Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Tối đến đèn đuốc sáng trưng lại không soi sáng được nội tâm tuyệt vọng của con người.

Tiêu Chiến tới rất sớm, ngồi trong phòng, anh đang chờ. Chờ cái gì anh cũng không biết. Anh không muốn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện ở đây, lại muốn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện ở đây, haha, thật là mâu thuẫn.

"Cậu xác định mấy ngày nay em ấy đều ở chỗ này chứ?" Tiêu Chiến hỏi Lưu Hải Khoan bên cạnh.

"Đương nhiên rồi, tôi đã giúp cậu điều tra rồi." Lưu Hải Khoan trả lời, "Nói ra thì cũng phân vân, loại người này không xứng với người như cậu, hơn nữa với thân phận của cậu, muốn tìm người nào mà không được."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, tựa vào ghế. Anh vẫn không tin, không tận mắt nhìn thấy anh tuyệt đối sẽ không tin, dù cho Lưu Hải Khoan đang nói là sự thật.

Dưới lầu dần trở nên ồn ào, âm nhạc vang lên.

"Tiêu Chiến, cậu nhìn xem, đó là Vương Nhất Bác phải không?"

Tiêu Chiến nhìn xuống, phòng riêng trên lầu là bằng thuỷ tinh đặc biệt, bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng bên trong có thể thấy rõ ràng bên ngoài. Anh nhìn thấy cún con mà anh che chở trong lòng bàn tay đang ở trong sàn nhảy. Trên mặt là lớp trang điểm yêu diễm, dáng vẻ này của tiểu bảo bảo anh chưa từng thấy qua, nhưng cũng không khỏi bị câu dẫn, lấp lánh như vậy mà, mị lực tỏa ra bốn phía.

Sau đó anh thấy tiểu bảo bảo của anh đi về phía một người khác, vừa đi vừa cười, mà người kia chính là Quý Nghị.
Nắm chặt ly thuỷ tinh trong tay, như chỉ cần hơi dùng sức, ly thuỷ tinh sẽ vỡ tan tành.

"Xem đi, tôi đã nói cậu ta cùng Quý Nghị rất thân mật." Lưu Hải Khoan đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, "Người nào đó, ăn trong nồi nhìn trong chén."

Tiêu Chiến không vì Vương Nhất Bác mà giải thích, anh bây giờ cũng rất loạn, không biết nên nói gì.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, không từ bỏ ý định gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, không có gì xảy ra thì là không có người đón.

"Cậu không xuống dưới sao?" Lưu Hải Khoan hỏi.

"Không... không..." Tiêu Chiến không dám đối mặt, anh không viết vì sao cún con của mình đột nhiên lại biến thành như vậy, anh không muốn đối mặt với Vương Nhất Bác, ít nhất là hiện tại.

"Tiêu Chiến, cậu đang trốn tránh cái gì?" Lưu Hải Khoan lời nói sắc bén.
"Hải Khoan, cậu không biết, tôi cùng tiểu bảo bảo bên nhau hơn bốn năm, mọi người nhìn thấy em ấy, tôi cũng nhìn thấy, tuyệt đối không phải là cùng một người, em ấy rất tốt, rất tốt." Tiêu Chiến vẫn nhìn người bên ngoài sàn nhảy, nhìn chằm chằm.

"Chuyện tình cảm, như cậu đang uống nước, nóng hay lạnh cậu tự biết." Lưu Hải Khoan chỉ có thể nói câu này, anh ta mà nói nữa, Tiêu Chiến sẽ sụp đổ mất.

"Hải Khoan, đi thôi, đừng để em ấy nhìn thấy." Tiêu Chiến cầm áo khoác ra khỏi quán bar W.

Lý Vấn Hàn nhìn thấy Quý Nghị đưa Vương Nhất Bác đến rồi tiến vào sàn nhảy, anh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong động tác nhảy của Vương Nhất Bác có gì đó không giống trước, luôn có chút... thê mỹ, phải, không có sức mạnh như trước, ngược lại nhìn có chút vô lực.

"Nhất Bác, có phải gần đây em không khoẻ không? Anh thấy gần đây sắc mặt em không tốt." Lý Vấn Hàn hỏi.

"Không có, ca, em rất khoẻ mà." Vương Nhất Bác vừa nói vừa uống nước.

"Gần đây cũng không nhìn thấy Tiêu Chiến, thấy em cũng không có gửi tin nhắn cho anh ấy."

Nghe Lý Vấn Hàn đột nhiên nhắc đến Tiêu Chiến, động tác uống nước của Vương Nhất Bác chợt dừng lại.

"Sao vậy? Hai người cãi nhau sao?"

"Không có, sao có thể chứ, Chiến ca... Chiến ca gần đây rất bận." Vương Nhất Bác trả lời.

"Vậy thì tốt, anh ấy quan tâm em như vậy, lần trước còn gọi điện thoại hỏi em làm sao, anh nghĩ hai người có chuyện gì."

"Không có." Vương Nhất Bác cúi đầu, đem giọt nước mắt lau đi không lộ ra dấu vết.

Tất cả cuộc gọi trong điện thoại cậu đều là của Tiêu Chiến, nhưng cậu không nghe máy, cậu không biết nên nói gì với Tiêu Chiến. Chiến ca chắc đã thấy đồ vật của mình không còn trong nhà, mẹ anh chắc chắn cũng đã đem chuyện gần đây của mình nói với Chiến ca, chắc Chiến ca rất thất vọng, Chiến ca, em xin lỗi.

Điện thoại lại vang lên, lần này không phải Tiêu Chiến mà là mẹ Tiêu.

Vương Nhất Bác cười cười, bác gái, con muốn trả con trai của người lại cho người, như thế thì mọi người đều vui vẻ, Chiến ca sẽ trở về làm người thừa kế của anh, sẽ quen được người tốt hơn, sẽ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sẽ... quên đi mình, như vậy, cũng không tệ.

"Alo." Vương Nhất Bác nghe điện thoại.

"Vương Nhất Bác, ra ngoài nói chuyện được không?"

"Được." Cậu đã lên một kế hoạch, mà kế hoạch này cần mẹ Tiêu giúp đỡ.

"Ngồi đi." Mẹ Tiêu thấy lớp trang điểm trên mặt Vương Nhất Bác, trên người còn có mùi rượu, nhíu mày.

"Bác gái, con biết bác muốn nói gì, con đồng ý rời khỏi Tiêu Chiến, con chỉ hy vọng sau khi con rời đi, bác có thể đừng làm khó Chiến ca, để anh ấy về nhà được không?"

"Đây là điều đương nhiên." Mẹ Tiêu trả lời, "Sao tự nhiên cậu lại thông suốt rồi?"

"Ai mà không muốn có tiền." Vương Nhất Bác trái lương tâm mà nói.

"Con rất cần tiền, không biết tiền chia tay mà lần trước bác gái nói, còn có thể cho không?" Vương Nhất Bác giả vờ dáng vẻ vì tiền mà không từ thủ đoạn.

Mẹ Tiêu cười khẩy, đúng là, đều là người trẻ tuổi, đều là vì vật chất, ai có thể chống cự được sự dụ hoặc của tiền.

"Không phải trước kia rất có khí phách nói sẽ ủng hộ Tiêu Chiến sao?" Mẹ Tiêu hỏi.

"Đó là nghĩ anh ấy là công tử Tiêu thị, nhưng bây giờ thì không phải." Vương Nhất Bác trả lời.

"Haha, tình yêu thật vĩ đại." Mẹ Tiêu nói xong lấy ra tờ chi phiếu từ trong túi xách, "Một triệu, đủ không?"

"Hoá ra con trai của bác đáng giá nhiều như vậy thôi sao?" Vương Nhất Bác nói xong, tay nắm chặt nắm đấm, cậu muốn xé tờ chi phiếu trước mặt, nhưng không thể, không thể phá huỷ kế hoạch được.

"Thật muốn để Tiêu Chiến nhìn thấy bộ dạng tham lam bây giờ của cậu." Mẹ Tiêu tức giận nói, "Thêm một triệu, đủ chưa?"

"Đương nhiên, người không vì mình trời tru đất diệt." Vương Nhất Bác cầm tờ chi phiếu.

"Tôi hy vọng cậu hết sức tuân thủ hứa hẹn của chúng ta." Mẹ Tiêu nói xong đứng lên rời đi.

Vương Nhất Bác vô lực ngã lên ghế, cậu biết cậu và Tiêu Chiến đã kết thúc, đã hoàn toàn kết thúc. Vùi đầu vào khuỷu tay khóc nức nở.

Vương Nhất Bác quay trở về quán bar đã nhìn thấy Quý Nghị.

"Đi đâu vậy?" Quý Nghị ôm eo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác né tránh, "Có chút việc."

"Có việc gì? Tôi thấy một việc rất thú vị." Quý Nghị tới gần tai Vương Nhất Bác, từ xa nhìn lại giống như đang hôn. Vương Nhất Bác nhột nên né về sau, vô tình dựa vào trên người Quý Nghị, cậu lập tức tránh ra.

"Tôi thấy Tiêu Chiến, cậu nói có khéo hay không?"

Quý Nghị điều tra Vương Nhất Bác, biết cậu là người yêu của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến? Vương Nhất Bác giật mình hoảng hốt.

"Hình như gần đây cậu ta đang tìm ai đó, hai người..." Quý Nghị không nói tiếp.

"Không cần Quý thiếu phải hao tổn tâm trí, chuyện của tôi tôi có thể tự giải quyết." Vương Nhất Bác nói.

"Tôi tình nguyện giúp bạn bè làm việc." Quý Nghị cười nói, "Hơn nữa tôi cảm thấy cậu sẽ để tôi giúp."

Vương Nhất Bác không nói lời nào.

"Tiểu Chiến, mẹ có chuyện nói với con." Tiêu Chiến chuẩn bị lên lầu thì mẹ Tiêu gọi lại.

"Có chuyện gì?" Tiêu Chiến hỏi.

Ba Tiêu đã tỉnh, tình hình đã ổn định, hai người ban ngày ở bệnh viện, tối đến thì về nhà. Tiêu Chiến không muốn về nhà kia, ít nhất là bây giờ không muốn về.

"Haha!" Mẹ Tiêu cười lạnh, "Nghe một chút đi." Mẹ Tiêu nói xong đưa cho Tiêu Chiến một cái bút ghi âm, mẹ Tiêu đã ghi âm tất cả lời nói của Vương Nhất Bác.

"Đây là gì?" Vẻ mặt Tiêu Chiến vô cùng nghi hoặc nhìn mẹ Tiêu.

"Con nghe đi, sau đó thì tự quyết định tình yêu của mình, nếu như con vẫn thích nó, mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản con." Mẹ Tiêu nói.

Tiêu Chiến cầm lấy bút ghi âm rồi đi lên lầu.

Tiêu Chiến run rẩy tắt đi bút ghi âm, anh cảm thấy đây là giả, nhưng âm thanh bên trong chính là giọng nói mà mình nghe suốt bốn năm qua, sao có thể không nhận ra là ai.

Vương Nhất Bác, anh còn có thể tin em không?

Vương Nhất Bác lựa chọn chữa bệnh bằng thuốc, ở trong khách sạn lấy thuốc ra uống, gần đây cậu đều ở khách sạn, hiện tại còn có chuyện chưa xử lý xong, không thể nhập viện được.

"Ưm~" dạ dày gần đây vẫn cứ có cảm giác ẩn ẩn đau, lại không ăn uống theo quy luật, nghỉ ngơi không theo quy luật, cái gì cũng không theo quy luật. Cậu nghĩ nếu như có Tiêu Chiến ở bên nhất định anh sẽ vừa mắng vừa nấu đồ ăn cho mình, sau đó thấy cậu không vui sẽ dỗ dành:

Cún con, anh sai rồi.

Chiến ca, em rất nhớ anh.

Vương Nhất Bác biết tâm tình của mình không nên như vậy, nhưng dạo này không biết vì sao lại thích khóc đến như thế?

"Nếu ta tuổi trẻ tài cao không tự ti ~" Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Vương Nhất Bác nhìn, là Tiêu Chiến. Cậu nhận điện thoại. Tiêu Chiến không nghĩ là Vương Nhất Bác sẽ nghe máy, đột nhiên không biết nên nói gì, hai người cứ như vậy mà không nói lời nào.

"Alo?" Vương Nhất Bác mở miệng trước, giọng nói khàn khàn.

"Alo." Tiêu Chiến trả lời.

Hai người lại không nói gì, hết sức im lặng.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác kêu đầy đủ tên của anh, "Chúng ta chia tay đi."

"Em đang ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em nói chúng ta chia tay đi." Vương Nhất Bác nói.

"Vương Nhất Bác, em có biết em đang nói gì không?"

"Biết, em không yêu anh."

"Tại sao?"

Tại sao, tại sao gì chứ? Rõ ràng là còn yêu thì em làm sao biết tại sao.

"Anh muốn gặp em." Tiêu Chiến nói.

"..." Vương Nhất Bác không trả lời.

"Vương Nhất Bác, anh muốn gặp em" Tiêu Chiến từng câu từng chữ nói ra.

"Được." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, đáp ứng. "Gặp ở đâu?"

"Em đang ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tới nhà đi đúng lúc em cũng có đồ chưa lấy."

"Được."

Trời vốn đã tối còn mưa rơi nặng hạt.
Lúc Tiêu Chiến đến thì Vương Nhất Bác đã đợi ở đó, bên cạnh đang đặt một cái vali lớn, Vương Nhất Bác đã thu dọn xong đồ vật của mình, xem ra đã tới đây từ sớm.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình cùng Vương Nhất Bác lại trở nên xa lạ, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không biết nói gì, không đúng, thật ra là có rất nhiều lời, nhưng lại không biết nên nói gì.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác đứng trong phòng khách.

Tiêu Chiến đột nhiên không kịp chuẩn bị đã nghe thấy Vương Nhất Bác kêu tên của mình, nếu là trước kia anh nhất định sẽ đánh mông anh bạn nhỏ này, sau đó nói không biết lớn nhỏ, thế nhưng bây giờ lại không nói ra miệng được.

"Không phải nói muốn gặp mặt sao, vậy bây giờ em muốn nói cho anh biết, Vương Nhất Bác em muốn chia tay cùng Tiêu Chiến."

"Tại sao?" Tiêu Chiến nhìn như bình tĩnh, nếu như không nhìn thấy tay anh đang run rẩy: "Thật sự là vì tiền sao?"

"Đương nhiên, không vì cái này thì có thể vì cái gì?" Vương Nhất Bác trả lời, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, anh hỏi em một lần nữa, em thật sự là vì tiền nên rời bỏ anh sao?" Tiêu Chiến hỏi, hốc mắt lại đỏ, anh không thể tin được, chính mình vì cậu đối đầu với toàn bộ thế giới kết quả lại như một trò cười.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đỏ cả mắt, vô ý thức muốn phủ nhận, thế nhưng lý trí cuối cùng cũng chiến thắng tình cảm.

"Đúng vậy, là bởi vì tiền." Vương Nhất Bác nắm chặt nắm đấm, móng tay thật sâu ghim vào trong thịt tới rỉ máu.

"Buồn cười, vậy em vì cái gì còn cho anh tiền tiết kiệm của em, em khi đó đã nói sẽ ủng hộ anh chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim thật đau, không phải dĩ nhiên là không phải, là em thật sự muốn giúp anh.

"Bây giờ nói cái này, còn có ý nghĩa sao? Em nói chúng ta chia tay đi." Vương Nhất Bác nói xong xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

Bên ngoài mưa rơi rất lớn, giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, khiến cho người ta không mở mắt ra nổi.

Tiêu Chiến bước tới bắt lấy cánh tay Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, nói với anh đây không phải là thật đi, chẳng lẽ em không yêu anh sao? Vậy bốn năm qua của chúng ta thì tính là gì?"

Mưa rơi ở trên người, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy trận mưa này tới thật là đúng lúc, Chiến ca sẽ không thể trông thấy mình khóc.

"Có thể tính gì chứ? Chính là mệt mỏi, em mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ chỉ vì đã ở bên anh bốn năm thì em phải ở cùng anh cả một đời sao?"

"Cho nên em tìm Quý Nghị?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, tựa hồ có chút không thể tin khi nghe thấy cái tên này.

"Đúng, anh ta có tiền, có thể cho em tiền, vì sao không thể tìm anh ta?" Vương Nhất Bác lớn tiếng nói.

"Chính là vì sáu trăm ngàn, tên đó có thể tìm em, sáu trăm ngàn sao?" Tiêu Chiến gào thét.

"Anh..." Vương Nhất Bác như thế nào cũng không nghĩ tới, tiền do chính mình liều mạng kiếm sẽ dùng ở chỗ này, cảm thấy rất là buồn cười.

"Đúng vậy . . . Em..." Vương Nhất Bác vẫn chưa nói xong, bàn tay Tiêu Chiến liền đã rơi xuống.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ngây người.

"Cún con, anh xin lỗi." Tiêu Chiến không biết vì sao lại hoảng sợ như vậy, nhanh xem mặt của Vương Nhất Bác lại bị cậu né tránh.

"Thế nào, đánh cũng đánh rồi anh còn muốn làm gì? Em sẽ phụng bồi tới cùng, qua đêm nay anh trở về cuộc sống của anh, em trở về cuộc sống của em, không cần tạm biệt." Vương Nhất Bác che mặt, tựa hồ còn có chút chấn kinh, lần đầu tiên, Tiêu Chiến lần đầu tiên đánh mình, là tức giận hung ác, mình yêu anh bốn năm đến cuối cùng lại thành ra như vậy.

"Vương Nhất Bác, em thật không yêu anh sao?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.

Mưa vẫn rơi xuống, hai người trên người đều ướt.

"Không yêu." Yêu không nổi.

Tiêu Chiến một bước dài đi đến, hung hăng bắt lấy bờ vai Vương Nhất Bác, khiến cho cậu phải nhìn mình, "Nhìn vào mắt anh nói, nói em không yêu anh."

Vương Nhất Bác đẩy tay Tiêu Chiến ra, lui ra phía sau mấy bước, nhìn Tiêu Chiến, mỗi chữ mỗi câu mà nói: "Không yêu."

Giọt mưa lẫn vào nước mắt trượt xuống đôi má, rơi xuống đất.

"Vương Nhất Bác, em giỏi lắm, xem như mắt của Tiêu Chiến tôi bị mù." Tiêu Chiến tức giận mà nói.

"Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ, không quan trọng, em phải đi rồi." Vương Nhất Bác nhún vai, vẻ như không quan trọng mà nói.

"Đi đâu? Tìm Quý Nghị sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Đương nhiên." Vương Nhất Bác xoay người.

"Hừ." Tiêu Chiến hừ lạnh, "Vương Nhất Bác tâm của em thật là lớn, mới vừa cùng bạn trai cũ chia tay, liền đi tìm người khác, em khiến cho tôi cảm thấy thật buồn nôn."

Buồn nôn? Vương Nhất Bác nghe được từ này liền lảo đảo một bước, tâm thật đau.

"Vậy thì nôn đi, thật xin lỗi, người như tôi sẽ làm anh bẩn mắt." Vương Nhất Bác nói xong đi về phía trước, thế nhưng lại bị Tiêu Chiến từ dưới bế lên, vát lên trên vai.

"Tiêu Chiến, anh điên rồi, thả tôi xuống." Vương Nhất Bác giãy giụa nói.

"Tôi chính là điên rồi." Nói xong đem Vương Nhất Bác khiêng trở về trong căn hộ, hung hăng quăng lên giường.

"Tiêu Chiến, anh muốn làm gì?" Vương Nhất Bác hoảng sợ.

"Tôi đối tốt với em, em lại không muốn, em đi tìm hắn không phải cũng là làm chuyện như vậy sao?" Nói xong xé mở áo sơ mi của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến anh. . . A." Không có chuẩn bị, không có bôi trơn, cứ như vậy thẳng đi vào.

"Đau quá. . .Ưm. . ." Vương Nhất Bác cứ thế mà đau đến khóc.

Tiêu Chiến không nói gì, thậm chí không nhìn tới Vương Nhất Bác, vẫn hung hăng đối đãi người dưới thân, máu chảy ra cũng làm như không nhìn thấy, hung hăng thảo phạt, mặc kệ người dưới khóc có bao nhiêu lợi hại, có bao nhiêu đau đớn, anh chỉ biết là tim của anh đau quá, tại sao lại có thể bi thương thành như thế.

Vương Nhất Bác cắn chặt bờ môi, không còn phát ra một chút âm thanh nào, có máu bôi trơn cuối cùng cũng tốt hơn một chút, hay là vì đã chết lặng, Chiến ca, nếu như đây là cơn giận của anh thì em nguyện ý tiếp nhận.

Một trận làm hung bạo, thẳng đến Vương Nhất Bác ngất đi, Tiêu Chiến cũng không ngừng lại, cứ như vậy Vương Nhất Bác bị đau tỉnh, lại bị làm bất tỉnh, tới tới lui lui thẳng đến hừng đông.

Trời đã sáng.

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại thì giường đã bừa bộn, khắp người không có một chỗ nào tốt, đau quá, nhẹ nhàng động một cái liền thật đau, Tiêu Chiến đã đi. Chỉ để lại một mình trên giường.

"Khụ khụ khụ." Vương Nhất Bác khom lưng che dạ dày, đau quá, thật đau quá, một chút máu từ bờ môi chảy xuống, thật là buồn cười, Vương Nhất Bác mày cũng có hôm nay, tự làm tự chịu đi.

Điện thoại rung lên một cái, Vương Nhất Bác cố sức mở ra, đã nhìn thấy một tin nhắn:

'Hai chúng ta thanh toán xong, mang theo tiền đi đi.'

Là tin nhắn của Tiêu Chiến.

Thanh toán xong, Chiến ca rốt cuộc cũng đồng ý chia tay, mục đích của mình đã đạt được, cậu lúc này nên vui vẻ mới đúng, nhưng vì cái gì nước mắt không cầm được rơi xuống?

Vương Nhất Bác kéo lấy thân thể, đem giường chỉnh lý tốt, qua loa rửa sạch một chút rồi nhấc lên vali hôm qua đã xếp rời đi.

Buổi chiều lúc Tiêu Chiến trở về thì người đã đi, căn nhà cũng trống trải, nhìn thuốc cùng cháo trong tay cảm thấy thật buồn cười, cậu bây giờ cuối cùng cũng thoát khỏi mình có phải rất vui vẻ.

Vương Nhất Bác, thật là khá lắm.

Trở lại trong khách sạn, đầu tựa vào trên giường.

Chính mình hiện tại lại phát sốt, Vương Nhất Bác đương nhiên biết, cứ phát sốt đi cậu không muốn quản, cứ như vậy chết cũng rất tốt, không cần phải đối mặt với bệnh ung thư, không cần đi đối mặt với Chiến ca, người sống vì sao lại khó như vậy, mệt mỏi quá.

Vương Nhất Bác bị điện thoại đánh thức, vừa rồi hình như là sốt đến hôn mê, "Alo."

Lý Vấn Hàn nghe thấy âm thanh Vương Nhất Bác yếu ớt như muỗi kêu: "Nhất Bác, làm sao vậy?"

"Ca, cứu mạng..." Vương Nhất Bác không biết tại sao phải kêu cứu, có thể là trong lòng vẫn còn chấp niệm.

"Nhất Bác, Nhất Bác?" Lý Vấn Hàn hét lên, nhưng Vương Nhất Bác đã ngất đi.

Lý Vấn Hàn sốt ruột lập tức gọi cho Tiêu Chiến, nhưng không ai nghe máy.

Làm sao bây giờ? Lý Vấn Hàn không biết nên làm sao, Vương Nhất Bác có thể ở đâu? Anh suy nghĩ, nhớ tới có một lần Vương Nhất Bác về khách sạn, lúc ấy anh còn hỏi sao lại ở khách sạn, Vương Nhất Bác không trả lời, anh còn cho là họ giận dỗi, cũng không hỏi kỹ.

Nghĩ xong anh chạy tới khách sạn.
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, thấy bức tường trắng bên cạnh mình cũng biết được mình đang ở đâu.

"Nhất Bác, em tỉnh rồi." Lý Vấn Hàn thấy Vương Nhất Bác tỉnh vội vàng chạy đến.

"Ca... khụ khụ~..." Vương Nhất Bác chưa nói gì đã ho lên.

"Nhanh uống chút nước đi." Lý Vấn Hàn đem nước đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác uống xong cảm thấy khá hơn một chút.

"Tổn thương trên người em, là hắn làm sao?" Lý Vấn Hàn hỏi, Vương Nhất Bác không trả lời.

"Tên lưu manh Tiêu Chiến này, gọi điện thoại cũng không nghe, hắn khiến em thành như thế này, xem anh có đi đánh chết hắn không." Lý Vấn Hàn nói xong, đứng dậy.

"Đừng, đừng, ca, không trách Chiến ca, là lỗi của em, thật." Vương Nhất Bác lo lắng đi ngăn cản Lý Vấn Hàn, lại đụng phải vết thương ngã xuống giường.

"Em đừng vội." Lý Vấn Hàn lập tức đỡ lấy Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, anh hỏi em, em có biết mình bị..."

"Ung thư bao tử, em biết."

"Em biết mà còn đến quán bar." Giọng Lý Vấn Hàn nghiêm trọng rất nhiều.

"Không phải em vì không muốn liên luỵ đến Tiêu Chiến nên mới chia tay đó chứ?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

"Sao em có thể ngốc như vậy." Lý Vấn Hàn tức giận bất bình nói.

"Ca, em xin anh, đừng nói với Chiến ca." Vương Nhất Bác cầu khẩn nói.

"Tiếp theo em làm thế nào?" Lý Vấn Hàn hỏi.

"Em... em muốn về nhà." Vương Nhất Bác đã nghĩ xong rồi, muốn trở về nhà, dù là cùng người nhà ầm ĩ rời đi, nhưng cuối cùng vẫn là con của ba mẹ, sao họ có thể mặc kệ mình được, chỉ có còn sống mới có thể gặp lại Tiêu Chiến.

"Ừm, cũng được, trở về đi."

"Dạ."

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ đến mình vậy mà lại chật vật trở về Hàn Quốc, trở về bên cạnh ba mẹ.
Giống như cậu cũng không ngờ tới, lúc gặp lại, Tiêu Chiến sẽ đối xử với mình như vậy.

"Tiêu tổng, đã lâu không gặp." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến buông lỏng tay ra, cằm của Vương Nhất Bác lập tức đỏ lên, dùng giấy lau tay giống như sờ phải thứ gì đó không sạch sẽ.

"À, thật sự lâu rồi không gặp."

____________

01/07/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro