Chương 15
Lệ Huấn rút dương vật ra khỏi cơ thể cô, bế Úc Vi lên, thân thể cô vẫn còn run rẩy, hét lên với màn hình: "Không cần xem nữa, cô nhóc này đúng là chưa trải qua như vậy bao giờ."
Mấy người đứng dậy và đi tới.
Phó Tư nhìn đầy thương hại và nói: "Với thể lực của anh, cô ấy có thể chống đỡ được đến khi anh xuất tinh đã là tốt lắm rồi."
Ô Dã giơ tay sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, "Thật đáng thương, khi tỉnh lại chúng ta hãy cho cô ấy ăn chút gì đó."
Phó Tư nhận lấy người từ tay Lệ Huấn, nhìn đôi vớ vừa rồi bị rách vì quan hệ tình dục quá mãnh liệt, nói: "Thật đáng tiếc khi tôi mua chiếc váy này, cứ đưa cô ấy đi tắm, lần sau các anh nhớ dịu dàng đấy."
Trong lúc Phó Tư đang tắm cho Úc Vi, cô tỉnh lại.
Nhìn chiếc đèn chùm kỳ lạ với ánh sáng trắng trên trần nhà, phải mất một lúc lâu cô mới nhớ ra rằng mình không còn ở nhà nữa.
Dòng nước nhẹ nhàng bao trùm thân thể cô, xua tan sự mệt mỏi.
Có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa và vuốt ve cơ thể cô.
Bây giờ cô đã tê liệt với những kích thích này.
Dù sao cô cũng không thể cự tuyệt, vì vậy cô nhắm mắt lại.
"Muốn làm gì thì làm nhanh lên"
Có một tiếng khẽ vang bên tai, nhẹ nhàng như gió xuân, mềm mại ấm áp.
Bàn tay của người đàn ông đáp xuống bắp đùi cô, nhẹ nhàng xoa nắn huyệt nhỏ đã sưng đỏ.
Bên dưới truyền đến cơn đau tê xót, cô cắn môi vô thức căng bắp chân lại.
Nhưng người đàn ông không làm gì cô, chỉ moi tinh dịch trong âm hộ của cô ra, sau đó lau sạch cho cô và bôi thuốc.
Anh ấy rất tỉ mỉ khi làm điều này, và nhân tiện, anh ấy còn xoa bóp chân tay đau nhức của cô, để cơ thể cô được thư giãn.
Úc Vi có hơi kinh ngạc.
Người đàn ông lấy ra một chiếc váy ren đẹp và mặc nó cho cô, anh ấy cũng chải chuốt mái tóc và cài nơ lên tóc cô.
Cuối cùng, trang điểm cho cô thật tinh xảo.
"Công chúa nhỏ xinh đẹp, tôi sẽ đưa em đi ăn tối." Nói xong, Phó Tư thả một nụ hôn lên trán cô.
Mặc dù ban đầu anh ấy cũng rất tệ, nhưng bây giờ hơi ấm đột ngột như vậy vẫn khiến Úc Vi choáng váng.
Bên ngoài trên một chiếc bàn ăn dài với những món ăn phong phú, khiến cô đói bụng đã lâu thèm thuồng.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Huấn, cô co rúm người lại theo phản xạ tự nhiên.
Ô Dã cười nói: "Lệ Huấn, xem anh dọa người ta kìa."
Lệ Huấn chậm rãi cắt miếng bít tết, bỏ vào miệng: "BIết sợ là tốt."
Ô Dã vẫy tay với Úc VI: "Đến đây Vi Vi, ngồi đây với tôi này."
Úc Vi lùi về sau một bước, lúc này có một đôi bài tay ôm lấy vai cô, đôi mắt hổ phách của Phó Tư nhìn cô đầy dịu dàng và nói: "Đi theo tôi."
Úc Vi cam chịu, giữa những người này, Phó Tư là người dịu dàng nhất, ở bên cạnh anh ấy cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn.
Cô lại nhìn về Bạch Yểm ngồi ở vị trí chủ nhân.
Từ đầu đến cuối anh vẫn đeo mặt nạ, khiến người khác không nhìn thấu, khi giơ tay nhấc chân đều mang đến cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng.
Đó là sự kiêu ngạo không có bất cứ thứ gì trên đời lọt vào mắt.
Phó Tư ôm cô ngồi lên đùi, sau đó múc bát canh cho cô: "Uống canh trước cho ấm bụng."
Úc Vi thật sự rất đói, không quan tâm chuyện gì khác, nhận cái bát trong tay anh ấy bắt đầu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro