
47: Không cho phép dễ dàng lên đỉnh
Hắn thong thả mà tiến vào trong cô.
Trong ngoài cô ướt hoàn toàn, bên trong dày đặc, khít khao, trơn mềm không thôi, không ngừng mút lấy hắn.
Hắn một đường đi sâu vào bụng cô, chen vào đân mở cổ tử cung,làm cái bụng nhỏ phẳng của cô từng chút một nhô lên đầy dâm đãng.
Mạnh Kim Tiêu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống, bất lực muốn lùi lại, lại bị ghế sofa phía sau chống lại, tiến thoái lưỡng nan.
Hai cái chuông trên ngực bị hắn nắm, dùng sức kéo qua kéo lại. Đau đớn khiến cô không ngừng ưỡn ngực để đón ý nói hùa theo động tác của hắn.
Khoảnh khắc sắp lên đỉnh, tất cả động tác của hắn dừng lại.
Mạnh Kim Tiêu từ từ rơi từ trên không trung xuống mặt đất.
Ô…
Cô cắn môi dưới, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, thấy chủ nhân đang mỉm cười nhìn mình.
Mạnh Kim Tiêu khó chịu cực kỳ.
Của hắn còn cắm trong cơ thể cô, hắn làm thế nào mà nói dừng là dừng.
Cô rên rỉ thúc giục, chủ nhân không nhúc nhích.
Cô ngửa mặt thở dốc, không rảnh lo cái lỗ đít và cái mông không thoải mái, không rảnh lo lỗ lồn đã bị căng đến đầy, mạnh mẽ dùng sức co rút.
Đau đớn khiến cô tỉnh táo, cũng khiến cô đắm chìm.
Cuối cùng cô cũng được như ý nguyện mà nghe thấy tiếng thở dốc của chủ nhân.
Chủ nhân cúi xuống ôm chặt cô, lật cô lại, cô lập tức cảm thấy vào sâu hơn.
Cô có chút da đầu tê dại.
Tay hắn như có điện, ở xương bả vai và sau eo cô dao động qua lại, làm cô không ngừng run rẩy.
Hắn lại bắt đầu từng chút một đụ cô, tấn công từ mọi góc độ. Mạnh Kim Tiêu trong nháy mắt lại bị ném lên không trung.
Hắn cúi xuống ôm cô vào lòng, ngực và bụng ấm áp dán vào lưng cô, bắt đầu tăng tốc.
Mạnh Kim Tiêu cảm thấy mình đã chết rồi sống, sống rồi chết, cứ rút ra rút vào giữa sống và chết, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
“Con vật nhỏ, sướng không?”
Cô nghe thấy chủ nhân cười khẽ bên tai, lồng ngực hắn chấn động làm sống lưng cô tê dại…
Khi Mạnh Kim Tiêu được ôm vào bồn tắm, cô mệt đến không muốn cử động.
Dịch Tuyển Thâm giúp cô tắm rửa, thoa thuốc, ôm vào chăn, làm một con nô lệ sưởi ấm giường.
Mạnh Kim Tiêu tựa vào gối, thoải mái như tan chảy.
Cô thỏa mãn than thở một tiếng: Ngoài việc có chút không chịu nổi, nô lệ có chủ nhân quả nhiên chỉ số hạnh phúc rất cao .
Lăn lộn nhiều, thể lực Mạnh Kim Tiêu cũng tăng lên.
Khi đi làm, để không bị chủ nhân bắt được đến chỗ tổng tài làm “trò khó ” mà kéo chậm công việc, hiệu suất và khả năng sắp xếp của cô ngày càng tăng.
Cuối năm công ty chào đón buổi họp thường niên.
Trên tiệc tối, Mạnh Kim Tiêu mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, nghịch ngợm mà thanh lịch.
Nếu không phải phía dưới hai cái lỗ đều nhét trứng rung , cô sẽ rất tận hưởng màn ca vũ trên sân khấu.
Đồng nghiệp trong bộ phận ngồi vây quanh một bàn, cô thì trán lấm tấm mồ hôi, còn phải cố tỏ ra không có chuyện gì.
Cuối cùng thật sự nhịn không nổi, cô cắn răng đứng dậy chuẩn bị đi toilet một chuyến.
Toilet tầng một chắc chắn rất đông người, lại đều là người trong công ty.
Mạnh Kim Tiêu suy nghĩ một giây, chuẩn bị lên tầng hai.
Cô đi về phía hành lang, dọc đường gặp người thì nheo mắt lại, giả vờ say nhẹ, sốt ruột tìm WC. Cô đã thành công tìm được cầu thang lên tầng hai.
Dịch Tuyển Thâm đã ở tầng hai, ngồi trên ghế sofa gần toilet, hút điếu thuốc thứ hai.
Hành lang cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân.
Hắn quay đầu lại, hơi nhíu mày.
Hắn phun khói thuốc ra, sau đó trong làn khói, hắn bình thản quay đầu lại.
“Dịch tổng… Dịch tổng sao ngài lại ngồi ở đây ạ, thảo nào tôi tìm ở dưới mãi mà không thấy ngài… ha ha…”
Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy dạ hội màu trắng tinh, cổ thấp, đường cắt may không chút nể nang phô bày đường cong eo, ngực, mông kiêu ngạo của cô ta.
Cô ta cười, mắt say mộng, dáng vẻ kiều diễm, dọc theo tường đi tới một cách xiêu vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro