Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ba (13+)

Trạch Tiêu Văn vừa tắm xong, đã ngửi thấy mùi đồ ăn bay thoang thoảng.

Hạ Chi Quang lại rất chu đáo, bữa sáng kiểu Tây kiểu Trung cần gì đều có cả. Cả đêm vận động kịch liệt, thật tốn sức. Trạch Tiêu Văn đói đến mực bụng như dán vào lưng rồi.

Hạ Chi Quang kề sát vào người Trạch Tiêu Văn, ngửi mùi thơm của sữa tắm trên người anh, nơi nào đó của cơ thể lại bùng lên ngọn lửa khí.

"Bảo bối anh thơm quá a."

"Cậu muốn làm gì?"

Trạch Tiêu Văn mắt nhìn Hạ Chi Quang. Tuy rằng Hạ Chi Quang rất hợp với hình mẫu lý tưởng của anh, ở cùng cậu tính ra cũng rất thoải mái. Nhưng nghĩ đến việc bản thân trước nay không hề có dấu hiệu nằm dưới lần này tự nhiên lại làm 0, trong lòng không khỏi buồn bực.

"Làm bạn trai em đi." Hạ Chi Quang bất chợt nói ra lời này.

Trạch Tiêu Văn ăn được miếng cháo thiếu chút nữa phun ra ngoài.

"Bạn nhỏ, tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi, tôi không có thời gian chơi cùng cậu."

"Em nghiêm túc." Hạ Chi Quang đột nhiên nghiêm mặt.

"Chúng ta hiện tại thậm chí là bạn cũng không phải." Trạch Tiêu Văn buông bánh quẩy trong tay xuống, đứng lên.

"Cho nên em sẽ làm quan hệ của chúng ta trở thành danh chính ngôn thuận."

"Tôi còn có việc, cậu từ từ ăn đi." Trạch Tiêu Văn đã không còn sức mà tranh cãi mới đứa nhỏ ấu trĩ này nữa rồi, cầm điện thoại liền rời khỏi khác sạn.

Biểu tình nghiêm túc của Hạ Chi Quang chậm rãi chuyển thành nụ cười không rõ ý vị, ngon tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên màn hình điện thoại.

"Châu Chấn Nam, cậu thua rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi."

***

"Bệnh nhân số 44, Hạ Thiết Cương."
(Ngài Hạ không còn chọn được cái tên nào hay hơn sao???)

Bên ngoài giọng nữ phát thanh vừa nói xong, cửa phòng khám đã bị đẩy ra.

"Bác sĩ Trạch, chào buổi chiều." Hạ Chi Quang thong thả ung dung đi vào phòng khám.

"Cậu bình thường nhàn dỗi như vậy sao?" Trạch Tiêu Văn lười biếng liếc mắt lên nhìn cậu.

"Ghi hình xong rồi, gần đây được nghỉ phép. Bác sĩ Trạch, em đến đây để xem bệnh." Hạ Chi Quang cợt nhả ghé sát vào người Trạch Tiêu Văn.

"Cổ họng không thoải mái thì uống thuốc đúng giờ, ăn ít cay thôi......"

"Không phải vấn đề về cổ họng." Hạ Chi Quang cắt ngang lời Trạch Tiêu Văn.

"Em đau tim." Trạch Tiêu Văn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Chi Quang vẫn đang cười tủm tỉm.

"Đau tim đi đến khoa nội, đây là khia tai mũi họng."

"Tim đau, tại cảm thấy thiếu cái gì đó, đến gặp bác sĩ rồi cảm thấy đỡ hơn nhiều."

Trạch Tiêu Văn cứng họng không nói thêm được gì.

"Rồi em phát hiện thì ra em thiếu anh, cứ thấy khó chịu, nhìn thấy anh liền không sao." Hạ Chi Quang đột nhiên tiến đến bên tai Trạch Tiêu Văn nói.

Trạch Tiêu Văn cũng coi như cao nhân tình trường, cho dù bị thính như thế nào đều rất dễ dàng mà ứng đối. Trước kia ai gặp phải đều nói: "Mẹ nó! Trạch Tiêu Văn là good boy!"

Nhưng không biết tại sao, nghe xon lời Hạ Chi Quang nói, Trạch Tiêu Văn có chút không biết nói gì, lỗ tau còn bắt đầu nóng lên.

Không đợi Trạch Tiêu Văn phản ứng lại, Hạ Chi Quang từ bên tai anh rời đi.

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm, em ở dưới đợi anh tan làm." Không đợi Trạch Tiêu Văn trả lời, Hạ Chi Quang liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Trạch Tiêu Văn bên nay vẫn y như cũ cứng họng không nói lên lời.

***

"Sao bây giờ mới xuống?"

Trạch Tiêu Văn vừa xuống bãi đậu xe, Hạ Chi Quang không biết từ chỗ nào đột nhiên nhảy ra, vẻ mặt ủy khuất nhìn chằm chằm anh.

Trạch Tiêu Văn vừa thấy thiếu niên xinh đẹp liền mềm lòng cái tật xấu này thực sự khó bỏ, anh nhìn bộ dạng ủy khuất của Hạ Chi Quang, ngữ khí lập tức nhẹ nhàng hơn.

"Tôi hôm nay tan làm có chút muộn, thật ngại quá. Không nghỉ tới cậu vẫn đợi tôi từ chiều đến tận bây giờ."

"Phải bồi thường, mời em đến nhà anh ăn cơm."

Trạch Tiêu Văn ngẩn người, nhìn ánh mắt Hạ Chi Quang có chút làm nũng, nhịn không được bật cười.

"Được."

***

"Bác sĩ Trạch, tối nay chúng ta ăn gì."

Hạ Chi Quang thoải mái dễ chịu ngồi trên sô pha, híp mắt mở miệng.

"Bánh trứng chiên."

"Anh làm em đều thích."

Hạ Chi Quang nhẹ nhàng chạy đến phòng bếp, đột nhiên từ đằng sau ôm lấy Trạch Tiêu Văn. Đem đầu vùi vào cổ Trạch Tiêu Văn, hít mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt trên cổ áo Trạch Tiêu Văn.

"Đừng nháo." Đột nhiên tiếp xúc như vậy cơ thể Trạch Tiêu Văn có chút cứng đờ.

"Đừng nhúc nhích, để em ôm một lát. Bác sĩ Trạch, làm minh tinh thật sự rất mệt." Hạ Chi Quang lẩm bẩm.

Trạch Tiêu Văn tim liền mềm nhũn, mặc Hạ Chi Quang tùy ý treo trên người mình.

"Có ngon không?"

Trạch Tiêu Văn rót sữa, đưa cho Hạ Chi Quang đang ăn bánh trứng.

"Ngon, anh làm em đều thích."

"Ăn nhanh rồi về đi, cũng muộn rồi."

"Anh là đang đuổi em sao, bác sĩ Trạch?"

Trạch Tiêu Văn thề, anh trước nay chưa từng gặp người nào thích làm nũng như Hạ Chi Quang.

"Không có, tôi chỉ là......"

"Cũng muộn rồi, không bằng anh cho em ở lại qua đêm đi. Phòng ngủ anh là phòng nào?"

"Tôi không có ý muốn giữ cậu lại. Tôi chỉ là......"

Hạ Chi Quang đứng lên, đột nhiên hôn Trạch Tiêu Văn.

Khi nào Hạ Chi Quang mới có thể để cho tôi nói hết câu? Nội tâm Trạch Tiêu Văn gào thét.

Không đợi Trạch Tiêu Văn đẩy Hạ Chi Quang ra, Hạ Chi Quang đã bắt đầu luồn tay vào lớp áo mặc ở nhà mỏng của Trạch Tiêu Văn. Đầu ngón tay đi đến nơi có thể khiến Trạch Tiêu Văn từng cơn run rẩy.

"Đừng cự tuyệt em, anh muốn." Lời nói của Hạ Chi Quang chính là có ma lực, Trạch Tiêu Văn cảm thấy hiện tại hưởng thụ là quan trọng nhất, cũng không rảnh lo chuyện khác, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn của Hạ Chi Quang.

Từ phòng khách đến phòng ngủ rồi lại đến phòng tắm. Trạch Tiêu Văn cảm thấy anh sắp chết, là mệt chết.

Hạ Chi Quang khỏe đến phát sợ.

-Hết chương 3-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro