XXIX. Làm đi, WilburSoot (+ Extra)
!OOC!
!Không có liên quan gì đến cốt truyện chính (?) của DreamSMP!
!My AU!
!Phi logic!
Không hiểu và cũng từ chối muốn biết lý do khi mình đã dần có nhận thức về vấn đề...
Sao mấy bộ AllDream/Dream Harem khác, vài reader sẽ nhắc writer đó rằng nếu có cặp phụ thì đừng để tiêu đề "AllDream" mà hãy dùng "Dream Harem", sao truyện tôi không ai nhắc vậy?
Không nhắc tôi là tôi bị rén ngang đó ;-;)...
Đoạn đầu bị nhảm, cân nhắc không cào phím chửi tác giả vì quá phi logic.
Enjoy!
===============
.
.
.
- ... Mày bỏ nó ra thằng l*n này.
Wilbur tháo bỏ mũ beanie (đúng hơn là quăng) nó và đưa (ném) cho TommyInnit, cũng may rằng cậu đã đặt túi giấy chứa bắp răng bơ tự làm sang một bên, không thì người tiếp theo bị thằng cha một mét chín lăm kia bóp cổ sẽ là cậu.
Cậu không nói dối đâu, cậu đang cười như xé vải trong lòng khi nhìn cảnh giằng co này, mà đặc biệt nhân vật bị giành qua giành lại là Dream - con người đã làm cậu gần như nói xin chào với bầu trời xanh và "bay không cần cánh" khi lượng oxi trong phổi cạn dần vì chạy với tốc độ cao.
- Ô hay ~, cho ôm tí thôi mà, từ khi sang Manberg tao có nhìn thấy Dream nhiều đâu? Dream nhỉ? Mà ai biết được là em lại làm việc cùng thằng lờ này, em đang phản bội tôi đó hả Dreamie?
Dấu thập nổi lên trên trán Wilbur, gã tóc nâu lườm thằng kia cháy mắt.
Mày cướp được trinh nó chưa mà mày bảo nó "phản bội"?
- Má mày xéo xéo, xùy xùy. Vịt này không được chơi Mơ, Mơ của tao.
Dream không phàn nàn về việc Wilbur giật mình khỏi gã trai vỏn vẻn gần mét tám rồi đem bản thân em vào lòng ôm (gần) chặt cứng, cảm giác được hai thằng này ôm cũng không tồi, đây cũng chả phải lần đầu tiên em thấy những cảnh người ta giành giật mình như này... Cũng thú vị phết mà?
Em cũng bận tính kế hoạch trong đầu rồi, mọi giác quan trừ phần đầu ra thì đã dừng lại mọi hoạt động hết, dù sao em cũng dư sức "tặng" cho mỗi thằng một bài kẹp cổ gần mười lăm phút nếu cơ thể em bị làm sao.
... Chắc Dream không biết nếu em làm thế thì thằng Wilbur sẽ phởn ra mặt cả ngày đâu, mỗi Tommy biết thôi.
.
Cuối cùng thì chúng nó được "tặng" khóa kẹp cổ bằng chân thật.
Hai thằng khùng.
Tommy lau mồ hôi mẹ mồ hôi con, cậu nhìn cái cổ Quackity cứ phát ra mấy tiếng lặc lìa, thi thoảng chèn vào mấy tiếng xương khớp kêu răng rắc thì rùng hết cả mình. Wilbur thì cậu đéo thèm bận tâm, gã ta có Dream sẽ sẵn sàng "chỉnh" là khớp cho mình mà.
Cả đám cũng chả ai là người bình thường, chỉ là phần trăm bất thường của ai cao hơn ai thôi. Thì TommyInnit và WilburSoot cũng có phải người thường đâu?
- A-Á trời má, thằng Wilbur anh mày không phải nhân loại rồi Tommy, làm đếch có thằng nào bị kẹp cổ xong được nằm lên đùi người ta! Vãi thật!
- Dadza bảo là thằng chả đôi lúc được trời phật ban cho khả năng may mắn hơn người khác đó anh. Mà cây cỏ bốn lá trong người ổng nó lạ lắm... Hồi nhỏ-.
Tommy bịt miệng mình lại.
- Hồi nhỏ gì?
Cậu lắc đầu như lắc hạt bắp, phẩy phẩy tay trong khi chân đang chuồn đi nơi khác - khu vực dành riêng cho cậu (cho Dream quyết, cậu không nên hỏi vì sao em lại quyết định vậy nếu muốn bảo toàn "khu" này).
- Nó lạ thật đấy... Ê này! Thằng kia! Hẫng tay trên à!
.
.
.
- Ngài muốn chúng tôi giúp ngài sao?
- Phải.
Hàm răng nanh có phần nhọn sắc nhoẻn lên đáp lời, nhìn đôi nam nam trước mắt mình. Một quỷ, một viên kim cương "đặc biệt", một BadBoyHalo biết cắn người, và một cục kim cương luôn nghe theo họ - Skeppy.
Con quỷ đen nhíu mày, liếc lên liếc xuống vị Tổng thống của Manberg. Khẽ nuốt nước bọt. Người này thì họ đã từng nghe vài ba tin đồn không được tốt lành với hay ho gì về hắn rồi, nhưng Halo thề, họ chưa bao giờ nghĩ rằng ĐÍCH THÂN hắn sẽ mò đến họ.
Không biết cục kim cương lùn tẹt nào đó có gây nghiệp rồi giờ họ phải gánh thay cậu ta không đây... Bởi vì gặp trực tiếp một vị Thần thì nó bị "ô dè", rất "yo-most", chưa hết còn kể đến việc hắn ta đang gián tiếp dụ dỗ họ.
BadBoyHalo biết, có nhận thức về việc ngoài việc là một trong số ít loài quỷ đen còn tồn tại có thể sống, làm việc, ăn uống, còn nữa... Làm tất cả mọi thứ mà vốn dĩ chúng không thể thực hiện được, trong đó có cả "bắt chước". Halo bắt chước cực giỏi, điều đấy thể hiện quá là rõ ràng đi? Bắt chước được bất kì ai, đồng minh, kẻ thù? Thậm chí là cả người thân.
Một khả năng gần như "tương tự" với DreamWasTaken.
Như vậy thì không phải là quá có lợi nếu "sở hữu" một BadBoyHalo sao? Còn chưa kể đến việc khả năng này có thể "sao chép" hoàn hảo một DreamWasTaken, điều này chỉ có hai người duy nhất biết, là Skeppy và Jschlatt.
Nhưng ồ, chắc phải thêm một người nữa.
Người này cá chắc một trăm phần trăm, hàng trăm người, chỉ độc một đến hai người biết.
Tính thêm cả Lucid - vị Siren sống siêu siêu thọ sống ẩn nơi gần trung tâm rừng rậm chứ nhỉ? Có chuyện quái gì ở trên đời này mà gã ta không biết cơ à?
BadBoyHalo đội lên lại chiếc mũ áo đen đỏ, con mắt trắng dã liếc xuống cái đầu đang lắc khe khẽ của Skeppy. Rõ rồi, cậu ta không muốn họ đồng ý đây mà...
- Chúng tôi sẽ quyết định việc đó rồi đến báo với ngài, Tổng thống Jschlatt.
Mặt Jschlatt có biến sắc trong một vài giây ngắn ngủi, nhìn sang hai tròng mắt mở to của Skeppy. Vậy là con quỷ đen này tự chọn chứ không phải có sự chuẩn bị trước à... Nụ cười xã giao không có dấu hiệu "dập tắt".
- À... Ừm, tôi không ép cậu ngay bây giờ đâu, cứ nghĩ cho thông thoáng quyết định rồi trả lời tôi sau cũng được. Vậy tôi xin phép.
- Vâng, ngài đi cẩn thận.
Halo nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ hơn đang giật giật vạt áo mình đầy khó hiểu, họ chỉ đưa ngón trỏ lên ra dấu hiệu im lặng với Skeppy rồi đi theo cùng với Jschlatt.
Họ đi rồi, cậu ở lại thở phào một hơi. Skeppy công nhận việc đây là lần đầu cậu giáp mặt với Thần. Má nó chứ đau cái tim vãi, đổ hết mồ hôi, cứng hết cả cơ thể, cậu phải nuốt nước bọt mấy (chục) lần mới ngăn bản thân không chui tọt vào sau lưng của BadBoyHalo đấy.
.
- Cậu can đảm thật đấy, dám từ chối ông ta luôn.
Skeppy nhìn chăm chăm vào cuộn giấy bọc lại bởi vải lụa đỏ trên tay Halo, bao phủ tầm quan sát lên đôi tay đen đang cẩn thận tháo gỡ nó ra cẩn thận. Người gửi cái này đến nơi của họ là một kẻ, xét về độ nguy hiểm thì Skeppy cùng Halo không chắc, nhưng có lẽ cũng phải ngang hàng hoặc có khi hơn cả Jschlatt.
DreamWasTaken.
Cũng phải một tháng, thậm chí là hơn rồi, Halo chưa nghe tin tức gì về em cả. Bây giờ lại đùng một cái gửi một lá thư đến cho họ, bất ngờ chứ (họ biết là em có thể phi với vận tốc siêu thanh, một cẳng giò bằng mấy ki-lô-mét, phi logic tận gốc để đến nhà họ để nói trực tiếp đấy nhưng thôi kệ đi).
- Nghe nói đây là một người bạn của cậu hả?
- Ừ, cậu ta thì tớ cũng chả biết nên nói thế nào... Nhưng nhắc cho cậu biết, cậu ta giỏi lắm đấy nhé-. Ồ...
Skeppy nhìn lên Halo khi nhận ra sắc mặt của con quỷ này thay đổi, cậu cũng chủ động dịch người lên để ngó vào lá thư. Đọc nó xong, cậu lại có một cảm giác bất an.
[ Gặp tôi ở gốc cây cổ thụ thân lớn vào ba mươi phút nữa, tính từ thời gian cậu đọc được lá thư này nhé Halo.
Dù sao thì tôi chưa đảm bảo rằng chú Jschlatt đã đi khỏi đó. Cứ làm theo lời tôi nói. Tôi có một việc khá mạo hiểm cần nhờ cậu đấy.
Thân gửi.
Dream,
DreamWasTaken☺️.]
- ... N-Này Halo à. Đừng có nói là cái năng lực này cũng nằm trong khả năng của cái người tên Dream đó nhé?
Skeppy lay lay BadBoyHalo, cậu nhận thấy họ cũng không tin và cũng chả bao giờ muốn tin những gì bản thân đang nghĩ, tay run hết rồi... Bàn tay với làn da ngăm đen nắm chặt lấy cổ tay Halo.
Họ hồi hồn, mím nhẹ môi, cuộn lại mảnh giấy màu bè có chút sờn. Vừa bọc lại bằng mảnh lụa được cắt gọn gàng, đôi mắt trắng dã hướng lên phía đồng hồ gỗ to ở sát bức tường giữa căn phòng.
... Tốt nhất là cứ đến sớm trước mười phút.
.
.
- Tôi không nghĩ rằng Halo của chúng ta đây lại định đến sớm trước cả tôi đấy.
Dream bật nhảy từ một nhánh cây xuống, BadBoyHalo có chút giật mình, chân không tự chủ mà lùi xuống hai bước. Em đưa hai tay sang hai bên, đi đến ôm họ một cái vào lòng. Điều này thì khiến Halo và Skeppy bất ngờ thật, bằng mắt thường cũng sẽ nhận ra Halo đang run.
- Nhớ cậu thế không biết.
Skeppy thấy hơi khó chịu đấy...
Cậu trai áo xanh lá buông con quỷ đen ra, nắm lấy hai tay của họ. Em không thèm để ý đến bộ dạng khó chịu của một cục kim cương đột biến đi cùng vị Hybird này, chả phải việc của em lần này.
Dream đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc dây chuyền cố định con mắt Ender xanh ngọc. Một bản sao của chiếc vòng trên cổ em hằng ngày... Nhưng nó cũng sáng và đẹp như vậy, không thể phân biệt. Halo ngước lên định hỏi khi em đặt nó vào lòng bàn tay họ cẩn thận, Dream phe phẩy ngón tay trỏ.
- Halo này Halo ơi, việc tôi gọi cậu ra đây và cho cậu giữ chiếc vòng này cũng có lý do cả đấy... Tôi có thể "mượn" được năng lực của cậu không?
Họ sững người... Định trả lời thì đã có giọng nói chen vào trước.
- "Mượn" á? Định nghĩa của "mượn" ở đây là sao vậy DreamWasTaken?
Skeppy cau mày, với số can đảm đã lấy sẵn và có ý định "noi gương" theo BadBoyHalo, cậu định bước lên giáp mặt hẳn với người cao hơn mình tận mười lăm cen-ti kia, nhưng mới được hai bước đã chựng lại vì cái phất tay của BadBoyHalo.
- Không sao, không sao... Nói tiếp đi, tiếp đi.
Họ đương nhiên có thể cảm nhận được ánh nhìn đầy ngạc nhiên cùng lo lắng nhìn về phía mình đến từ Skeppy, nhưng cái họ đang bận tâm là Dream.
Đối phương gật đầu.
- Tôi "đoán" không nhầm thì cậu, có thể cải trang, à không, là bắt chước đúng chứ? Không những thế, còn hoàn hảo nữa kìa... Nên, tôi đang tò mò rằng cậu có chịu giúp tôi không Halo, việc bắt chước một trăm phần trăm tôi, và gia nhập vào Manberg.
Halo lẫn Skeppy sởn da gà không lý do cụ thể.
Dream nghiêng đầu, đưa tay lên gỡ bỏ vạt áo xanh tối màu. Mấy sợi tơ vô hình màu đỏ cứ thế mà mọc ra từ phần tóc nâu, càng lúc càng nhiều, chậm rãi... Một nửa uốn lượn trên không trung, sà xuống luồn thẳng vào miệng và mắt của hai kẻ đứng trước mắt mình. Một nửa tản ra mọi ngóc ngách trong rừng, cắm chặt xuống đất.
Không gian tối sầm u ám, từ gốc cây cổ thụ đột nhiên biến đổi thành những dải dây leo mềm oặt cứ phấp phới phấp phới. Dream liếc mắt về hướng ấy, màu mắt đục ngầu đối mặt với đôi đồng tử tím xinh đẹp.
Một cặp nhãn cầu phủ màu tím xinh đẹp mê người.
.
.
.
.
.
.
- Vào đây...
Em ra lệnh, chân vắt qua đầu gối trắng tái. Gã trai tóc nâu xoăn vén lên tấm lụa rộng một mảng, khẽ khom người xuống để bước vào, cởi áo khoác nâu xám cùng mũ beanie xuống, gấp gọn lại để sang một chiếc bàn gỗ sau khi gạt mấy lọ thuốc độc còn bốc hơi mờ mờ sang một bên.
L ụ p b ụ p... L ụ p b ụ p...
L á c h t á c h...
Đẩy người sang bên cạnh một chút, gã ta bẻ tay bẻ khớp, ngồi xuống ngay bên cạnh em. Gã thả lỏng vai rồi một thở được một hơi dài, em chống cằm lên đùi rồi xoa nhẹ lưng gã.
- Mệt mỏi quá nhỉ? Cả ngày hoạt động nhiều như vậy... Lấy cho đủ thuốc an thần rồi mới đi về buồng ngủ nhé.
- Aa... Ngày mai còn đi kiếm thêm nguyên liệu để chiến luôn với bọn Manberg đó nữa. Mệt chết tôi mất ~.
L á c h t á c h...
L ụ p b ụ p...
- Lỏng, lỏng cơ ra nào Wilbur... Uống một chén trà hoa cúc nhé? Hãm nó từ chiều tối lận đấy. Quầng thâm lại dày thêm rồi kia kìa, hứa là không để có nó nữa cơ mà?
Wilbur cười nhẹ, vuốt khẽ lên gò má em. Đưa tay nhận lấy cốc trà còn âm ấm từ cổ tay trắng ngần.
- Mà Wil, mai cho nổ TNT đi.
Gã không bất ngờ gì cả, cứ bình tĩnh mà uống cho hết vị ngọt thanh nhẹ nhàng đang đọng ở đầu lưỡi. Đắt cốc sứ xuống, mới quay sang nhìn chàng trai vóc dáng cao gầy đang ngả lưng ra sau, cười cười nói nói.
L á c h t á c h...
- Mai là thích hợp rồi đấy à? Cũng phải, Mơ của tao đã nhìn thấy nó rồi cơ mà. Chắc chắn thì phải đến ngày rồi đúng không? Còn tưởng chả bao giờ bãi TNT đó sẽ được tỏa sáng khi dội những cú nổ lên sàn sân khấu đang được chuẩn bị hết mọi thứ chứ?
L ụ p b ụ p... X ì ì ì...
Em nhếch khóe miệng lên cười nhạt.
- Ừm. Làm đi, WilburSoot.
.
.
.
=== Extra nhỏ mừng hơn chín nghìn lượt đọc! ===
.
.
.
- Trời ạ, đúng ngày nghỉ thì cha lại bảo tao phải chăm thằng oắt con nhà mày nữa. Thà tao thả mày tự chạy long nhong còn hơn.
Một cậu bé tóc nâu ôm một đứa bé tóc vàng ngắn cũn cỡn đi qua đi lại trong vườn nhà, cái đầu với mái tóc xoăn nhẹ đó cứ không ngừng nói với đứa em mới hai tuổi của mình rằng sẽ thả nó đi, rằng nếu nó bị chó cắn thì cậu ta cũng chẳng quan tâm, nó có bị gì thì cậu chả thèm ra cứu nó dù có bị cha mắng cho te tua đâu.
Nhưng vẫn là cậu ta, vừa ôm, vừa dỗ dành đứa trẻ nhỏ vừa chào đời và sống được với số năm ít ỏi. Chợt lại nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cây trên hàng rào gần đó.
- Ai vậy? Ra đây!
Ngay lập tức, một cục kẹo vàng được bọc lại bởi một chiếc túi nhựa có hình hoa cúc được ném từ bên kia sang. Cậu ta hoảng hốt bế đứa em trai nhỏ ra sau, tay còn lại nhanh nhẹn bắt lấy thứ đồ ngọt nhỏ bé đó.
Ngửi ngửi...
Mùi rất là thơm luôn nha.
- Xin chào.
Cậu bé ngẩng đầu lên, có chút nheo mắt lại vì cái nắng chói của mặt trời, cái tay đang cầm cục kẹo con con đưa lên che nắng. Cậu ta thấy một đứa bé nhỏ tuổi hơn mình, tư dung xinh đẹp, làn da trắng nõn có chút tái xanh cùng màu mắt xanh lá có chút đục, cặp sừng nhỏ yêu yêu đang mỉm cười, chống hai tay lên bụi hoa rậm nhìn xuống cậu.
Đ... Đẹp quá vậy...?
Đứa bé trong tay cậu bất ngờ đưa hai tay lên về phía cậu nhóc ấy, hai nắm tay nhỏ bé xíu không ngừng nắm vào rồi lại mở ra, miệng đang bặp bẹ tập nói cũng chưa quen chỉ phát lên mấy tiếng a a. Rõ là nó muốn "đòi" đứa trẻ đang đu trên kia đây mà.
Cũng phải, mỹ nhân ai chả thích, cho dù "mỹ nhân" ở đây là một đứa nhóc bé tẹo...
- Cậu tên là gì?
Chất giọng nhẹ tênh kéo cậu nhóc ra khỏi lối suy nghĩ sâu xa, báo hiệu cho cậu vịn chặt lấy đứa em mình lại trước khi nó lao đi không biết gì. Gò má thoáng đỏ vì vừa xấu hổ khi mình cứ mãi "liên tưởng" về người ta, vừa hơi ngại khi suýt đứa để một đứa trẻ non nớt rơi xuống đất cứng.
- W-WilburSoot.
- Tên chiến đấy... Hân hạnh được gặp cậu.
.
.
- Em ấy tên TommyInnit à? Khá lạ lùng nhỉ?
Em bắt chéo hai tay ra sau lưng, cúi xuống cảm thán khi đứa trẻ tên TommyInnit đang đứa tay nó lên vỗ vỗ mặt em. Wilbur nuốt nước bọt một cái, thầm chửi gương mặt mình bớt nóng đi, tay từ đó cũng hơi run rẩy.
Và tay cậu càng run hơn nữa khi "mỹ nhân nhí" áp bàn tay trắng xanh của em vào đôi tay mình, Wilbur thề rằng nếu cậu không phải người bình thường thì bây giờ da của cậu đã đỏ au như bị luộc chín rồi, đảm bảo nó có thể bốc khói luôn.
- Chết nhỉ... Wilbur à, tôi phải chạy về ngay rồi. Hẹn gặp vào vài năm sau nhé.
- Ơ-Ơ? Sao lại là vài năm?
Wilbur đặt Tommy xuống, mặt có hơi hốt hoảng nhìn đứa nhóc trước mặt. Em nắm lấy hai vai cậu, tròng mắt lục bảo từ đục ngầu đã phủ lên một chút vầng sáng lấp lánh.
- Anh trai tôi về rồi... Anh ấy sẽ không vui khi mà tôi lẻn ra ngoài thế giới này hiện tại đâu. Vậy nhé, chào tạm biệt, tôi khá vui khi được biết anh em cậu đấy.
Hai bàn tay nhỏ nhắn buông Wilbur ra, đôi chân nhìn có chút yếu chạy đi ngay. Wilbur chỉ kịp gọi với theo bóng chân của em khi bóng hình đó leo thoăn thoắt lên rặng cây.
- Này! C-Cậu chưa nói tên cho tôi mà!
Cậu mím môi, dậm dậm chân mấy cái xuống đất.
Bế TommyInnit lên quay trở lại nhà, lòng WilburSoot tự nhủ rằng sau này khi gặp lại. Cậu sẽ cố gắng tận dụng mọi thời gian quý giá mà cậu có khi ở bên cậu bé ấy, nhất định...
.
- Chơi với em vui chứ?
- ... D-Dạ vui, cha ạ.
.
.
.
===============
Phần extra gánh cả chap còng cả lưng.
Cảm ơn mọi người đã giúp quyển truyện này lên được hơn chín nghìn lượt đọc nha! Ngày hai ba tôi phải lên trường rồi mọi người...
Hãy cầu nguyện cho tôi đi, sáng nay trốn lao động để viết chap đây.
- Số từ: 3000+
- Hoàn thành: 9h22' - Ngày 16/8/2022
- Chúc độc giả một ngày tốt lành!
- Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro