Nam nhân tựa Thần
Chương 6:
::::: Cún béo lười ::::: (nam chính lên sàn ^^)
Thanh âm người đàn ông trung niên khàn khàn, nói xong trộm nâng mắt liếc một cái về phía người đàn ông trước mặt, tư thế ngạo nghễ, hơi thở cường đại.
Dáng người hắn cao ngất, uy nghiêm, dung nhan tuyệt thế, quyền thế ngập trời, đôi câu vài lời là có thể quyết định sống chết của vô số nhà quyền quý.
Trên thế gian này biết bao nhiêu người muốn cùng hắn nhấc lên một tia quan hệ, liền có thể một bước lên mây, lên như diều gặp gió.
Người này chính là người cai trị tập đoàn xí nghiệp Hoắc thị có thế lực kinh tế mạnh --- Hoắc Diễm
Đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, được người đời gọi là nhân vật thần thánh.
Người đàn ông trung niên rất nhanh liền thu hồi tầm mắt không dám cùng hắn nhìn thẳng.
"......" Hoắc Diễm thần sắc lạnh nhạt, đối với sự cầu xin của người đàn ông béo này không có chút ý muốn đáp lại.
Hắn lạnh lùng vắt chân ngồi ở trên sô pha, bàn tay khớp xương rõ ràng nâng một ly rượu đỏ chậm rãi thưởng thức, đối mặt với người quỳ gối trước mặt ngay cả mí mắt đều lười biếng nhấc lên một chút.
"Hoắc thiếu, tôi vì ngài làm trâu làm ngựa, cái gì cũng đều nguyện ý, tỉnh ngài cho ... tôi thêm một cơ hội nữa......"
Hắn ta một câu còn chưa nói hết, giây tiếp theo Hoắc Diễm ngay cả cơ hội cầu xin cũng không cho hắn, nhấc tay với xiên lấy trái cây trên bàn, động tác không có chút dừng lại vô tình đâm trúng vào mu bàn tay đầy đặn của gã trung niên.
Nĩa kim loại đâm vào da thịt, máu tươi như nước đổ ào ạt chảy ra bên ngoài, đại chưởng (bàn tay to) đầy đặn dính đầy vết máu đỏ tươi, cùng lúc thấm ướt quần tây nhạt màu của Mông Huy đang ngồi bên cạnh.
"A----"
"A~"
Hai tiếng thét chói tai vang lên cùng lúc.
Một cái là tê tâm liệt phế.
Một cái bị doạ mà phát ra.
Mông Huy trước sau một bộ dáng côn đồ, lộ ra đầu tóc màu cây đay (gần như màu xanh lá), tây trang ca rô hưu nhàn (nhàn hạ), cả kinh nhảy lên sô pha.
Không nói gì, kêu thảm: "Hoắc ca, thời điểm huynh động thủ có thể thông báo một tiếng hay không? Tay hắn nằm bên cạnh chân đệ, huynh đâm một chút chân đệ đều nhiều thêm mấy lỗ."
"......"
Nam nhân trung niên đang cầm chỗ bị thương, tay nhỏ máu, liên tục cầu xin tha thứ: "Hoắc thiếu, tha mạng, tôi nhất thời hồ đồ, miệng thủng (nói năng không để ý) mới tiết lộ cơ mật của công ty, thật sự không phải là cố ý....."
"Nhất thời hồ đồ làm lộ ra, tài khoản tiểu tam của ngươi lại nhiều thêm năm trăm vạn?"
Nảy giờ Hoắc Diễm vẫn im lặng, lạnh lùng mở miệng. Âm thanh của hắn không lớn, lại đủ để cho mỗi người ở đây không rét mà run.
Nghe vậy, nam nhân trung niên thần sắc ngưng lại, vụng trộm thở một hơi, nhất thời mồ hôi chảy đầm đìa, ánh mắt hoảng loạn né trái tránh phải.
Hắn nghĩ lấy danh nghĩa tài khoản của tiểu tam bên ngoài là sẽ không bị tra ra được.
Nhóm người tầng cao nhất ở đây tự nhiên bình tĩnh, đối với loại trường hợp này sơm đã tập mãi thành thói quen.
Hoắc Diễm từ trước đến nay luôn vô tình, làm việc sạch sẽ lưu loát, tất cả mọi người ở tập đoàn Hoắc thị đều biết điểm này.
Chỉ có bạn gái bọn họ mang đến, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh như vậy, sợ tới mức thân mình phát run, hai chân như nhũn ra núp mặt ở phía sau, cũng không dám kêu ra tiếng che miệng lại.
"Giao cho cục cảnh sát." Hoắc Diễm lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng!" Vệ sĩ cung kính cúi đầu, lập tức làm theo.
"......" Nghe vậy, mọi người ở đây lâm vào chấn động.
Mông Huy đứng ở một bên thầm nghi vấn một tiếng: "Hoắc ca, đệ có nghe lầm không? Huynh là định giải quyết việc chung?"
Như vậy liền tiện nghi cho gã này? Hoàn toàn không phải tác phong của Hoắc Diễm.
Nam nhân trung niên bưng tay kêu rên, sắc mặt ngưng trọng, lập tứ ngừng kêu.
Phút chốc lấy lại tinh thần, dập đầu nói lời cảm tạ: "Đa tạ, Hoắc thiếu tha mạng. Đa tạ Hoắc thiếu, đa tạ Hoắc thiếu....."
Không chỉ có nam nhân trung niên này, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, chuyện này liền như vậy quên đi, giải quyết theo việc chung? (Ý là không xử lý nội bộ mà công khai ra bên ngoài á)
Đồn đãi rằng nếu đắc tội Hoắc thiếu thì không có kết cục tốt. Không phải chạy trối chết trốn ra nhà tù ở nước ngoài......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro