Chương 52 : Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (52)
Editor : Nhan
Hãy ủng hộ mình tại wattpad tiemcachua nhé.
Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!
------------------------------
Chạng vạng tối, Bạc Tư Yến lái xe đến tiệm hoa đón Khúc Yên.
Hắn vừa mới xuống xe, vào cửa hàng đã thấy một đám người đang rối bời, mấy nhân viên cửa hàng vây quanh Khúc Yên, bên quạt gió, bên day huyệt Thái Dương cho cô.
"Xảy ra chuyện gì?" Bạc Tư Yến đẩy đám người ra, đến trước mặt Khúc Yên, "Em không thoải mái sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Khúc Yên trắng bệch, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Cô vô lực nói: "A Yến, anh đến rồi...... Đầu em đau, khó chịu."
"Anh đưa em đi bác sĩ." Bạc Tư Yến ôm cô lên, bước ra ngoài.
Hắn làm việc rất nhanh, trên xe gọi điện thoại sắp xếp bác sĩ kiểm tra.
Đến bệnh viện, hắn quay đầu thấy Khúc Yên méo mó tựa ở ghế lái phụ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ của cô lớn chừng bàn tay, nhìn tái nhợt yếu đuối, dường như bị gió thổi qua liền tan biến.
Bạc Tư Yến run run, hạ thấp giọng, gọi cô: "Bảo bối, mau tỉnh lại, chúng ta đến bệnh viện rồi."
Khúc Yên mê mê man man mở mắt ra: "Anh gọi em bảo bối nè."
Ngoại trừ ngẫu nhiên lúc trên giường bị cô nũng nịu không có cách nào, bình thường hắn rất ít gọi như vậy, sợ buồn nôn.
"Ừ, bảo bối." Bạc Tư Yến nghiêng người, hôn một cái trên môi hơi lạnh, "Em là bảo bối anh để trên đầu quả tim."
"Oa a...... Anh thật buồn nôn nha......" Khúc Yên trêu hắn.
Một lão đại lãnh khốc mà lại tâm tình thế sao.
"Chỉ cần em muốn nghe, buồn nôn cũng có thể." Bạc Tư Yến xuống xe, vòng tới ghế lái phụ, mở cửa xe, ôm cô xuống.
Hắn không thả cô xuống đất, bế cô vào bệnh viện.
Bác sĩ chuyên khoa đã sớm chờ ở đó.
Bởi vì Khúc Yên đau đầu nên Bạc Tư Yến gọi chuyên gia khoa não.
"Có cần long trọng như vậy không?" Khúc Yên lẩm bẩm.
Cô đi theo bác sĩ chuyên khoa vào phòng, bị hỏi một đống vấn đề, tiếp đến là rút máu, chụp MRI não*.
*chụp MRI não : Chụp cộng hưởng từ não (MRI) là một kỹ thuật hình ảnh tiến tiến, sử dụng từ trường và sóng radio để tạo ra hình ảnh chi tiết của não và thân não, có ưu thế hơn là không sử dụng bức xạ, không xâm lấn so với phương pháp chẩn đoán hình ảnh khác như chụp cắt lớp vi tính (CLVT), X quang, chụp số hóa xóa nền (DSA)...
Liên tục kiểm tra, cô bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.
Sắc mặt bác sĩ càng ngày càng nghiêm trọng.
Khúc Yên thừa dịp đi toilet, lặng lẽ mở hệ thống xuyên nhanh, hỏi Tiểu Thất: "Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của tôi là bao nhiêu?"
Tiểu Thất đáp: "Đã hoàn thành 98%."
"Còn dư lại 2%, là chỗ nào chưa hoàn thành?"
"Kí chủ, vấn đề này vượt ngoài tầm kiểm soát......"
Khúc Yên không có tâm tư cùng Tiểu Thất khua môi múa mép, trong lòng yên lặng suy nghĩ, 2% cuối cùng này rất có thể là tình cảm.
Bạc Tư Yến bây giờ rất thích cô, có lẽ khoảng cách đến yêu còn kém một chút xíu.
Còn có Phó Đình Xuyên, hắn thật sự đã hối hận, nhưng không phải đặc biệt khó chịu.
"Tiểu Thất, tôi ở thế giới này không lâu nữa, đúng không?" Cô nhạy bén hỏi.
"Căn cứ theo hệ thống nhắc nhở, cơ thể kí chủ đã bị bệnh, giai đoạn cuối, còn ba tháng cuối cùng."
"Tôi biết rồi."
Khúc Yên đóng hệ thống, trong lòng lạnh lẽo.
Xem ra cô không thể sống ở thế giới này đến già, không thể cùng Bạc Tư Yến sống đến già.
......
Làm xong tất cả kiểm tra, báo cáo được đưa ra, bác sĩ cầm trong tay, sắc mặt trầm trọng đã không che giấu nổi.
Ngoài mặt Bạc Tư Yến không chút gợn sóng, nhưng hắn siết chặt hai tay cho thấy hắn cũng không phải không khẩn trương.
"Bác sĩ, tình huống như thế nào?" Hắn mở miệng hỏi, ngữ khí nghe bình ổn tỉnh táo.
"Yến Thiếu, thật xin lỗi......" Bác sĩ do dự một chút, vẫn là nói thật, "Trong não Khúc tiểu thư có một khối u, e rằng không quá lạc quan. Tình huống cụ thể còn cần nằm viện kiểm tra thêm."
Bác sĩ nói một cách dè dặt, Khúc Yên cũng đã sớm biết đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro