Chương 83 : (27) Ánh trăng sáng của lão đại
Editor : Nhan
Ánh mắt Dung Trì lướt qua trên mặt hai cô gái, cuối cùng rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Yên.
Khúc Sương Sương thấy thế vội vàng cướp lời: "Dung Trì, có phải cậu nhìn thấy video trên nhóm lớp hay không? Cậu hiểu lầm mình có phải không?"
Dung Trì không trả lời.
Khúc Sương Sương cuống quýt giải thích, "Cậu không nên tin cái video đó! Đó là giả! Là Yên Yên gạt mình quay lại, là nó trăm phương ngàn kế muốn bôi nhọ mình."
Dung Trì nhìn Khúc Yên, đuôi lông mày chau lại: "Hửm?"
Khúc Yên nhẹ nhàng nhún vai, hỏi ngược lại:"Cậu tin chị ấy hay là tin tớ?"
Dung Trì bỗng nhiên nghiêng thân tới gần, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Video gì? Tôi chưa xem."
Hắn không có điện thoại.
Lớp học phát sinh chuyện gì, hắn cũng không biết.
Nhưng vừa nghe tới, hình như có người đã làm sai.
"Không cần xem." Khúc Yên cũng nhỏ giọng nói, "Cậu chỉ bằng trực giác, trong lòng tin tưởng ai hơn." Đọc tại w.pad tiemcachua.
"Tôi tin cậu." Dung Trì không do dự, gọn gàng mà linh hoạt.
Mặc dù Khúc Sương Sương đã từng giúp hắn một lần, nhưng cũng không thể nói rằng hắn không biết cô ta là dạng nữ sinh gì.
Cô ta bình thường có dáng vẻ kệch cỡm như thế nào, tính toán chiếm được hảo cảm của hắn, vọng tưởng cầm chắc hắn, trong lòng của hắn rất rõ ràng.
"Có thật không?" Khúc Yên ngoài ý muốn, nháy đôi mắt óng ánh, nghi vấn, "Vì sao cậu tin tưởng tớ?"
"Con mắt của cậu nói cho tôi biết." Dung Trì đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.
Sự tuấn mỹ lạnh lùng trên mặt hắn thoáng qua một nụ cười thản nhiên.
Cô gái ngốc này.
Ánh mắt sẽ không nói dối, cô không biết sao?
"Phải không?" Khúc Yên vô ý thức sờ lên mí mắt mình.
Ánh mắt cô nói chuyện lúc nào?
Cô đâu dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.
"Các ngươi đang làm gì?!" Khúc Sương Sương thấy bọn họ thì thầm, thậm chí còn sờ tới sờ lui, tức giận tới mức cắn răng, bộ dáng ôn nhu có chút không kìm được, giọng the thé, "Dung Trì, mình hỏi cậu, rốt cuộc là cậu muốn nước dừa của tôi, hay là nước khoáng của em gái tôi? Cậu nghĩ cho kĩ, hậu quả này cậu gánh vác nổi sao?"
Cô đang uy hiếp hắn.
Dung Trì nheo mắt lạnh lùng, hàn quang dưới đáy mắt chợt lóe lên.
Hắn sống 18 năm, ghét nhất bị người khác uy hiếp.
Sống không dễ, hắn đã liều mạng, dựa vào cái gì tùy tiện một người cũng dám bắt nạt hắn.
"Khúc Sương Sương." Hắn lạnh lùng gọi, "Nếu như hậu quả cô muốn nói là cô sẽ không giúp em trai tôi tìm bác sĩ, vậy thì cô không cần nữa."
"Cậu...... Chẳng lẽ cậu không muốn chữa khỏi cho em trai cậu sao?" Khúc Sương Sương khiếp sợ mở to hai mắt, "Mình nói mình có thể giúp cậu tìm được bác sĩ tốt, cậu không tin mình?"
Cô ta có trí nhớ của kiếp trước, biết em trai Dung Trì là Dung Vân Tu về sau được một bác sĩ họ Kỳ chữa khỏi. Đọc trên wp.a.d tiemcachua
Đây là bí mật của cô ta.
Cũng là lời hẹn bí mật giữa cô ta và Dung Trì, cô ta sẽ giúp hắn, nhưng hắn phải hồi báo cô ta.
"Cô có thể không hiểu rõ tôi lắm." Ánh mắt Dung Trì băng lãnh, tiếng nói chậm chạp vô tình, "Tôi thà chết ở trên lôi đài cũng không muốn bị người khác uy hiếp."
Chân em trai hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi.
Lấy mệnh đi đọ sức lâu như vậy, hắn đã tích đủ tiền.
Chờ thi đại học kết thúc, hắn liền mang em trai đi Đế Đô, tìm bác sĩ giỏi nhất trị liệu.
"Không, không phải...... mình không uy hiếp cậu!" Khúc Sương Sương có chút bối rối, hình như cô ta dùng sai phương thức, Dung Trì không thích bộ dáng này.
"Chị, chị có thể tìm được bác sĩ tốt?" Khúc Yên đột nhiên mở miệng, cười hì hì hỏi, "Họ Kỳ sao? Em cũng có thể tìm được."
Khúc Sương Sương giật nảy mình, run run ngón tay chỉ cô: "Em, em, em...... Chẳng lẽ em cũng......"
Khúc Yên làm sao biết bác sĩ Kỳ?
Chẳng lẽ, Khúc Yên cũng trọng sinh?!
Khó trách...... Gần đây cô như biến thành người khác, dám chơi thủ đoạn cùng với cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro