Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giấc mộng thứ hai (10)

Editor : Đàm Nhật Vy

Lúc nửa đêm.

"Nước"

Cô nương trên giường chưa tỉnh, cánh môi khô nứt run nhè nhẹ, suy yếu phun ra một chữ.

Đan Dật Trần vẫn luôn ngồi dựa ở chỗ đuôi giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng lập tức mở hai tròng mắt, sát lại nàng hỏi: "Cái gì?"

"Khát.. muốn nước.."

Nàng thanh âm nhỏ không dễ nghe thấy, tựa như nói mơ, hắn dường như lại nghe rõ, lưu lại một câu "Từ từ", liền đứng dậy đến trước bàn đổ ly nước ấm, lại bước nhanh trở lại chỗ đầu giường, nửa quỳ ở dưới, đem miệng ly dán trên môi nàng "Uống đi"

Nguyễn Mặc ghé vào gối nâng người lên, đầu nghiêng về phía hắn, gian nan nuốt, nhưng tư thế của nàng lại bất lực. Uống mấy ngụm, nước trong ly cơ hồ đều theo khóe miệng trượt xuống dưới, tẩm ướt gối đầu và chăn đệm.

Đan Dật Trần thấy nàng chưa hết khát mà vẫn như cũ thầm nhăn ấn đường, mím môi, cầm lấy chén trà một lần nữa đổ nước, trở lại trước giường, một tay chậm rãi xuyên qua phía dưới cổ nàng, đêm cô gái nhỏ đang hôn mê nhẹ nhàng nâng lên, rồi ngửa đầu uống một ngụm to, nhắm môi nàng hôn xuống, cạy hàm răng, đem nước ấm áp vào trong miệng nàng.

Nàng vô ý thức chấp nhận ướt át đã lâu không gặp. Mềm mài mút môi lưỡi hắn, giống nhưu con cá khô cạn gặp được dòng nước cứu mạng, tham luyến mad cuốn lấy hắn, đem nước từng giọt từng giọt nuốt xuống, mới rốt cuộc giãn mày ra.

"Còn muốn sao?" Hắn quơ quơ cái ly chỉ còn dư non nửa, cúi đầu thấp giọng nói.

"Ân.." Nguyễn Mặc vẫn nhắm hai mắt, môi cố sức thò lại gần hắn, lung tung tìm kím đồ vật có thể giúp nàng giải khát.

Hắn kéo người trong lòng, lại lần nữa ngậm một ngụm nước ấm, in vào môi nàng giống khi nãy, dễ chịu làm vừa lòng tham của cái miệng nhỏ.

Nước bị nàng toàn bộ uống cạn, vẫn như cũ không thỏa mãn, như có như không hút lưỡi hắn, ánh mắt hắn tối sầm lại, hơi cúi người áp xuống, dùng sức hôn nàng, tinh tế xem nàng cắn răng chịu đựng vết thương, lại chậm rãi ngắm vẻ đẹp yên tĩnh của nàng, độc chiếm hơi thở mang hương thơm của nàng.

Công thành lược trì, rồi lại hết sức triền miên.

Nàng ý thức tan rã, chỉ có thể ngửa đầu thừa nhận hắn tiến tới, dựa vào bản năng, ngây ngô mà đáp lại hắn.

Đột nhiên ngực thình lình xảy ra đâu nhức khiến nàng cứng người lại, không biết sức lực từ đâu, nắm chặt vạt áo hắn đẩy hắn ra, ngã gục ở mép giường hung hăng phun ra một búng máu.

"Nguyễn Mặc!" Đồng tử Đan Dật Trần co rút, màu đỏ tươi trên đất nhìn ghê người, nàng ho liên tục đến khàn cả giọng, giường như sau đõ sẽ lại phun ra một búng máu.

"Đại phu! Truyền đại phu!"

Quân y biết tướng quân đang ở cùng một vị tôn đại Phật, căn bản không dám nghỉ ngơi. Vừa nghe báo muốn truyền người, lập tức xách rướng chạy tới, còn chưa quỳ xuống hành lễ, liếc mắt một cái thấy mép giường có vết máu, cuống quýt bò qua bắt mạch cho nàng. Đến khi buông tay ra, cả kinh đến mức chân mềm nhũn: "Tướng, tướng quân.. Nếu không rút mũi tên ra, chỉ sợ cô nương nàng.. .Nàng không chịu nổi."

Hắn nghe xong lời này, quả thật muốn đem tên lang băm này ra ngoài xử theo quân pháp: "Sao lại thế này?"

"Này.. Cô nương có lẽ trước khi bị thương quá mức mệt nhọc đói khát, thân mình vốn yếu đi, lại bị thương nặng.."

"Đủ rồi." Hắn không muốn nghe hết, sắc mặt trầm đến đáng sợ: "Rút mũi tên đi."

"Nhưng không có thuốc tê.."

Hắn lại từng câu từng chữ, rõ ràng vô cùng: "Ta tự mình tới."

Nếu không rút mũi tên, tối nay nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, như vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh cuộc một phen. Đánh cuộc nàng có thể chịu đựng, đánh cuộc nàng.. có thể sống sót.

Tướng quân đã khăng khăng thế, quân đại phu còn có thể nói gì, chỉ đem đồ vật được yêu cầu chuẩn bị thật tốt, để ở vị trí tiện tay hắn, sau đó cúi đầu thối lui ra ngoài doanh trướng, tùy thời chờ mệnh lệnh của tướng quân.

Trong doanh trướng một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh Nguyễn Mặc tinh tế thở dốc, tim như bị đao cắt suy yếu gọi hắn.

Nàng thống khổ, toàn thân hắn dựng lên. Nhưng hắn lại không thể không làm nàng chấp nhận một hồi, càng thêm thảm thiết thống khổ.

Không có thời gian do dự, Đan Dật Trần kéo xuống áo ngoài vướng chân vướng tay, trần trụi cuốn mảnh vải lên người, đỡ Nguyễn Mặc đang nằm bò, chính mính cũng nằm bên cạnh nàng, bàn tay từ eo nàng chậm rãi hướng lên trên, theo chiều mũi tên ở cánh tay trái tới gần: "Nguyễn Mặc, Nguyễn Mặc.. Nghe thấy ta nói chuyện sao?"

Nàng mơ hồ lên tiếng.

"Biết ta là ai sao?" Hắn dán vào vành tai nàng nói nhỏ, tay phải đã dừng trên mũi tên.

"Biết, biết.." Gian nan giằng co mi mắt, mở ra tầm mắt mơ hồ dừng trên mặt hắn, "Đan Dật.. Trần"

"Không kêu ta tướng quân?" Hắn siết chặt thân mũi tên, hoãn thanh hỏi.

Nàng phảng phất giống như vô pháp phân biệt hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nhẹ nhàng lặp lại: "Tướng quân.."

"Không." Đan Dật Trần khẩn tay vài phần, thanh âm càng thêm trầm thấp mị hoặc, "Ta thích ngươi gọi tên ta"

Lực chú ý của nàng để tất cả lên hắn, ấn đường giật giật, liền mở miệng: "Đan Dật Trần.."

Chữ "Trần" còn chưa nói ra, trên cánh tay nhỏ bị đau đớn đánh úp, ngăn không được một tiếng thét chói tai.

Hắn lập tức ngăn chặn thân thể đang giãy giụa của nàng, vứt bỏ mũi tên, nhanh chóng quấn vải bố trắng gắt gao bó trụ cánh tay nàng, cầm máu tán (thuốc cầm máu) không chút bủn xỉn rải lên miệng vết thương: "Nguyễn Mặc, chịu đựng đi, nhất định phải chịu đừng đi, nghe thấy được sao?"

Đau quá... đau quá a...

Nàng nghe không thấy...

Cái gì cũng đều nghe không thấy...

Đan Dật trần lặng yên không một tiếng động chuyển qua vai trái nàng, sờ đến thân mũi tên thẳng tắp cứng rắn, rũ mắt trông thấy nàng đã gắt gao cắn môi dưới chảy máu, một cái chớp mắt, bỗng dưng cúi đầu hung hăng hôn lên nàng.

Đầu lưỡi cường ngạnh khai phá khớp hàm, sinh sôi ngăn nàng lại nàng mất khống chế tự mình hại mình, cuốn lấy lưỡi mềm của nàng gắt gao không bỏ, cơ hồ muốn nhập vào sâu vào yết hầu nàng, bỗng nhiên rút mũi tên trong nháy mắt, rồi nếm tới nồng liệt vị tanh ngọt.

Nguyễn Mặc đau đến trước mắt biến thành màu đen, nước mắt trào ra không dứt, thân thể vốn đã chết lặng như phảng phất sắp nổ tung, mất hết thảy năng lực tự hỏi (~Cơ: Năng lực tự hỏi là năng lực gì cơ? ~), bỏ qua bất lực mà nắm chặt vạt áo hắn, thùa nhận cơ hồ đem đau đớn của nàng bức ra ngoài, cái gì cũng không làm được.

Hắn không ngừng hôn nàng, dường như phát điên hôn nàng, phía dưới lại cực nhanh điểm huyệt, trát dược cầm máu, thượng dược, mặc cho nàng đau đớn cả người run rẩy, không chút lưu tình.

Vào giờ phút này, bất luận một tia ôn nhu nào đều là sẽ chỉ là tổn thương trí mạng.

Mặc dù tâm so với nàng còn đau hơn trăm lần, hắn cũng chỉ cỏ thể đạp mũi đao tiếp tục đi.

Vì nàng có thể sống.

Hắn muốn nàng sống.

Ngoài doanh trướng, quân đại phu bị đuổi ra ngoài vẫn luôn lo sợ bất an mà đi qua đi lại.

Từ khi tiếng nói nữ nhân thảm thiết kêu vang, tâm hắn liền bị treo cao lên, sợ lệnh truyền tới, sẽ là tướng quân đại nhân làm hắn mang đầu tới gặp tử lệnh.

Nhưng sau đó bên trong lại chưa truyền ra bất luận tiếng vang nào, yên tĩnh như không có việc gì phát sinh.

Mắt thấy chân trời đã hơi hơi nổi lên bạch quang, hắn trong lòng dày vò, đang do dự, là nên tiếp tục chờ hay vẫn là xông vào nhìn xem, doanh trướng yên lặng một đêm rốt cuộc truyền ra một đạo thanh âm trầm thấp khàn khàn: "TIến vào."

"Vâng." Nghe thấy tiếng tướng quân, đầu của quân đại phu một hồi cảm thấy như được đại xá, lập tức bước nhanh đi vào trong trướng. "Tướng quân có gì phân phó?"

Trải qua một lời cứu giúp giống như vật lộn sinh tử, Đan Dật Trần cũng có chút mệt mỏi, miệng vết thương được băng bó càng từng trận phát đau, dựa ngồi ở chỗ đuôi giường, cũng không có liếc hắn một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhìn xem nàng thế nào."

Quân đại phu tuân lệnh, tiến lên quỳ gối xuống bắt mạch, dò xét tình hình miệng vết thương, chỉ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng chậm rãi rới xuống: "Nguyễn cô nương tuy thân thể thượng hư, nhưng lúc nguy hiểm nhất đã qua, tính mạng không ngại, kế tiếp chỉ cần hảo hảo dưỡng thương, điều trị thân mình là được."

"Ân." Mệt mỏi giữa mày hắn tan biến, không nói gì, ánh mắt một lần nữa dừng ở cô nương hôn mê trên giường.

Quân đại phu cáo lui, một khắc ra khỏi doanh trướng kia, mới thở phào nhẹ nhõm, mãy mắn đã bảo vệ được mạng chó của chính mình.

"Không sao chứ?" Một tên đồng liêu cùng chờ một đêm lại hỏi hắn.

"Xem như vậy. Không biết tướng quân dùng biện pháp gì, đổi là người bình thường a, đau đến ném mệnh, chỗ nào cũng có.. Không nói, ta còn phải đi sắn thuốc."

"Ta cũng cùng đi. Tướng quân lăn lộn như vậy, phỏng chứng thượng dược đêm qua toàn uổng phí, chốc nữa còn phải đổi dược.."

Đại tướng quân trong doanh trướng, đã dựa vào đuôi giường mộc lan, nặng nề ngủ.

Cô nương của hắn, bình an sống sót.

Sống sót.

* * *

Khoảnh khắc Nguyễn Mặc mở mắt ra, nhìn đỉnh trướng xa lạ, còn có chút phân không rõ mình đang ở đâu.

"Tỉnh?"

Đỉnh đầu rơi xuống một đạo giọng nam nặng nề, nàng giật giật thân mình, quây đầu thấy khuôn mặt tuấn tú của Đan Dật Trần gần trong gang tấc, mới phát hiện mình bị hắn ôm ở trong ngực.. Ạch, cùng giường mà ngủ!

Mặt nàng bất giác nóng lên, đặc biệt là, cánh tay hắn còn đặt ở trên eo, chiếm hữu chế trụ nàng.. Nhân tiện cũng gợi lên không ít hồi ức bị hắn hôn lúc nàng thương nặng.

"Ân." Nàng gật đầu, hai trong mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngực hắn, không dám ngửng đầu lên.

Đan Dật Trần nghe thấy tiếng nói bị ách đến kì cục của nàng, ấn đường hơi nhíu, buông nàng ra xoay người xuống giường, nhanh đổ một chén nước lại, cực kì tự nhiên mà rót ngập vào trong miệng, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cúi người hôn lên môi nàng.

Dòng nước ấm áp chậm rãi tiến vào trong miệng nàng, nnagf chỉ lo nuốt, lại không đè phòng hắn cùng tham nhập đầu lưỡi, bị hắn đè nặng tùy ý quấy loạn, tinh tế mút hôn, một hồi lâu mới buông tha cho nàng.

Như thế thật là, Nguyễn Mặc cảm thấy mặt mình có thể đỏ so với đít khỉ, nhẹ thở phì phò (~tác giải định để Mặc Mặc làm trâu hay sao mà phì phò? ~), xấu hổ đến nửa câu không nói ra (trâu con xấu hổ).

Tuy nói đã không phải lần đầu tiên bị hắn hôn, nàng cũng không có chút bài xích hoặc phản cảm, nhưng tâm lý nhịn không được có chút khó có thể miêu tả.. tu quẫn. Nghĩ đến tương lai lúc tỉnh mộng, nàng còn có thể da mặt dày, nói mình là một hoa cú đại khuê nữ trong sạch nữa hay sao?

Đan Dật Trần buông chén trà, ôm nàng ngồi dậy: "Bả vai còn đau không?"

Nàng nghĩ mình có thể ngồi, nhưng tay bên hông không buông mảy may, chỉ đành thuận theo dựa vào hắn: "Không quá đau.. Tướng quân, ta ngủ bao lâu?"

Ngoài trướng ánh sáng xước xước, ánh lửa đầu hạ ở yên một chỗ như bóng ma, hiển nhiên màn đêm đã buông xuống.

"Qua hai canh giờ nữa, liền là ba ngày."

Ba ngày?

Aizz, nàng lớn vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên ngủ lâu đến thế a... "

" Thương thế của người, đều tốt sao? "Nàng nhớ rõ ở rừng rậm khi bị đuổi giết, hấn cũng bị thương, máu dính đầy tay nàng.

" Tiểu thương thôi, không đáng ngại. "Ngữ khí nhàm nhạt, không lắm để ý.

" Ân.. Trận đó đánh xong rồi sao? "

" Nhanh. "Đan Dật Trần khẽ cười một tiếng, cằm chạm chạm đỉnh đầu nàng," Muốn trở về? "

Nguyễn Mặc không dấu giếm:" Muốn. "

Bên ngoài quá mưc nguy hiểm, bị bắt rồi bị duổi giết, trải qua một hồi, hiện giờ nàng chỉ nghĩ an an ổn ổn ở kinh thành, không bao giờ muốn rời đi.

" Được. "Hắn cúi đầu khẽ hôn nàng, trong mặt một mảnh nhu tình như nước," Đánh giặc xong liền mang ngươi trở về. "

"... Ừm"

------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro