cùng Bùi Thần đi đến cửa hàng mua thức ăn cho mèo.

Thực tế, Bùi Thần từ đầu đến cuối chẳng qua cũng chỉ là tìm một cái cớ để hẹn hò cùng Vân Tú Châu thôi. Có thể cùng Vân Tú Châu ở chung một chỗ, đối với Bùi Thần mà nói đó đã là rất tốt rồi.

Có thêm Miêu tổ tông trong lòng Bùi Thần, Vân Tú Châu cảm thấy con đường này cũng không quá gian nan. Chỉ là, lực chú ý của Vân Tú Châu ở toàn bộ đoạn đường đều rơi vào con mèo vô liêm sỉ kia khiến Bùi Thần càng thêm hối hận về quyết định của bản thân. Nhưng mà, cậu cũng chỉ có thể lấy mèo con ra để thiết lập đề tài, rốt cuộc là Vân Tú Châu đối với đề tài này có hứng thú.

Nếu một ngày nào đó, có thể dùng con mèo này này, dụ dỗ thành công Vân Tú Châu đến nhà mình thì Bùi Thần cậu sẽ tha thứ cho hành vi hôm nay của nó.

Gần trường học của hai người có một cửa hàng tiện lợi, Bùi Thần cùng Vân Tú Châu đi tới đó. Cửa hàng này tuy nhỏ, cùng mấy cửa hàng nơi thành phố lớn mà Bùi Thần ở không so được nhưng thật ra thứ gì cũng có.

Bùi Thần đi vào trong liền nhíu mày, thật ra cậu cũng không có cảm thấy khó chịu gì, chẳng qua cảm thấy nơi này cùng Vân Tú Châu không hợp thôi. Bùi Thần lúc này đặc biệt muốn trở lại địa phương mình từng lớn lên, mang Vân Tú Châu trở về đây chơi một chút, nơi sáng ngời ngăn nắp như vậy, mới thích hợp với Tú Tú của cậu.

Vân Tú Châu cũng không có nghĩ nhiều như vậy, cô trực tiếp hướng dãy bán đồ ăn cho thú cưng đi tới.

"Cậu nhìn xem, cái này được không?"

Vân Tú Châu trước đó đã lên mạng tìm hiểu, cảm thấy nhãn hiệu này thực không tồi.

Bùi Thần toàn bộ quá trình đều nhìn Vân Tú Châu, tâm tư căn bản là không đặt trên việc mua thức ăn cho mèo. Vân Tú Châu hỏi chuyện bất quá cũng chỉ làm Bùi Thần dời lực chú ý từ tay cô đi. Tuy rằng Bùi Thần rất muốn ngắm mặt cô nhưng lại sợ chọc Vân Tú Châu giận.

Chẳng qua, càng nhìn tay Vân Tú Châu, Bùi Thần càng nhịn không được muốn liếm một cái. Bùi Thần nhịn không được nuốt nuốt nước miếng

"Tú Tú, cậu quyết định là được rồi" Bùi Thần đối với Vân Tú Châu ôn nhu nói.

Bạn gái nói gì cũng đúng hết, phẩm chất này có lẽ là điều mà nữ sinh nào cũng mong bạn trai mình có. Chỉ là, Vân Tú Châu từ ánh mắt của Bùi Thần đã nhận ra điều khác thường, miễn cưỡng cười cười.

= = =

Tác giả có lời muốn nói :Sửa chữa BUG.

Editor có lời muốn nói : Vote đi nào các bạn hiền > < 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro